Cục Cưng Có Chiêu


Đây là số điện thoại của ông trùm ngọc bích.

Tống Dật Hiên tốn rất nhiều công sức mới có được số, nhưng thật không may là người ta không trả lời những số lạ, không ngờ Trương Mẫn lại có số điện thoại của anh ta.

Ánh mắt Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn có chút phức tạp.

Xem ra Trương Mẫn thực sự không đơn giản.

Quen biết người như vậy có cần phải đi làm ở một công ty du lịch nhỏ của Thẩm Hạ Lan không?
Câu trả lời là không cần.

Cộng thêm thái độ của Trương Mẫn đối với mình, Tống Dật Hiên ngày càng thêm thâm trầm.

Sau khi Trương Mẫn gọi điện, đối phương nhanh chóng bắt máy.

“Mẫn Mẫn, có thời gian gọi điện cho chú hả? Trước kia mời cháu thì cháu lại không đến.”
Câu nói của đối phương khiến Tống Dật Hiên có chút không vui.

Trương Mẫn cười nói: “Chú Lưu, cháu có một người bạn muốn kinh doanh ngọc bích.

Không phải cháu liền nghĩ tới chú kinh doanh cái này sao? Cháu muốn nhờ chú giúp đỡ.”
“Bạn gì? Bạn trai hả? Nếu là bạn trai thì chú nhất định sẽ giúp.”
Ông trùm ngọc bích trêu chọc.

Trương Mẫn có chút xấu hổ, cô ta nhìn Tống Dật Hiên, thấy Tống Dật Hiên không có phản ứng gì, liền cười nói: “Chú Lưu, chú đừng chọc cháu.”
“Chú nói thật, nếu đó là bạn trai của cháu thì chú sẽ giúp.

Nếu không phải thì chú phải suy nghĩ lại.

Bây giờ thị trường ngọc bích ngày càng khó khăn, nguồn nguyên liệu ngày càng ít, giá cả ở phương diện này sẽ càng ngày càng cao.

Nếu muốn làm cho vui thôi tốt nhất đừng làm.”
Lời nói của chú Lưu khiến Trương Mẫn đâm lao phải theo lao.

Cô ta nhìn Tống Dật Hiên, có chút ngượng ngùng nói: “Chú Lưu, có phải cháu nói đó là bạn trai của cháu thì chú sẽ giúp không?”
“Đó là đương nhiên.”
“Vậy thì cháu nói là đúng vậy.”
Lời nói của Trương Mẫn khiến đôi mắt của Tống Dật Hiên lóe lên, sau đó lại bình tĩnh lại.


“Nói như vậy thì đưa cậu ấy đến đây gặp chú.

Bạn trai cháu, chú phải kiểm định một chút.”
Chú Lưu nói xong liền cúp máy.

Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên, có chút xấu hổ nói: “Tôi xin lỗi, vừa rồi mà không nói như vậy thì chú Lưu sẽ không giúp.

Chú ấy phụ trách công việc kinh doanh ngọc bích ở đây.

Anh tìm người khác không bằng tìm chú ấy.

Không bằng anh giả làm bạn trai của tôi, đợi sau khi nhận được nguồn cung cấp thì chúng ta nói chia tay?”
“Tôi đã từng nói không ngại làm bạn trai của em, câu này là thật.”
Tống Dật Hiên nói xong thì xoay người rời đi.

Anh ta đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Anh ta không phải bắt buộc phải làm công việc kinh doanh này, cũng không nhất thiết phải tiến vào thị trường ngọc bích, chỉ là Trương Mẫn như vậy khiến anh ta nhìn không thấu, trong lòng có chút không vui.

Anh ta muốn xem xem Trương Mẫn muốn giở trò gì.

Trương Mẫn nhìn thấy Tống Dật Hiên đi ra ngoài, tưởng anh ta không chấp nhận cách này để làm ăn nên không nhịn được đi theo.

“Tống Dật Hiên, tôi biết anh là người thích ngay thẳng, nhưng có một số việc cần phải dùng một số thủ đoạn để đạt được mục đích.”
“Ví dụ như?”
Tống Dật Hiên nhìn thẳng Trương Mẫn, ánh mắt sắc bén kia khiến người ta không chịu nổi.

Trương Mẫn sửng sốt một chút, trực giác cho biết trong lời nói của Tống Dật Hiên có hàm ý gì đó, nhưng không biết tại sao, cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh muốn nghe ví dụ gì?”
“Quên đi, tôi đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, em đừng đi theo.”
Tống Dật Hiên nói xong thì rời đi.

Trương Mẫn nhìn theo bóng lưng của anh ta, không hiểu rốt cuộc anh ta bị làm sao, chỉ có thể quay trở lại phòng một mình.

Sau khi Tống Dật Hiên đi ra ngoài, một cơn gió mát ập đến, có phần mát mẻ, nhưng anh ta lại không cảm thấy vui vẻ, trong lòng như có một đóm lửa đang thiêu đốt khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Anh ta nhận ra mình thực sự không có bất kỳ người bạn nào, những người duy nhất anh ta có thể nghĩ đến lúc này là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

Tống Dật Hiên gọi điện cho Thẩm Hạ Lan.

Bên này Diệp Ân Tuấn vừa tỉnh dậy, đau đầu khủng khiếp.


Thẩm Hạ Lan vội đi nấu trà giải rượu cho anh.

Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi là Tống Dật Hiên, Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, sau đó tiện tay nghe máy.

“Thẩm Hạ Lan, Trương Mẫn có vấn đề, cô biết không? Cô ta lại quen biết ông trùm ngọc bích.

Người quen biết ông trùm ngọc bích sao lại có thể làm việc trong công ty du lịch nhỏ bé của cô được? Cô không cảm thấy nên điều tra cô ta một chút sao?”
“Có vấn đề thì tại sao anh không đi điều tra?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói ra câu này, Tống Dật Hiên lập tức sững sờ.

Anh ta đưa điện thoại lên trước mặt nhìn, đó là số của Thẩm Hạ Lan!
“Diệp Ân Tuấn, anh có ý gì? Tôi gọi cho Thẩm Hạ Lan anh nghe máy làm gì? Anh có hiểu quyền riêng tư là gì không? Anh đã được sự cho phép của Thẩm Hạ Lan chưa mà lại động vào điện thoại của cô ấy?”
Tống Dật Hiên vốn tâm trạng đã không tốt, nhưng giờ lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn trả lời cuộc gọi của Thẩm Hạ Lan khiến tính khí của anh ta càng tệ hơn.

Diệp Ân Tuấn cũng không tức giận, nhàn nhạt nói: “Hạ Lan đi nấu trà giải rượu cho tôi rồi.”
“Ôi chao, anh hạnh phúc nhỉ! Uống say còn lý luận? Còn để cô ấy pha trà giải rượu cho anh! Diệp Ân Tuấn, anh có phải là đàn ông không? Khiến người phụ nữ của mình mệt mỏi, anh không thấy xấu hổ sao?”
“Sao tôi nghe ra mùi ghen tị đâu đây nhỉ.

Tống Dật Hiên, anh ghen tị với tôi sao?”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt nói.

Tống Dật Hiên lập tức bùng nổ.

“Tôi ghen tỵ? Anh đang đùa tôi đấy à! Anh đây là ai? Anh đây là cậu Tống phong lưu phóng khoáng! Phụ nữ qua lại với tôi còn nhiều hơn phụ nữ anh từng thấy.

Anh còn nói tôi ghen tỵ? Tôi mà ghen tị tôi làm cái lông của anh!”
“Đừng ghen tị với cái lông của tôi, chỉ cần ghen tị với tôi là được rồi, không sao đâu, tôi không để ý đâu.”
“Á! Không biết xấu hổ hả? Diệp Ân Tuấn, tôi phát hiện ra tôi nói chuyện không hợp với anh, tôi cúp máy đây! Thẩm Hạ Lan quay lại thì bảo cô ấy gọi lại cho tôi.”
Tống Dật Hiên nói xong thì cúp máy.

Diệp Ân Tuấn nhìn điện thoại, mỉm cười vui vẻ.

Trước đây anh đã từng cho rằng Tống Dật Hiên là một mối đe dọa, nhưng bây giờ anh và Thẩm Hạ Lan đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu không biết tâm ý của Thẩm Hạ Lan thì anh thật sự là một kẻ ngốc.


Diệp Ân Tuấn vừa cúp điện thoại thì Thẩm Hạ Lan đã quay lại.

“Cười cái gì vậy? Vui vẻ thế sao.”
“Tống Dật Hiên gọi điện thoại đến, anh nghe máy.”
Diệp Ân Tuấn nhấp một ngụm trà giải rượu Thẩm Hạ Lan nấu.

Ừm, thật ấm áp, thật ấm lòng.

Thẩm Hạ Lan sững sờ, thấy Diệp Ân Tuấn cười, cô hỏi: “Hai người không cãi nhau chứ?”
“Anh cãi nhau với anh ta làm gì? Sinh vật đơn bào kia chỉ biết nổi giận, hơn nữa nghe nói em nấu trà giải rượu cho anh nên rất tức giận.”
Diệp Ân Tuấn bình tĩnh nói, Thẩm Hạ Lan nghe xong có chút buồn cười.

“Anh lại nói anh ấy cái gì rồi?”
“Anh có nói gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan ngồi bên cạnh Diệp Ân Tuấn, nắm lấy cánh tay anh nói: “Tống Dật Hiên đang yêu, vì vậy anh đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”
“Anh không có nghi ngờ, thực sự không có, hơn nữa nếu anh đoán không sai thì người phụ nữ anh ta yêu tên là Trương Mẫn?”
“Sao anh biết?”
Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên.

Thấy dáng vẻ Thẩm Hạ Lan trông đáng yêu như vậy, Diệp Ân Tuấn mỉm cười.

Anh gãi gãi mũi Thẩm Hạ Lan nói: “Em có ngốc không đấy? Tống Dật Hiên có bao giờ phát sầu vì một người phụ nữ chưa? Gọi cho em nói Trương Mẫn có vấn đề, nói cô ta quen biết ông trùm ngọc bích nào đó, nói em đi điều tra Trương Mẫn.

