“Em đó, vẫn là sợ tổn thương Tống Dật Hiên, anh là sẽ thương tâm.”
Thẩm Hạ Lan nghiêng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, cười rồi nói: “Thương tâm phải không? Để em xem thử tim của anh đau hay chưa?”
Khi nói chuyện tay của cô đã sờ tới lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, sau đó nhéo mạnh một cái.
“Aiya!”
Diệp Ân Tuấn đau mà rên khẽ một tiếng, sau đó đột nhiên dựa vào lưng ghế nói: “Không được rồi, anh bị thương rồi, không thể lái xe rồi.”
“Đừng quậy nữa, Ân Tuấn, mau lên.
Tử cung của cô ta bị thương rồi, còn kéo dài nữa sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cho dù không vì Tống Dật Hiên, cũng nghĩ cho Trương Vũ.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn ngồi thẳng người.
“Em ấy, chính là người miệng lưỡi sắc bén trái tim đậu phụ.”
“Em là vì để trả nhân tình của Tống Dật Hiên, anh ta kiếp này tóm lại thoát ra được.”
Diệp Ân Tuấn đã lắc đầu, có điều vẫn lái xe quay lại.
Trương Mẫn đau tới mức toàn thân đều co rút lại, khi phát hiện chiếc ô tô đã quay lại thì không khỏi sững ra.
Thẩm Hạ Lan từ trên xe bước xuống, lạnh lùng nói: “Lên xe, tôi đưa cô tới bệnh viện.
“Tôi không cần cô giả từ bi.”
Trương Mẫn đau tới mức mặt mày đều biến sắc rồi, nhưng vẫn ương ngạnh nhìn Thẩm Hạ Lan, từ chối.
Thẩm Hạ Lan cũng không có sắc mặt tốt gì.
“Tôi không phải là vì cô, là vì Tống Dật Hiên.
Anh ta nếu như tỉnh lại, cô xảy ra chút chuyện gì, tôi không có miệng để giải thích, huống chi cô không phải là bạn gái của Tống Dật Hiên hay sao? Giờ nếu như thân thể tàn tạ rồi thì làm sao chăm sóc người khác? Đợi Tống Dật Hiên tỉnh thì chúng tôi phải đi rồi.
Cho nên cô nếu đã thừa nhận mình là bạn gái của anh ta thì mau lên xe, đừng lôi thôi, tôi không có nhiều thời gian tiếp cô như vậy.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Trương Mẫn ngẩn ra.
“Cô muốn đi? Tống Dật Hiên cô không quản nữa?”
“Anh ta không phải là có cô sao? Tôi ở đây làm cái gì?”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.
Trương Mẫn bỗng chốc bị nghẹn.
“Tôi, tôi không có quyền thế như cô, tôi cũng không đối kháng nổi Lưu Mạnh, ngộ nhỡ Lưu Mạnh lại làm gì với Tống Dật Hiên thì phải làm sao?”
“Nếu như không phải là vì chuyện của cô, Lưu Mạnh căn bản sẽ không tìm tới Tống Dật Hiên, cho nên chỉ cần bản thân cô không tác quái, Tống Dật Hiên sẽ không sao.
Huống chi Tống Dật Hiên anh ta là ai chứ? Chút chuyện như này tự anh ta giải quyết.
Sẽ không bao giờ tìm chúng tôi nhờ giúp đỡ.
Cô quá xem thường anh ta rồi.
Mau chóng lên xe đi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đã lên xe.
Trương Mẫn nhìn cửa sau xe mở ra, nhất thời có hơi do dự.
Đau đớn khiến cô ta trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Mặc kệ Thẩm Hạ Lan vì lý do gì mà cứu cô ta, cô ta đều phải sống tiếp, cô ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm.
Nghĩ tới đây, Trương Mẫn nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe lại.
“Cô đừng mơ tôi sẽ nói cảm ơn với cô.”
“Tôi cũng không dám khát vọng.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói xong thì dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Ân Tuấn không có nói gì, lái xe tới bệnh viện.
Trương Mẫn được đưa tới chỗ của bác sĩ, Thẩm Hạ Lan cũng không đi theo, mà lập tức cùng Diệp Ân Tuấn đi tới phòng bệnh của Tống Dật Hiên.
“Yo, tỉnh rồi à? Sức sống này đủ mạnh nha.”
Thẩm Hạ Lan thấy Tống Dật Hiên tỉnh rồi thì vội đi tới, dùng tay chạm vào vết thương trên người Tống Dật Hiên.
“Aiya, đau! Thẩm Hạ Lan, cô cố ý phải không?”
Tống Dật Hiên đau tới mức nhe răng, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ở đằng sau Thẩm Hạ Lan, vội nói: “Diệp Ân Tuấn, có thể quản người phụ nữ của anh không hả?”
“Người phụ nữ của tôi chạm vào cậu là vinh hạnh của cậu, đừng có không biết tốt xấu.”
Một câu nói nhàn nhạt của Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa khiến Tống Dật Hiên tức chết.
“Fuck, hai người bây giờ là hùa vào, bắt nạt một người lẻ loi như tôi phải không?”
“Anh đâu có lẻ loi chứ? Không phải còn có một cô bạn gái Trương Mẫn ở bên anh hay sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc khiến Tống Dật Hiên tập trung vào.
“Đúng rồi, hai người gặp Trương Mẫn rồi sao? Cô ấy có chuyện gì không? Những người đó có làm bị thương cô ấy không?”
Khi nói thì Tống Dật Hiên muốn đứng dậy, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp ấn lại.
“Anh còn có tâm tư quan tâm người khác sao? Bản thân đều mang cái dáng vẻ này rồi, thật sự định ở đây tiếp phải không?
Trương Mẫn có vấn đề, tôi có phải từng nhắc nhở anh không? Anh sao lại ngốc nghếch tới mức vì cô ta mà suýt nữa ngay cả tính mạng cũng không cần như vậy hả? Tống Dật Hiên, anh…”
“Cô ấy vì để cứu tôi, không phải cũng là ngay cả mạng cũng không cần rồi sao?”
Lời của Tống Dật Hiên bỗng chốc khiến Thẩm Hạ Lan sững ra.
“Cô ta là cố ý tiếp cận anh, anh không rõ sao?”
“Cho dù là cố ý, bỏ ra cơ hội làm mẹ của một người phụ nữ, cũng xem như là đã liều rồi nhỉ?”
Tống Dật Hiên cười khổ nói.
Thẩm Hạ Lan bỗng hiểu được cái gì đó.
“Anh thật sự đã yêu cô ta rồi? Cho dù lòng dạ cô ta không ngay thẳng, cho dù cô ta có ý đồ khác với anh, anh vẫn còn muốn hãm sâu sao?”
Tống Dật Hiên hít sâu một hơi, nói: “Thẩm Hạ Lan, tôi biết cô đang lo lắng cho tôi, tôi cũng biết, hai người đều sợ tôi bị lừa, đều cảm thấy tâm cơ của Trương Mẫn thâm sâu.
Tôi thừa nhận, khi biết cô ấy tiếp cận tôi là có ý đồ khác, tôi cũng rất tức giận, tôi thậm chí muốn sau khi tìm được chứng cứ tôi muốn khiến cô ấy đẹp mặt, nhưng khi tôi nhìn thấy người đàn ông đó dùng dao kề vào cổ của cô ấy, khoảnh khắc tôi nhìn thấy máu của cô ấy chảy ra, trái tim của tôi đau đớn tới mức sắp không thở nổi.
Lúc đó tôi biết tôi xong rồi.”
Nói tới đây, Tống Dật Hiên lại cười khổ một tiếng: “Tôi không biết từ khi nào bắt đầu bị người phụ nữ này thu hút rồi.
Có lẽ là sự không làm màu lúc ban đầu của cô ấy, có lẽ là cuộc trò chuyện vào tối hôm đó, có lẽ là rất nhiều có lẽ khác, tôi chỉ biết, nếu như cô ấy còn nguyện ý tiếp tục diễn kịch cùng tôi, nếu như vẫn tiếp tục nguyện ý ở bên cạnh tôi như vậy, mặc kệ âm mưu quỷ kế, mục đích gì khác, tôi đều nhận rồi.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều sững ra.
Cô không ngờ Tống Dật Hiên đã hãm sâu như vậy rồi.
Diệp Ân Tuấn đi tới vỗ vỗ vai của anh ta, nói: “Chúc mừng cậu, cậu yêu rồi.”
“Bớt lại đi, anh là cảm thấy uy hiếp của anh không còn nữa có phải không? Diệp Ân Tuấn tôi nói cho anh biết, đừng tưởng tôi từ nay về sau không quản Thẩm Hạ Lan nữa.
Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên mà đời này tôi động lòng, cũng là anh em cả đời của tôi, anh nếu như dám đối với cô ấy không tốt, tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ mang cô ấy đi.”
Lời của Tống Dật Hiên khiến Diệp Ân Tuấn bật cười.
“Lo tốt cho bản thân cậu đi, Hạ Lan có tôi rồi.
Chúng tôi phải rời đi rồi, còn có rất nhiều chuyện đợi chúng tôi đi làm, nếu cậu đã không sao rồi, chuyện còn lại chúng tôi cảm thấy cậu có thể ứng phó được.
Có điều nếu như cậu có gì cần, có thể gọi điện cho chúng tôi bất cứ lúc nào.
Mặc kệ nói như nào, Hạ Lan nhận người anh em là cậu, vậy thì tôi nhận.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên chững lại.
“Hai người muốn đi sao? Nhanh như vậy?”
“Không nhanh, nếu như không phải cậu nằm viện thì chúng tôi căn bản sẽ không tới có được không hả?”
Diệp Ân Tuấn mặt mày chê bai nhìn Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên mới không thèm để tâm anh nói như nào.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Trương Mẫn đâu?”
“Cô ta…”
“Em ở đây, vừa ra ngoài mua ít hoa quả.
Đây không phải là Thẩm tổng và Diệp tổng tới rồi sao, em tóm lại không thể để người ta cái gì cũng không ăn có phải không? Huống chi phí phẫu thuật gì gì đó, còn là Thẩm tổng bỏ ra.
Dật Hiên, nếu anh đã tỉnh rồi thì trả tiền cho Thẩm tổng đi.”
Trương Mẫn bỗng đẩy cửa đi vào, trong tay xách một túi hoa quả.
Thẩm Hạ Lan nghe cô ta nói như vậy, bỗng có hơi vướng.
Giống như cô và Diệp Ân Tuấn không đi, ở lại đây đợi Tống Dật Hiên tỉnh chính là vì mấy đồng tiền này vậy.
Tống Dật Hiên cũng cảm thấy không quá xuôi tai, lông mày nhíu lại nói: “Hạ Lan và Ân Tuấn sẽ không để tâm tới chút tiền này.”
“Phải, Thẩm tổng không để tâm, nhưng anh cũng không thể không trả cho người ta.
Với cả nói thế nào, Thẩm tổng vào thời khắc nguy cấp cho em tiền cứu anh, phần tình này chúng ta phải trả.
Xin lỗi, cũng là bản thân em không tốt, những năm này cũng không tích được bao nhiêu tiền, anh xảy ra chuyện rồi, nằm viện rồi, toàn thân đều là máu, em hết cách mới gọi điện cho Thẩm tổng.”
Trương Mẫn nói rồi thì cúi thấp đầu, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng khóc được.
Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy người phụ nữ nào biết diễn như vậy, cô tức giận muốn đi tới nói gì đó, lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.
“Không sao, vừa hay chúng tôi ở gần đây.
Với cả, Tống Dật Hiên cũng từng giúp chúng tôi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn rất chừng mực.
Tống Dật Hiên khựng ra, sau đó đưa một chiếc thẻ cho Trương Mẫn.
“Cầm lấy, mật mã là tám số tám, dùng khi cần.”
“Em không cần, em đâu phải là vì tiền của anh chứ.
Em đã từ chức với Thẩm tổng rồi, khoảng thời gian này em sẽ chuyên tâm chăm sóc anh, anh yên tâm được rồi.”
Trương Mẫn không có cầm thẻ của Tống Dật Hiên, có điều lời của cô ta lại khiến Thẩm Hạ Lan sững ra.
Cô ta vậy mà không có cáo trạng chuyện cô đuổi việc cô ta với Tống Dật Hiên, ngược lại nói mình từ chức rồi.
Đây rốt cuộc là có ý gì?
Tống Dật Hiên lại cười rồi nói: “Từ chức thì từ chức thôi, em nếu như muốn làm, về sau anh mở công ty cho em tự em làm là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe, bỗng buồn bực rồi.
“Tống Dật Hiên, anh đây là định tranh bát cơm với tôi sao.”
“Đâu có đâu có, tôi là cảm thấy ấy mà, cô và Ân Tuấn sớm muộn gì cũng phải trở về Hải Thành, công ty du lịch này ở chỗ này cũng không có ai trông coi cho hai người.
Cô xem như này có được hay không, tôi góp vốn cho Mẫn Mẫn, để cô ấy quản lý, hai người đợi chia hoa hồng là được, có thể không?”
Lời của Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan có hơi không biết nên nói thế nào.
Cô quả thật không có tâm sức lo cho công ty du lịch được, nhưng nếu như giao công ty du lịch cho Trương Mẫn, cô lại cảm thấy băn khoăn trong lòng.
“Cậu không trở về Hải Thành sao?”
Diệp Ân Tuấn hỏi thẳng vấn đề Thẩm Hạ Lan muốn hỏi.
Tống Dật Hiên cười rồi nói: “Tôi cô đơn lẻ loi một mình, ở đâu đều như nhau, Tống Hải Đình không phải là còn có một người con trai hay sao? Muốn con trai ở bên cạnh tận hiếu, có thể đi tìm Tống Đình.
Không có tôi ở Hải Thành, một nhà ba người bọn họ mới có thể đoàn tụ.
Còn mẹ tôi, về sau tôi sẽ tìm một viện điều dưỡng ở đây, rồi đón bà ta tới đây là được rồi.
Nơi này phong cảnh không tệ, khí hậu cũng tốt, tôi cảm thấy ở đây an cư cũng khá tốt.”
Thẩm Hạ Lan nghe hiểu được ý tứ của Tống Dật Hiên rồi.
Vì người phụ nữ Trương Mẫn này, anh ta định triệt để ở lại nơi này rồi.
Không biết tại sao, Thẩm Hạ Lan có hơi khó chịu.
“Tống Dật Hiên, Hải Thành mới là gốc của anh.”
“Con người này của tôi cô biết mà, ở Hải Thành tôi sống không vui vẻ, ngược lại ở nơi này, tâm trạng tương đối tốt một chút.
Cho nên không cần khuyên tôi nữa, tôi không phải là trẻ con rồi, tự nhiên biết mình đang làm cái gì.
Hạ Lan, Ân Tuấn, chúng ta tự mình trân trọng đi.”
Tống Dật Hiên đột nhiên có hơi thương cảm.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, vẫn là có hơi lưu luyến, nhưng anh ta biết, trọng tâm sau này của mình không còn ở trên người Thẩm Hạ Lan nữa rồi.
Anh ta đã có mục tiêu mới, người phụ nữ mà đời này anh ta muốn giữ lấy cho riêng mình.
Anh ta không nỡ, anh ta buồn bã, thậm chí cũng có một tia tiếc nuối, nhưng Tống Dật Hiên biết, anh và Thẩm Hạ Lan hoàn toàn phải đi trên hai lối rồi.
Trương Mẫn nhìn ánh mắt mà Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, bỗng nhiên có chút đố kỵ..