Thẩm Hạ Lan nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó gửi yêu cầu chat video cho Bạch Tử Đồng.
“Tử Đồng, có phải có tin tức về tình trạng của Ân Tuấn không?”
Bạch Tử Đồng đương nhiên cũng biết tình hình của Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, có chút đầu mối.
Tôi có một đàn anh có nghiên cứu về lĩnh vực này, chúng ta có thể đến xem xét.
Tình cờ là anh ấy cũng đang ở khu vực nơi cô đang sống bây giờ, nhưng hình như là ở Tây Song Bản Nạp.
Tôi đang bay qua đó, cô cũng đến đó đi.
Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đi gặp.”
Tin tức như vậy khiến Thẩm Hạ Lan rất phấn khích.
“Được, tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc cho Ân Tuấn, tôi sẽ cùng cô đến đó xem xét.
Hay là bây giờ tôi đến đón cô nhé?”
“Không cần đâu, tôi sắp đến rồi, Tô Nam cho tôi địa chỉ rồi.”
Sau khi Bạch Tử Đồng và Thẩm Hạ Lan nói chuyện xong thì tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất tuyệt vời.
Tây Song Bản Nạp?
Đó không phải nơi Tống Dật Hiên và Trương Mẫn đến ký hợp đồng sao?
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trương Mẫn, nói: “Hôm nay hoặc ngày mai tôi sẽ đến, có thể đích thân ký hợp đồng.”
Khi Trương Mẫn nhận được tin, cô ta nhanh chóng nói với Lưu Đông: “Thẩm tổng của chúng tôi ngày mai có thể đến ký hợp đồng.”
Tống Dật Hiên không khỏi ngẩng người.
“Cô chắc chắn?”
“Chắc chắn, Thẩm tổng vừa trả lời tôi.”
Tống Dật Hiên không nói gì nữa.
Lưu Đông nghe nói Thẩm Hạ Lan sẽ đến, yêu cầu của Lưu Thi Văn đã đạt được, anh ta nhanh chóng cười nói: “Vậy thì nếu hai người đã đến đây rồi thì hôm nay nghỉ ngơi ở chỗ của tôi đi.
Ở đây thứ gì cũng có hết, hoặc là tôi đưa hai người đi tham quan một chút.
Không phải các người muốn phát triển ngành du lịch sao? Xem xem phong cảnh ở đây như thế nào?”
Tống Dật Hiên cũng nhàn rỗi nên gật đầu.
Thấy Tống Dật Hiên không phản đối, Trương Mẫn tự nhiên cũng không có ý kiến.
Lưu Đông sai người đến thu xếp, rót cho họ một tách trà, nói: “Thưỏng thức thử trà của chúng tôi đi.”
Tống Dật Hiên ngửi mùi trà, trong lòng không khỏi có chút hứng thú.
“Trà này mùi rất thơm.”
“Đó là đương nhiên, là do chúng tôi tự tay trồng.
Nếu như Tống tổng thích thì lúc về tôi sẽ tặng anh một ít.”
“Đừng đừng, tôi có thể mua được.”
Tống Dật Hiên cười nhạt.
Hai người vừa uống trà vừa tán gẫu một số chuyện ăn chơi đàng điếm.
Trương Mẫn nghe Tống Dật Hiên và Lưu Đông nói chuyện rất hợp nhau, không khỏi nhìn anh ta một cái, thật đúng là vật hợp theo loài mà.
Có vẻ như Tống Dật Hiên cũng là một bậc thầy về tình yêu.
“Tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Trương Mẫn đột nhiên cảm thấy ở lại đây thật chướng mắt.
Hai người đàn ông nói về những chuyện kia mà không chút né tránh người phụ nữ như cô ta đang ở trước mặt.
Là do cô ta cho người ta cảm giác mình giống đàn ông sao?
Thấy Trương Mẫn đi ra ngoài, Tống Dật Hiên vội nói: “Đừng đi xa đấy.”
“Biết rồi.”
Trương Mẫn nói xong thì bỏ đi.
Lưu Đông nhìn bóng dáng của Trương Mẫn, hơi nheo mắt lại, cười nói: “Tống tổng thật sự rất biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Cũng tạm.”
Tống Dật Hiên cũng không nói nhiều.
Sau khi Trương Mẫn đi ra ngoài, khung cảnh bên ngoài thực sự rất đẹp.
Cô nhìn xung quanh và ngồi xuống một cái đình nghỉ mát.
“Cô thực sự coi đây là nhà của mình hả?”
Lưu Thi Văn bất ngờ xuất hiện trước mặt Trương Mẫn.
Trương Mẫn không quan tâm đến cô ta, vì cô ta biết rằng hai người không thể hòa hợp với nhau, cô ta cũng lười diễn với Lưu Thi Văn.
Lưu Thi Văn không tức giận lắm khi thấy Trương Mẫn phớt lờ cô ta, thay vào đó, cô ta ngồi xuống bên cạnh Trương Mẫn.
“Nghe nói Thẩm tổng của cô sắp tới?”
“Cô muốn làm gì?”
Trương Mẫn nghe thấy Lưu Thi Văn nhắc đến Thẩm Hạ Lan thì không nhịn được hỏi.
Lưu Thi Văn thấp giọng hỏi: “Thẩm tổng có đẹp không?”
“Đẹp hơn cô rất nhiều.”
“Thật không? Vậy thì tôi cũng muốn gặp cô ta.”
Lưu Thi Văn không tin Thẩm Hạ Lan đẹp hơn cô ta.
Trương Mẫn cảm thấy nói chuyện với cô ta thực sự rất nhàm chán, vì vậy cô ta nhanh chóng đứng dậy rời đi.
“Trương Mẫn, cô nên tự ý thức một chút, Tống Dật Hiên chăm sóc cô chỉ là vì thương hại cô thôi, cho nên cô đừng quá coi trọng bản thân.”
Mặc dù Trương Mẫn không có bất kỳ ý nghĩ nào với Tống Dật Hiên, nhưng cô ta vẫn rất chán nản khi nghe Lưu Thi Văn nói như vậy.
Cô ta quay đầu lại nhìn Lưu Thi Văn nói: “Nếu tôi thực sự muốn tranh với cô thì cô yên tâm đi, cô không có cơ hội đâu, hơn nữa cô cũng không được anh ta chăm sóc.
Vì vậy, đừng quá coi trọng bản thân.”
“Cô ……”
Lưu Thi Văn tức giận đứng lên.
“Sao thế? Cô còn muốn động tay với tôi sao? Cô thật sự tưởng ở đây là nhà của các người thì tôi không dám đánh người hả? Nếu không tin thì thử đi, thử xem cô đánh tôi thì Tống Dật Hiên có đánh cô trước mặt anh trai cô không.”
Trương Mẫn thực sự không muốn bắt nạt người khác, nhưng Lưu Thi Văn thật quá đáng.
Hơn nữa, cô ta đột nhiên cảm thấy cái cảm giác bắt nạt người khác cũng không tồi.
Lưu Thi Văn bị Trương Mẫn nói như vậy thì lập tức ỉu xìu xuống.
Cô ta đã từng thấy thủ đoạn của Tống Dật Hiên.
Anh ta không quan tâm bạn có phải là phụ nữ hay không, chỉ cần bạn chọc phải anh ta thì anh ta sẽ không nương tay.
Nhưng cũng chính vì như vậy mà Lưu Thi Văn càng thêm si mê Tống Dật Hiên, phải nói rằng cô ta có vẻ hơi tự ngược bản thân.
Chuyện này Trương Mẫn không nói ra, thấy Lưu Thi Văn không còn hùng hổ dọa người nữa, cô ta quay người bỏ đi.
Đi được không xa, Trương Mẫn gặp Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên mỉm cười xấu xa, hai tay ôm ngực dựa vào cây cột ở đình nghỉ mát, nhìn Trương Mẫn đang đi tới từ phía đối diện, nói: “Tôi thực sự không dám đánh cô ta trước mặt anh trai cô ta đó.”
“Hả?”
Trương Mẫn sửng sốt, suýt chút nữa không phản ứng kịp, đợi khi phản ứng lại thì mặt hơi đỏ lên.
“Đàn ông sao lại nghe lén phụ nữ nói chuyện chứ?”
“Nghe lén là cái gì? Tôi nghe đường đường chính chính ấy chứ.
Khi cô ỷ lại vào tôi thì sao không bàn bạc với tôi?”
Mặc dù Trương Mẫn cảm thấy cách làm của mình có chút nhỏ nhen, nhưng vậy thì đã sao?
Cô ta chính là người nhỏ nhen như vậy đấy.
“Sao? Tôi mượn tên của anh còn phải trả phí nữa hả?”
“Có chứ!”
Tống Dật Hiên thực sự rất biết cách đạt được ý đồ.
Trương Mẫn móc trong túi ra một đồng xu đặt nó vào lòng bàn tay của Tống Dật Hiên.
“Tiền đó, không ai nợ ai, lần sau chúng ta tiếp tục hợp tác.”
Nói xong, Trương Mẫn nhấc chân rời đi.
Tống Dật Hiên nhìn đồng xu trên tay thì không nhịn được bật cười.
“Ba chữ Tống Dật Hiên tôi chỉ đáng giá một đồng xu thôi sao?”
“Chừng này cũng nhiều rồi đó? Chê hả? Chê thì trả lại đây!”
Nói xong, Trương Mẫn cướp nó lại.
“Ở đâu ra cái thói đưa tiền rồi còn muốn lấy lại? Không đưa đấy!”
Tống Dật Hiên đưa tay lên cao rồi lui về sau, Trương Mẫn cũng không chịu đứng yên, lao thẳng về phía Tống Dật Hiên.
“Aaaaaa.”
Cô ta hét lên, đợi bị ngã xuống đất, nhưng không ngờ có một lồng ngực ấm áp lập tức ngăn lại, rồi đỡ lấy eo của cô ta.
“Không đưa liền giở trò ôm ấp sao? Chiêu này không tệ đấy.”
Tống Dật Hiên cười híp mắt nói.
Ban đầu Trương Mẫn còn cảm thấy không được tự nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người đàn ông, nhưng bây giờ cô ta nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, khóe miệng giật giật, sau đó cô ta nhấc chân thô bạo giẫm lên mu bàn chân của Tống Dật Hiên.
“Á…”
Tống Dật Hiên đau đớn buông Trương Mẫn ra.
Trương Mẫn đắc ý nói: “Xin lỗi nha, đây mới là lãi của đồng tiền kia.”
Nói xong, cô ta hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Tống Dật Hiên đau đớn nghiến răng.
“Trương Mẫn, rốt cuộc cô có phải là phụ nữ không vậy? Có biết dịu dàng là gì không? Có hiểu cái gì là nhún nhường không? Đàn ông thấy cô như vậy chắc chạy mất dép mất?”
Bước chân của Trương Mẫn hơi khựng lại.
Cô ta trời sinh đã như vậy rồi, có thể làm gì đây?
Nếu một người đàn ông thực sự thích mình, vậy thì anh ta phải thích con người chân thật nhất của mình.
Cô ta không muốn thay đổi tính cách của mình để làm hài lòng một người đàn ông.
Nghĩ vậy, cô ta tiếp tục nhấc chân tự tin rời đi.
Lưu Thi Văn nhìn thấy sự tương tác giữa Trương Mẫn và Tống Dật Hiên cách đó không xa thì hai bàn tay nắm chặt lại.
Nói gì mà giữa bọn họ không có quan hệ gì, không có quan hệ gì mà lại như vậy sao?
Tại sao cô ta ngày càng cảm thấy Trương Mẫn có mưu tính rất sâu nhỉ?
Có thể Thẩm Hạ Lan chỉ là vỏ bọc thôi, Trương Mẫn mới là người thực sự có dã tâm với Tống Dật Hiên.
Một tia căm ghét chợt lướt qua mắt Lưu Thi Văn.
Tống Dật Hiên cảm giác được ánh mắt oán giận phía sau lưng, anh ta đột nhiên quay đầu lại.
Lưu Thi Văn vội mỉm cười.
“Tống tổng, anh và Trương Mẫn có quan hệ rất tốt nhỉ.
Hai người là người yêu của nhau sao?”
Tống Dật Hiên thực sự bội phục Lưu Thi Văn.
Trong thời gian ngắn như vậy mà cô ta có thể tùy ý thay đổi nét mặt, thật không thể chê vào đâu được, không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
Anh ta đã từng gặp đủ loại phụ nữ, người giống như Lưu Thi Văn anh ta nhìn một phát là có thể biết được đối phương đang nghĩ gì.
“Tôi với Trương Mẫn có quan hệ gì thì liên quan gì đến cô?”
Lưu Thi Văn có chút không nói nên lời, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“Đừng có ở đây mà tùy tiện với tôi, bởi vì người như tôi có lúc không phải là con người đâu.”
Tống Dật Hiên nói xong thì quay người rời đi.
Lưu Đông từ trong bóng tối bước ra, nhìn thấy Lưu Thi Văn tức giận thì thấp giọng nói: “Không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao? Có đáng để em phí tâm tư như thế không?”
“Em chỉ muốn anh ta! Anh không biết anh ta giỏi giang như thế nào đâu.
Em đã điều tra rồi, cách đây không lâu tập đoàn Tống thị xảy ra chuyện, suýt nữa thì phá sản.
Anh ta đã dựa vào bản lĩnh của mình vực dậy tập đoàn Tống thị.
Một người đàn ông như vậy rất có tiềm năng, tiền đồ sáng lạng, nếu em trở thành bà Tống thì sau này không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa, hơn nữa em cũng có thể giúp đỡ anh.
Anh, em không quan tâm, anh phải giúp em.”
Lưu Thi Văn nũng nịu nắm lấy cánh tay của Lưu Đông lắc qua lắc lại.
“Trương Mẫn kia thật sự là người phụ nữ của anh ta?”
Lưu Đông đương nhiên có mục đích của mình.
Lưu Thi Văn sao có thể không biết anh trai mình đang có ý gì được?
Cô ta vội vàng nói: “Không phải đâu, em nghe nói là một người bạn của Tống Dật Hiên nhờ anh ấy chăm sóc cho cô ta, nếu không anh tưởng một người đàn ông như Tống Dật Hiên ở đẳng cấp như vậy lại đi thích một người phụ nữ quê mùa như Trương Mẫn sao?”
“Hóa ra là vậy!”
Hai mắt Lưu Đông trong nháy mắt sáng lên.
“Như vậy đi, anh muốn người phụ nữ đó, em muốn người đàn ông kia, cả hai có được thứ mình muốn, thế nào?”
“Được.”
Lưu Thi Văn và Lưu Đông bắt nhịp với nhau.
Hai người đang thảo luận làm sao để ra tay với hai người bọn họ thì Tống Dật Hiên đã đến phòng khách, nhìn Trương Mẫn đang ngồi uống trà, nói nhỏ: “Buổi tối đừng uống rượu, đừng uống nước giải khác, cẩn thận với mấy thứ đó.”
“Vì sao?”
Trương Mẫn chớp đôi mắt to nhìn Tống Dật Hiên.
Thấy xung quanh không có ai, Tống Dật Hiên khẽ nói: “Tôi sợ anh em bọn họ không để yên.
Sáng mai ngủ dậy cô lại nằm trên giường người khác.”
“Tống Dật Hiên!”
Trương Mẫn đột nhiên cảm thấy chán nản.
Tống Dật Hiên nói tiếp: “Hay là chúng ta tìm cớ rời đi đi.”
- ---------------------------.