Nếu đây là một người phụ nữ bình thường thì anh ta sẽ không quan tâm.

Em nghĩ xem, nếu anh ta nghĩ cho em thì sẽ tự mình đi điều tra, vậy gọi điện nói với em làm gì? Rõ ràng là trong lòng anh ta rất phiền não, không biết mình nên làm gì nên muốn gọi cho em để nghe em an ủi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn lý giải, Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn cái gì cũng giỏi.

“Anh làm em cảm thấy anh như là chuyên gia tư vấn tình yêu vậy, sao nào? Diệp tổng, anh đã yêu bao nhiêu cô bạn gái rồi?”
“Em là người duy nhất, không phải em cũng biết à.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên bật cười.

“Em không tin.”
“Cần anh thề với trời không?”
Không cần đâu.”
Khóe miệng Thẩm Hạ Lan cong lên.

“Muốn cười thì cười đi, đừng nhịn.”
“Đáng ghét.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn náo loạn một lúc thì mới hỏi: “Ông trùm ngọc bích nào? Sao em chưa từng nghe Tống Dật Hiên nói bao giờ?”
“Muốn đi xem không?”
“Anh biết ông ta?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

“Sao anh không biết được chứ?”
Diệp Ân Tuấn đặt tay Thẩm Hạ Lan vào tay mình, khẽ nói: “Ông trùm ngọc bích này tên là Lưu Mạnh.


Ông ta là một cựu chiến binh đã nghỉ hưu.

Nghe nói sau khi bị thương khi làm nhiệm vụ thì bên trên đưa cho ông ta một khoản tiền, sau khi ông ta trở về thì tìm mấy người đi đầu tư, họ đến Myanmar mua một lô ngọc bích rồi bán lại, rồi từ đó làm ăn lên.

Sau đó, họ ngày càng lớn mạnh hơn và cuối cùng độc quyền thị trường ngọc bích.

Anh nghe Tô Nam nói chuyện này, nghe nói văn bản giải ngũ là do trạm thủ trưởng phê duyệt.”
Thẩm Hạ Lan không biết trong đó còn có nhiều chuyện như vậy, không nhịn được hỏi: “Vậy thì ông ta và Trương Mẫn có quan hệ gì?”
“Cái này thì em phải hỏi Lưu Mạnh, anh không phải là ông ta, anh không thể biết được.

Nếu em có hứng thú thì chúng ta đến đó một chuyến.”
“Thật sao? Không phải anh muốn tu sửa nơi này sao?”
“Đúng vậy, nhưng không cần gấp, ngày mai chúng ta đi chôn cất thím Trương, sau đó sẽ có thợ đến đây sửa chữa, chúng ta ra ngoài dạo một chút.”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì rất vui.

“Được, đưa Minh Triết ra ngoài ngắm nhìn thế giới luôn.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan cao hứng như vậy thì có chút phiền muộn nói: “Sao lúc nào em cũng nghĩ đến con trai em hết vậy?”
“Vớ vẩn, đó là con trai em, em không thể nghĩ đến nó được sao? Hơn nữa, Minh Triết cũng không biết làm gì, đưa nó ra ngoài ngắm cảnh cũng tốt.”
“Được rồi, em nói sao cũng được, em gọi Tống Dật Hiên đi, nếu không tên này sẽ phát điên mất.”
Diệp Ân Tuấn đặt điện thoại vào tay Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Anh đi gặp con trai của chúng ta!”
“Sao thế? Cứ như vậy mà đi hả? Anh không sợ em và Tống Dật Hiên thì thầm gì đó sao?”
“Em sẽ không, nhưng nếu Tống Dật Hiên nói cái gì thì em có thể tự động chọn lọc.”
Diệp Ân Tuấn nhướng mày, xoay người rời khỏi phòng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ dường như trở thành một con người khác, rất hiểu lý lẽ.

Tâm trạng cô rất vui, nhấc máy gọi lại cho Tống Dật Hiên.

“Alo, Tống Dật Hiên, anh tìm tôi làm gì? Tôi vừa mới nghe chuyện về ông trùm ngọc bích.

Nghe nói người ta rất lợi hại, anh đi học hỏi người ta cho tốt vào.”
Sau khi đầu giây bên kia nhận máy thì Thẩm Hạ Lan liền mở miệng nói, nhưng đối phương lại không lên tiếng.

“Alo? Tống Dật Hiên, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ rằng tín hiệu không tốt, nên hỏi lại.

Nhưng bên kia lại truyền đến giọng nói của Trương Mẫn.

“Xin chào, cô có phải là thư ký Tiểu Trương không? Tôi là bạn gái của anh ấy, tôi tên Trương Mẫn, cô tìm anh ấy có việc gì không? Anh ấy vào toilet rồi, một lát sẽ ra ngay.”
Lời nói của Trương Mẫn khiến Thẩm Hạ Lan choáng váng.

Thư ký Tiểu Trương?
Cái quái gì thế?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận