Khi Thẩm Hạ Lan mở cửa phòng, Diệp Ân Tuấn đã đứng ở bên ngoài.
“Cô bé khá hơn chưa?”
Diệp Ân Tuấn hỏi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, dẫn anh vào.
Diệp Hồng đã thu dọn đồ đạc của mình, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bước vào, cô bé khẽ mỉm cười.
Cô bé chỉ hơn Diệp Thanh một hai tuổi, nhưng bây giờ kém xa so với Diệp Thanh.
Diệp Ân Tuấn nhớ lại cuộc sống hiện tại của Diệp Thanh ở nhà họ Tô, nhất thời không biết nên nói gì.
Anh lấy điện thoại ra đưa cho Diệp Hồng, nói nhỏ: “Trong đó có video cuộc sống gần đây của Diệp Thanh, cháu có thể xem thử.”
Diệp Hồng nghe được, hai mắt đỏ hoe.
Cô bé không từ chối, cầm điện thoại đi vào căn phòng bên trong, để lại không gian riêng cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan luôn dõi theo Diệp Hồng, cho đến khi cô bé đóng cửa lại, Thẩm Hạ Lan mới không nhìn nữa.
Diệp Ân Tuấn rót cho cô một ly nước nóng nói: “Em có phải nghĩ đến đối phó Tiểu Thi như thế nào không?”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát, sau đó nghĩ đến bản thân và Diệp Ân Tuấn bên nhau nhiều năm như vậy, Diệp Ân Tuấn đương nhiên biết cô đang suy nghĩ gì.
Cô gật đầu, làm ký hiệu tay nói: “Em phải đuổi cô ta ra khỏi đây, anh đã từng cho cô ta bao nhiêu, em sẽ khiến cô ta nôn ra bấy nhiêu.
Người phụ nữ này không đáng được thông cảm.
Nhớ lại lúc đầu em cứu cô ta ra khỏi tay đám người đó, cô ta không biết cảm ơn, trái lại bắt đầu dòm ngó anh, để tranh giành anh, cô ta thậm chí không tiếc trở mặt với em, lại còn lấy tiền anh cho cô ta để đến đây làm xằng làm bậy, hại người vô tội.
Sau khi biết chúng ta tới đây, còn không biết kiểm điểm tính đối phó với chúng ta ở đây.
Người phụ nữ này đúng là một con rắn độc.
Thay vì giữ cô ta lại sau này sẽ làm hại chúng ta, chi bằng bây giờ em loại bỏ cô ta.”
Đáy mắt của Thẩm Hạ Lan xẹt qua một tia lạnh lùng.
Cô đã từng rất tốt bụng, nhưng lòng tốt của cô không mang lại cho cô những điều tốt đẹp, vậy cô sẽ dùng cái ác để chế ngự cái ác.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, không biết nên vui hay nên buồn.
“Có cần anh giúp không?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút.
Cô cần sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn, vì bây giờ cô không thể nói chuyện.
Xem xét vấn đề của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Giao dịch bảy ngày bị hủy bỏ, chỉ cần em muốn, anh sẽ lập tức sắp xếp người phẫu thuật cho em.”
Mắt của Thẩm Hạ Lan sáng lên ngay lập tức.
“Đừng vui mừng quá sớm, anh còn chưa nói xong.
Hạ Lan, em có biết tại sao anh cứ chậm trễ không muốn phẫu thuật cho em không? Không phải vì anh muốn lấy điều kiện này để uy hiếp em, chỉ là với tình trạng sức khỏe của em e là nếu làm phẫu thuật tình hình sẽ không lạc quan lắm.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, quyết định nghe ý kiến của cô.
“Trương Linh từng nói qua, bà ta nắm chắc vài phần có thể chữa khỏi cổ họng của em, nhưng mà nguy cơ cũng tương đối lớn.
Cơ thể em khoảng thời gian trước bởi vì được truyền máu của Lam Thần và những nguyên liệu thuốc bắc quý hiếm, lần phẫu thuật này rất có thể sẽ xảy ra kháng thuốc, rủi ro này rất cao, một khi kháng thuốc, thì hậu quả rất nghiêm trọng, đến lúc đó không chỉ là cổ họng không phát ra tiếng được, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, em có hiểu không? Ý của anh vẫn là tiếp tục chữa trị, nhưng mà anh sẽ nghe lời em.
Nếu như em muốn làm phẫu thuật, anh cũng không phản đối.
Em nhớ kĩ, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không sống tiếp một mình.”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên.
Cô biết rằng Diệp Ân Tuấn nói được thì chắc chắn làm được.
Ngay khi cô định làm động tác tay, Diệp Ân Tuấn đã nắm chặt lấy.
“Đừng nói với anh rằng chúng ta vẫn còn con cái, không có chúng ta, chúng nó vẫn sẽ lớn lên, chẳng qua chỉ là khó sống hơn bây giờ một chút, nhưng mà mỗi người đều có cuộc sống riêng của mỗi người, nếu như em thực sự gặp chuyện ngoài ý muốn, anh không thể chăm sóc cuộc đời còn lại của chúng nó được.
Anh tin rằng số tiền anh để lại đủ để Tống Đình và Lam Tử Thất nuôi dạy chúng nên người.
Vì vậy, em hãy suy nghĩ kỹ.”
Diệp Ân Tuấn nói rất nghiêm túc, nhưng Thẩm Hạ Lan lại hơi buồn.
“Anh đang ép em.”
“Không có, anh nói qua, anh tôn trọng bất cứ sự lựa chọn nào của em.
Trước đó, bởi vì anh không ở đây, để em phải chịu đựng rất nhiều, thậm chí trở nên như thế này, đó là hối hận và nỗi đau của anh cả đời này.
Năm tháng còn lại, anh sẽ không cho phép bản thân để em phải chịu thêm bất kỳ thất bại và tổn thương nào, ngay cả trên đường Hoàng Tuyền cũng không được.”
Tay Diệp Ân Tuấn nắm chặt Thẩm Hạ Lan, như thể anh đang ôm chặt lấy trái tim của Thẩm Hạ Lan.
Cô rất cảm động, và cũng rất buồn, tình huống khó xử này khiến cô nhất thời không biết nên làm gì.
“Em phải suy nghĩ.”
“Được.
Suy nghĩ xong hãy cho anh đáp án, anh lúc nào cũng đợi em.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn nói xong, anh hôn lên trán Thẩm Hạ Lan một cái, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Những ngày này, họ hiếm khi nghỉ ngơi trong cùng một căn phòng.
Diệp Ân Tuấn rất tôn trọng cô, ngoại trừ lần trước anh cưỡng hôn cô ở bãi đậu xe, anh có vẻ khá thành thật trong khoảng thời gian gần đây.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có dáng vẻ lưu luyến không rời, Diệp Ân Tuấn đột nhiên quay đầu lại cười nói: “Hay là đêm nay anh ở lại?”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan liền chửi anh một câu, khiến Diệp Ân Tuấn cười tươi, sau đó vui vẻ rời đi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó hiểu, Diệp Ân Tuấn bây giờ thật sự không thể hiểu nổi, bất kể cô nói gì anh đều rất vui vẻ, chỉ cần cô chịu để ý đến anh là được.
Cảm giác này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng Diệp Ân Tuấn đang hạ thấp bản thân để lấy lòng cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Diệp Ân Tuấn sẽ lấy lòng mình, tâm trạng hiện tại rất phức tạp.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi, Thẩm Hạ Lan không ngủ được.
Cô rất cần có lại giọng nói, bởi vì cô thực sự không thể làm nhiều việc mà không có giọng nói, chỉ sau khi đích thân trải nghiệm cảm giác bị câm, cô mới biết cảm giác đó thật người khác tự ti và xấu hổ như thế nào.
Nhưng Diệp Ân Tuấn đã nói, cuộc phẫu thuật của cô đi kèm với những rủi ro rất lớn.
Rủi ro này là một kiểu đánh bạc đối với Thẩm Hạ Lan.
Nếu cược thắng, cô có thể thắng tất cả mọi thứ, nhưng nếu cược thua, tính mạng của cô sẽ mất.
Nên lựa chọn thế nào đây?
Vào lúc Thẩm Hạ Lan đang lúng túng, Diệp Hồng đã đi ra khỏi phòng.
Cô bé nhìn Thẩm Hạ Lan, ra hiệu hỏi: “Chị ơi, cổ họng của em có thể chữa khỏi được không?”
Thẩm Hạ Lan khựng lại, mới nhận ra ánh mắt của Diệp Hồng tràn đầy sự trông mong.
Cô không biết phải nói gì.
Diệp Hồng thuộc kiểu bị cắt lưỡi, khác hẳn với cô.
Diệp Hồng đã biết được câu trả lời khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Thẩm Hạ Lan, cô bé có chút cô đơn nói: “Không sao đâu, em chỉ hỏi thử thôi, chị, nếu có thể, cho dù hy sinh mạng sống cũng phải khôi phục giọng nói của mình, dù sao thế giới không có âm thanh thật sự quá khắc nghiệt.”
Diệp Hồng nói xong liền trở về phòng của mình.
Thẩm Hạ Lan ngồi đó, nghĩ đến lời nói của Diệp Hồng, không khỏi càng thêm đau khổ.
Ngay cả phải hy sinh mạng sống sao?
Có rất nhiều người không hiểu cảm giác đột nhiên bị câm này, nhưng mà cô hiểu.
Bởi vì hiểu, nên cô càng muốn hồi phục.
Tất cả những điều này, khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng trằn trọc.
Cô nghĩ đến Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê, chúng nó sẽ như thế nào sau khi mất cha mẹ, càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy đau nhói khó chịu.
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng nghĩ đến cuộc đời còn lại mấy chục năm sau của mình không thể phát ra âm thanh nữa, không cần phải mất đến mấy chục năm nữa cô mới cảm thấy mình sắp bị trầm cảm, e là thêm một năm nữa cô sẽ điên mất thôi.
Sau khi trằn trọc cả đêm, Thẩm Hạ Lan đã đưa ra quyết định.
Cô nói với Diệp Ân Tuấn, cô muốn phẫu thuật, cô muốn điều trị.
Câu trả lời này dường như nằm trong dự đoán của Diệp Ân Tuấn.
Anh cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu đã đưa ra quyết định, hai ngày nay không cần đi tiếp nữa, chúng ta ở đây chờ Trương Linh đi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến việc bản thân sắp khôi phục giọng nói, tâm trạng rất xúc động.
So với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn bận rộn hơn một chút.
Anh nhốt mình trong phòng, không biết đang làm gì, chỉ là lúc ăn cơm thì đi ra ngoài một tí.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh như vậy, cô muốn nói vài lần, nhưng đều kìm lại.
Chiều ngày kia, Trương Linh đến.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, Trương Linh có chút xúc động.
“Lại gặp nhau rồi.”
Bà ta ôm lấy Thẩm Hạ Lan, niềm vui mừng thể hiện trên khuôn mặt.
Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta, hỏi thăm tình trạng hiện tại của bà ta.
Hai người nói với nhau vài lời, Trương Linh đi vào chủ đề chính.
“Tôi có thể chữa lành cổ họng cho cô, nhưng có một điều kiện, điều kiện này không phải do tôi đưa ra, mà là nhà họ Phương đưa ra.”
“Nhà họ Phương?”
Thẩm Hạ Lan có chút khó hiểu.
Trương Linh luôn không thích giao tiếp với người khác, sao lần này lại có quan hệ với nhà họ Phương?
Rất muốn biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, Trương Linh cười gượng nói: “Nói ra cũng thật xấu hổ, cô cũng biết chuyện của tôi, năm đó lúc tôi bị trầm cảm đã ném con trai mình xuống lầu.
Mặc dù chuyện này đã qua rất nhiều năm, nhưng mà tôi vẫn mang theo một mạng người trên người.
Mấy năm nay tôi vẫn không dám dùng tên thật để hành y, thậm chí không dám xuất hiện ở bất kỳ bệnh viện lớn nào, càng không dám để người khác biết tôi vẫn còn sống.
Tôi luôn nghĩ mình giống như con chuột vậy, sống qua ngày trong mịt mù tăm tối.
Lần này ông Phương của nhà họ Phương bảo tôi chữa trị cho cô Phương, để báo đáp lại, ông ta nói có thể giúp tôi cải thiện tình hình hiện tại, đưa ra đảm bảo, nói rằng lúc đó con trai tôi chỉ là tai nạn, không liên quan đến tôi.”
Lúc nói đến đây, Trương Linh hơi hổ thẹn.
“Tôi biết mình không biết xấu hổ.
Rõ ràng là tôi đã hại con trai mình, giờ phải gọi là tai nạn, thực sự không xứng đáng làm mẹ, nhưng mà Hạ Lan, tôi thực sự muốn đứng dưới ánh mặt trời lần nữa, tôi muốn đường đường chính chính dạy Diệp Tranh một số điều, đợi đến khi cậu bé trưởng thành, người khác sẽ hỏi nó, người thầy của nó là ai, và cậu bé có thể dõng dạc nói với mọi người rằng là Trương Linh tôi! Mà không phải là Diêm Vương Sống.”
Trương Linh cúi đầu, nước mắt lưng tròng, dường như không muốn người khác nhìn thấy ánh mắt đau lòng của bà.
Thẩm Hạ Lan thở dài, làm ký hiệu tay nói: “Vậy là bà đã đồng ý điều kiện của nhà họ Phương đúng không?”
“Đúng!”
Trương Linh không hề che giấu.
“Điều kiện của nhà họ Phương để cảm ơn tôi đã chữa khỏi cho Phương Đình là trả lại tự do cho tôi, ngoài ra còn có một điều kiện kèm theo, đó chính là cô.”
“Tôi?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Trương Linh cắn môi dưới, suy nghĩ nên nói như thế nào, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, đành phải nặng nề gật đầu.
“Đúng! Là cô! Nhà họ Phương nói rằng trừ khi tôi có thể lay chuyển cô, để cô đồng ý với các điều kiện của họ, tôi mới có thể chữa cổ họng cho cô, họ mới giúp tôi lấy lại tự do.
Hạ Lan, tôi biết tôi làm như vậy rất vô sỉ, nhưng mà xin cô tha thứ cho tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác.”
Nhìn vẻ mặt tội lỗi của Trương Linh, trái tim Thẩm Hạ Lan hơi chùng xuống.
Cô không có bất kỳ mối liên hệ nào với nhà họ Phương, tại sao nhà họ Phương lại muốn tìm cô?
- ---------------------------.