Cục Cưng Có Chiêu


“Rốt cuộc em đã trông thấy ai vậy?”
Diệp Ân Tuấn trông thấy Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lông mày, nhịn không được hỏi một câu.

Thẩm Hạ Lan vội vàng dùng tay ra dấu, nói: “Diệp Hồng, em trông thấy Diệp Hồng! Nhưng mà đuổi đến đây thì không còn trông thấy nữa.”
“Diệp Hồng?”
Diệp Ân Tuấn ít nhiều có chút kinh ngạc.

Sau khi Phương Ngôn qua đời, Diệp Ân Tuấn không còn quan tâm tới những người có quan hệ với anh ta nữa, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan nói đến Diệp Hồng thì không kiềm được hơi hơi ngây người.

Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
“Sao Diệp Hồng lại ở đây? Mà cũng đúng, nơi này là quê nhà bọn họ, con bé có ở đây cũng bình thường thôi.

Em đuổi theo tới đây là muốn làm gì?”
Thẩm Hạ Lan nhất thời ngẩn người.

Muốn làm gì ư?
Cô cũng không rõ nữa.

Chính là ngay giây phút trông thấy Diệp Hồng liền vô thức chạy theo tới đây thôi.

Có lẽ ở trong lòng Thẩm Hạ Lan, vẫn hy vọng có thể làm được chút chuyện gì đó cho Phương Ngôn đi.

“Được rồi, có thể gặp được là duyên phận, không thể gặp được âu cũng là số mệnh đã định, chúng ta vẫn nên lên đường thôi, cứ đỗ xe mãi ở đây sẽ làm tắc nghẽn giao thông mất, đi trước đã.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói khiến Thẩm Hạ Lan do dự giây lát, sau đó gật gật đầu, mới cùng với Diệp Ân Tuấn đi trở về.

Lúc đi ngang qua một con ngõ, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, giọng nói ấy nghe có vẻ cực kỳ quen thuộc.

Diệp Ân Tuấn rõ ràng cũng nghe được.

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng chạy về phía tiếng kêu.

Ở cuối con ngõ, bốn năm tên đàn ông đang vây quanh một cô bé không ngừng đánh đấm.

Thẩm Hạ Lan trông thấy cô bé kia đúng là Diệp Hồng!
“Dừng tay!”
Diệp Ân Tuấn tức giận quát lên.

Bốn tên đàn ông kia quay người lại, lúc trông thấy Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn thì khựng lại giây lát, sau đó hung dữ nói: “Cút ngay! Còn muốn quản chuyện không liên quan nữa thì đảm bảo cho tụi mày rời không nổi khỏi cái chỗ này đấy!”
Thẩm Hạ Lan tức đến mức lập tức giơ chân đá, vừa vặn đá trúng ngay ngực tên vừa nói chuyện.

Những tên khác trông thấy Thẩm Hạ Lan ra tay, vừa chửi bới vừa lao tới chỗ Thẩm Hạ Lan.


Lúc Diệp Hồng trông thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn thì ngẩn người giây lát, có điều khi thấy bọn họ đánh thành một đoàn với mấy tên đàng ông kia, cô bé vội vàng, chỉ chớp mắt đã chạy mất dạng.

Thẩm Hạ Lan muốn kêu cô bé dừng lại, nhưng lại bị người ngăn trở.

Diệp Ân Tuấn cũng nhanh chóng giải quyết xong hai tên.

Rất nhanh, hai người đã đánh gục bốn tên đàn ông kia.

Lúc đang chuẩn bị tra hỏi bọn chúng vì sao lại đánh Diệp Hồng, tên đàn ông lúc đầu nói chuyện đã vội vàng nói: “Xin các anh tha mạng! Bọn tôi cũng không cố ý đâu, sự thật là con nhỏ kia ăn trộm đồ của bọn tôi, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác không chịu sửa đổi, bọn tôi quả thật tức quá nên mới như thế.”
Ăn trộm đồ?
Thẩm Hạ Lan không kiềm được ngây ngẩn cả người.

Diệp Ân Tuấn cũng có chút nghi hoặc.

“Nói rõ ràng xem nào, một cô bé nhỏ như vậy thì có thể ăn trộm được cái gì chứ?”
“Ăn trộm vàng cát của bọn tôi.

Dù rằng vàng cát cũng chẳng phải là thứ đáng tiền gì, nhưng mà tốt xấu gì cũng là bọn tôi dùng giá khởi điểm nhập về được, lại bị con nhỏ kia một lần hai lần trộm mất, bọn tôi thật là tức quá mà.”
Nghe tên đàn ông kia nói như vậy xong, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều có chút trầm mặc.

“Đừng cho rằng cô bé không ở đây mà muốn nói lung tung thế nào thì nói nhé.

Lỡ mà để tôi biết được mấy người lừa tôi......”
“Không có không có, thật sự không có mà, không tin các vị có thể đi xung quanh nghe ngóng thử mà xem, người quanh đây đều biết, con nhỏ kia cái gì cũng ăn trộm được, tất cả mọi người đều tức muốn chết rồi, ngặt nỗi con nhỏ là trẻ mồ côi, trộm được đồ liền bán, bán xong lấy tiền liền mua đồ ăn để ăn, bọn tôi có muốn lấy lại cũng không được, chỉ đành đánh nó một trận để xả bớt giận thôi.”
Nghe tên đàn ông kia nói như vậy, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn nhau một cái, sau đó hỏi: “Anh có biết cô bé sống ở đâu không?”
“Con nhỏ đó không có nơi ở cố định đâu, nhưng mà hai người có thể tới nghĩa trang liệt sĩ cách đây không xa thử xem, có lẽ sẽ tìm được nó đấy.”
Nghe tên đàn ông kia nói vậy xong, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan liền thả hắn ta ra.

“Thứ cô bé ăn trộm trị giá bao nhiêu?”
Thẩm Hạ Lan đưa tay ra dấu hỏi, Diệp Ân Tuấn lập tức phiên dịch lại.

Bốn tên đàn ông kia nhìn nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Cũng không bao nhiêu, chỉ cỡ triệu hai triệu thôi.”
“Chỗ này có ba triệu, chúng tôi trả thay cô bé kia.”
Diệp Ân Tuấn đưa xấp tiền mặt cho người đàn ông kia, rồi để bọn họ rời đi.

Anh nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi tìm Diệp Hồng hả?”
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu, ngượng ngùng đưa tay ra dấu nói: “Chừng nào còn chưa giải quyết xong chuyện của cô bé, thì em chẳng có tâm tư nào mà đi chơi tiếp được nữa.”
“Nghe em vậy!”
Diệp Ân Tuấn xoa xoa đầu Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Có điều trước tiên chúng ta phải đỗ xe sang một bên đã, nếu không sẽ bị người ta kéo đi mất đấy.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đứng tại chỗ chờ Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lái xe lại đây.


Hai người dựa theo lời người đàn ông kia nói, lái xe thẳng đến nghĩa trang liệt sĩ.

Đã là hoàng hôn rồi, rất ít người còn ở lại chỗ này, đều lần lượt nối đuôi nhau trở về nhà.

Sau khi xuống xe, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi dọc theo bậc thềm, kỳ thực trong lòng hai người lúc này ít nhiều gì cũng đã đoán được Diệp Hồng đang ở đâu.

Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn càng bi thương hơn một chút.

“Lại đi lên thêm ba tầng nữa sẽ tới mộ của Nam Phương, nói đến thì cũng đã năm năm anh chưa tới đây rồi.”
Tâm tình Thẩm Hạ Lan cũng có chút nặng nề.

Nếu như ban đầu không nhờ có anh ta hy sinh thân mình để giúp Hoắc Chấn Hiên thâm nhập vào tập đoàn tội phạm, có lẽ Hoắc Chấn Hiên cũng đã gặp phải nguy hiểm rồi, chỉ dựa vào phần ân tình này của anh ta với nhà họ Hoắc, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình cũng nên qua đó thắp cho Diệp Nam Phương một nén nhang.

Lúc hai người đi đến trước mộ của Diệp Nam Phương, quả nhiên gặp được Diệp Hồng ở đây.

Thấy hai người xuất hiện ở chỗ này, Diệp Hồng ít nhiều có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cúi thấp đầu.

Trước mộ của Diệp Nam Phương có đặt rượu và hoa tươi, còn có một ít hoa quả tươi mới nữa, giống như mới vừa được mua về vậy.

Hai mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên đỏ lên.

Bởi vì bia mộ của Diệp Nam Phương hết sức sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi nào, bức ảnh phía trước càng được lau đến sáng loáng.

Chóp mũi Diệp Ân Tuấn cũng có chút chua xót.

“Cháu vẫn luôn ở đây chăm sóc cho Nam Phương sao?”
Giọng anh hạ xuống thật thấp.

Diệp Hồng không nói gì, vẫn cúi thấp đầu quét dọn bụi bặm trước mộ.

Thẩm Hạ Lan tiến lên trước đưa tay ra dấu hỏi: “Ăn trộm đồ của người khác là để mua những thứ này cho Nam Phương sao?”
Diệp Hồng cắn môi dưới, trước hành động ra dấu tay của Thẩm Hạ Lan thoáng ngây ngẩn, có điều cô bé cho rằng Thẩm Hạ Lan vì chiều theo mình nên mới làm như thế, sau đó gật gật đầu.

Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc hỏi: “Tôi nhớ là Phương Ngôn có để lại một khoản tiền, bên này cũng có nhà nữa mà, sao bây giờ lại phải dựa vào việc ăn trộm đồ để kiếm sống vậy?”
Lúc cô nói đến đây, ánh mắt Diệp Hồng lóe lên chút phẫn nộ, có điều rất nhanh đã lại chìm xuống.

“Rốt cuộc là làm sao? Dựa vào việc cháu tốt với em trai chú như thế, chuyện của cháu chú nhất định phải quản.


Bất kể là ai ức hiếp cháu, chỉ cần cháu nói ra, chú sẽ đi đòi lại công bằng cho cháu.”
Diệp Hồng nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy xong, cân nhắc mức độ thật giả trong lời anh, cuối cùng cắn cắn răng, đưa tay ra dấu nói: “Là một người phụ nữ ở đây, cô ta chiếm đoạt nhà của bọn tôi, còn giữ cả tiền của tôi nữa, nói đó là tiền tôi ăn trộm được.

Sau khi trở về đây trên người tôi không còn một đồng một cắc nào, nhà thì bị người khác chiếm đoạt, tôi không còn cách nào mới đành phải làm như thế.”
“Người phụ nữ nào?”
“Cô ta tên là Tiểu Thi, từ vùng khác đến, rất có máu mặt, quan hệ rất thân thiết với mấy người chủ làng của mấy làng xung quanh đây.

Bọn họ nói nhà của bọn tôi xây dựng bất hợp pháp, tôi lại là trẻ mồ côi, không có quyền cư trú, liền đuổi tôi ra ngoài.

Nhưng mà tôi đã từng đồng ý với chú Phương Ngôn, sẽ ở lại đây đợi chú ấy rồi, vậy nên tôi chỉ có thể làm như vậy thôi.”
Diệp Hồng càng nói càng ấm ức.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đột nhiên híp mắt lại.

Tiểu Thi?
Lại là Tiểu Thi!
Xem ra không trừ khử người phụ nữ này đi, thì ai cũng không thể an ổn được.

Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Hồng vào lòng mình, thấp giọng nói: “Bây giờ Tiểu Thi đang ở đâu, cháu có biết không?”
“Không biết, chỗ ở của cô ta rất nhiều, giàu lắm.

Cô ta từ nước ngoài trở về, giúp cho mấy ngôi làng phát triển du lịch liền, nhờ thế những người trong mấy ngôi làng đó có thể kiếm thêm chút thu nhập, vì thế rất nhiều người thích cô ta, giúp đỡ cô ta, nhưng mà cô ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của đám trẻ mồ côi bọn tôi, đặc biệt vẫn luôn ức hiếp mấy người mẹ góa con côi.”
Diệp Hồng dùng tay ra dấu nhanh chóng nói.

Từ lời của cô bé, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nghe ra được thế lực của Tiểu Thi ở nơi này không nhỏ.

Phát triển du lịch ư?
Vậy cũng có nghĩa ngành du lịch nơi đây đều nằm dưới sự khống chế của Tiểu Thi hả?
Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn Diệp Ân Tuấn, đưa tay ra đấu nói: “Em muốn trừ khử người phụ nữ kia.”
“Có thể, chẳng qua không cần em phải ra tay đâu, chuyện này cứ giao cho anh.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa, cô kéo tay Diệp Hồng, đưa tay ra dấu nói: “Hôm nay đi cùng bọn cô trước đã, kể từ ngày mai cô sẽ tìm một chỗ cho ở, không được ăn trộm đồ của người khác nữa, biết chưa? Nếu như Phương Ngôn biết được cháu bây giờ biến thành như thế này, anh ấy sẽ không vui đâu.”
Diệp Hồng cuối cùng cũng phát hiện Thẩm Hạ Lan có chút không đúng.

“Cổ họng của......”
“Cũng giống như cháu thôi, bị câm.”
Thẩm Hạ Lan ngược lại không cảm thấy gì, nở một nụ cười nhẹ như không.

Diệp Hồng lại kinh ngạc đến không chịu được.

“Được rồi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chúng ta đi ăn gì đó trước đi đã.”
Thẩm Hạ Lan kéo tay Diệp Hồng, đẩy cô bé lên xe.

Ba người tìm một khách sạn gần đó nghỉ lại.

Diệp Hồng đã rất lâu rồi không tắm rửa, sau khi vào đến khách sạn, Thẩm Hạ Lan liền dẫn cô bé đi tắm nước nóng, rồi gọi cho cô bé chút đồ để ăn.

Diệp Hồng ăn cực kỳ nhanh, có thể nhìn ra được là thật sự đói.


Trên người cô bé chỗ xanh chỗ tím, có vẻ bị đánh không ít.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút đau lòng.

Cô xách hòm thuốc tới bôi thuốc cho Diệp Hồng.

Thấy Thẩm Hạ Lan đối xử với mình dịu dàng như thế, hai mắt Diệp Hồng hơi hơi ẩm ướt.

Cô bé đưa tay ra dấu, nói: “Xin lỗi.”
“Cháu không có lỗi với ai hết, cháu chỉ có lỗi với chính bản thân mình thôi.

Nhớ nhé, bất kể phải trải qua khó khăn thế nào, sau này đều không được đi trộm đồ nữa, có biết không hả? Cô sẽ cho cháu đi học, bắt đầu từ hôm nay, hãy theo cô đi.”
Diệp Hồng lập tức lắc lắc đầu.

“Cháu phải ở đây đợi chú Phương Ngôn.

Bao giờ thì chú ấy mới trở lại ạ?”
Thẩm Hạ Lan tức khắc rơi vào im lặng.

Cô phải nói sự thật Phương Ngôn đã không còn nữa với Diệp Hồng như thế nào đây?
Diệp Hồng vốn mẫn cảm đột nhiên nhận ra được gì đó, một phát túm lấy tay Thẩm Hạ Lan, dùng tay ra dấu hỏi: “Chú Phương Ngôn bị sao vậy ạ?”
“Anh ấy, đã không còn nữa rồi.”
Thẩm Hạ Lan quyết định không giấu diếm cô bé.

Diệp Hồng không phải một cô nhóc bình thường, có lẽ khả năng chịu đựng của cô bé sẽ tốt hơn một chút, có điều sự thật tàn khốc này vẫn khiến nước mắt Diệp Hồng ngay lập tức rơi xuống.

“Là do ai làm? Có phải Diệp Ân Tuấn không ạ?”
“Không phải.

Là người xấu làm.

Đã bị bắt lại rồi, kẻ cầm đầu cũng đã bị xử bắn.”
Lời Thẩm Hạ Lan nói khiến Diệp Hồng lập tức bật khóc.

Cô biết tình cảm của Diệp Hồng dành cho Phương Ngôn, nên cũng không ngăn cản cô bé, định để cô bé khóc một lần cho thật đã.

Dù gì người còn sống vẫn phải tiếp tục sống, không phải sao?
Diệp Hồng khóc một lúc, nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Cô có thật sẽ tài trợ tiền cho tôi đi học không?”
“Đương nhiên.

Cô sẽ chăm sóc cho cháu giống như Phương Ngôn trước đây.”
“Không! Tiền tài trợ, sau này lớn lên sẽ trả lại.”
Nhìn dáng vẻ quật cường này của Diệp Hồng, Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng nở nụ cười thoải mái.

Đúng vào lúc này, phía đối diện truyền tới tiếng gõ cửa.

- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận