Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn có hơi ghen, nhưng anh biết Thẩm Hạ Lan quan tâm Tống Dật Hiên không liên quan tới tình yêu.

“Được rồi, sửa soạn một chút, anh đi thắp hương cho thím Trương.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai của Thẩm Hạ Lan, xoay người rời đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Diệp Ân Tuấn, tuy có rất nhiều ân oán với thím Trương, nhưng người chết đèn tắt, cô cũng không muốn tiếp tục không chết không thôi nữa.

Cô về phòng thay một bộ quần áo, đi tới trước mộ của thím Trương.

Diệp Ân Tuấn quỳ ở đó thắp hương.

Thẩm Hạ Lan không biết anh và thím Trương đã nói lời thân mật gì, lúc này cô chỉ là một cô con dâu.

“Em cũng thắp hương cho bà ấy đi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn có hơi sững ra, lập tức có hơi cảm động.

“Không cần miễn cưỡng bản thân.

Anh biết những chuyện mà bà ấy lúc còn sống kia, đã thật sự tổn hại rất lớn đối với em và tụi nhỏ.”
“Anh cũng nói rồi, là lúc còn sống.

Bà ấy đã ra đi rồi, hơn nữa trước khi chết đã chữa khỏi cho anh, chữa khỏi cho em, cũng xem như trả hết nợ rồi.”
Thẩm Hạ Lan đi tới thắp một nén hương cho thím Trương.

Cô nhìn bức ảnh trên bia mộ của thím Trương, nghĩ tới cuộc sống hôn nhân trong tám năm qua của mình, không khỏi trân trọng những gì hiện tại đang có.

“Diệp Ân Tuấn, chúng ta về nhà thôi.

Em nhớ tụi nhỏ rồi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy, mặc kệ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, đều không có gì tốt đẹp bằng cả nhà vui vẻ ở bên nhau.

“Được.

Chúng ta lát nữa sẽ đi.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn nhau mỉm cười, mười ngón tay đan lại.

Khi Trương Vũ tìm được bọn họ, Thẩm Hạ Lan đã thu dọn xong đồ đạc.

“Hai người đây là…”
“Trở về Hải Thành, tôi vẫn là câu nói đó, tốt nghiệp rồi, tới Hải Thành tìm tôi.

Nể tình người cùng thôn, tôi cho cậu một công việc, có điều cậu phải tự mình có thể nỗ lực giành lấy, nếu không tôi cho dù muốn cho cậu cơ hội cũng không được.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Trương Vũ cảm kích giật đầu.

“Tôi sẽ cố gắng, Diệp tổng.”
“Tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đã rời khỏi Thôn họ Trương.

Trước khi lên máy bay, Thẩm Hạ Lan đã ủy thác cho luật sư giao công ty du lịch cho Tống Dật Hiên.

Cô vốn dĩ chí không ở đây, hiện nay Tống Dật Hiên muốn một lòng góp vốn cho Trương Mẫn, vậy không bằng dứt khoát tặng luôn cho Tống Dật Hiên là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan không phải là một người ủy khuất chính mình.

Cô và Trương Mẫn không phải là người chung đường, tự nhiên sau này cũng không đi cùng nhau được, thay vì trở thành cổ đông của một công ty trong kiểu khó xử như này, còn không bằng trực tiếp tặng đi, không thấy sẽ không vướng mắt.

Đối với cách làm của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn không có ngăn cản.

Khi Tống Dật Hiên nhận được thư ủy thác thì ngẩn ra.

Anh ta không hiểu, Thẩm Hạ Lan khá tán thưởng Trương Mẫn, tại sao vào lúc anh ta đưa ra đề nghị muốn góp vốn vào công ty cho Trương Mẫn thì đem công ty tặng cho anh ta.

Trương Mẫn thấy thư ủy thác trong tay Tống Dật Hiên, có hơi tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Em và Thẩm Hạ Lan làm sao rồi?”
Trương Mẫn lập tức ngây ra, sau đó nhanh chóng cười nói: “Em và Thẩm tổng có thể làm sao chứ? Chúng em khá tốt.”
Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn, không có nói chuyện, sau đó cất thư chuyển nhượng đi.

“Công ty du lịch của Thẩm Hạ Lan em vẫn là đừng góp vốn nữa, em nếu như thích, anh cho em tiền, em tự mình thành lập một công ty đi.

Dù sao hợp tác kinh doanh không dễ làm.”
Lời của Tống Dật Hiên khiến Trương Mẫn ngây ra trong chốc lát, nói: “Em không có gì, làm cái gì cũng được, cũng không nhất định cứ phải làm trong công ty du lịch.

Anh không cần quản em, tự em có thể sống bằng sức mình.

Em biết, người giống như Thẩm tổng, chắc chắn là không thích hợp tác với loại nhân vật nhỏ như em.”
“Nói linh tinh cái gì thế? Thẩm Hạ Lan không phải là loại người mà em nói.”
Tống Dật Hiên đột nhiên có hơi tức giận.

Anh ta tuy không biết giữa Thẩm Hạ Lan và Trương Mẫn đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy giọng điệu kỳ quái như này của Trương Mẫn thì anh ta biết không phải là lỗi của Thẩm Hạ Lan.

Lẽ nào là Trương Mẫn đã làm ra chuyện gì quá đáng với Thẩm Hạ Lan?
Tống Dật Hiên nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh Thẩm Hạ Lan và Trương Mẫn cùng ở trong phòng bệnh, nhưng cả quá trình không có nói chuyện với nhau.

Tại anh ta lúc đó không có phát giác.

Thẩm Hạ Lan chắc chắn là đã vô cùng thất vọng với anh ta nhỉ?
Thích một cô gái như này, mà đắc tội với người bạn tốt nhất của mình.

Trương Mẫn thấy Tống Dật Hiên nhắm mắt lại không để ý mình nữa thì lập tức có hơi ủy khuất.

“Anh chỉ biết che chở cho Thẩm Hạ Lan thôi sao?”
Tống Dật Hiên lập tức mở mắt ra.

“Thẩm Hạ Lan? Em không gọi cô ấy là Thẩm tổng rồi sao?”
“Thẩm tổng? Em đã từ chức rồi, em việc gì còn phải gọi cô ta là Thẩm tổng? Tống Dật Hiên, anh bây giờ là bạn trai của em, anh lại tâm tâm niệm niệm trút giận cho Thẩm Hạ Lan, anh không phải là muốn biết em và cô ta bị làm sao hay sao? Cũng không có gì, em chính là nói thẳng với cô ta, bảo cô ta sau này cách xa bạn trai em ra một chút.

Em nói như vậy có gì sai sao?”
Lời của Trương Mẫn bỗng chốc khiến lông mày của Tống Dật Hiên nhíu lại.

“Anh thích Thẩm Hạ Lan là chuyện của anh, không có một chút liên quan tới cô ấy.

Cô ấy đối với anh căn bản không có loại cảm giác đó.”
“Phải, người ta không thích anh, là anh cứ muốn áp sát, nhưng cô ta vô tội sao? Cô ta biết anh thích cô ta, biết rõ không thể cho anh sự hồi đáp gì, còn cứ quấn lấy anh làm cái gì? Muốn một chân đạp hai thuyền sao? Em cũng thật sự là phục Diệp Ân Tuấn rồi, có một người vợ không thủy chung, lẳng lơ đào hoa như vậy, anh ta còn xem cô ta thành bảo bối.

Ai biết cô ta ở bên ngoài có đội nón xanh cho Diệp Ân Tuấn hay không?”
Lời của Trương Mẫn vừa nói xong thì Tống Dật Hiên vung ra một cái tát.

Sau khi đánh xong, Trương Mẫn sững ra, Tống Dật Hiên cũng sững ra.

“Anh không cho phép em sỉ nhục Thẩm Hạ Lan!”
Lòng bàn tay của Tống Dật Hiên đau tê tái, nhưng trái tim của anh ta càng đau hơn.

Trương Mẫn phản ứng lại từ trong cơn bàng hoàng sau khi bị đánh, lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên, đột nhiên giống như phát điên mà đánh vào mặt của Tống Dật Hiên.

“Anh không cho phép? Tống Dật Hiên, em mới là bạn gái của anh! Anh vì người phụ nữ khác vậy mà đánh em? Anh còn có phải là đàn ông hay không?”
Tống Dật Hiên không có tránh, để mặc móng tay của Trương Mẫn cào vào mặt của mình.

Anh ta cũng không ngờ, anh ta vừa rồi quá kích động, sau khi đánh xong thì anh ta đã hối hận rồi, nhưng anh ta lại không thể cho phép ai nói Thẩm Hạ Lan lẳng lơ.

Ông trời biết Thẩm Hạ Lan căn bản cái gì cũng không làm, trong lòng cô chỉ có một mình Diệp Ân Tuấn.

Có điều đứng ở trên lập trường của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên lại cảm thấy những gì mình làm thật sự là rất quá đáng.

Trương Mẫn nhìn thấy máu của Tống Dật Hiên chảy máu rồi, lập tức có hơi lo lắng.

“Anh có phải là ngốc không hả? Em đánh anh anh không biết tránh hay sao? Bây giờ đều hỏng mặt rồi, em xem Thẩm Hạ Lan còn thích anh nữa hay không?”
Nói rồi, Trương Mẫn vội vàng lấy nước sát khùng và tăm bông, cẩn thận lôi thuốc cho Tống Dật Hiên.

Nhìn bộ dạng lo lắng của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên đột nhiên mỉm cười nói: “Thẩm Hạ Lan vốn dĩ không thích anh, anh hỏng mặt rồi cô ấy cũng sẽ không thích anh.

Ngược lại là em, còn sẽ thích anh không?”
“Đầu của anh có bệnh à? Sẽ thích một người đàn ông động tay với em sao?”
Trương Mẫn không khách khí nói.

Tống Dật Hiên nhìn năm dấu tay trên mặt Trương Mẫn, không khỏi có hơi đau lòng.

“Đau không?”
“Phí lời.”
Trương Mẫn đã tránh bàn tay của Tống Dật Hiên, vẫn còn đang giận.

Tống Dật Hiên thở dài một tiếng, nói: “Mẫn Mẫn, anh biết em là vì ghen, anh cũng biết, không có người phụ nữ nào sẽ chấp nhận bạn trai của mình thích người phụ nữ khác, anh đã tận khả năng để quên cô ấy rồi.

Thẩm Hạ Lan đối với anh, là sự ấm áp của hồi bé, sự cứu rỗi của lúc trưởng thành, không có cô ấy thì không có anh của hiện nay, ý nghĩa của cô ấy đối với anh không chỉ là người đầu tiên anh yêu và đối phương yêu thầm của anh.

Có lẽ em sẽ không hiểu loại cảm giác muốn dốc hết sức nắm lấy mọi thứ của một đứa trẻ cô độc, một đứa trẻ không muốn sống nữa, sau khi nhìn thấy một tia ánh sáng và sự ấm áp.

Thẩm Hạ Lan đối với anh, chính là như thế.

Cô ấy sạch sẽ, thuần khiết, chung thủy.

Cho dù Diệp Ân Tuấn đã từng mù không nhìn thấy cái tốt của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn ở nguyên chỗ đó chờ đợi anh ta quay đầu.

Trong thế giới của bọn họ không phải là anh có thể đi vào.

Cho nên, đừng nói lời không hay về Thẩm Hạ Lan, cũng đừng bôi nhọ cô ấy, sỉ nhục cô ấy, bởi vì em là đang sỉ nhục tín ngưỡng của anh.

Chính vì nhìn thấy tình cảm cô ấy dành cho Diệp Ân Tuấn, anh mới tin trên thế giới này còn có tình cảm chỉ dành riêng cho nửa còn lại, anh cũng mới có can đảm đi thử tìm kiếm sự duy nhất của mình.

Em hiểu không?”
Trương Mẫn trước giờ chưa từng nghe Tống Dật Hiên nói tới những điều này.

Cô ta đột nhiên có hơi đố kỵ với Thẩm Hạ Lan.

“Cô ta đối với anh đặc biệt như vậy, quan trọng như vậy, anh thật sự có thể quên cô ta và ở bên em sao?”
“Tại sao phải quên chứ? Giá trị từng tồn tại trong cuộc đời của mỗi một người đều không giống nhau.

Cô ấy đã từng là ngọn đèn dẫn đường của anh, anh vượt qua những năm tháng tối tắm đó, chào đón mặt trời là em, anh sẽ nắm chặt em, không để em tuột mất khỏi cuộc đời của anh.

Cũng như vậy, anh cũng hy vọng anh là mặt trời của em, có chuyện gì em đều có thể nói với anh, anh và em cùng nhau gánh vác.”
Ánh mắt của Tống Dật Hiên vô cùng dịu dàng.

Trương Mẫn nhìn anh ta, trong lòng rất đau khổ.

“Em đi tìm đá chườm mặt, tránh ra ngoài bị người ta nhìn thấy rồi cười cho.”
Trương Mẫn lại muốn rời khỏi, nhưng lại bị Tống Dật Hiên cản lại.

“Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, anh đi lấy cho em.

Hôm nay là anh không tốt, không nên động tay với em, sau này sẽ không nữa.

Nhưng anh cũng hy vọng, sau này sẽ không ở trong miệng của em nghe thấy bất kỳ lời vu khống Thẩm Hạ Lan nữa, có được không?”
“Được, anh nói như nào cũng được, mau chóng đi lấy đá đi.”
Trương Mẫn vội vàng quay đầu đi.

Tống Dật Hiên biết cô ta vẫn còn giận, có điều cũng không nói gì mà đi ra ngoài.

Trương Mẫn một mình ngồi ở trên giường bệnh, nghĩ tới những lời Tống Dật Hiên nói vừa rồi, trong lòng rất khó chịu.

Tại sao cô ta không có gặp được Tống Dật Hiên vào khoảng thời gian tốt nhất chứ?
Tại sao người đàn ông cô ta nhìn trúng, trong lòng cứ có một vị trí dành cho Thẩm Hạ Lan chứ?
Tại sao bạn trai của cô ta muốn vì người phụ nữ như Thẩm Hạ Lan mà ra tay đánh cô ta chứ?
Trương Mẫn không ngừng hỏi bản thân vì sao, trong vô thức đã ôm chặt mặt của mình.

Từ bé tới lớn, cô ta không phải là chưa từng bị bắt nạt, cũng không phải là chưa từng bị đánh, nhưng bị bạn trai đánh vẫn là lần đầu tiên.

Trương Mẫn không khỏi có hơi hận.

Đều tại Thẩm Hạ Lan!
Nếu như không có cô, cô ta và Tống Dật Hiên cũng sẽ không cãi nhau.

Một công ty du lịch rách mà thôi, cô còn thật sự cho rằng cô ta thèm sao?
Nếu cô ta không có được, vậy thì ai cũng đừng hòng có được.

Đáy mắt của Trương Mẫn vụt qua một tia độc ác và mưu tính, có điều trước khi Tống Dật Hiên trở lại đã hoàn toàn thu liễm lại rồi.

Cô ta không thể để Tống Dật Hiên nhìn thấy vẻ tà ác của cô ta, tuyệt đối không thể.

“Có đá rồi.”
Tống Dật Hiên cầm đá đi vào.

Lúc Trương Mẫn nhận lấy, Tống Dật Hiên cầm tay của Trương Mẫn, tát một cái vào mặt của mình.

“Á! Tống Dật Hiên, anh điên rồi sao? Anh làm cái gì thế?”
Trương Mẫn chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, mà má trái của Tống Dật Hiên đã sưng lên.

“Để em đánh trả lại.”
Tống Dật Hiên cười híp mắt nhìn Trương Mẫn, nước mắt của Trương Mẫn lập tức đã trào ra.

“Anh cái tên điên này!”
Cô ta bỗng đẩy Tống Dật Hiên ra rồi chạy ra ngoài.

Tống Dật Hiên nhìn thấy nước mắt ở đáy mắt của cô ta, mỉm cười hiểu ý.

Thiết nghĩ Trương Mẫn chắc là tha thứ cho anh ta rồi.

Mặc kệ nói thế nào, anh ta đánh người là không đúng, anh ta nên cho Trương Mẫn một chút đù đắp mang tính thực tế.

Nghĩ rồi, Tống Dật Hiên mở điện thoại ra xem.

Mà sau khi Trương Mẫn chạy ra khỏi phòng bệnh thì buồn bã không thôi.

Vào lúc này, điện thoại của cô ta bỗng reo lên.

Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, sắc mặt của Trương Mẫn bỗng chốc trắng bệch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui