“Này, bà không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan cuống quýt ra dấu tay hỏi.
Thím Trương ho một hồi lâu mới dừng lại.
Bà ta nhìn vết máu trong lòng bàn tay một chút rồi cười khổ nói: “Có phải cảm thấy tôi bị trừng phạt đúng tội không? Nhìn thấy hiện tại tôi như thế này cô không có gì muốn nói sao?”
“Rốt cuộc là bà bị sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan không bỏ đá xuống giếng, chưa hề nói cái gì khác, chỉ hỏi thẳng.
Thím Trương hơi bất ngờ.
Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta, ra dấu tay nói: “Tôi là vì Ân Tuấn.”
Thím Trương ngây ra một lúc, sau đó không nói gì, cúi đầu không biết đang suy tư điều gì.
Nhưng thật ra Thẩm Hạ Lan lại sốt ruột, nhưng cô không thể thúc giục Thím Trương, bởi vì một khi thúc giục sẽ nói lên mình sốt ruột, vậy thì cô liền thua.
Lúc này chỉ xem ai có thể duy trì được sự bình thản.
Thím Trương cúi đầu giống như ngủ thiếp đi, mặc dù Thẩm Hạ Lan sốt ruột nhưng cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, gần đây thật sự là quá mệt mỏi, đặc biệt là từ Hải Thành bay đến nhà họ Phương rồi lại từ nhà họ Phương bay trở về, đến lúc này cơ thể thật sự có chút không chịu nổi.
Bất tri bất giác Thẩm Hạ Lan chìm vào giấc ngủ.
Thím Trương nghe tiếng hít thở đều đều của Thẩm Hạ Lan, lại thấy được dáng vẻ mệt mỏi của cô, con ngươi lóe lên mấy lần, cuối cùng nói với nhân viên canh gác ở bên cạnh: “Tôi muốn quay về.
Nếu như họ muốn tôi cứu người thì cứ dựa theo lời tôi nói đi lấy một số loại thuốc bắc và mang đến cho tôi.”
Người canh gác đưa Thím Trương đi, nhưng cũng không làm ồn đến Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không ngủ lâu, chợp mắt một lúc rồi vội vàng tỉnh lại, lại phát hiện không thấy thím Trương ở trước mắt.
Cô không khỏi thầm mắng mình, sao lại ngủ thiếp đi chứ?
Thẩm Hạ Lan cuống quýt muốn hỏi thăm tình hình Thím Trương thì người canh gác đã nói lại những lời của Thím Trương dặn cho Thẩm Hạ Lan trước, đồng thời đưa cho Thẩm Hạ Lan một tờ giấy, trên tờ giấy đều là thuốc bắc.
Nhìn thấy như vậy Thẩm Hạ Lan cũng không dừng lại, cầm tờ giấy về chỗ Tô Nam.
Chung Lỗi còn canh chừng Diệp Ân Tuấn, không thể không nói nhờ có sự trợ giúp của Chung Lỗi mà huyết áp của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn được duy trì ở trạng thái tốt nhất, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, tình trạng như vậy sẽ không kéo dài.
“Thế nào?”
Tô Nam và Bạch Tử Đồng đều rất lo lắng.
Thẩm Hạ Lan đưa tờ giấy cho Tô Nam, ra dấu tay nói: “Đây là đơn thuốc thím Trương cho, bảo chúng ta sau khi lấy được thì mang vào.”
“Không đúng.
Đây không phải đơn thuốc điều trị thôi miên và đau thần kinh.”
Lời nói của Tô Nam lập tức khiến Thẩm Hạ Lan sốt sắng lên.
“Có ý gì? Thím Trương đang chơi tôi?”
Thật ra kết quả như vậy trước đó mọi người cũng đã từng suy đoán, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn có chút không chấp nhận nổi.
Thấy Thẩm Hạ Lan muốn bùng nổ, Tô Nam vội vàng nói: “Trước tiên cô đừng có cuống, cái này mặc dù không phải đơn thuốc chữa trị dây thần kinh sọ não, nhưng đối với cô chắc là có hiệu quả.”
“Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Chung Lỗi nhìn đơn thuốc một chút rồi nói: “Đây là đơn thuốc chữa trị tổn thương dây thanh quản và họng.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn choáng váng.
Bạch Tử Đồng cũng có chút không dám tin.
“Các anh tin thật sao? Toa thuốc này có tai hoạ ngầm gì không? Tôi không tin thím Trương sẽ tốt bụng như vậy, lại chủ động giúp Hạ Lan chữa trị cổ họng?”
Nghe thấy Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
“Ý của anh đây là đơn thuốc chỉ định cho tôi?”
“Chắc là thế.”
Lời nói của Tô Nam khiến Thẩm Hạ Lan lần nữa ngây ra một lúc.
Không ai biết rốt cuộc thím Trương có ý gì, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng.
Tô Nam dựa theo đơn thuốc lấy được thuốc bắc, cũng không đưa Diệp Ân Tuấn theo, trực tiếp cùng Thẩm Hạ Lan đi đến nhà giam, nhưng cũng giống như lần trước, thím Trương chỉ gặp một mình Thẩm Hạ Lan.
Lúc Thẩm Hạ Lan gặp lại Thím Trương một lần nữa, trước tiên ra dấu tay hỏi: “Đơn thuốc của bà là đơn thuốc gì?”
“Không phải Tô Nam ở cùng với cô sao? Không nói cho cô biết à?”
Thím Trương không ngẩng đầu, nhìn tay mình giống như đang nghiên cứu cái gì đó.
“Tại sao phải chữa khỏi cổ họng cho tôi? Tôi chỉ cần bà chữa trị cho Ân Tuấn tốt là được.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng viết.
Thím Trương mỉm cười và nói: “Sao vậy? Cô sợ tôi hại cô hay sao?”
“Có khả năng này.”
Thẩm Hạ Lan nói thẳng.
Thím Trương cười càng vui vẻ hơn.
“Vậy không có cách nào khác, tôi chính là muốn chữa trị cho cô, nếu như cô không chữa thì tôi sẽ không xem bệnh cho Diệp Ân Tuấn.
Dù sao loại người như tôi có người nối dõi hay không cũng không đáng kể.”
“Bà!”
Thẩm Hạ Lan sắp bị tức chết.
Cô quả thật không thể tin được trên thế giới này thế mà lại có loại mẹ như thế này.
“Thế nào? Nhanh quyết định đi, nếu không cho dù tôi muốn cứu Diệp Ân Tuấn thì thời gian không kịp cũng không có cách nào.”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn lấy đồ trong tay đập vào mặt thím Trương, nhưng nhớ tới Diệp Ân Tuấn cô không đánh cược nổi.
“Được, tôi đồng ý với bà, tôi uống.
Cho dù bà cho tôi thuốc độc thì tôi cũng uống.
Vì Diệp Ân Tuấn tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Chỉ cần bà có thể chữa trị được cho anh ấy, dù là dùng mạng của tôi đổi lấy điều đó tôi cũng không quan tâm.”
Thẩm Hạ Lan thở phì phò viết lên giấy, sức lực mạnh đến nỗi trang giấy cũng nát vụn.
Thím Trương nhìn những chữ viết này, đưa tay thu tờ giấy này vào.
“Bà làm gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn phiền.
Thím Trương lại nhàn nhạt nói: “Tới đây, tôi xem họng cô.
Thuốc của tôi mặc dù không thể nói là vạn năng, nhưng nếu cô uống theo lời tôi nói thì một tuần sau là có thể nói được.
Ban đầu sẽ không nói được quá rõ ràng, cô phải thường xuyên nói, từ từ sẽ tốt.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, càng không biết đáp lại thím Trương như thế nào.
Thím Trương nhìn đống thuốc bắc cô mang tới một lần rồi nói với cô: “Tôi nói cách chế biến cho cô, cô nhớ rõ, cô không tự châm cứu được, trở về dựa theo huyệt vị tôi nói rồi bảo Tô Nam châm cứu cho cô, uống thuốc ba ngày, châm cứu một tuần.
Có thể làm được không?”
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.
Thím Trương nói công thức điều chế thuốc cho Thẩm Hạ Lan, sau khi xong việc bà nói: “Tôi biết tôi nói chưa chắc cô sẽ tin nhưng nếu như cô không làm như vậy thì tôi cũng không thể làm gì cô, cùng lắm cũng chỉ là thời gian điều trị của Diệp Ân Tuấn sẽ kéo dài hơn một chút, thời gian tỉnh lại cũng muộn hơn một chút thôi.”
Cơn giận của Thẩm Hạ Lan một lần nữa bị nhen lửa.
Thím Trương này chính là không muốn thấy cô tốt đúng không?
“Được, tôi đồng ý với bà.”
“Đi thôi, ngày mai đưa Diệp Ân Tuấn đến, tôi xem qua cho nó, nhân tiện nhìn xem hôm nay cô có uống thuốc không.”
Thím Trương nói xong cũng đứng dậy trở về.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cuộc sống bị thím Trương chi phối như thế này rất không thoải mái, nhưng vì Diệp Ân Tuấn, cô nhịn.
Sau khi đi ra, Tô Nam nhìn sắc mặt cô liền biết không có tiến triển gì.
“Không sao, chúng ta còn có thời gian, thực sự không được thì để tôi đi xem ở Đế Đô có danh y nào như vậy hay không.”
“Không cần, thím Trương bảo ngày mai xem bệnh cho Ân Tuấn, nhưng muốn điều trị cổ họng cho tôi trước, bà ta nói hi vọng anh có thể châm cứu giúp tôi một tuần.”
Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói, sau đó nói huyệt mà thím Trương nói cho Tô Nam biết.
Dường như Tô Nam hiểu ra, vội vàng nói: “Hóa ra là như vậy, khó trách tôi nghĩ mãi cũng không biết làm thế nào chữa trị cổ họng của cô.
Không thể không nói trên phương diện y thuật thím Trương có thiên phú thật sự rất tốt.”
“Thật sự là chữa trị cuống họng?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Cô cho là thím Trương muốn trả thù mình, cố ý tra tấn mình, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Tô Nam khẽ gật đầu nói: “Nói thật là hầu hết mọi người đều không dám châm cứu ở những huyệt vị này, nhưng tôi biết nếu nó được thông với nhau thì những huyệt vị này có thể thông máu trừ ứ.
Phối hợp với những loại thuốc bắc kia thì có lẽ cổ họng của cô thật sự có thể chữa khỏi được.”
“Bà ta nói sau ba ngày cổ họng của tôi có thể nói chuyện được, chỉ có điều giọng nói không dễ nghe, bảo tôi nói nhiều hơn, việc châm cứu phải kiên trì một tuần.”
Thẩm Hạ Lan dùng dấu tay nói.
“Vậy thì đúng rồi, yên tâm đi, thuốc này không có vấn đề gì.”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút tò mò hỏi: “Tại sao bà ta phải chữa trị cuống họng cho tôi?”
“Ai biết được, có lẽ là sám hối rồi hả?”
Thẩm Hạ Lan cười khẩy một tiếng, lắc đầu.
Thím Trương sẽ sám hối sao?
Không thể nào.
Người kia giống như bị người ta tẩy não, làm sao lại sám hối chứ?
“Cô để ý vì sao bà ta lại muốn chữa khỏi cho cô làm gì? Chỉ cần cô có thể nói chuyện, Ân Tuấn có thể tốt hơn một chút là được rồi, về phần chuyện tương lai thì hãy nói sau đi.”
Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể như thế.
Sau khi Thẩm Hạ Lan và Tô Nam trở về, Chung Lỗi đang lau người cho Diệp Ân Tuấn.
“Để tôi làm.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nhận lấy, sau đó dịu dàng nhìn Diệp Ân Tuấn.
Thím Trương không tiến hành hội chẩn cho mình mà đã có thể kê đơn thuốc chữa trị cổ họng của cô, có phải bệnh của Diệp Ân Tuấn cũng có thể không?
Bạch Tử Đồng thấy Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn với dáng vẻ tình cảm sâu nặng, lập tức kéo Tô Nam và Chung Lỗi dẫn theo họ đi ra khỏi phòng.
Khi trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan dùng phần mềm chuyển đổi để nói chuyện với Diệp Ân Tuấn: “Ân Tuấn, chẳng bao lâu nữa em có thể tự mình mở miệng nói chuyện cùng anh, đây có thể coi là một niềm vui bất ngờ không? Anh nhanh chóng tỉnh lại có được không? Mặc dù em không biết vì sao thím Trương lại đối xử với em như vậy, nhưng có thể nói chuyện cũng là một chuyện tốt đúng không?”
Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn không có khả năng trả lời cô, nhưng Thẩm Hạ Lan đã quen với điều đó.
Cô tựa vào bên cạnh Diệp Ân Tuấn, cười trông nom anh, dường như được sống cả đời như thế này cũng là một điều hạnh phúc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cô không thể không đun các loại thuốc bắc kia theo đơn thuốc của thím Trương.
Sau khi thuốc được đun sôi, một mùi vị thuốc bắc nồng nặc phả vào mặt.
Thẩm Hạ Lan do dự một chút rồi uống những thứ thuốc này vào.
Thuốc bắc rất đắng nhưng Thẩm Hạ Lan không quan tâm.
Tô Nam bấm một chỗ để châm cứu cho Thẩm Hạ Lan.
Một loạt châm xuống, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cuống họng mình vừa nóng vừa hơi ngứa.
Cô nói kết quả tình trạng này với Tô Nam, Tô Nam nói: “Không sao, bình thường, mạch máu đau đương nhiên sẽ như vậy.
Yên tâm đi, không sao đâu.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên lòng lại.
Một buổi tối đã trôi qua rất nhanh.
Sáng hôm sau khi Thẩm Hạ Lan thức dậy thì phát hiện cuống họng rất là nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô không dám lơ là, lại nấu một loại thuốc bắc nữa theo ý của thím Trương và uống, cảm giác mãnh liệt hơn rất nhiều.
Việc châm cứu của Tô Nam cũng không buông lỏng.
Sau khi làm xong mọi thứ, Thẩm Hạ Lan và Tô Nam mới đưa Diệp Ân Tuấn đi tới nhà giam.
Thím Trương đã ở đây chờ từ lâu.
Khi bà ta nhìn thấy dáng vẻ Diệp Ân Tuấn nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh thì đôi mắt thím Trương đột nhiên ẩm ướt.
Cho dù trước kia nói mạnh miệng bao nhiêu, làm chuyện ghê tởm cỡ nào, thế nhưng bây giờ nhìn miếng thịt rơi từ trên người mình xuống đã mất đi phong thái của ngày xưa, trong lòng thím Trương cảm thấy rất khó chịu.
Bà ta sờ khuôn mặt Diệp Ân Tuấn, trong đôi mắt kia lóe lên ánh mắt dịu dàng hiền hòa.
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc này thím Trương thật sự giống như một người mẹ dịu dàng ngắm nhìn con của mình, chẳng lẽ bà ta lại muốn làm gì sao?
Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên cảnh giác.
- ---------------------------.