“Có phải chỉ cần tìm được người lúc trước cùng chấp hành nhiệm vụ với ba mẹ tôi là có thể chứng minh ba mẹ tôi trong sạch không?”
Trương Mẫn chăm chú bắt lấy tay của Tống Dật Hiên.
Giờ khắc này, cô ta giống như một đứa bé bất lực, dường như đã đem tất cả hy vọng đều ký thác lên người Tống Dật Hiên.
Nhìn bộ dạng này của Trương Mẫn, tim của Tống Dật Hiên không khỏi mềm nhũn ra.
“Em có biết người lúc trước đã chấp hành nhiệm vụ cùng với ba mẹ em là ai không?”
“Không biết, nhưng mà chú Lưu có khả năng biết, buổi tối khi chúng ta đi thì có thể hỏi một chút.”
“Được.”
Tống Dật Hiên nhịn xuống phức tạp trong lòng, nhìn dáng vẻ vui vẻ của Trương Mẫn, không khỏi nghĩ đến, tất cả phụ nữ đều diễn giỏi như thế sao?
Có lẽ đó chỉ là trùng hợp mà thôi?
Nhưng mà cái cớ như vậy đến chính anh ta cũng không thể thuyết phục được mình.
Tống Dật Hiên âm thầm thở dài một cái, nói: “Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc trước.”
“Thuốc hút nhiều không tốt, anh đừng hút nhiều như thế.”
Lời nói của Trương Mẫn khiến Tống Dật Hiên dừng một chút, sau đó cười nói: “Làm sao? Nhanh như vậy đã bắt đầu để ý rồi?”
“Không phải, tôi là vì tốt cho anh thôi.”
Khuôn mặt của Trương Mẫn có chút đỏ lên.
Cô ta phát hiện tình cảm của mình đối với Tống Dật Hiên ngày càng phức tạp.
Tống Dật Hiên cũng không có tiếp tục trêu chọc cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Anh ta đứng tựa ở bên cửa sổ, đốt điếu thuốc, nhưng lại không hề hút, cứ để cho thuốc lá kẹp giữa ngón tay hóa thành khói bụi, một ít tàn thuốc rơi xuống trên sàn nhà.
Tâm tư của Tống Dật Hiên giống như bị cái gì mang đi, cả người có chút mất hồn mất vía.
Lúc Trương Mẫn đi ra, liền nhìn thấy cảnh này.
Cô ta luôn cảm thấy gần đây hình như Tống Dật Hiên trở nên thật kỳ quái, giống như có tâm sự gì đó, nhưng mà cô ta lại không thể vô duyên vô cớ đi hỏi được.
Chỉ mong là bởi vì chuyện của ông trùm phỉ thúy Lưu Mạnh.
Trương Mẫn âm thầm thề, nhất định phải thúc đẩy cái cọc mua bán này, nếu không cô ta có lỗi với sự chăm sóc của Tống Dật Hiên đối với chính mình.
Nghĩ tới đây, Trương Mẫn trở về phòng bệnh.
Tống Dật Hiên ở bên ngoài một lúc, khi cảm thấy thời gian chênh lệch không nhiều thì mới đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Trương Mẫn đã thay quần áo xong.
Anh ta không khỏi hơi sững sờ.
“Lúc trước chưa từng thấy em mặc váy, đúng là rất đẹp mắt.”
Tống Dật Hiên nói khiến Trương Mẫn có chút ngượng ngùng.
“Tôi cảm thấy bình thường mặc váy không tiện lắm, cho nên mới không có mặc.
Hôm nay đi gặp chú Lưu, nên tôi muốn mặc váy.
Thế nào? Anh thấy có được không?”
Nói xong, cô ta đứng ở đó, xoay một vòng.
“Đẹp lắm.”
Tống Dật Hiên cười nhạt.
Trương Mẫn đi đến bên cạnh anh ta, nói: “Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức đế chú Lưu đồng ý hợp tác.
Anh đừng không vui.
Gần đây tôi thấy anh lúc nào cũng như người mất hồn.”
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hai người rất nhanh đã ra khỏi bệnh viện, đi đến nhà Lưu Mạnh.
Tống Dật Hiên nhìn căn nhà tráng lệ của Lưu Mạnh, ngược lại không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là Trương Mẫn có hơi kinh ngạc.
