"Má nó, em ra đây từ lúc nào?"
Tống Dật Hiên vô thức che điện thoại lại.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy thì biết Trương Mẫn đang ở đó.
Cô lập tức im lặng.
Trương Mẫn có thể không ngờ được Tống Dật Hiên sẽ đột nhiên quay đầu lại, cô ta giật mình, xấu hổ nói: "Tôi ra ngoài xem một chút, chưa gọi xong hả?"
"À, gọi xong rồi, lát nữa tôi phải tổ chức cuộc họp trực tuyến."
Nói xong, Tống Dật Hiên nói qua điện thoại: “Chuyện này để nói sau, tôi sẽ xem tình hình trước rồi quyết định."
"Được."
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại.
Cô không biết Trương Mẫn có nghi ngờ không, trong ngực đột nhiên có chút khó chịu.
Trương Mẫn là một người rất đơn thuần, Tống Dật Hiên và cô ta đều là người rất thẳng thắn, cô ta thậm chí suýt mất mạng vì Tống Dật Hiên.
Một người phụ nữ như vậy sẽ có mục đích gì khác chứ?
Sau khi Tống Dật Hiên cúp điện thoại, anh ta mỉm cười nói với Trương Mẫn: "Ăn xong táo chưa?"
"Hả? Ừm, ăn xong rồi."
Trương Mẫn ngẩng người, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Vậy tôi đi vệ sinh, em về phòng trước đi."
"Được."
Trương Mẫn không thể đi theo Tống Dật Hiên vào phòng vệ sinh, vì vậy cô ta quay về phòng bệnh.
Tống Dật Hiên khẽ cau mày, ánh mắt có chút phức tạp.
Thẩm Hạ Lan sẽ không lừa mình.
Giữa Thẩm Hạ Lan và Trương Mẫn thì Tống Dật Hiên tin Thẩm Hạ Lan hơn, không phải anh có ý kiến gì với Trương Mẫn, một người phụ nữ xả thân cứu mình, ân tình này anh ta sẽ khắc ghi trong lòng, nhưng Thẩm Hạ Lan không nói hết câu khiến anh ta có chút nghi ngờ.
Sau khi Tống Dật Hiên vào phòng vệ sinh, anh ta đổi danh ba điện thoại của Thẩm Hạ Lan thành thư ký Tiểu Trương.
Anh ta ngồi trên bồn cầu, gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.
"Cô định nói gì với tôi về Trương Mẫn?"
"Không có chuyện gì lớn, tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò.
Anh có biết Trương Mẫn và thím Trương sống cùng thôn không?"
"Cái gì?"
Tống Dật Hiên hơi ngạc nhiên.
"Cô nghe ai nói?"
"Tôi đã gặp Trương Vũ, em trai của cô ấy ở thôn của thím Trương.
Trương Vũ nói mọi người trong thôn của họ đều có chút y thuật, ít nhất là có thể tự bảo vệ mình.
May là Trương Vũ đã giúp chúng tôi mới làm cổ họng tôi bình phục lại.
Đây hẳn là một chuyện tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy nếu Trương Mẫn cũng biết y thuật, vậy khi Lưu Thi Văn đánh cô ta thì phản ứng trực tiếp nhất của cô ta nên là để bảo vệ bộ phận quan trọng nhất, mà không phải thành như bây giờ."
Thẩm Hạ Lan nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Tống Dật Hiên, không phải tôi muốn nghi ngờ cái gì, chỉ là có chút nghi ngờ vấn đề này.
Có lẽ Trương Mẫn không có vấn đề gì đâu, là tôi nghĩ nhiều thôi.
Cô ấy rất tốt bụng, đơn thuần và thẳng thắn.
Tôi nghĩ có thể tôi suy nghĩ vớ vẩn thôi, anh đừng để ý đến những gì tôi nói."
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có chút vấn đề.
Tống Dật Hiên nhíu chặt mày, anh ta trầm giọng nói: "Lưu Thi Văn vẫn còn sống, lát nữa tôi sẽ đi hỏi."
"Đừng, có thể thực sự là tôi đã nghĩ quá nhiều.
Vừa nãy tôi đã sắp xếp mọi thứ theo thứ tự, có lẽ là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi."
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hai ngày nay mình hơi hoang mang.
"Không sao, tôi sẽ đi hỏi."
Sau khi Tống Dật Hiên kết thúc cuộc gọi với Thẩm Hạ Lan, anh ta ngồi trong toilet hút hết điếu này đến điếu thuốc khác, rốt cuộc không ai muốn nghi ngờ vị ân nhân cứu mạng của anh ta.
Nếu Trương Mẫn thực sự chân thành muốn cứu anh ta thì anh ta nhất định sẽ chăm sóc cô ta cả đời, nhưng nếu trong đó có mục đích và tính toán khác thì không ai có thể chịu đựng được những chuyện này.
Tống Dật Hiên ở trong nhà vệ sinh rất lâu mới bước ra.
Khi trở lại phòng bệnh, Trương Mẫn ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh ta.
"Anh hút thuốc?"
"Ừm, nhịn mấy ngày nay rồi nên muốn hút một chút, không ngờ lại bị em phát hiện."
Tống Dật Hiên cười nói: "Em muốn ăn gì? Tôi mua cho em."
Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên không có gì bất thường, sau đó cười nói: "Cái gì cũng được, mua một ít hoa quả, miệng không có mùi vị gì hết."
"Được."
Tống Dật Hiên nói xong thì đặt điện thoại lên bàn, sau đó mặc áo khoác đi ra ngoài.
Trương Mẫn nhìn điện thoại của Tống Dật Hiên để trên bàn, có chút giãy giụa.
Cô ta ngập ngừng một chút, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện không thấy ai mới vội cầm lấy điện thoại, mở điện thoại của Tống Dật Hiên lên.
Trước đó, Tống Dật Hiên không tiện nghe điện thoại nên đã nói cho Trương Mẫn mật khẩu mở khóa, bảo Trương Mẫn giúp anh ta mở máy.
Lúc này cô ta đang thấp thỏm mở điện thoại, sau khi nhận ra Tống Dật Hiên vẫn chưa đổi mật khẩu điện thoại thì mới thở phào nhẹ nhỏm.
Cô ta nhanh chóng kiểm tra nhật ký cuộc gọi vừa rồi của Tống Dật Hiên, nhìn thấy tên của Tiểu Trương thì mới thở phào nhẹ nhỏm.
Trương Mẫn kiểm tra xong thì đặt điện thoại lên bàn.
Điều cô ta không ngờ là Tống Dật Hiên không hề đi xa mà đứng ngoài cửa nhìn hành động của Trương Mẫn, trái tim dần dần nguội lạnh.
Nếu Trương Mẫn không có vấn đề thì sao cô ta lại nóng lòng muốn biết mình đang nói chuyện với ai?
Nếu trong lòng cô ta không có quỷ thì sao có thể xem điện thoại của mình?
Tống Dật Hiên nhanh chóng núp đi, trong lòng lại nặng trĩu như bị đá đè.
Anh ta đến quầy hoa quả mua vài trái rồi quay lại.
Trương Mẫn đang nằm trên giường chơi điện thoại, khi nhìn thấy Tống Dật Hiên trở về, cô ta cười nói: "Sao anh lại đi lâu như vậy?"
"Không biết mua gì, nên lựa một hồi."
Tống Dật Hiên bình tĩnh đặt trái cây lên bàn.
"Tôi nói mà sao lại không thấy điện thoại đâu, hóa ra là ở đây."
"Đúng vậy, tôi còn tưởng anh biết."
Trương Mẫn cười nói, sau đó dường như vô thức nói: "Anh không sợ trong điện thoại anh có bí mật gì bị tôi thấy sao?"
"Tôi có thể có bí mật gì? Có chăng chỉ là cuộc gọi từ mấy công ty mà thôi.
Vừa rồi có ai gọi cho tôi không?"
Tống Dật Hiên cầm điện thoại lên, nhìn vân tay trên điện thoại, trầm giọng hỏi.
"Không có."
Trương Mẫn lắc đầu.
Tống Dật Hiên cầm điện thoại bỏ vào túi.
"Trương Mẫn, Lưu Hi xảy ra chút chuyện, tôi phải qua đó xem xem.
Dự án phát triển du lịch hình như có chút đầu mối.
Bây giờ cô cũng không thể đi thương lượng được.
Tôi sẽ đi xem thử trước, xem xem đối phương có điều kiện gì rồi lại nói sau."
Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Trương Mẫn ngẩn người, sau đó cô ta ngồi dậy.
"Tôi đi với anh, dù sao cũng là việc của tôi.
Tuy rằng Thẩm tổng không vội, nhưng tôi cầm lương thì cũng phải làm việc."
Nói xong cô ta muốn xuống giường, nhưng Tống Dật Hiên đã ngăn cô ta lại.
"Em không cần đi, cơ thể em như vậy có thể làm việc sao? Hơn nữa nơi đàn ông chúng tôi bàn chuyện em đi cũng không tiện."
Trương Mẫn dừng lại một lúc, sau đó mới nhận ra ý của Tống Dật Hiên.
"Đàn ông các người thật là."
"Đàn ông mà, em biết là được rồi.
Tôi gọi cơm cho em, lát nữa nhớ ăn đấy."
"Biết rồi."
Trương Mẫn cũng không đòi theo nữa.
Tống Dật Hiên mỉm cười rời khỏi phòng bệnh.
Anh ta vừa đi vừa gọi cho Lưu Hi.
"Lưu Thi Văn còn ở đó không?"
“Dạ còn, Tống tổng, nếu anh không nói thì sao tôi dám tùy tiện động vào cô ta."
Lưu Hi bây giờ đã hoàn toàn ngồi vào vị trí của Lưu Đông, có Tống Dật Hiên chống lưng cho anh ta ở phía sau, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Lưu Đông bị bệnh cấp tính và đột ngột qua đời trong tù.
Kiều gia kia không phải là một kẻ ngốc, anh ta đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra.
Tống Dật Hiên cho người thay mặt bàn chuyện với Kiều gia, đã thúc đẩy lần hợp tác lần nữa giữa Kiều gia và Lưu Hi, nhưng mà Kiều gia hình như cũng cho Tống Dật Hiên chút mặt mũi.
Vì vậy, bây giờ Lưu Hi đã coi Tống Dật Hiên là ông chủ của mình.
Chỉ cần có Tống Dật Hiên chống lưng cho anh ta thì anh ta sẽ không mất đi vinh hoa phú quý.
Tống Dật Hiên cũng không để ý đến lời khen của Lưu Hi, dù sao từ nhỏ anh ta cũng nghe qua không ít.
"Đưa Lưu Thi Văn đến câu lạc bộ Hằng Dự.
Tôi có chuyện muốn hỏi cô ta, cô ta vẫn còn tỉnh táo chứ?"
"Chỉ cần anh muốn cô ta tỉnh táo thì tôi nhất định sẽ làm cho cô ta tỉnh táo."
Tống Dật Hiên rất hài lòng với lời bảo đảm của Lưu Hi.
Không lâu sau, anh ta đã đến câu lạc bộ Hằng Dự.
Lưu Hi không lâu sau cũng đến, phía sau có hai người đàn ông đỡ Lưu Thi Văn.
Tống Dật Hiên nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lưu Thi Văn bây giờ, có chút khó hiểu hỏi: "Chân của cô ta bị sao vậy?"
"Con khốn này muốn chạy trốn.
Để trốn thoát còn dụ dỗ anh em của tôi ngủ với cô ta.
Trong cơn tức giận tôi đã đánh gãy chân cô ta."
Tống Dật Hiên lắc đầu nói: "Anh thật độc ác, dù sao cô ta cũng là cháu gái của anh."
"Cháu gái? Đây là đồ con hoang! Mẹ nó không biết đã cùng ai sinh ra đồ nghiệt chủng này.
Ba cô ta vì chuyện này mà tức chết.
Chuyện này đứa trẻ ba tuổi trong thôn chúng tôi đều biết.
Nếu không sao Lưu Đông có thể giao cô ta cho Kiều gia để làm lôi kéo mối quan hệ được."
Lưu Hi khinh thường nói.
Lưu Thi Văn đã bị tra tấn không còn hình dạng con người.
Khi nhìn thấy Tống Dật Hiên, đôi mắt cô ta ánh lên tia hy vọng, hét lên: "Tống tổng, anh cứu tôi với, tôi là nhà thiết kế của anh mà!"
"Cô thực sự nghĩ rằng tôi quan tâm đến thiết kế của cô? Cùng lắm thì không kinh doanh trang sức nữa.
Nếu tôi không kinh doanh trang sức, tôi vẫn giàu."
Tống Dật Hiên đã nói như vậy.
Lưu Thi Văn hối hận muốn chết, sớm biết chọc phải tên tu la này thì có nói gì thì cô ta cũng sẽ không đi quyến rũ anh ta.
"Tống tổng, tôi xin anh đấy, xin anh hãy tha cho tôi.
Anh bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được, xin đừng đối xử với tôi như vậy.
Dù có tống tôi vào tù cũng đừng để tôi nằm trong tay Lưu Hi, tôi cầu xin anh mà."
Lưu Thi Văn khóc lóc, nhưng bị Lưu Hi tát một cái vào miệng.
"Khóc cái gì mà khóc? Con khốn kia, mày cho rằng tao hiếm lạ gì thứ như mày sao.
Khóc nữa ông đây nhổ răng mày đó."
Lưu Hi hung dữ nói, dọa Lưu Thi Văn vội che miệng mình lại, như thể cô ta thực sự sợ Lưu Hi sẽ nhổ răng của mình.
Thấy vậy, Tống Dật Hiên lạnh lùng nói: "Tôi có thể để Lưu Hi đối xử với cô tốt một chút, nhưng tôi cần hỏi cô một số vấn đề, cô phải trả lời thành thật cho tôi.
Nếu không, tôi không biết sau này anh ta sẽ làm gì cô đâu."
Nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, Lưu Thi Văn như nhìn thấy hy vọng.
"Anh hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì tôi nhất định sẽ không giấu giếm, tôi hứa sẽ không nói lừa anh, Tống tổng."
Sự lo lắng của Lưu Thi Văn và sự bình tĩnh của Tống Dật Hiên tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Khi anh ta ném Lưu Thi Văn cho Lưu Hi, anh ta biết giữa hai người sẽ có xích mích.
Bởi vì chính Lưu Thi Văn đã tìm người khiến Trương Mẫn thành như vậy, nên anh ta muốn để một kẻ xấu xa như Lưu Hi trừng phạt Lưu Thi Văn.
Có lẽ sự thật của chuyện này không phải như những gì anh ta đã thấy, tâm trạng của Tống Dật Hiên đột nhiên trở nên phức tạp.
- ---------------------------.