“Bà muốn làm gì? Tôi cảnh cáo bà, nếu như bà dám làm gì bất lợi đối với Diệp Ân Tuấn thì tôi không tha cho bà đâu.
Cho dù có liều khiến tôi vào ngồi tù thì cũng sẽ khiến bà trả giá.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng đưa tay ra hiệu mà cảnh cáo thím Trương, nhưng bị thím Trương hất sang một bên.
“Đừng có chỉ tay chỉ chân với tôi, không phải châm cứu cho cô rồi sao? Thử nói chuyện xem.”
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
“Ngây ra đó làm gì? Không phải là muốn mắng tôi sao? Muốn uy hiếp tôi sao? Đến đi, dùng miệng nói, chớ ai rảnh dờm cô dùng tay ra dấu chứ.”
Thím Trương nói xong thì không quan tâm Thẩm Hạ Lan nữa.
Đây là hành động gì vậy?
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sững sờ, không biết nên làm sao nữa.
Cô có thể cảm nhận được cảm giác tê ngứa ở cổ họng, nghe ý của thím Trương là mình bây giờ chắc đã có thể phát ra một số âm tiết rồi, không thể không nói, trong lòng cô vô cùng vui, nhưng bây giờ vẫn nhìn vào thím Trương như hổ đói.
Thím Trương không quan tâm Thẩm Hạ Lan đối đãi với mình như thế nào nữa, bà ta nhìn Diệp Ân Tuấn, vươn tay ra ấn ấn vài huyệt vị trên đầu Diệp Ân Tuấn, sau đó sắc mặt có chút nghiêm túc.
Đáy lòng Thẩm Hạ Lan chợt thót lên.
Cô theo bản năng mà muốn đưa tay ra dấu, nhưng nghĩ đến lời của thím Trương, cô mở miệng, nói: “Thế nào rồi?”
Thẩm Hạ Lan dùng sức lực toàn thân mình, chỉ là thanh âm phát ra vô cùng nhỏ, không nghe kỹ thì căn bản sẽ không nghe thấy, hơn nữa còn khàn khàn.
Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy thanh quản đau rát nóng rực, giống như là có mũi dao đang đi qua vậy.
Cô đau đớn mà dùng tay ôm lấy cổ họng.
Thím Trương không ngẩng đầu lên mà nói: “Muốn nói chuyện lại được thì phải kích thích thanh quản của cô, nếu như cô sợ đau thì bây giờ có thể từ bỏ, dù sao sau này cô có nói chuyện được hay không thì cũng chả liên quan gì đến tôi.”
Thẩm Hạ Lan cắn răng, tiếp tục nói: “Anh ấy thế nào rồi?”
“Không ổn lắm, thần kinh bị tổn thương rất nghiêm trọng, hơn nữa thôi miên quá sâu, Phương Thiến này đúng là đáng ghét.
Quả nhiên không phải là con trai ruột của mình thì làm gì cũng được.”
Nghe thím Trương nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nhịn đau mà nói: “Nhưng bà ta đối với Nam Phương rất tốt.”
“Cái đó thì khác, Nam Phương từ nhỏ đã không có chủ kiến gì, so với Ân Tuấn thì IQ của cậu ta thuộc loại bình thường, bản thân thì mang theo chút hèn mọn, chỉ cần người ta đối với cậu ta tốt một chút thì cậu ta liền toàn tâm toàn ý với người ta.
Phương Thiến coi cậu ta là con trai, cậu ta cũng không biết thân thế của mình, đương nhiên vô cùng hiếu thuận với Phương Thiến.
So với Ân Tuấn thì đứa con trai này dễ kiểm soát hơn.
Nhưng Ân Tuấn thì khác, nó quá độc lập, IQ lại cao, điểm này thì khiến Phương Thiến rất không yên tâm, từ nhỏ đã mang theo lòng cảnh giác mà đối đãi với Ân Tuấn, lại cộng thêm Ân Tuấn nắm giữ việc làm ăn của cả nhà họ Diệp, bà ta càng không dám làm gì Ân Tuấn, đáy lòng cũng xa cách với Ân Tuấn nhiều hơn.
Nam Phương không có thực lực, nếu như có thực lực thì Phương Thiến rất có thể sẽ khiến anh em chúng nó tự tương tàn sát, bà ta không phải là không làm được điều này, chỉ coi bà ta ra tay tàn độc với Ân Tuấn như vậy thì biết rồi.”
Thím Trương vừa nói vừa xoa xoa huyệt vị của Diệp Ân Tuấn.
Nghe bà ta nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không biết nên nói gì nữa.
Cô không hiểu nhiều về Phương Thiến, nếu không thì sẽ không để Phương Thiến hại mình như vậy rồi.
Có rất nhiều chuyện trông rất hợp tình hợp lý, đáng được tha thứ, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như chuyện lần nào cũng đều là Phương Thiến sắp xếp trước rồi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy Phương Thiến quá đáng sợ, cũng may bà ta đã chết, nếu không thì cô thật sự sẽ khó ăn khó ngủ lắm đây.
Sau khi thím Trương xoa bóp cho Diệp Ân Tuấn, liền thở dài một hơi nói: “Tôi có thể chữa trị cho nó, nhưng tôi không có thời gian nữa.”
“Ý là sao?”
Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc.
Thím Trương cười khổ một tiếng nói: “Có lẽ là làm nhiều chuyện thương thiên hại lý rồi, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nữa, định thu phục tôi sớm.”
“Bà sẽ chết sao?”
“Không ai là sẽ không chết hết, không chết thì sẽ không phải là người.”
Thím Trương nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Tôi bị ung thư, thời kỳ cuối, đã không còn bao nhiêu ngày nữa.
Bệnh của Ân Tuấn cần phải châm cứu và chữa trị thời gian dài, tôi chắc là không đợi được đến ngày nó khoẻ mạnh nữa rồi.
Bắt đầu từ ngày mai, cô đưa Tô Nam vào đi.
Nếu như trong số hậu bối có ai có thể kế thừa tay nghề của tôi thì cũng chỉ có cậu ta khiến tôi yên tâm thôi, dù sao cậu ta sẽ không hại Ân Tuấn.
Sau này không còn tôi nữa, có cậu ta ở bên cạnh Ân Tuấn, tôi cũng an tâm một chút.”
Nghe thấy thím Trương như là đang nói di ngôn vậy, Thẩm Hạ Lan nhất thời có chút không theo kịp.
“Bà thật sự muốn dạy cho Tô Nam?”
“Bây giờ đã là lúc này rồi, tôi còn cần phải gạt cô nữa sao? Cô không thấy bộ dạng tôi hôm qua sao? Đã rất lâu rồi, tôi chắc cũng còn 10 ngày nửa tháng nữa là phải đi gặp ba của Ân Tuấn rồi.”
Thím Trương cười có chút thê lương.
“Bà không phải bác sĩ sao?”
“Bác sĩ khó mà tự chữa cho mình, càng huống hồ tôi sao chữa được loại bệnh này chứ?”
Thím Trương nhìn Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Có phải là cảm thấy rất giải hận không? Cuối cùng tôi cũng sắp chết rồi.
Những chuyện quá đáng đã làm với cô trước đây, cô đều sẽ ghi nhớ đúng chứ?”
“Bà cảm thấy tôi có thể quên sao?”
“Cũng phải, là người thì sẽ không quên được thôi.
Tôi cũng không cầu xin cô tha thứ, chỉ hy vọng quãng đời sau này cô đối xử với Ân Tuấn tốt một chút, dù sao trên thế giới này nó cũng không còn người thân nữa rồi.”
Thím Trương có chút lưu luyến mà sờ khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn, trong đôi mắt ngân ngấn lệ.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Anh ấy có người thân, anh ấy có con trai, có con gái, còn có tôi.
Quãng đời còn lại chúng tôi sẽ sống rất hạnh phúc.”
“Phải, không có sự tham dự của tôi thì các người sẽ sống rất vui vẻ.
Nghê Nghê và Minh Triết bây giờ thế nào rồi?”
Chưa từng hỏi thăm về mấy đứa nhỏ, thím Trương đột nhiên hỏi như vậy, khiến Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên căng thẳng.
“Bà muốn làm gì? Tôi nói cho bà biết, không cần biết tin tức bà bị bệnh là thật hay giả, tôi đều sẽ không để mấy đứa nhỏ tới gặp bà đâu.
Bà đừng có mơ.”
Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan nằm trong dự đoán của thím Trương, chỉ là vẫn có chút thất vọng.
“Tôi đâu có nói gì, cô ra ngoài đi, tôi phải chữa trị cho Ân Tuấn rồi.
Nếu như cô không yên tâm thì có thể bảo Tô Nam vào.”
Thím Trương trực tiếp đuổi người.
“Tôi muốn ở lại đây.”
“Cô ở lại đây cũng vô dụng, còn sẽ làm phiền đến tôi.
Ra ngoài đi.”
Thái độ của thím Trương có chút cứng rắn.
Hết cách, bây giờ Thẩm Hạ Lan cần thím Trương chữa bệnh cho Diệp Ân Tuấn, cũng chỉ có thể nghe lời bà ta thôi.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan nói lời của Thím Trương cho Tô Nam nghe.
Tô Nam có chút bất ngờ, Chung Lỗi thì có chút sốt sắng.
“Tôi có thể đi nghe ở bên cạnh không? Tôi có học y, các người biết đó, sự cuồng nhiệt của người học y đối với y học là không thể nào giải thích được.”
“Đàn anh, hay là bỏ đi, thím Trương thuộc nhân vật nguy hiểm, anh đừng có vô.”
Bạch Tử Đồng trực tiếp từ chối.
Không phải là sợ tay nghề thím Trương truyền ra ngoài, mà là thật sự sợ thím Trương áp bức Chung Lỗi.
“Nhưng mà….”
“Như vậy đi, tôi học xong rồi, ra ngoài sẽ dạy cậu.”
Lời của Tô Nam lập tức khiến Chung Lỗi mừng rỡ.
“Cái này là anh nói đó.”
“Được, tôi nói, tôi vào trước đây.”
Tô Nam nói xong thì đi vào.
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, cũng không muốn rời đi, nhưng Bạch Tử Đồng an ủi cô nói: “Chúng ta đi coi hồ sơ của thím Trương đi.”
“Cô sợ bà ta đang gạt chúng ta ư?”
Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ.
“Đi coi thử cho chắc, lòng phòng bị là không thể không có được.”
Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
Hai người đến phòng hồ sơ của nhà tù, lấy giấy chứng nhận ra, nói rõ nguyên do, sau đó tra tìm hồ sơ của thím Trương.
Bà ta quả thực không còn nhiều thời gian nữa.
Thẩm Hạ Lan biết thím Trương không cần sự đồng cảm, như tự bà ta nói, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý rồi, ông trời cũng không nhìn nỗi nữa, đương nhiên không cần phải xuýt xoa gì về kết quả như vậy, nhưng đột nhiên vẫn cảm thấy tâm trạng có chút nặng nề.
“Sao thế? Đồng cảm bà ta à?”
Thấy tâm trạng cô không tốt, Bạch Tử Đồng vội vàng hỏi.
Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu nói: “Không có, tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy sinh mạng thật sự rất yếu ớt.
Bất kể là người xấu hay người tốt đều sẽ có một ngày như vậy.
Trước đây luôn cảm thấy chúng ta còn rất nhiều thời gian để tiêu pha, để phung phí, bây giờ đột nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, mới phát hiện cuộc đời của bản thân đã đi qua một phần ba rồi.
Cả đời thím Trương đúng sai khoan hẵng nói, nếu như y thuật của bà ta thật sự có thể truyền lại cho Tô Nam thì cũng là một chuyện tốt.”
“Phải đó, đáng tiếc cho một thân y thuật của bà ta.
Nếu như không phải tình hình bà ta hiện tại thì tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút về vấn đề cứu chữa Trương Mẫn đó.”
Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng gật gật đầu.
“Phải đó, nhưng bà ta ngay cả cứu Ân Tuấn cũng không còn thời gian nữa, thì bên Trương Mẫn làm thế nào đây? Trương Linh rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
“Có lẽ là tự ẩn mình lại rồi.”
Bạch Tử Đồng nhìn bộ dạng khó chịu của Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Nói chuyện lâu như vậy, cô nghỉ ngơi chút đi, đừng quá dục tốc bất đạt, dù sao thanh quản cô cũng bị tổn thương, bây giờ có thể nói ra chút thanh âm là đã rất không dễ rồi.
Chỉ hy vọng lúc Ân Tuấn tỉnh lại, cô cũng hồi phục được giọng nói, đến lúc đó thì chính là song hỷ lâm môn rồi.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Bọn họ ra khỏi phòng hồ sơ, Chung Lỗi sốt sắng mà nhón chân lên muốn nhìn vào bên trong, nhưng làm thế nào cũng không nhìn được, anh ta sốt sắng mà đi qua đi lại.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trạng tốt hơn rất nhiều.
Bệnh của Diệp Ân Tuấn có hy vọng được chữa khỏi, cô cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi.
Tô Nam ở bên trong khoảng hơn một tiếng đồng hồ, lúc ra ngoài thì toàn thân đầy mồ hôi, dắt theo Diệp Ân Tuấn.
Nhìn thấy sắc mặt hồng hồng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lúc này mới thở phào một hơi.
“Sao lại thành ra như vậy? Như là chịu khổ lắm vậy đó.”
Bạch Tử Đồng có chút đau lòng, dù sao thì người đàn ông nhà ai thì nhà nấy thương.
Tô Nam cười nói: “Không sao, đúng thực là một việc tốn thể lực, nhưng y thuật của thím Trương thật sự rất giỏi, anh suýt nữa đã bị bà ta thôi miên rồi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Bạch Tử Đồng và Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên căng thẳng.
Tô Nam cười nói: “Đừng lo lắng, không phải thôi miên anh.
Tất cả chúng ta đều không biết, thím Trương còn lại một đại sư thôi miên, hơn nữa có thể đi vào trong hệ thống thần kinh của một người khi người đó đang trong tình trạng ngủ mê, nhưng rất phí tâm sức, thím Trương ói máu rồi, chắc dăm ba ngày nữa sẽ không châm cứu cho Diệp Ân Tuấn được, cũng may bà ta đã dạy thủ pháp châm cứu lại cho anh, anh có thể chữa trị cho Ân Tuấn.”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
Mấy người đều vô cùng vui mừng, đưa Diệp Ân Tuấn về khách sạn.
Ba ngày rất nhanh đã trôi qua, Thẩm Hạ Lan càng lúc càng nói chuyện rõ ràng, điều duy nhất không tốt chính là sau khi nói xong thì cổ họng vô cùng đau, nóng rát cực kỳ.
Thím Trương muốn gặp Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đã đi qua đó.
Khi cô gặp lại thím Trương lần nữa, cả người đều sững sờ.
Bà lão tiều tuỵ đến hai mắt đều lõm vào ở trước mắt này thật sự là thím Trương mà trước đã dùng các loại thủ đoạn tàn nhẫn để dày vò mình sao?
“Sao? Rất bất ngờ à?”
Thím Trương nở nụ cười yếu ớt, liên tục ho rất lâu, một ngụm máu tươi phun ra, cả người nằm sấp lên bàn.
- ---------------------------.