“Hóa ra chú Lưu là người có tiền như vậy?”
“Em không biết sao? Thị trường phỉ thúy có lợi nhuận rất lớn, căn nhà như thế này không đáng kể chút nào.”
Tống Dật Hiên ung dung bình thản nói khiến Trương Mẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Cô ta thấp giọng nói: “Tôi có phải là tầm nhìn rất nhỏ hẹp hay không?”
“Không đâu, chú Lưu của em hẳn là sẽ không để ý đâu.”
Tống Dật Hiên nhìn quần áo trên người Trương Mẫn, đây có lẽ là bộ quần áo quý giá nhất của Trương Mẫn, nhưng mà Tống Dật Hiên lại cảm thấy không có gì.
Đến gặp mặt người lớn, mặc cái gì thật ra cũng không quan trọng, chủ yếu vẫn là tâm ý.
“Có phải tôi làm anh mất mặt rồi hay không?”
Trương Mẫn đột nhiên có chút tự ti.
Tống Dật Hiên cười đem cô ta ôm vào trong ngực, nói: “Anh không chê em là được rồi, những người khác không quan trọng.”
“Được.”
Trương Mẫn ngượng ngùng cúi đầu.
Hai người đi tới cửa, có quản gia đi vào thông báo, nghe nói là Trương Mẫn tới, Lưu Mạnh tự mình ra nghênh tiếp.
Tống Dật Hiên nhìn bước chân của Lưu Mạnh, khẽ chau mày.
Anh ta đã từng là quân nhân, tất nhiên có thể nhìn ra được Lưu Mạnh trước kia là làm nghề gì.
Hóa ra là lão binh đã xuất ngũ.
“Chú Lưu, chào chú, đã lâu rồi không gặp chú.”
Trương Mẫn tự nhiên hào phóng chào hỏi Lưu Mạnh.
Lưu Mạnh cười nói: “Mẫn Mẫn cũng đã trở thành thiếu nữ rồi nha, nếu ba mẹ con còn sống, nhìn thấy con như thế này nhất định sẽ rất vui mừng.
Nào, mau vào đi.”
Nói xong, Lưu Mạnh liền kéo Trương Mẫn vào nhà.
Trương Mẫn vội vàng đi đến bên người Tống Dật Hiên, cười nói: “Chú Lưu, con giới thiệu với chú một chút, đây là bạn trai của con – Tống Dật Hiên.”
Ánh mắt của Lưu Mạnh nhìn qua anh ta một lần, cười nhạt nói: “Chính mình mặc cũng không tệ, vậy mà để cho bạn gái của mình mặc cũng không có gì.
Cậu trai trẻ, việc nở mày nở mặt nhất của một người đàn ông không phải là vấn đề ăn mặc đẹp hay không.”
Trương Mẫn nghe Lưu Mạnh nói như vậy, vội vàng nói: “Chú Lưu, không phải, Dật Hiên có mua quần áo cho con, là con không muốn, con cảm thấy mặc như thế này là được rồi, chẳng lẽ con mặc như thế này, chú Lưu sẽ không chào đón con sao?”
“Con đó, Mẫn Mẫn, con chính là quá thiện lương, cực kỳ giống mẹ con.
Đi thôi, vào đi.”
Lưu Mạnh lắc đầu, xoay người rời đi, đối với Tống Dật Hiên cũng không có biểu hiện quá nhiệt tình.
Tống Dật Hiên cũng không để ý, anh ta đi theo sau lưng Trương Mẫn tiến vào Nhà họ Lưu.
Người hầu trong nhà nhanh chóng mang một ít bánh ngọt lên, đây đều là món mà Trương Mẫn thích ăn.
“Cảm ơn chú Lưu.”
“Khách khí cái gì? Ta và ba mẹ con có quan hệ như thế nào con cũng không phải là không biết, chỉ tiếc bọn họ không có phúc khí.
Ta đã sớm bảo con tới tìm ta, nhưng con hết lần này tới lần khác tính tình bướng bỉnh, đều không tìm đến ta, hôm nay thật vất vả lắm con mới tới, ta tất nhiên muốn chiêu đãi con thật tốt rồi.”
Lưu Mạnh đối với Trương Mẫn đặc biệt nhiệt tình.
Tống Dật Hiên ngồi ở một bên, không nói gì, cứ như vậy nhìn hai người bọn họ thân thiết.
Anh ta vô thức nhìn trang trí trong nhà của Lưu Mạnh một chút, ngược lại là xa hoa muốn chết.
Trương Mẫn thấy Tống Dật Hiên không nói lời nào, vội vàng nói: “Chú Lưu, con và chú nói chuyện làm ăn kia, chú thấy…”
“Hôm nay đến chính là để ôn chuyện, không nói đến chuyện làm ăn.
Mẫn Mẫn, chú đã nhiều năm rồi chưa được gặp con, đừng vừa thấy mặt liền nói chuyện làm ăn, như vậy rất xa lạ nha.
Đúng, em trai của con còn khỏe chứ?”
Lưu Mạnh muốn Tống Dật Hiên hiểu rõ, người ta căn bản cũng không muốn nói chuyện làm ăn cùng anh ta.
Anh ta cười cười, không nói gì, trong lòng lại có chút không vui.
Dù sao anh ta cũng là một nhân vật phong vân ở Hải Thành, mặc dù kinh doanh phỉ thúy đúng là lần đầu tiên, nhưng mà thái độ của Lưu Mạnh cường thế không để người khác vào trong mắt như vậy thật sự là khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Ở trên người ông, thực sự nhìn không ra một chút khí chất của người nhập ngũ.
Trương Mẫn thấy ông nói đến Trương Vũ, vội vàng nói: “Em trai con vẫn khỏe, hiện tại đang học đại học, còn một năm nữa là tốt nghiệp.”
“Thật sao? Học ngành nào?”
“Tài chính kinh doanh.”
Nghe thấy Trương Mẫn nói như vậy, Lưu Mạnh hơi kinh ngạc.
“Tài chính kinh doanh? Ta cứ nghĩ là thằng nhóc này sẽ thi trường quân đội.
Khi còn bé, thằng bé vẫn luôn la hét nói tương lai sẽ trở thành quân nhân.”
“Chú Lưu, người cũng cần đi kiếm cái ăn, hơn nữa chuyện của ba mẹ con đã khiến cho em trai con nản lòng thoái chí, cho nên…”
Lúc Trương Mẫn nói tới chỗ này có chút khổ sở.
Đúng lúc đó Tống Dật Hiên xen miệng vào nói một câu.
“Ngài Lưu, ngài và ba mẹ của Mẫn Mẫn có quan hệ tốt như vậy, vậy ngài biết người lúc trước chấp hành nhiệm vụ cùng ba mẹ Mẫn Mẫn là ai không?”
Lưu Mạnh lập tức ngây ra một lúc.
“Cậu hỏi cái này làm cái gì?”
“Ba mẹ của Mẫn Mẫn bây giờ còn chưa được dời vào nghĩa trang liệt sĩ, vẫn còn đặt ở nghĩa trang công cộng để tế bái.
Tôi muốn tra một chút chuyện năm đó, để cho ba mẹ em ấy một cái công đạo.
Chỉ cần chuyện của ba mẹ của em ấy được tra rõ ràng, em trai của em ấy đừng nói thi trường quân đội, trực tiếp nhập ngũ cũng không có vấn đề gì.”
Lời nói của Tống Dật Hiên vừa dứt, ánh mắt của Lưu Mạnh lập tức sáng lên.
“Cậu có quan hệ à?”
“Vâng.”
“Cậu là ai?”
Lưu Mạnh khiến Tống Dật Hiên cảm thấy buồn cười, thật ra anh ta cũng nở nụ cười thật.
“Ngài Lưu, ngài hỏi thật kỳ quái, Mẫn Mẫn không phải đã nói rồi sao? Tôi là bạn trai của em ấy.”
Trương Mẫn đột nhiên phát hiện bầu không khí giữa hai người đàn ông không đúng lắm, vội vàng nói: “Chú Lưu, Dật Hiên cũng là người xuất ngũ, anh ấy không có ý gì khác, chỉ là muốn vì chia sẻ với con một chút thôi.”
“Xuất ngũ? Quân đoàn nào?”
“Ngài Lưu, ngài hỏi tôi sao? Cho dù tôi nói cho ngài biết biệt hiệu của tôi thì ngài có thể làm thế nào? Đi thăm dò tôi sao?”
Lời nói Tống Dật Hiên khiến lông mày của Lưu Mạnh hơi nhíu lại.
Có Biệt hiệu à?
Thì ra cũng không phải là quân nhân bình thường.
Sắc mặt của ông lập tức nặng nề hơn rất nhiều.
“Năm đó bọn họ chấp hành nhiệm vụ là bí mật, còn có ai ta cũng không phải rất rõ ràng.
nhưng mà sau đó ta cũng từng hỏi qua cấp trên về chuyện này, đến nay cũng không có liên lạc lại, nhưng mà, cá nhân ta tin tưởng bọn họ là trong sạch.”
Tống Dật Hiên lập tức cười nói: “Bọn họ đương nhiên là trong sạch, nếu không Mẫn Mẫn và em trai của em ấy nhiều năm như vậy cũng không sống khổ cực như vậy.
Ngài Lưu, ý của ngài chính là nói ngài cũng không biết là sao?”
“Ta thực sự không biết.”
“Vậy thì cám ơn Ngài Lưu.
Mẫn Mẫn, chúng ta đi thôi.”
Tống Dật Hiên nói xong cũng đứng lên, nhìn Trương Mẫn, dáng vẻ giống như thật sự muốn đi.
Trương Mẫn có chút nóng nảy.
“Dật Hiên, không phải anh bởi vì chuyện phỉ thúy nên mới tới sao? Làm sao anh…”
“Tiền tài dù kiếm bao nhiêu, thì đối với anh, đó cũng chỉ là biến hóa của những con số mà thôi, em yên tâm, anh cam đoan có thể khiến em sống vui vẻ khoái hoạt, không cần phải lo lắng vì tiền, về phần kinh doanh phỉ thúy, Ngài Lưu căn bản không nguyện ý đàm phán, quên đi, không có cái này, anh cũng có thể làm cái khác.
Đi thôi.”
Lời nói của Tống Dật Hiên rất rõ ràng, cũng rất trực tiếp, lập tức khiến mặt già của Lưu Mạnh hơi xấu hổ.
“Người trẻ tuổi, tôi cũng không có nói không cho cậu cơ hội.
Ta chỉ nói là hôm nay không nói chuyện làm ăn.”
“Ngài Lưu, tôi cũng là một tay lão luyện ở trong thương trường và đã tung hoành nhiều năm, ngài nói những lời này với tôi, là có ý gì?”
Mặc dù Tống Dật Hiên đang cười, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn thẳng tắp về phía Lưu Mạnh.
Lưu Mạnh lập tức cảm thấy cái tên Tống Dật Hiên này không dễ đối phó.
“Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, Mẫn Mẫn xưa nay không mở miệng cầu ta chuyện gì, con bé đã mở miệng, tôi không thể không nể mặt con bé.
Thôi vậy, ngày mai chúng ta hẹn thời gian rồi nói chuyện.”
“Được.”
Tống Dật Hiên cũng không nói thêm cái gì khác, nhẹ gật đầu với Trương Mẫn, ý tứ rất rõ ràng, anh ta muốn đi.
Trương Mẫn cũng không nghĩ tới lần gặp mặt này lại biến thành cái dạng này, cô ta có chút khó khăn nhìn Lưu Mạnh, nói: “Chú Lưu, thật vô cùng xin lỗi, vậy hôm nay bọn con liền đi trước.
Ngày mai hai người lại nói chuyện đàm phán với nhau đi.”
“Được.”
Lưu Mạnh vẫn đang cười, thế nhưng mà Tống Dật Hiên biết, hiện tại trong lòng Lưu Mạnh không chừng đang chửi anh ta.
Nhưng mà cái này cũng không liên quan đến anh ta?
Tống Dật Hiên mang theo Trương Mẫn rời khỏi nhà Lưu Mạnh, vì vậy sắc mặt của Lưu Mạnh lại trở nên vô cùng khó coi.
Không đơn thuần là do Tống Dật Hiên không nể mặt ông, chủ yếu vẫn là bởi vì Tống Dật Hiên hỏi chuyện của ba mẹ Trương Mẫn.
Cái tên Tống Dật Hiên này rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Lưu Mạnh không dám xác định, nhanh chóng gọi điện thoại thăm dò lai lịch của Tống Dật Hiên..