Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, mỉm cười nói: “Ban đầu em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.

Nhưng chúng ta tự đi.”
“Tại sao?”
Thẩm Hạ Lan rất khó hiểu.
Chỗ này dù gì cũng không phải Hải Thành, đất rộng người thưa, bọn họ căn bản không phân biệt rõ chỗ nào là chỗ nào, cho nên mới lựa chọn nhóm lẻ, bây giờ Diệp Ân Tuấn nói bọn họ tự đi, Thẩm Hạ Lan có chút không hiểu.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng giải thích: “Nếu như không có gặp Tiểu Thi, thì chúng ta như thế nào cũng được, nhưng đã gặp Tiểu Thi rồi, chúng ta phải phòng bị một chút, cô ta làm công ty du lịch, chắc chắn đều có liên hệ với mấy công ty du lịch này, càng huống hồ bên trên ủng hộ phát triển ngành du lịch ở đây, cô ta có mua chuộc thông đồng với bên trên hay không thì cũng chưa biết.

Nói tình huống hồi nãy đi, thật sự là xe hư, hay là bọn họ muốn mưu tính gì đó, chúng ta cũng không rõ.

Cách tốt nhất để né đi nguy hiểm chính là chúng ta tự lên đường.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới hiểu ra.

Ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, cô đã quen với việc không dùng não rồi!
Haizzz!
Thói quen này không có tốt!
Thẩm Hạ Lan thầm nghĩ.

Thanh âm bên dưới càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không còn tiếng động gì nữa.

Có lẽ mấy người đó căn bản không ngờ Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã lên núi rồi, hoặc có lẽ bọn họ không hy vọng bị lỡ hành trình, tóm lại là bọn họ đã đi rồi.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút khát nước, nhưng lúc muốn lấy nước thì mới nhớ ra, để ba lô ở trên xe rồi.

Bây giờ bọn họ không có đồ ăn không có nước, chỗ này trước không có thôn sau không có nhà, làm sao đây?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy miệng của Thẩm Hạ Lan có chút khô, thì lấy một bình nước nhỏ từ trong túi ra cho cô.

“Uống chút đi, bổ sung chút nước.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều sững sờ.

Anh mang nước theo hồi nào vậy.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến sau khi gặp Tiểu Thi, lúc dự định lên xe, Diệp Ân Tuấn đã mua hai chai nước.

Chai của cô đã uống hết rồi, cô không có nhìn thấy nước của Diệp Ân Tuấn, tưởng Diệp Ân Tuấn để trong túi xách rồi, hoặc có lẽ đã uống hết rồi, không ngờ Diệp Ân Tuấn lại đựng ở trong túi áo.

Cũng chính là nói, từ lúc đó trở đi thì Diệp Ân Tuấn đã đang phòng bị rồi.

Thẩm Hạ Lan vô cùng khâm phục sự cẩn thận của Diệp Ân Tuấn.

Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Ân Tuấn cũng khát rồi, Thẩm Hạ Lan đưa nước cho Diệp Ân Tuấn.

“Anh cõng em lên núi, tiêu hao thể lực lớn hơn em, hơn nữa mất nước cũng nhanh, hay là anh uống đi.”
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đưa tay ra dấu, Diệp Ân Tuấn mỉm cười nói: “Anh không khát, em uống đi, chút quãng đường này đối với anh mà nói chả là gì hết.”
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn là đang an ủi cô.

Bây giờ chỉ có một chai nước, nếu như đi xuống, thì cũng không biết bao lâu mới gặp được xe đi ngang qua chỗ này, nếu như bọn họ đi bộ thì chai nước này là cực kỳ quý giá.

Diệp Ân Tuấn chắc chắn là muốn để dành cho cô uống.

Thẩm Hạ Lan vô cùng cố chấp mà mở chai nước ra, sau đó bỏ vào bên miệng của Diệp Ân Tuấn, ý tứ rất rõ ràng, nếu như Diệp Ân Tuấn không uống, cô sẽ không buông tay.

Thấy Thẩm Hạ Lan cố chấp như vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn ấm áp, anh nhận lấy chai nước uống một ngụm rồi đưa cho cô, nói: “Được rồi, em mau uống đi, uống hết rồi thì cũng không sao, anh có xem qua bản đồ trên điện thoại rồi, ở không xa có một cửa hàng, chúng ta có thể qua đó mua chút nước.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới uống vài ngụm, nhưng bởi vì quá nóng nực, uống vài ngụm nước chả hề hấn gì cả.

Nhưng cô vẫn cất chai nước đi.

“Sao thế? Uống thì uống đi, không phải đã nói với em rồi sao? Không bao xa sẽ có cửa hàng, đến lúc đó lại mua.”
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu đưa tay ra dấu nói: “Vẫn nên giữ lại đi, anh cũng nói rồi, không lâu nữa sẽ có cửa hàng, cho nên kiên trì một chút cũng được.”
Diệp Ân Tuấn biết, Thẩm Hạ Lan là đang chừa lại chỗ xoay sở cho bọn họ.

Anh cười cười, cũng không nói gì, lúc này mới cõng Thẩm Hạ Lan đi xuống.

Thẩm Hạ Lan muốn tự mình đi, nhưng Diệp Ân Tuấn không có đồng ý.

Sau khi hai người xuống núi, Diệp Ân Tuấn có chút thở dốc.

Thẩm Hạ Lan thấy xe du lịch đã đi từ lâu rồi, chả để lại gì ở đây cả, con đường vắng tanh không có lấy một chiếc xe.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra muốn coi thử chỗ này là chỗ nào, muốn đến thành phố gần nhất thì cần bao xa, nhưng lúc lấy điện thoại ra cô mới phát hiện tín hiệu ở chỗ này không được ổn định lắm.

Cho nên Diệp Ân Tuấn làm sao mà coi được là có cửa hàng ở cách đây không xa bằng bản đồ điện thoại chứ?
Đáy lòng Thẩm Hạ Lan tràn ngập tư vị hạnh phúc, nhưng lại có chút khổ sở và đau lòng.

Cũng may cô không có uống sạch nước, nếu không thì không biết sẽ thế nào nữa.

Thấy ánh mắt mà Thẩm Hạ Lan nhìn mình, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang cầm điện thoại, Diệp Ân Tuấn liền biết Thẩm Hạ Lan biết mình lại gạt cô rồi.

Nhưng anh lại hoàn toàn không hề áy náy mà nói: “Em nói em thông minh như vậy ở trước mặt anh làm gì? Bảo em uống thì em uống đi.”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi mà trừng anh một cái, đưa tay ra dấu nói: “Bây giờ chúng ta làm thế nào đây?”
“Tìm một chỗ đợi một lúc, hoặc là đi về phía trước coi sao, em quyết định.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn lại trao quyền chọn lựa cho mình một lần nữa.

Bởi vì cô muốn lựa chọn công ty du lịch, Diệp Ân Tuấn và cô bây giờ mới tiến thoái lưỡng nan ở đây.

Nếu như bảo Diệp Ân Tuấn ra quyết định, chắc là từ lúc bắt đầu Diệp Ân Tuấn sẽ thuê xe tự đi chơi rồi.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt loé qua một tia áy náy.

Diệp Ân Tuấn là người thông minh thế nào chứ, thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, anh cười cười nói: “Không liên quan đến em, chúng ta ra ngoài du lịch, vốn đã mang theo những nhân tố không chắc chắn rồi.

Tự lái xe đi chơi có chỗ lợi của tự lái xe đi chơi, theo đoàn cũng có chỗ lợi của theo đoàn, nhưng vì anh quá cẩn thận mà thôi, có lẽ tất cả đều là anh nghĩ nhiều thì sao? Đến lúc đó chính là do anh nghĩ nhiều nên mới liên luỵ em chịu khổ thế này rồi.”
Nhưng Thẩm Hạ Lan không đồng ý cách nói này của Diệp Ân Tuấn.

Người hướng dẫn viên du lịch đó tuyệt đối là có vấn đề, nếu không thì ánh mắt khi nhìn bọn họ sao lại có chút kỳ quái chứ?
Như bọn họ là những con cá béo bở vậy.

Thẩm Hạ Lan cũng không tranh biện với Diệp Ân Tuấn nữa, cô chỉ vào con đường trước mặt, ra dấu nói: “Chúng ta đi về phía trước coi sao đi, mặt trời chỗ này càng lúc càng lớn, chờ đợi không phải cách hay, có lẽ đi về trước chúng ta có thể sẽ gặp được gì đó.”
“Được, nghe vợ.”
Diệp Ân Tuấn không có dị nghị gì cả.

Lần này, Thẩm Hạ Lan không cần anh cõng nữa.

Hai người tay nắm tay nhau mà đi, giống hệt như đang tản bộ.

Thực ra bỏ qua những cái còn lại, phong cảnh chỗ này thật sự rất không tồi, hơn nữa không khí cũng tốt, Thẩm Hạ Lan cảm thấy tay nắm tay đi bộ cùng với Diệp Ân Tuấn như vậy cũng không tệ, cô thậm chí còn có một loại ảo giác, giống như có thể cùng nhau đi đến chân trời góc biển, đi đến khi nước cạn đá mòn.

Không có những chuyện phàm tục khác quấy nhiễu, chỉ có hai người bọn họ, mang theo tình yêu của chính mình đi thẳng về phía trước.

Nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn không khỏi vui vẻ mà cười lên.

Chỉ cần Thẩm Hạ Lan vui vẻ, bảo anh làm gì cũng được.

Hai người cứ đi như thế, đi được hơn một tiếng, vẫn đang đi về phía trước trên con đường cái, nhưng bọn họ lại phát hiện trước mặt có thêm vài người.

Mấy người đó xách túi lớn túi nhỏ, miệng mắng mỏ.

Sau khi nhìn nhau một cái, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan liền đi lên trước, phát hiện bọn họ vậy mà lại là những người khách ngồi trên xe du lịch hồi nãy.

“Các người bị sao thế?”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện không tiện, Diệp Ân Tuấn đã mở miệng trước, hơn nữa lặng lẽ bảo vệ Thẩm Hạ Lan ra đằng sau.

Hành khách nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, lập tức kinh hỉ.

“Các người sao lại ở đây? Hướng dẫn viên tìm các người đến điên, không ngờ các người tự đi tới đây rồi.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Bọn tôi xuống xe đi vệ sinh, nhìn thấy cảnh sắc ở bên cạnh không tệ, định chụp vài tấm ảnh, ai biết lúc đi xuống thì các người đã đi rồi, chúng tôi còn mong đuổi theo cho kịp, túi của chúng tôi còn ở trên xe mà.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nữ hành khách đó vô cùng tức giận mà nói: “Cũng may các người xuống xe rồi, nếu không thì sẽ như bọn tôi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn vô cùng tò mò mà hỏi, Thẩm Hạ Lan cũng đang lắng nghe.

Nữ hành khách tức giận hừng hực mà nói: “Hướng dẫn viên du lịch và tài xế đó thật xấu xa, bọn họ lái xe đến đây, trước không có thôn sau không có nhà, bảo bọn tôi nộp thêm chút tiền, nói là vé vào cổng của khu danh thắng tiếp theo, nhưng lúc bọn tôi lên xe rõ ràng đã nói rõ ràng rồi, tiền nộp vào đó đã bao gồm chi phí của mấy địa điểm thắng cảnh này rồi, không cần ra thêm tiền riêng nữa, bọn tôi lý luận vài câu, thì bị bọn họ đánh.

Sau đó còn đuổi chúng tôi xuống xe, không quan tâm sống chết của chúng tôi nữa.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều sững sờ.

Diệp Ân Tuấn biết cô đang muốn hỏi gì, vội vàng hỏi: “Vậy những hành khách khác đều đã cho tiền rồi sao?”
“Không cho thì được à? Không cho thì sẽ như bọn tôi, bị đánh xong rồi còn bị quăng xuống.

Bây giờ làm sao đây? Bọn họ lấy đi hết nước và đồ ăn của bọn tôi rồi, bọn tôi không biết đi đâu, bao lâu mới gặp được người nữa.

Đám người này thật quá đáng ghét!”
Thẩm Hạ Lan nghe đến đây, vội vàng ra dấu hỏi: “Sao các người không báo cảnh sát? Bọn họ đều không quan tâm sao?”
Mấy hành khách thấy bộ dạng của Thẩm Hạ Lan như vậy, lập tức có chút kinh ngạc, bởi vì sau khi lên xe thì Thẩm Hạ Lan chả nói năng gì, đều là Diệp Ân Tuấn làm thay, đến nỗi bọn họ không có phát hiện Thẩm Hạ Lan không thể nói chuyện được, bây giờ thấy cô đưa tay ra dấu, liền miệng nhanh hơn não mà hỏi miệng hỏi.

“Cô bị câm à?”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức đen lại.

“Vợ tôi chỉ là tạm thời mất tiếng, du lịch xong chúng tôi sẽ đi làm phẫu thuật.”
“Ò ò ò.”
Người đó như cũng cảm thấy mình mồm nhanh hơn não rồi, ngại ngùng mà gãi gãi đầu.

Nhưng Thẩm Hạ Lan không có để bụng, tiếp tục hỏi lại lần nữa.

Diệp Ân Tuấn không thể không phiên dịch lại câu hỏi của cô cho những người khác nghe.

Một người khách nữ sau khi nghe xong thì càng phẫn nộ hơn.

.

Đam Mỹ H Văn
“Đừng nhắc nữa, bọn tôi gọi điện thoại cho sở du lịch, còn phải gọi về sở du lịch ở địa phương bọn tôi nữa, để bọn họ ra mặt bàn bạc giải quyết, sau đó chờ kết quả.

Nói là chỗ này thuộc dân tộc tự trị, bọn họ không thể trực tiếp can dự gì gì đó, chỉ có thể điều đình thương lượng.

Bây giờ đã qua hơn một tiếng rồi, mà chả có chút tin tức gì, anh nói có tức chết không chứ? Sớm biết như vậy thì bọn tôi không đến đây du lịch nữa.”
Nghe thấy bọn họ nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới hiểu ra ý của những lời mà Diệp Ân Tuấn nói với cô khi nãy rồi.

Hoá ra chỗ này mà xảy ra chuyện thì lại giải quyết rắc rối như vậy, còn phải thương lượng.

Cũng chính là nói, chỉ cần người ở bên này giở trò chơi xấu, không muốn giải quyết thì những người khác cũng hết cách.

Thẩm Hạ Lan lập tức có chút bất an.

Mấy ngày này ở Vân Nam bọn họ thật sự có thể trải qua một cách an nhiên không chứ?
Tiểu Thi có bỏ qua cho bọn họ không?
Mà tất cả những thứ này chỉ là hiện tượng bình thường ở đây thôi hay là do Tiểu Thi?
Một chuỗi câu hỏi loé lên trong đầu của Thẩm Hạ Lan, nhưng không thể tìm được một đáp án chính xác.

- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui