Trương Mẫn sẽ không xảy ra chuyện!
Tống Dật Hiên không ngừng mà nói với mình, thế nhưng mà tay của anh ta đang run rẩy.
Ông trời không thể tàn nhẫn như vậy được.
Anh ta vừa mới chuẩn bị kỹ càng để yêu một người, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Tống Dật Hiên run rẩy mở cửa xe ra, giống như bị điên đua xe đi đến sân bay.
Sau lưng nhiều cảnh sát giao thông đi theo anh ta đã không lo được nữa.
Đại sảnh của sân bay ồn ào, khắp nơi đều là người đang khóc rống.
Sau khi Tống Dật Hiên đi vào, trực tiếp đi đến quầy lễ tân.
“Chuyến máy bay nào đã gặp nạn?”
“Thật xin lỗi ông, bây giờ chúng tôi chỉ biết là chuyến bay FG38594 đã mất liên lạc, trước mắt tình huống như thế nào vẫn chưa biết.”
Giờ phút này Tống Dật Hiên thật sự muốn điên rồi, anh ta thậm chí không muốn quan tâm đến tất cả mà phá hủy mọi thứ.
Bảo vệ tiến đến lôi Tống Dật Hiên xuống.
“Anh đừng như vậy, chúng tôi hiểu tâm trạng của anh, xin anh đừng làm khó tiếp viên hàng không của chúng tôi, cô ấy cũng không phải là tiếp viên hàng không trên máy bay, công ty của chúng tôi đều đang tìm kiếm, nguyên nhân xảy ra cũng sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Tống Dật Hiên ngồi liệt ở trên ghế dài.
Anh còn có thể nhớ tới dáng vẻ Trương Mẫn ngoái nhìn cười một tiếng, còn có thể nhớ tới Trương Mẫn nói với anh ta bảo anh ta hãy chăm sóc bản thân thật tốt.
Lúc đó tâm trạng của anh đã có chút bất an cùng nặng nề.
Tại sao anh ta có thể rời bỏ Trương Mẫn?
Ngay cả khi không thể, tại sao anh ta lại không đi theo Trương Mẫn? Coi như cô không cho phép vậy thì sao? Tối thiểu anh cũng có thể đồng sinh cộng tử với cô một chỗ.
Nhưng mà bây giờ phải làm sao?
Trên không trung cao như vậy, Trương Mẫn nhỏ bé như vậy, rơi từ trên không xuống cô chắc chắc sẽ sợ hãi.
Không biết bây giờ cô đã tỉnh lại hay đang hôn mê.
Tống Dật Hiên vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Mẫn, thế nhưng mà điện thoại nhắc nhở đối phương đang ở trạng thái tắt máy.
Tắt máy sao?
Nói rõ cô vẫn còn đang ở trên máy bay, nói rõ cô thật sự xảy ra chuyện.
Tống Dật Hiên chỉ cảm thấy đôi mắt tối sầm lại, cả người hôn mê bất tỉnh.
“Anh này, anh làm sao vậy?”
Bảo vệ nhìn thấy vậy vội vàng kêu gọi xe cứu thương, nhưng mà muốn liên hệ với người nhà của Tống Dật Hiên, bọn họ không thể tìm kiếm được số điện thoại của người thân Tống Dật Hiên.
Đáng tiếc chính là, bên trong số danh bạ của Tống Dật Hiên cũng không có bất kì biệt danh ba hoặc là mẹ hay là vợ, người thân.
Bọn họ tìm được ghi chú honey, nên trực tiếp gọi tới.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không biết tình hình bên này của Tống Dật Hiên, sau khi Tống Dật Hiên tắt máy cũng không nói gì, Thẩm Hạ Lan cũng không để ý.
Diệp Ân Tuấn làm mấy món ăn, Thẩm Hạ Lan đang ăn vui, thì nghe được điện thoại di động vang lên.
Cô nhìn thoáng qua, là Tống Dật Hiên gọi đến.
“Khẳng định là Tống Dật Hiên gọi đến để hối thúc chuyện hợp đồng quà tặng, đừng để ý tới anh ta, lạnh nhạt với anh ta một chút.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp cúp điện thoại.
Nhân viên y tế thấy đối phương cúp điện thoại, hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà vẫn thử gọi đến lần nữa.
Khi Diệp Ân Tuấn lại muốn cúp máy, Thẩm Hạ Lan đã ngăn lại.
“Luôn luôn không lịch sự như vậy, sếp Diệp.”
“Làm phiền người khác đang ăn cơm, anh ta cũng không lịch sự, tại sao em không nói anh ta?”
Diệp Ân Tuấn đương nhiên có chút ủy khuất.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Tại sao anh càng sống lại càng nhỏ nhen đi như vậy? Anh ta lịch sự hay không lịch sự thì có chuyện gì liên quan đến em, cũng không phải chồng em.”
Đang nói chuyện Thẩm Hạ Lan cầm lấy điện thoại, mà Diệp Ân Tuấn bởi vì câu nói của Thẩm Hạ Lan mà vui vẻ ra mặt.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, thật đúng là giống như đứa bé.
“Xin chào, Tống Dật Hiên, chuyện hợp đồng quà tặng…”
“Xin chào cô, cô có biết chủ nhân của chiếc điện thoại di động này không?”
Nhân viên y tế khiến cho Thẩm Hạ Lan trực tiếp sững sờ một lúc.
Cô nhìn số điện thoại một lúc, đúng là số điện thoại của Tống Dật Hiên, nhưng mà bình thường thì điện thoại của Tống Dật Hiên sẽ không tuỳ tiện rời khỏi người, càng không khả năng để người khác cầm lấy, trừ khi xảy ra chuyện rồi.
“Đúng vậy, tôi là bạn của anh ta, không biết anh ta thế nào?”
“Xin chào cô, chúng tôi là bệnh viện trung tâm thành phố, Qúy ông này đã ngất xỉu ở đại sảnh phi trường, trước mắt chúng tôi đã đưa anh ấy đi cấp cứu ở trung tâm.
Nếu như cô là bạn của anh ta thì mời cô đến đây một chuyến.”
Nhân viên y tế nói xong cũng cúp điện thoại.
Thẩm Hạ Lan cũng ngây ngẩn cả người.
Tống Dật Hiên đi đến đại sảnh sân bay làm cái gì?
Cô đột nhiên nhớ tới Tống Dật Hiên hỏi cô máy bay đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là có ai ngồi trên máy bay đó sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ đến Trương Mẫn.
Chẳng lẽ là Trương Mẫn đã xảy ra chuyện?
Không!
Không thể nào!
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không thích Trương Mẫn, nhưng mà cũng không hi vọng Tống Dật Hiên gặp phải chuyện bi ai này.
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn ôm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan hỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Tống Dật Hiên xảy ra chuyện.
Anh ta té xỉu ở đại sảnh phi trường, vừa rồi nhân viên y tế gọi điện thoại cho em.
Có thể là Trương Mẫn ngồi ở trên chuyến bay xảy ra chuyện.
Thật may, chúng ta còn chưa rời khỏi nơi này, bây giờ đi đến đó chẳn hẳn còn kịp.”
“Tại sao có thể như vậy?”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lông mày có chút nhíu lại.
Anh không hi vọng Thẩm Hạ Lan bôn ba qua lại, nhưng mà anh cũng biết, không đến xem xét Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan sẽ không yên tâm rời đi.
“Ân Tuấn, chúng ta đổi vé máy bay?”
“Chuyện này giao cho anh xử lý đi, em đi thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức qua đó.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng đi về phía phòng ngủ, nhưng mà sau khi đi được hai bước giống như nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên quay người, hôn một cái lên gương mặt của Diệp Ân Tuấn.
“Chồng à, cám ơn anh.
Tống Dật Hiên đối với em mà nói giống như là người nhà, nếu anh ta không được hạnh phúc, em cũng không thể an tâm.”
“Anh hiểu em, không cần giải thích.
Nhanh đi thu dọn đi.
Anh đi đổi vé máy bay.”
Ánh mắt dịu dàng của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan rất cảm động.
Cô quay người rời đi.
Diệp Ân Tuấn cưng chiều lắc đầu, đổi lại vé máy bay, sau đó gói đồ ăn lại.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan cũng thu thập xong đi ra.
“Cầm trên đường ăn, dạ dày của em không tốt, không ăn thì không tốt, anh biết em lo lắng cho Tống Dật Hiên, nhưng mà cũng không thể khiến bản thân sụp đổ.”
Nhìn thấy đồ ăn trong tay Diệp Ân Tuấn, đôi mắt của Thẩm Hạ Lan có chút nóng.
“Em cũng không yếu đuối đến vậy, anh mau ngồi xuống ăn cùng em, ăn xong rồi chúng ta cùng đi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Ân Tuấn ngồi trên ghế.
Diệp Ân Tuấn cau mày nói: “Không phải em đang gấp sao?”
“Cho dù gấp hơn nữa, em cũng không thể bị đói chồng à.
Hơn nữa,còn phải lái xe đến một giờ.
Dạ dày của anh cũng không tốt, anh đau lòng em, làm sao biết em không đau lòng anh được? Em đương nhiên sẽ lo lắng cho Tống Dật Hiên, nhưng mà bởi vì nghe thấy tin dữ cho nên anh ta mới ngất đi, không có cái gì trở ngại.
Chúng ta trở về chính là cho anh ta trụ cột tinh thần cùng an ủi.
Anh thì khác, anh là chồng của em, là người nửa đời sau em muốn dắt tay cả đời.
Nếu như anh đói đến bệnh, em sẽ đau lòng chết mất.”
Thẩm Hạ Lan nói liên miên lải nhải.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười sờ sờ cái mũi của cô nói: “Em cái miệng nhỏ này, nói còn làm cho người khác rất thoải mái.”
“Em cũng chỉ nói lời trong lòng.”
“Anh biết rồi, đến đây, ăn cơm, cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ xuất phát.”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ngồi ở trên ghế.
Hai người đang ăn cơm, cảm giác một dòng nước ấm đang chảy xuôi ở trong trái tim.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Ân Tuấn mang theo Thẩm Hạ Lan đi đến bệnh viện của Tống Dật Hiên.
Lúc này Tống Dật Hiên đã tỉnh lại.
Anh ta rút kim trên mu bàn tay một chút, trực tiếp xuống giường đi ra phía ngoài.
“Anh Tống, trên người anh có tổn thương, bây giờ đang có dấu hiệu phát sốt, anh không thể rời khỏi bệnh viện.”
Bác sĩ cùng y tá vội vàng ngăn cản Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên lại lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Anh Tống, thật sự không thể.”
“Lăn!”
Tống Dật Hiên trực tiếp đẩy bác sĩ cùng y tá ra.
Vì sự an toàn của bản thân, bác sĩ cùng bảo vệ đã cố gắng muốn khống chế Tống Dật Hiên, nhưng mà bọn họ đều thất thủ.
Toàn bộ bệnh viện bị Tống Dật Hiên làm cho người ngã ngựa đổ.
Lúc Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đến thì nhìn thấy một màn này.
“Tống Dật Hiên, anh đừng có mà phát điên!”
Thẩm Hạ Lan muốn tiến lên ngăn lại, lại bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.
“Em dựa vào sau.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn hai giây, lập tức đi đến khu vực an toàn.
Diệp Nam bước lên phía trước, đi thẳng về phía Tống Dật Hiên.
Bây giờ Tống Dật Hiên đã đánh đến đỏ mắt, căn bản cũng không quan tâm người là ai.
Anh ta như bị điên đi về phía Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp đè lên trên bức tường hành lang.
“Tống Dật Hiên, rốt cuộc anh phát điên đủ chưa? tôi với Hạ Lan đã hủy vé máy bay rồi, lái xe tới nơi này, chỉ để nhìn anh nổi điên sao?”
“Diệp Ân Tuấn?”
“Nếu không thì sao? Anh cho rằng là ai? Anh cũng thật sự có bản lĩnh, đường đường là cậu Tống, vậy mà khiến cho bệnh viện người ngã ngựa đổ, có muốn tôi tìm truyền thông phỏng vấn anh hay không?”
Diệp Ân Tuấn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mất không chế như vậy của Tống Dật Hiên.
Con người đỏ lên của Tống Dật Hiên đã hồi phục lại.
Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn, đột nhiên bắt lấy cánh tay anh nói: “Diệp Ân Tuấn, chuyến bay của Trương Mẫn đã xảy ra chuyện.
Anh giúp tôi một chút, giúp tôi xem có tìm được cô ấy hay không? Bọn họ không nói cho tôi biết máy bay đã xảy ra chuyện ở chỗ nào, tôi biết anh có thể tra được đúng không? Anh giúp tôi một chút, giúp tôi một chút có được không?”
Cho tới bây giờ Thẩm Hạ Lan chưa thấy qua bộ dạng Tống Dật Hiên vì một người phụ nữ như vậy.
Mặc dù cô không coi trọng Trương Mẫn, nhưng mà lúc này cô biết, Tống Dật Hiên thật sự yêu Trương Mẫn.
“Chúng tôi có thể giúp anh đi thăm dò, nhưng mà anh phải nghe lời bác sĩ.
Trên người anh có tổn thương, không thể hành hạ mình như vậy.
Tống Dật Hiên, anh nghe tôi nói, lần này tai nạn trên không không phải có một mình Trương Mẫn, cho nên trước hết anh tỉnh táo lại, bảo trì sức khỏe thể lực mới có thể, được không?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan truyền đến.
Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, thật sự giống như ẩn nhẫn ủy khuất thật lâu đột nhiên bạo phát, bỗng nhiên ôm lấy Thẩm Hạ Lan khóc hu hu lên.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn có chút lạnh.
Nếu không phải nhìn thấy anh ta gặp phải đả kích lớn như vậy, Diệp Ân Tuấn thật sự muốn đạp anh ta một cước bay ra ngoài.
Cái này là Tống Dật Hiên té xỉu, ngã sấp xuống ảnh hưởng đến đầu óc sao? Lại còn coi anh Diệp Ân Tuấn không tồn tại? Lại dám ôm Thẩm Hạ Lan như vậy ở trước mặt anh, anh ta muốn làm gì?.