Cục Cưng Có Chiêu


Là Trương Mẫn.

Bây giờ Tống Dật Hiên nhìn thấy Trương Mẫn thì chỉ hận không thể quay đầu rời đi.

Nghĩ như vậy anh ta cũng đã làm như vậy, trực tiếp quay đầu rời đi nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan bắt lại.
“Lời tôi nói anh có nghe được hay không?”
Thẩm Hạ Lan dùng tay ra hiệu nói.

“Ôi chao, nghe được, người phụ nữ hung hãn nhà các cô tới, tôi là đàn ông tốt không đấu cùng phụ nữ, không thèm để ý đến cô ta, lát nữa nói chuyện với cô sau.”
Tống Dật Hiên vội vã chạy mất.
Trương Mẫn nhìn thấy bóng lưng Tống Dật Hiên, có chút khinh bỉ nói: “Thẩm tổng, anh ta lại tới dây dưa với cô à? Cô nói sao cái tên công tử bột này lại mặt dày như vậy chứ?”
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan mím lại.

Xem ra cái tên gọi công tử bột của Tống Dật Hiên không thể rũ bỏ được ở chỗ Trương Mẫn.

“Cô đến có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan cũng bất lực, nói rất nhiều lần bảo Trương Mẫn gọi tên của mình, không cần gọi Thẩm tổng nhưng cô ta không nghe, nói cái gì mà công ty phải có quy định của công ty.

Trương Mẫn trịnh trọng lấy ra một bản kế hoạch, cười nói: “Thẩm tổng, cô xem một chút, đây là bản thiết kế của tôi về kế hoạch của dự án đầu tư.”
Thẩm Hạ Lan có thể nhìn thấy trên khuôn mặt Trương Mẫn sự nhiệt huyết của cô ta với nghề này.

“Tôi không có nhiều thời gian quản lý việc này, như vậy đi, lát nữa tôi tìm cho cô một người tham mưu, ở phương diện này anh ta rất có kinh nghiệm, cô có thể đi hỏi anh ta một chút.”
Thẩm Hạ Lan nói khiến đôi mắt Trương Mẫn lập tức sáng lên.

“Thật à? Là vị tài trí nào vậy? Thẩm tổng cô quả thật là tốt quá rồi, cô yên tâm, tôi sẽ làm việc này thật tốt.”
“Ừm, lát nữa tôi bảo anh ta đi tìm cô, cô đi về trước đi.”
Trương Mẫn thật sự vui mừng rời đi.

Thẩm Hạ Lan về tới phòng bệnh tiếp tục nói chuyện với Diệp Ân Tuấn, Tô Nam gửi tin tức đến, nói là Bạch Tử Đồng sẽ đến bên này trong thời gian ngắn, có thể sẽ có chuyện muốn nói liên quan đến cuộc phẫu thuật của Diệp Ân Tuấn.

Cô rất kích động và mong chờ.

Nhưng trước đó Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình hẳn là nên giải quyết chuyện của Trương Mẫn một chút.

Cô hẹn Tống Dật Hiên ăn cơm khiến Tống Dật Hiên khá bất ngờ.

“Tôi không nghe nhầm chứ? Cô mời tôi ăn cơm? Hôm nay ngọn gió nào thổi đến vậy?”
Mặc dù Tống Dật Hiên kích động nhưng vẫn không quên trêu chọc Thẩm Hạ Lan một chút.

“Anh thôi đi, nói như là tôi rất khắt khe với anh vậy, nếu như vậy sao anh còn quấn lấy tôi không thả?”
Đối diện với sự lên án của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên cười vô lại: “Tôi tình nguyện.


Tôi trời sinh thích tự làm khổ mình, không được sao?”
“Được, nhưng hôm nay mời anh ăn cơm là có việc cần anh giúp đỡ.”
“Cô xem, tôi biết ngay mà.

Thẩm Hạ Lan cô xưa nay sẽ không vô duyên vô cớ mời tôi ăn cơm.

Cô nói cô chỉ đơn giản mời tôi ăn một bữa cơm thì sao nào? Mỗi lần đều có chuyện gì đó, cô không thể để tôi cảm động một chút à?”
Tống Dật Hiên oán trách, Thẩm Hạ Lan lại mím môi cười, sau đó ra dấu tay nói: “Tôi không thể để anh cảm động được, chưa cảm động đã muốn quấn lấy tôi, nếu để cho anh cảm động thì không phải tôi sẽ phải trốn tránh anh sao?”
“Được! Bữa cơm này tôi không ăn, chuyện của cô tôi cũng không làm, tránh hù dọa đến cô Thẩm.”
Tống Dật Hiên nói xong đứng dậy đi luôn, lại phát hiện ống tay áo mình bị người ta kéo lại.

Anh ta hơi quay đầu liền thấy vẻ mặt Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ nhìn anh ta, lập tức mỉm cười.

“Làm sao? Không nỡ để tôi đi à? Cô nghe tôi nói này, bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng không biết cô đang làm gì, tốt như vậy, cô tạm thời vứt anh ta đi, đi với tôi ăn một bữa cơm đàng hoàng, sau khi ăn xong cái gì tôi cũng đồng ý với cô.”
Tống Dật Hiên nói khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình lại khẽ gật đầu nói: “Được.

Tôi đồng ý với anh, địa điểm cho anh chọn.”
“Thật là sảng khoái!”
Tống Dật Hiên cực kì vui mừng, trực tiếp lùi lại mọi việc cần thiết, lái xe đưa Thẩm Hạ Lan đi lên núi.

Ở đây có một nông trang.

Không biết sao Tống Dật Hiên lại phát hiện nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy phong cảnh không tệ.

Sau khi đến đây cô hít một hơi thật sâu.

Ừm!
Thật tươi mát.

“Thế nào? Không tệ chứ?”
Tống Dật Hiên là người cực kì cố gắng trưng cầu ý kiến.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười, ra dấu tay nói: “Phong cảnh không tệ nhưng món ăn thế nào tôi cũng không biết.”
“Nếm thử chẳng phải sẽ biết sao? Đi!”
Tống Dật Hiên kéo tay Thẩm Hạ Lan đi.

Ở đây không đông khách lắm, tốp năm tốp ba, nhưng lại hết sức ấm áp.

Thẩm Hạ Lan bị Tống Dật Hiên kéo đến ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đằng sau chính là suối và núi, nhìn có một hương vị rất đặc biệt.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới để họ chọn món ăn.


Thẩm Hạ Lan trực tiếp để Tống Dật Hiên gọi.

Khi các món ăn được mang lên, đó là những đồ ăn mang đặc trưng của địa phương.

Thẩm Hạ Lan nhìn những món ăn này lập tức rất muốn ăn.

“Mau nếm thử xem.”
Tống Dật Hiên thúc giục giống như một đứa trẻ con.

Thẩm Hạ Lan cầm đũa nếm thử một miếng.

Ừm, hương vị không tệ.

Cô khẽ gật đầu, dựng một cái ngón tay cái lên với Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên lập tức nhếch môi cười.

“Ăn ngon chứ? Ăn ngon đúng không? Vậy là đúng rồi, cũng không xem một chút là ai mở.”
Thẩm Hạ Lan liền ngây ngẩn cả người.

“Có ý gì?”
“Cái gì có ý gì? Nông trang này là tôi làm, thế nào? Cũng không tệ lắm phải không?”
Tống Dật Hiên cười giống như là được thưởng to.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh ta, có chút nghi ngờ hỏi: “Anh không quay về Hải Thành nữa sao?”
“Cô ở đâu tôi ở chỗ đấy.

Nếu cô đã thích nơi này như vậy thì tôi sẽ ở đây ngay bên cạnh cô.

Công việc làm ăn ở Hải Thành có người theo dõi, mỗi ngày tôi lên mạng xử lý một chút là được.

Nhưng gần đây tôi thấy cô gầy đi, cũng không thích ăn gì lắm, tôi liền kết hợp hương vị của Hải Thành và ở đây, sau đó mở nông trang này.

Chỉ cần cô muốn ăn, bất cứ lúc nào tôi cũng chuyển phát nhanh tới cửa, thế nào?”
Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan có chút cảm động, cũng có chút bối rối.

Cô là phụ nữ đã có chồng, hoàn toàn không có ý đó với Tống Dật Hiên, họ chỉ là bạn bè.


Chỉ là những lời này cô nói không dưới trăm lần nhưng Tống Dật Hiên lại coi như không nghe thấy.

Thẩm Hạ Lan rất muốn Tống Dật Hiên có được hạnh phúc riêng thuộc về mình.

Những tâm tư này của anh ta đều nên dành cho người phụ nữ định mệnh của đời mình mới đúng, chứ không phải mình.

Có thể trong khó khăn giúp đỡ mình một tay cô đã rất cảm kích, sao có thể để Tống Dật Hiên tiếp tục chìm sâu trong vũng lầy của chính mình được chứ?
Bây giờ vì theo cô, anh ta thế mà muốn cắm rễ ở đây, loại ý nghĩ này thật sự khiến Thẩm Hạ Lan hơi sợ.

Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan không nói lời nào, không khỏi hỏi: “Sao vậy? Không ngon à? Hay là cảm động không biết nên nói gì?”
“Tống Dật Hiên, tôi có chuyện cần anh giúp.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ra dấu tay nói, khiến Tống Dật Hiên giật nảy mình.

“Cô nghiêm túc như vậy làm gì? Cô cũng đã đến chỗ của tôi ủng hộ rồi, nói đi, chuyện gì? Tôi đồng ý với cô là được.”
“Đây chính là anh nói nhé.”
“Là tôi nói, Tống Dật Hiên tôi nuốt lời với cô khi nào?”
Tống Dật Hiên có chút buồn cười nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó uống một ngụm rượu đỏ.

Ừm, hôm nay tâm trạng coi như không tệ, dường như loại rượu đỏ này cũng rất thơm.

Tâm trạng tốt đẹp của Tống Dật Hiên kéo dài không đến mấy phút, Thẩm Hạ Lan liền ra dấu tay nói: “Tôi không có kinh nghiệm trên phương diện quản lý công ty.

Về phương diện đầu tư tôi cũng không có kinh nghiệm.

Anh biết đấy, ở đây tôi có một công ty du lịch, hiện tại tất cả thu nhập và chi tiêu đều dựa vào công ty này.

Trước mắt tuyến Tây Song Bản Nạp cần được mở rộng, nhưng đối với nơi này tôi không rành lắm, muốn mở rộng thì phải đi khảo sát thực địa.

Anh cũng biết đấy, tình hình hiện nay của tôi hoàn toàn không thể đi được.”
“Sao không đi được chứ? Cô trực tiếp thuê cho Diệp Ân Tuấn một người hộ lý, cô với tôi cùng đi khảo sát thực địa là được, đúng lúc hai chúng ta còn có thể thuận đường du lịch một phen, đúng, như vậy rất tốt.”
Tống Dật Hiên nói khiến Thẩm Hạ Lan có chút muốn trợn tròn mắt.

“Lại muốn tìm người tới ức hiếp Ân Tuấn đúng không? Tôi nói cho anh biết, nếu chuyện này còn xảy ra tôi thật sự sẽ không để ý tới anh nữa.

Nếu Ân Tuấn tỉnh lại, anh không sợ anh ấy lột da của anh ra à?”
“Vậy cũng phải xem anh ta có thể tỉnh lại không.

Với tình trạng hiện tại của anh ta tôi thấy khó mà tỉnh lại, đời này gần như sẽ như vậy.”
Tống Dật Hiên nói không giữ mồm giữ miệng, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt Thẩm Hạ Lan có chút thay đổi.

Anh ta vội vàng nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, thấy trong mắt Thẩm Hạ Lan lóe lên một tia bi thương, lập tức có chút phiền muộn.

“Phi, cái miệng thối của tôi này.

Được rồi, được rồi, cô đừng buồn, Diệp Ân Tuấn ở hiền sẽ gặp lành, rồi sẽ khá hơn, cô yên tâm đi, với cả người đàn ông kia cả đời không chịu nhận thua, làm sao có thể chịu thiệt ở đây? Sẽ không đâu.”
Tống Dật Hiên cảm thấy mình cũng thật là kỳ lạ.

Anh ta chỉ ước cả đời Diệp Ân Tuấn không tỉnh lại, mình có thể chăm sóc Thẩm Hạ Lan một cách đương nhiên, ở lại bên cạnh cô, cho dù cô mang họ của Diệp Ân Tuấn, chỉ cần có thể ở bên cô anh ta cũng chấp nhận.


Thế nhưng khi anh ta nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Thẩm Hạ Lan thì anh ta chỉ ước tất cả nguyện vọng của Thẩm Hạ Lan đều được thực hiện, để cô thành cô gái vui vẻ.

Loại tâm trạng mâu thuẫn này sắp khiến anh ta phát điên mất, hết lần này tới lần khác anh ta còn làm không biết mệt.

Có lẽ đúng là anh ta thật sự có chút khuynh hướng tự ngược đãi bản thân.

Sao Thẩm Hạ Lan không biết tấm lòng của Tống Dật Hiên chứ?
Cũng bởi vì như vậy nên cô mới không muốn tiếp tục khiến Tống Dật Hiên chậm trễ bản thân mình.

Anh ta nên có hạnh phúc của mình.

Nếu như Tống Dật Hiên không đấu tranh, như vậy thì để cô cho cố gắng một chút đi.

Nghĩ tới đây Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói: “Vậy là anh đồng ý?”
“Đồng ý cái gì?”
Tống Dật Hiên có chút sững sờ, sao lại cảm giác mình bị Thẩm Hạ Lan cho vào tròng nhỉ?
Nhưng khi anh ta nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan vẫn có chút bi thương, cảm xúc vẫn chưa phai nhạt đi.

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, ra dấu tay nói: “Rốt cuộc anh có thể giúp tôi đi khảo sát thực địa một chút không?”
“Được rồi, được rồi, đồng ý với cô.

Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, chỉ có chút chuyện này mà cô làm nghiêm túc như vậy sao? Tôi coi như đi du lịch vậy.”
Tống Dật Hiên đồng ý rất là sảng khoái.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan mừng thầm, ra dấu tay nói: “Công ty tôi sẽ cử một người đi theo anh để ghi chép số liệu, cô ấy vẫn là một người mới, cái gì cũng đều không hiểu, anh dạy cô ấy nhiều một chút.

Trở về nếu tôi rời đi, ở đây tôi định giao công ty lại cho người mới này quản lý.

Anh cũng biết đấy, mình tài giỏi không bằng có cấp dưới tài giỏi.

Anh cũng không muốn sau này tôi sẽ kiệt sức vì cả ngày bận rộn công việc đúng không?”
Nói đến cuối, Thẩm Hạ Lan trực tiếp sử dụng quân bài kể khổ.

Sao Tống Dật Hiên có thể chống cự được?
“Được rồi, không phải chỉ là dẫn theo một người mới à? Tôi hứa sẽ giao cho người đó tất cả những gì tôi biết, được chưa?”
“Vậy thật sự cám ơn anh.”
Thẩm Hạ Lan thấy mục đích của mình đã đạt được, vội vàng rót rượu cho Tống Dật Hiên, sau đó cười tủm tỉm cùng anh ta ăn xong bữa cơm này.

“Vậy ngày mai anh trực tiếp đến nơi này tìm cô ấy, các anh cùng nhau hành động.

Đúng rồi, ngày mai có thể tôi phải đưa Ân Tuấn đi vào thành phố làm kiểm tra, bình thường không có thời gian nghe điện thoại, có chuyện gì anh nhắn lại cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan dặn dò.

Tống Dật Hiên gật đầu một cái đồng ý, chẳng qua là ngày hôm sau khi anh ta đến địa điểm mà Thẩm Hạ Lan nói, nhìn thấy người kia thì cả khuôn mặt đều tái mét.

- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận