Cục Cưng Có Chiêu


Về tâm trạng của Dương Tân, Thẩm Hạ Lan vốn dĩ cũng không nghĩ tới, dù sao thì lần này cũng là chuyện khẩn cấp, nếu không thì cô sẽ không bao giờ nói chuyện với Dương Tân.

Thẩm Hạ Lan gửi một tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn, hỏi rằng liệu Diệp Ân Tuấn có thể gửi bản đồ của thôn Thủy Điền cho cô hay không.

Diệp Ân Tuấn đã đang trên đường tới chỗ cô.

Anh đọc tin nhắn của Thẩm Hạ Lan, nhìn điện thoại di động trên tay, anh không khỏi lắc đầu, trả lời: “Có bản đồ cũng vô dụng.

Địa hình trong thôn phức tạp, cần phải có một người đi vào thăm dò.”
“Ồ, vậy để em đợi người của Dương Tân đến rồi nói sau.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại, có điều khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Thẩm Hạ Lan bây giờ không còn hành động hấp tấp nữa, đã có thể giữ được bình tĩnh, sự thay đổi này thực sự khiến Diệp Ân Tuấn rất vui vẻ hài lòng.

Nghĩ về việc chính mình là người thay đổi Thẩm Hạ Lan, trong lòng anh liền dấy lên một cảm giác rất tự hào.

“Ừ, em làm vậy là đúng rồi, đợi anh, một lát nữa anh đến.”
“Anh đến đây sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

“Câu hỏi này của em không phải là rất thừa thải sao? Em đến rồi, anh có thể không đến sao? Anh không ngăn cản việc em cứu người, nhưng cũng đâu có nói là sẽ để em hành động một mình chứ?!”
Thấy Diệp Ân Tuấn nói những lời này, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức liền có một tia ấm áp hiện lên.

“Được, em chờ anh, em sẽ gửi vị trí qua cho anh, anh đến chỗ đó tìm em, trong thôn Thủy Điền từ lâu đã có sự phòng bị, bây giờ chúng ta không thể hấp tấp tiến vào được, hơn nữa em nghe nói Tiểu Thi yêu cầu bọn họ làm như vậy.

Nếu như bây giờ giết người không phạm pháp thì em thật sự rất muốn giết Tiểu Thi.”
Diệp Ân Tuấn hiểu được cảm xúc trong lòng của Thẩm Hạ Lan.

Anh cũng nghĩ vậy, có điều suy cho cùng thì ở đây vẫn là có những chuyện bản thân mong muốn nhưng không thể đạt được.

“Em cứ chờ đi, Tiểu Thi sẽ bị quả báo thôi.”
“Quả báo? Đợi cô ta nhận lấy quả báo từ ông trời thì thật sự là quá trễ rồi.”
Từ trước đến giờ Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ tức giận đến như vậy.

“Chuyện của Tiểu Thi lúc khác lại nói tiếp, bây giờ điều quan trọng là phải cứu người trước, gửi vị trí cho anh, anh sắp đến rồi.”
Thẩm Hạ Lan đọc tin nhắn của Diệp Ân Tuấn gửi tới, sau đó vội vàng gửi vị trí của mình cho anh.

Khi hai người gặp nhau, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện nơi này cách thôn Thủy Điền không tới 5km.

Cùng lúc đó, người của Dương Tân cũng đã đến.

Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Dương Tân, cô không biểu lộ một chút cảm xúc nào, dùng tay ra hiệu cho Diệp Ân Tuấn nói: “Anh nói cho họ nghe đi.”
Diệp Ân Tuấn trải một tấm bản đồ trước mặt bọn họ rồi lên tiếng: “Đây là bản đồ của thôn Thủy Điền, nhưng trong những năm gần đây nó đã bị thay đổi rất nhiều.

Bây giờ chúng ta cần có một người đi vào trong đó thăm dò một chút, bất kể là vị trí mà Diệp Hồng bị bắt nhốt hay là thiết bị cơ sở gì bên trong thì chúng ta đều phải biết rõ, vì vậy cần một trong số bọn anh xung phong đi vào đó.”
Dương Tân nghe vậy vội vàng lên tiếng: “Tôi đi!”
Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.

Nếu như là lúc trước, Thẩm Hạ Lan chắc chắn sẽ dặn dò anh ta phải cẩn thận.

Nhưng bây giờ, Thẩm Hạ Lan thậm chí còn không ngẩng đầu lên, giống như hoàn toàn không quen biết anh ta, cũng giống như là hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì.

Biểu cảm giống như hai người xa lạ thế này khiến trong lòng Dương Tân rất khó chịu.

Anh biết mình không thể trách Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt Dương Tân nhìn Thẩm Hạ Lan, trong lòng có chút buồn bực, nhưng cũng không nói gì.

“Ai đi cũng không quan trọng, bây giờ quan trọng là làm sao để đi vào đó.

Nếu thôn Thủy Điền mai phục sẵn đợi chúng ta đến cứu người thì anh dựa vào cớ gì để đi vào trong?”
Dương Tân ngay lập tức ngây người.

Thấy vậy, Diệp Ân Tuấn lấy ra thứ gì đó từ phía sau đưa cho Dương Tân, nói: “Thì nói Tiểu Thi kêu cậu đến, đây là vật bên người của Tiểu Thi, người canh cổng chắc chắn sẽ nhận ra.”
Thẩm Hạ Lan không thể không nheo mắt khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lấy ra một chiếc vòng ngọc đeo tay của phụ nữ.

Vật bên người của Tiểu Thi?
Làm thế nào mà Diệp Ân Tuấn có thể có được nó?
Diệp Ân Tuấn làm sao lại không cảm nhận được ánh mắt thăm dò xen lẫn tức giận của Thẩm Hạ Lan chứ? Nhưng bây giờ không phải lúc để anh giải thích.

Anh nhìn Dương Tân nói: “Phải nói như thế nào chắc không cần tôi phải dạy anh nhỉ?”
“Không cần, tôi biết phải nói thế nào.”
Dương Tân cầm lấy thứ trong tay Diệp Ân Tuấn, liếc nhìn Thẩm Hạ Lan một lần nữa, khi thấy Thẩm Hạ Lan không thèm nhìn mình, anh ta buồn bã xoay người bỏ đi.

Ngay khi anh ta rời đi, Thẩm Hạ Lan đã nắm lấy cổ áo của Diệp Ân Tuấn, mặc dù cô không nói gì, nhưng vẻ mặt tức giận của cô vẫn khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy vui vẻ.

“Anh vừa nãy tiện đường ghé qua nhà Tiểu Thi lấy trộm nó.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan không hề giãn ra, như thể cô hoàn toàn không tin vào điều đó.

Diệp Ân Tuấn vội vàng giải thích: “Anh thật sự là đã đến nhà cô ta, anh có quay video lại, em xem.”
Nói xong, anh cho Thẩm Hạ Lan xem đoạn video mà vừa nãy anh quay được.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới buông tay ra.

Cô bấm vào video, thấy nhà của Tiểu Thi vô cùng xa hoa sang trọng.

Diệp Ân Tuấn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói tiếp: “Cách đây không lâu anh đã nhờ Dương Tân tra địa chỉ nhà của Tiểu Thi, sau đó bảo người của anh ta gây ra chuyện ngoài ý muốn, không phải em cũng có ở đó sao? Khi Dương Tân đưa địa chỉ cho anh cũng đúng lúc anh ra khỏi cửa, nghĩ đến việc làm sao để đi vào thôn thì mới ghé nhà cô ta một chuyến.

Đúng lúc cô ta không có ở nhà, anh đi vào rồi lấy vòng tay của cô ta.

Anh nghe nói rằng chiếc vòng này là chiếc vòng mà Tiểu Thi thích nhất.

Khi mới đến đây, Đại Cường đã dẫn Tiểu Thi đến chợ ngọc bích mua nó, vì vậy Đại Cường chắc chắn sẽ nhận ra.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe được những lời giải thích này của Diệp Ân Tuấn.

Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đám người của Ám Dạ do Dương Tân dẫn tới đều đang quan sát hai người, nhìn giống như Diệp Ân Tuấn sợ vợ, cũng giống như cô mạnh mẽ không nói đạo lý vậy.

Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực.

Hình tượng của cô đấy trời ạ!
Diệp Ân Tuấn vô cùng vui vẻ, Thẩm Hạ Lan càng như vậy thì anh càng vui, điều này rõ ràng cho thấy Thẩm Hạ Lan ngày càng quan tâm đến anh hơn.

Anh cảm thấy mình có chút khuynh hướng ngược đãi bản thân.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cười giống như một tên ngốc, Thẩm Hạ Lan nhét điện thoại vào trong tay anh, sau đó bước ra khỏi gian đình đang nghỉ chân.

Diệp Ân Tuấn không quan tâm, nói với đám người của Ám Dạ: “Các người đã thấy chưa? Vợ ở nhà hạnh phúc như vậy mới có thể phát tài, kiếm nhiều tiền.”
Những người khác thì mím môi cười, không tin người đàn ông trước mặt chính là Diệp Ân Tuấn-người mà cổ tay thấm đẫm máu trong huyền thoại.

Diệp Ân Tuấn không có tâm trí và thời gian để nói chuyện phiếm với họ, anh vội vàng đi theo Thẩm Hạ Lan ra ngoài.

“Đang nhìn gì đó?”
Anh theo bản năng ôm lấy vòng eo thon thả của Thẩm Hạ Lan từ phía sau.

Thẩm Hạ Lan phát hiện cử chỉ này của Diệp Ân Tuấn gần đây ngày càng trở nên tự nhiên hơn.

Cô quay đầu liếc nhìn Diện Ân Tuấn, anh giả vờ như không nhìn thấy gì cũng không biết gì, tiếp tục hỏi: “Phong cảnh ở đây thật đẹp phải không?”
Đối với hành vi vô lại của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể thở dài, sau đó quay đầu tựa vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn.

Cô dùng tay ra hiệu nói: “Cũng không biết Diệp Hồng thế nào rồi, em luôn cảm thấy rằng con bé bị chúng ta làm liên lụy.”
“Không thể nói là liên lụy, đừng lo lắng, chúng ta sẽ cứu con bé ra.”
Diệp Ân Tuấn biết tình cảm đặc biệt của Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Hồng, nhất là khi bây giờ cô cũng giống như Diệp Hồng, là một người khuyết tật câm, ước chừng chỉ có họ mới có thể hiểu sâu sắc cảm xúc đó.

Nghĩ đến cổ họng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn muốn nói lại thôi.

Anh luôn cảm thấy Trương Linh đến nhanh, rồi sau đó lại rời đi một cách kỳ lạ.

Thẩm Hạ Lan rất muốn khôi phục giọng nói của mình, nhưng sau khi Trương Linh đến, tại sao cô không bao giờ nhắc tới vấn đề đó nữa?
Chuyện này có gì đó rất kì lạ.

Diệp Ân Tuấn cũng đã từng lén hỏi riêng Trương Linh, nhưng Trương Linh không nói.

Bây giờ Trương Linh đã đi mất rồi, câu hỏi này vẫn luôn nằm sâu trong đáy lòng của Diệp Ân Tuấn.

Anh rất muốn mở rộng cánh cửa trái tim của Thẩm Hạ Lan xem rốt cuộc cô đang nghĩ gì, thậm chí là cô đang sợ gì, nhưng anh biết rằng hiện tại anh không thể làm được điều này.

Mặc dù bây giờ Thẩm Hạ Lan rất thân mật với anh, dường như đã trở về như trước kia, nhưng rất nhiều thứ đã thay đổi, thái độ xử lý công việc của Thẩm Hạ Lan ngày càng trở nên độc lập hơn, cô ngày càng không ỷ lại vào anh nữa.

Chuyện của bà cụ Hoắc luôn là trở ngại ở giữa bọn họ, nếu không giải quyết chuyện này thì bọn họ sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa, nhưng vốn dĩ không có cách nào để giải quyết chuyện này.

Anh không phải thần thánh, cũng không có cách nào khiến bà cụ Hoắc sống lại, chỉ có thể cầu nguyện kiếp này cứ tiếp tục như vậy, có thể từng chút từng chút xâm nhập trái tim của Thẩm Hạ Lan, mở ra nút thắt của lòng cô.

Thẩm Hạ Lan tựa vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn, đương nhiên cô không biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, cô chỉ nhìn về phía thôn Thủy Điền mà lo lắng, cô không biết Dương Tân có thể đem về tin tức hữu ích hay không.

Cả hai trầm ngâm đứng đó, giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.

Thế nhưng không ai trong hai người bọn họ nhận ra điều này.

Cuối cùng khi Dương Tân quay trở lại, Thẩm Hạ Lan có chút kích động, có điều khi đối mặt với Dương Tân thì cô không nói gì, thậm chí cô còn không quan tâm tới Dương Tân.

Diệp Ân Tuấn vội vàng hỏi: “Sao rồi?”
“Tra ra rồi, Diệp Hồng đang bị nhốt trong nhà thờ tổ của thôn Thủy Điền của bọn họ.

Nhà thờ tổ cách cổng thôn khoảng 700 đến 800 mét, có điều đoạn đường này có rất nhiều người, trông giống như bọn họ đang chơi mạt chược với trò chuyện, nhưng lại giấu những ống thép bên cạnh.

Địa hình bên trong hơi phức tạp, phía sau thôn Thủy Điền là một ngọn núi lớn, nếu như muốn chạy thì họ có thể sơ tán bất cứ lúc nào, nhưng nếu chúng ta muốn rời khỏi đó thì không thể, bởi vì tôi nghe nói rằng có khí độc trong rừng, những người này luôn sống ở đây, vì vậy đương nhiên sẽ có giải pháp đối phó với khí độc này, còn chúng ta đi vào chỉ có chết.”
Nghe Dương Tân nói như vậy, Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn lại cau mày.

“Lẽ nào không có cách nào khác sao?”
“Dùng kế “Bao Ngụy cứu Triệu” bao vây người đứng đầu để cứu người được không?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên dùng tay ra dấu nói.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan, mắt Dương Tân lập tức đỏ lên, trong lòng tràn đầy một nỗi tự trách sâu sắc, khiến anh không thể nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hạ Lan.

Nếu lúc đó anh ta ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, có phải bây giờ anh ta vẫn có thể nghe thấy giọng nói êm tai của Thẩm Hạ Lan không?
Nhìn Thẩm Hạ Lan hiện tại sống trong thế giới không âm thanh, vậy mà vẫn cứ tiếp xúc với người có thể nói chuyện, loại đau khổ này anh ta quả là thật khó mà tưởng tượng nỗi.

Diệp Ân Tuấn không biết Dương Tân đang nghĩ gì, sau khi nhìn thấy ý kiến của Thẩm Hạ Lan, anh không thể không sững sờ một lát.

“Vây Ngụy cứu Triệu sao? Ý của em là chúng ta tạo phiền phức cho Tiểu Thi, sau đó để Đại Cường điều người đi ra khỏi thôn?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.

Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Nhưng mà e là bây giờ Tiểu Thi đã xảy ra tai nạn giao thông rồi.”
“Vậy cũng không sao, không làm lỡ việc anh đi gặp cô ta.”
Cử chỉ tay của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy buồn bực.

“Em bảo anh đi tìm Tiểu Thi sao? Thẩm Hạ Lan, em điên rồi sao? Lẽ nào em không biết Tiểu Thi có ý gì với anh à? Bây giờ em còn bảo anh đi qua đó làm gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui