Cục Cưng Có Chiêu


Người gọi tới là Tiểu Thi.

Tiểu Thi gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

Chẳng lẽ là cô ta đối với Diệp Ân Tuấn vẫn là tình cảm chưa hết?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không đúng lắm, anh vội vàng hỏi: “Ai gọi điện thoại tới vậy?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

Lúc nhìn thấy màn hình, lông mày của Diệp Ân Tuấn cũng nhíu chặt lại với nhau.

Anh cũng không nói gì thêm, trực tiếp ấn loa ngoài ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có chút lạnh lùng.

Tiểu Thi lại cười nói: “Diệp tổng đến Vân Nam một chuyến, em còn chưa tiếp đón anh đàng hoàng đây này, như thế nào, tối ngày hôm nay em mời anh?”
“Chỉ mời tôi?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, phát hiện ánh mắt của Thẩm Hạ Lan không đúng, có chút không cam lòng.

Giọng nói của Tiểu Thi lại càng mềm mại hơn.

“Ai nha, Diệp tổng à, xem anh kìa, sợ em ăn thịt anh có đúng không vậy.

Anh đi đường xa đến đây, em đã nói về anh với một vài người trong cục du lịch, tất cả mọi người đều cảm thấy anh là người giàu có tiền bạc, còn trông cậy vào anh đầu tư vào ngành du lịch và các ngành nghề khác để thúc đẩy nền kinh tế địa phương kìa.

Bọn họ cứ hối thúc em gọi điện thoại cho anh, nhất định phải để em gọi cuộc điện thoại này cho anh, phải xem xem Diệp tổng có nể mặt hay là không.”
Tiểu Thi đã nói đến đây rồi, đơn giản chỉ là nói cho Diệp Ân Tuấn biết nếu như anh không đến thì anh đắc tội một nhóm người lớn.

Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng, vừa muốn nói cái gì đó, Thẩm Hạ Lan lại trực tiếp nắm lấy tay của anh.

“Sao vậy?”
“Anh đi đi.”
Thẩm Hạ Lan há miệng nói chuyện, cô biết là Diệp Ân Tuấn có thể hiểu được.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn không biết là Thẩm Hạ Lan muốn làm cái gì, nhưng mà Thẩm Hạ Lan đã nói là muốn đi, anh sẽ đồng ý.

“Được rồi, tối nay tôi đến đó thử.”
“Cảm ơn Diệp tổng đã nể mặt, tối nay khách sạn Hối Kim, em chờ anh đó nha.”
Câu nói cuối cùng của Tiểu Thi vô cùng mập mờ.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức trầm xuống.

Hiện tại cô vẫn còn là mợ Diệp đó, cái cô Tiểu Thi này cũng không khỏi quá trắng trợn rồi!
Nhưng mà nhớ lại hành vi trước đó của Tiểu Thi, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lại híp lại một lần nữa.

Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi ngay.

“Này có chuyện gì vậy chứ, em đi đâu vậy?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng ngăn cản Thẩm Hạ Lan lại.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn không đúng, thấy được sự hoảng sợ trong lòng của Diệp Ân Tuấn.

“Sao vậy? Là cô ta gọi cho anh, không phải anh gọi cho cô ta mà.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm ánh mắt của Thẩm Hạ Lan càng trở nên lạnh lùng hơn.

Cô hất tay của Diệp Ân Tuấn ra, ra dấu nói: “Đúng vậy đó, là cô ta gọi cho anh, nhưng mà tại sao cô ta lại có thể có số điện thoại của anh? Tại sao trong điện thoại của anh lại lưu số của cô ta? Đừng nói cho em biết là hai người lâu như vậy không gặp, số điện thoại vẫn còn giữ số ban đầu?”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp thở phì phò đi khỏi.

Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ cười khổ một tiếng, lại đuổi theo.

“Hạ Lan, em nghe anh giải thích đi.”
Thẩm Hạ Lan lại trực tiếp đóng cửa lại ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn, thiếu chút nữa là đụng phải cái mũi của Diệp Ân Tuấn.

Anh có chút buồn bực mà nhìn cái cửa, không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

Thẩm Hạ Lan thấy ngoài cửa không có âm thanh, tâm trạng lại càng phiền muộn thêm nữa.

Không cho anh giải thích, anh thật sự cũng không giải thích có đúng không hả?
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng tức giận, giận đến nỗi ngực đau.

Cô trực tiếp mở cửa ra, lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đã không còn đứng ở cửa, trong lòng lại càng thêm bực bội hơn.

Diệp Hồng đứng ở nơi đó nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này, lắc đầu ra dấu nói: “Phụ nữ chính là khẩu thị tâm phi, chị rõ ràng để ý như vậy, tại sao lại không nghe người ta giải thích chứ?”
“Không nghe không nghe không nghe!”
Thẩm Hạ Lan nói xong lại đóng cửa phòng một lần nữa.

Lúc nãy Diệp Ân Tuấn nhận được một cuộc điện thoại nên tạm thời đi khỏi, chờ đến lúc anh nói chuyện xong trở về nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa mở cửa, không khỏi cười khổ một tiếng.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan không mở cửa, anh cũng không có cách nào nên đành phải trở về phòng đi chuẩn bị.

Thẩm Hạ Lan tức giận thở phì phò chờ Diệp Ân Tuấn gửi tin nhắn cho mình, nhưng mà người đàn ông này thật sự là một cái cọc gỗ, nói không nghe anh giải thích thì anh thật sự không giải thích hả?
Cổ tức giận kéo chăn mền phủ lên đầu của mình, cũng không biết làm cái gì mà ngủ mất.

Lúc Diệp Ân Tuấn gõ cửa một lần nữa, người mở cửa chính là Diệp Hồng.

Cô bé ra hiệu nói: “Chị ngủ rồi?”
“Ngủ rồi hả, để tôi đi xem xem.”
Diệp Ân Tuấn đi đến phòng của Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy cô đang ngủ say ở đây giống như là một đứa nhỏ.

Anh không thể nhịn được cười.

Người phụ nữ này đúng là không tim không phổi mà, cũng không sợ anh đến đây làm gì đó với cô hả, đúng là yên tâm.

Yên tâm như thế này đối với Diệp Ân Tuấn mà nói quả thật chính là sự châm chọc.

Anh đi đến trước giường của Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngủ mà khóe miệng còn như đang mỉm cười, cũng không biết là cô mơ thấy cái gì, có phải là trong giấc mơ nhìn thấy mình không thế?
Diệp Ân Tuấn nâng cổ tay lên nhìn thời gian một chút, cách giờ dùng cơm vẫn còn sớm.

Anh cứ ngồi ở trước giường của Thẩm Hạ Lan mà nhìn cô như vậy.

Trong giấc mơ, Thẩm Hạ Lan cứ luôn phát giác có một ánh mắt đang chú ý tới mình.

Ánh mắt đó vô cùng nóng, làm cho cô muốn ngủ cũng không ngủ được nữa.

Thẩm Hạ Lan mở choàng mắt ra nhìn thấy trong đôi mắt hàm chứa tình cảm sâu nặng của Diệp Ân Tuấn đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi sa vào trong đôi mắt của anh.

Diệp Ân Tuấn thấy cô đã tỉnh rồi mà vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, không khỏi cười nói: “Tỉnh rồi hả?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, vẫn còn chưa tỉnh táo lắm.

Cô muốn đứng dậy lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp bế lên đi vào phòng vệ sinh, đặt cô lên bồn cầu.

Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng đi vệ sinh xong, sau đó lúc đi ra còn nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang chờ ở bên ngoài, cô lắc lư một cái, vô thức nhích thân thể tới gần.

Diệp Ân Tuấn vội vàng ôm lấy cô, sợ cô ngã sấp xuống.

Thẩm Hạ Lan cứ lười biếng dựa trên bờ vai của Diệp Ân Tuấn, giống như là ngủ mà cũng không phải ngủ.

Nhìn thấy cô như thế này, Diệp Ân Tuấn cưng chiều nở nụ cười.

Chắc chắn là cô cho rằng mình đang ở trong nhà, chắc chắn cho rằng đang ở nhà họ Diệp, vẫn là khoảng thời gian trước kia của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan ỷ lại vào Diệp Ân Tuấn như thế này làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Anh ôm lấy Thẩm Hạ Lan đi đến bên giường, sau đó tìm bộ quần áo mà cô muốn mặt thay cho cô giống như trước đây, đặt ở trước giường của Thẩm Hạ Lan, nhẹ nhàng lay tỉnh cô dậy.

“Hạ Lan, thức dậy đi, sắp ra khỏi nhà rồi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất mềm mại và nhẹ nhàng.

Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái, mở mắt ra nhìn thấy là Diệp Ân Tuấn, chun chun cái mũi, mệt mỏi duỗi lưng một cái.

Diệp Ân Tuấn đã đưa cái khăn nóng đến trước mặt của cô.

“Nào, lau mặt đi.”
Thẩm Hạ Lan vô thức nhận lấy, lau một cái mới cảm thấy hơi tỉnh táo một chút.

Diệp Ân Tuấn lấy khăn mặt đi, lại đưa đồ trang điểm tới.

Thẳng cho đến khi Thẩm Hạ Lan đã trang điểm cho mình xong, cô mới phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, lại nhìn vị trí hiện tại của căn phòng, đầu óc oanh lên một tiếng, cái gì cũng nhớ ra rồi.

“Sao anh lại..."
Cô ra dấu muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không biết nên hỏi cái gì.

“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lắc đầu, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.

Diệp Hồng đang ngồi trong phòng khách ở phòng xép, lúc nhìn thấy bọn họ đi ra không khỏi ngây người một chút, sau đó ra dấu hỏi: “Hai người muốn đi ra ngoài hả?”
“Đúng vậy, bọn tôi muốn đi ra ngoài bàn một chút chuyện, tôi đã gọi cơm cho cháu rồi, không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài có biết chưa.”
Bởi vì có liên quan đến Thẩm Hạ Lan, cho nên thái độ của Diệp Ân Tuấn đối với Diệp Hồng cũng vô cùng ôn hòa.

Diệp Hồng nhẹ gật đầu.

Thẩm Hạ Lan lại dặn dò Diệp Hồng một ít chuyện, lúc này mới đi với Diệp Ân Tuấn rời khỏi khách sạn.

Lúc hai người đi đến cửa khách sạn mà Tiểu Thi đã nhắc, đúng lúc Tiểu Thi đang có mặt ở đây, nhưng mà khi cô ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo Thẩm Hạ Lan tới đây, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cô Thẩm, sao cô cũng đến đây vậy?"
Tiểu Thi xưng hô như thế này làm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.

Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Đây là vợ của tôi, mong cô gọi cô ấy là mợ Diệp.”
Sắc mặt của Tiểu Thi lập tức có chút khó xử.

“Gọi cái gì cũng đều như nhau mà có đúng không mợ Diệp?”
Cô ta nhìn Thẩm Hạ Lan, hi vọng là Thẩm Hạ Lan có thể đồng ý với mình, hoặc là nói đúng ra ánh mắt của cô ta mang theo một tia uy hiếp.

Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy buồn cười.

Uy hiếp cô hả?
Tiểu Thi dựa vào cái gì mà cho rằng hiện tại có thể uy hiếp được mình vậy?
Thẩm Hạ Lan cười lạnh làm cho sắc mặt của Tiểu Thi càng thêm khó coi.

Diệp Ân Tuấn mới không quan tâm Tiểu Thi nghĩ như thế nào, đưa tay ôm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng nói với Tiểu Thi: “Lần sau nếu như để cho tôi biết cô tùy tiện đụng vào điện thoại của tôi, tôi sẽ cho cô biết hậu quả?”
“Diệp tổng, anh đang nói cái gì vậy chứ? Không phải là bản thân anh nhớ kỹ số điện thoại của em hả, anh còn nhớ rõ, ngày hôm đó..."
Tiểu Thi cố ý nói mập mờ không rõ, đồng thời còn ngượng ngùng nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, giống như là giữa cô ta với Diệp Ân Tuấn thật sự có chuyện gì đó rồi.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt, cô thậm chí là còn muốn đánh người.

Ngày hôm đó?
Từ khi Diệp Ân Tuấn đến Vân Nam, có ngày nào mà anh rời khỏi tầm mắt của cô?
Tiểu Thi xem như có muốn châm ngòi ly gián thì cũng mong là nhớ có đầu óc một chút được không hả?
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn cô ta rồi không nói gì thêm, trên mặt lại không có biểu cảm về.

Tiểu Thi vội vàng che miệng nói: “Thiệt tình, anh nhìn đầu óc của em đi kìa, em quên mất hiện tại mợ Diệp là người câm, không nói chuyện được.”
Câu nói này vừa nói xong, Tiểu Thi đã cảm thấy cánh tay của mình bị người khác cầm lấy, một giây sau cơn đau kịch liệt làm cho cô ta phải hoảng sợ kêu lên.

“A, tay của tôi!”
“Lần sau nếu như không biết nói chuyện thì tốt nhất nên ngậm miệng lại đi, nếu không thì không biết là trên người cô sẽ phải thiếu đi bộ phận nào nữa đâu.

Cô yên tâm đi, cô tuyệt đối sẽ còn thảm hại hơn so với việc không biết nói chuyện!”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp hất tay của cô ta ra, sau đó dùng lời nói nhỏ nhẹ giải thích với Thẩm Hạ Lan: “Anh thật sự không lưu số điện thoại của cô ta, điện thoại di động của anh là do nhân viên phục vụ mượn đi gọi điện thoại, lúc đó anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ suy nghĩ lại chắc là nhân viên phục vụ đó đã thừa cơ lưu số điện thoại của cô ta vào điện thoại anh, là thật đó.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vô cùng sốt ruột, có vẻ như là sợ Thẩm Hạ Lan không tin tưởng mình.

Tiểu Thi thấy cảnh tượng này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trước kia Diệp Ân Tuấn đối xử với Thẩm Hạ Lan tốt thì cũng thôi đi, hiện tại Thẩm Hạ Lan đã trở thành người câm rồi, tại sao anh lại còn đối xử với cô tốt như vậy? Hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại của anh đối xử với Thẩm Hạ Lan quả thật xem Thẩm Hạ Lan giống như nữ vương.

Thẩm Hạ Lan có tài cán gì, cô ta dựa vào cái gì chứ?
Trong đôi mắt của Tiểu Thi xẹt qua một tia âm tàn, lại không khéo bị Thẩm Hạ Lan bắt lấy.

Cô cảm thấy buồn cười, nhìn biểu cảm yêu mà không được giống như trước đây của Tiểu Thi, không khỏi nở một nụ cười sáng lạn.

Tức giận rồi có đúng không?
Rất giận, rất không cam lòng có đúng không?
Vậy thì tức chết luôn đi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp khoác cánh tay của Diệp Ân Tuấn, sau đó là một nụ cười sáng lạn giống như hoa anh đào, trong nháy mắt làm Tiểu Thi tức giận đến nỗi thiếu chút nữa bùng nổ.

- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui