Cục Cưng Có Chiêu


Trên người của Trương Mẫn toàn là máu, nhưng mà vẫn ôm chặt Tống Dật Hiên đang hôn mê như cũ.

Người của Lưu Thi Văn mang theo thì lại đang giống như là bị điên, cầm vật dụng đập lên trên người của Trương Mẫn.

Lúc này Trương Mẫn giống như là một con búp bê bị rách, có làm như thế nào cũng không chịu buông Tống Dật Hiên ra.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bị chấn động.

Giờ phút này cảm thấy có sức hơn bao giờ hết.

Cô không nói hai lời trực tiếp bước lên đạp bay hai người đàn ông, lại đạp Lưu Thi Văn ngã lăn trên mặt đất, trực tiếp dùng chân đạp lên trên mặt của cô ta.

“Khốn nạn! Là ai là ai đánh tao, mày có biết tao là ai không, tao là em gái của Lưu Đông!”
Lưu Thi Văn kêu gào, lúc quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi sững sờ.

Lại là cô ta?
“Tôi biết cô, cô không phải tên là Thẩm Hạ Lan đó à? Là cấp lên của Trương Mẫn, đến đây tìm anh trai của tôi để ký hợp đồng, tôi nói cho cô biết tốt nhất cô đừng xen vào việc của người khác, nếu không thì tôi sẽ kêu anh trai của tôi đuổi các người ra khỏi nơi này, anh tôi chính là người đứng đầu ở đây.”
Lưu Thi Văn không hề sợ hãi chút nào, thậm chí lại còn kêu gào hơn nữa, cộng thêm việc Thẩm Hạ Lan là người mà Tống Dật Hiên thích, cô ta lại càng thêm phách lối.

Lúc Trương Mẫn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đến mới hé miệng cười cười.

“Thẩm tổng, chị đã đến rồi!”
Giọng nói của cô ta yếu ớt, khóe miệng tràn ra máu tươi, không đợi Thẩm Hạ Lan nói cái gì, cô ta ngã đầu đi trực tiếp hôn mê.

“Tử Đồng!"
Thẩm Hạ Lan vội vàng ra hiệu gọi người.

Bạch Tử Đồng nhanh chóng bước lên xem xét vết thương của Trương Mẫn.

“Không hay rồi, có nhiều mô mềm đã bị chèn ép và có hiện tượng bị chảy máu bên trong, chúng ta cần phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện chữa trị mới được.”
Bạch Tử Đồng biết là Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Trương Mẫn, vội vàng nói.

Lưu Thi Văn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn không chịu buông tha cho mình, liền nói với hai người đàn ông ở bên cạnh: “Bọn mày là người chết hả, ngay cả phụ nữ mà cũng không đánh nổi được à, Kiều gia cần bọn mày có làm được cái gì?”
Hai người đàn ông bị đá bay, bây giờ ở sau lưng vẫn còn đang đau, bọn họ nhìn gương mặt đóng băng đầy sát khí của Thẩm Hạ Lan, vội vàng lùi về phía sau một bước.

“Chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo như thanh kiếm bay ra khỏi vỏ.

Cô hận không thể muốn chém chết ba người này cả nghìn lần, nhưng mà cô biết là có một số việc vẫn chưa tới phiên cô đi làm.

Thẩm Hạ Lan đá Lưu Thi Văn ngất đi, sau đó nhìn hai người đàn ông khác.

Hai người đàn ông đó sợ hãi lập tức xoay người chạy đi.

Thẩm Hạ Lan cũng không đuổi theo, trực tiếp đặt một căn phòng, khóa Lưu Thi Văn ở trong đó.

Bạch Tử Đồng nói với nhân viên phục vụ: “Nếu như người nào mở phòng này ra, tôi sẽ để cho người đó sống không nổi.”
Mặc dù là dáng dấp của Bạch Tử Đồng trông vô cùng hiền lành, nhưng mà đến lúc thật sự nổi giận thì vẫn có thể chèn ép người khác.

Cô ta cũng hết sức tức giận.

Trước đây không lâu lúc nhìn thấy Trương Mẫn, Trương Mẫn vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng, hiện tại lại giống như một người máu mà nằm ở đó, đáng hận nhất chính là ở xung quanh có rất nhiều nhân viên phục vụ, nhưng mà lại không có ai bước lên giúp đỡ, càng không có người nào báo cảnh sát.

Thẩm Hạ Lan ôm Trương Mẫn liền bước nhanh đi ra bên ngoài.

Bạch Tử Đồng gọi điện thoại cho Chung Lỗi, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, lập tức ngăn cản lại.

“Tôi đã gọi điện thoại cho đàn anh rồi, xe cứu thương ở bệnh viện của bọn họ sẽ lập tức đến đây ngay, cô đừng có động vào cô ấy, tôi sợ là cô ấy có hiện tượng xuất huyết não.”
Nghe thấy Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng bỏ Trương Mẫn xuống.

Cô nhìn Tống Dật Hiên bất tỉnh nhân sự như cũ, cơn giận liền bộc phát.

Lúc đầu đưa Trương Mẫn đến bên cạnh anh ta chính là để anh ta có thể bảo vệ cho Trương Mẫn, kết quả anh ta hay lắm rồi, trêu chọc Lưu Thi Văn thì không nói, còn hại Trương Mẫn thành cái dạng này.

Thẩm Hạ Lan đi vào trong nhà vệ sinh bưng ra một chậu nước lạnh, đột nhiên dội lên trên người của Tống Dật Hiên.

“Phụt...!Nè, ai vậy?”
Tống Dật Hiên vội vàng bò dậy.

Lúc anh ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mang theo gương mặt âm trầm đứng ở trước mặt của anh ta, trong lúc nhất thời có hơi ngơ ngẩn, nhưng mà lập tức cà lơ phất phơ nói: “Cô về rồi à? Làm gì? Vẫn không nỡ thấy tôi uống say, đến đây xem tôi một chút à?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng của Tống Dật Hiên như thế, tức giận đến nỗi trái tim đều đau.


Cô bỗng nhiên ngoặc cánh tay của Tống Dật Hiên ra sau lưng, cưỡng ép Tống Dật Hiên bị đè ở trên ghế salon, làm cho anh ta lập tức có thể nhìn thấy được Trương Mẫn.

“Cô ta làm sao vậy?”
“Anh còn biết hỏi có chuyện gì xảy ra hả, Tống Dật Hiên, anh có còn là đàn ông không hả?”
Bạch Tử Đồng sắp giận đến điên lên rồi.

“Một mình anh thì anh có làm gì cũng được, anh biết rõ nơi này rất hỗn loạn, cũng biết mình và Trương Mẫn bị người ta ghi nợ, anh còn lôi kéo cô ấy uống rượu ở đây, nếu như không phải do bản thân anh uống rượu quá nhiều uống đến bất tỉnh nhân sự, có người muốn mang anh đi, Trương Mẫn cần gì phải che chở cho một người như anh mà bị đánh thành cái dạng này hả? Tôi không hề nói khoa trương, hiện tại xương sườn của người phụ nữ này đã bị gãy, mô mềm bị tổn thương nghiêm trọng, có thể là trong đầu còn bị xuất huyết, nếu như bởi vì anh mà đời này của cô ấy bị hủy hoại, như vậy tôi xem anh lấy cái gì để bồi thường cho người ta?”
Lời nói của Bạch Tử Đồng làm Tống Dật Hiên hoàn toàn mê man.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cái gì gọi là vì che chở cho tôi, tôi làm sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Dật Hiên kích động, lúc này mới buông lỏng anh ta ra.

Cho người mở video giám sát ở nơi đây ra, mặc dì Lưu Thi Văn ra lệnh tắt hết camera, nhưng mà có nhân viên phục vụ sợ nóng chết người cho nên đã lặng lẽ mở ra.

Tống Dật Hiên nhìn thấy tất cả mọi thứ trên màn hình, ánh mắt dần dần thay đổi.

Trong lòng của anh ta có cảm giác như thế nào, anh ta nói không nên lời.

Cho đến bây giờ, không có ai che chở cho mình như vậy.

Ngoại trừ khi còn bé anh ta được Thẩm Hạ Lan cứu ra trong trận hỏa hoạn, anh ta cũng không để cho mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, càng là bởi vì thân phận của anh ta nên không có người nào sẽ cảm thấy anh ta cần giúp đỡ.

Bây giờ lại có một người phụ nữ nhỏ con cao khoảng một mét năm mươi lại vì bảo vệ cho anh ta mà bị đánh thành cái dạng này.

Trong lòng của Tống Dật Hiên cảm thấy vô cùng áy náy, tình cảm đối với Trương Mẫn cũng khá phức tạp.

Anh ta biết đời này anh ta ngoại trừ nợ Thẩm Hạ Lan, còn nợ thêm một người phụ nữ, đó chính là Trương Mẫn.

“Bác sĩ đâu rồi? Gọi xe cứu thương chưa, các người có thời gian ở đây phê bình tôi, tại sao lại không gọi xe cứu thương đi?”
Tống Dật Hiên lập tức gấp gáp.

Ôm lấy Trương Mẫn, đúng lúc Chung Lỗi mang theo cáng cứu thương tới.

Trương Mẫn cao một mét năm mươi, ở trong ngực của Tống Dật Hiên trông vô cùng nhỏ bé.


Anh ta thậm chí còn cảm thấy giống như là mình đang ôm một đứa bé.

Lại là người phụ nữ giống như trẻ con đã cứu anh ta.

Đôi mắt của Tống Dật Hiên có chút ẩm ướt.

Lần đầu tiên anh ta không để ý đến Thẩm Hạ Lan, ôm Trương Mẫn lên xe cứu thương, trực tiếp nhảy lên xe cứu thương, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Dật Hiên để ý đến Trương Mẫn như vậy, lúc này mới thở dài một hơi, chỉ mong là Trương Mẫn sẽ bình an vô sự.

Bạch Tử Đồng vỗ bờ vai cô, thấp giọng nói: “Chúng ta đi xem đi.”
“Được rồi."
Thẩm Hạ Lan lên xe của Bạch Tử Đồng, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Trương Mẫn được đẩy vào trong phòng cấp cứu.

Trên người của Tống Dật Hiên dính máu của Trương Mẫn, bởi vì Thẩm Hạ Lan đã dùng nước lạnh tưới tỉnh anh ta, cả người ẩm ướt khó chịu, nhìn trông vô cùng chật vật.

Nhưng mà anh ta không quan tâm chút nào hết.

Nhìn ánh đèn đang sáng ở trong phòng cấp cứu, màu đỏ chướng mắt làm Tống Dật Hiên càng không thể mở mắt ra, cay xè muốn khóc.

Cảm xúc phẫn nộ cháy lên ở trong lòng của anh ta, sắp hình thành một cơn bão táp.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh ta như vậy, lúc này mới bước lên vỗ vai của anh ta, ra dấu nói: “Tôi đã nhốt Lưu Thi Văn ở trong phòng rồi, hai người đàn ông khác đã chạy thoát, muốn làm như thế nào thì anh cứ nhìn và xử lý đi.

Nhưng mà Trương Mẫn là nhân viên của tôi, nếu như anh sợ gánh vác trách nhiệm thì để tôi.”
“Không cần tới cô."
Giọng nói của Tống Dật Hiên trầm thấp, dường như là ác quỷ xuất hiện từ địa ngục.

Anh ta nhìn về phía phòng cấp cứu, nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ để cho những người kia phải hối hận, trông chừng giúp tôi một lát, có tình huống gì thì báo cho tôi biết lập tức, tôi đi xử lý một vài chuyện.”
Nói xong, Tống Dật Hiên xoay người đi khỏi.

Thẩm Hạ Lan cũng không ngăn cản anh ta lại, cô biết là hiện tại cũng không thể ngăn cản được.

Tống Dật Hiên là một người đàn ông rất nặng tình nặng nghĩa, hiện tại Trương Mẫn bởi vì anh ta mà biến thành bộ dạng này, thù này anh ta nhất định phải báo.

Tống Dật Hiên bước ra bệnh viện, đón xe cũng không có ai dám chở anh ta, cuối cùng Tống Dật Hiên trực tiếp đứng ở giữa đường, lúc này mới cản được một chiếc xe taxi, trực tiếp đi đến nơi ở của Lưu Hi.

Lưu Hi vừa mới trở về không bao lâu, còn chưa kịp làm cái gì thì đã nhìn thấy Tống Dật Hiên đến đây.


Tống Dật Hiên một thân chật vật làm Lưu Hi hơi kinh ngạc một chút.

“Tống tổng, anh làm sao vậy?”
“Tôi hỏi anh một lần nữa, anh có muốn vị trí của Lưu Đông không?"
Âm thanh của Tống Dật Hiên lạnh lẽo như sứ giả đến từ địa ngục, dọa Lưu Hi không biết phải trả lời như thế nào.

“Đương nhiên là tôi muốn làm rồi, nhưng mà bây giờ tôi vẫn còn chưa kịp liên lạc với anh em, cho nên là..."
“Không cần đến những người khác, chỉ cần anh muốn làm, lấy chứng cứ phạm tội mấy năm nay cũng Lưu Đông ra đi, nặc danh gửi cho cảnh sát, chuyện này anh làm được chứ?”
Lời nói của Tống Dật Hiên làm Lưu Hi hơi giật mình.

“Tống tổng, tôi..."
“Đừng có nói với tôi là anh không có chứng cứ, nếu như anh quả thật không có, vậy thì tôi đã tìm nhầm người rồi.

Còn nữa, tôi thay anh giải quyết Lưu Đông, không phải là anh đang nghĩ không cần phải xuất lực ra gì hết, ngồi mát ăn bát vàng hả? Tôi có thể kéo Lưu Đông xuống, tôi cũng có thể để anh biến mất trong vòng một ngày, không tin thì anh có thể thử một chút đi.”
Nói xong, Tống Dật Hiên liền xoay người rời đi.

Lưu Hi đột nhiên phát hiện hình như mình đã chọc vào một nhân vật khó lường rồi.

Anh ta vừa mới nói cái gì chứ?
Anh ta sẽ đánh đổ Lưu Đông giúp cho mình?
Một mình anh ta?
Lưu Hi móc móc lỗ tai, lại xem như là mình nghe lầm.

Tống Dật Hiên sắp đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì nữa, gửi tin nhắn cho cảnh sát đi, thời gian bây giờ đến trước thời gian ngày mai bọn họ đi làm tôi sẽ chào hỏi Lưu Đông cho đàng hoàng.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi, nước đọng ở trên người cùng với vết máu trộn lẫn với nhau chảy xuống, ai nhìn thấy cũng phải giật mình, cũng làm cho Lưu Hi không tự chủ mà rùng mình một cái.

Anh ta không biết là hợp tác với ác ma Tống Dật Hiên là đúng hay sai, nhưng mà hiện tại có vẻ như là anh ta không có đường lui rồi.

Lưu Hi vội vàng đi vào trong thư phòng, dựa theo lời nói của Tống Dật Hiên mà làm.

Tống Dật Hiên trực tiếp lái xe của Lưu Hi đến Phượng Hoàng sơn trang của Lưu Đông.

Ở cửa vẫn có bảo vệ, lúc nhìn thấy Tống Dật Hiên đến đây, bọn họ biết là Chu Tứ đã ăn một vố ở trong tay của Tống Dật Hiên, bây giờ còn đang bị Lưu Đông tức giận mắng chửi, bây giờ Tống Dật Hiên lại đến đây, không khỏi làm cho bọn họ có chút sợ hãi.

“Tống tổng, hiện tại Lưu tổng của chúng tôi đang rất bận, mời anh..."
Người gác cổng còn chưa nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp đạp chân ga, chạy như bay vào trong, dọa người gác cổng vội vàng tránh ra, sợ trở thành quỷ dưới xe.

Tống Dật Hiên nổi giận đùng đùng lái xe đến trước cửa nhà của Lưu Đông, thắng xe gấp lại làm bánh xe sinh ra ma sát với mặt đất phát ra âm thanh kích thích bén nhọn, cũng dọa Lưu Đông kêu lên.

- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận