Cục Cưng Có Chiêu


“Được rồi, nằm lên trên giường đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không khống chế sự ghen tuông, trực tiếp kéo cánh tay của Tống Dật Hiên lại, kéo anh ta nằm lên trên giường.

Cảm xúc củaTống Dật Hiên vẫn rất kích động.

Diệp Ân Tuấn ra hiệu bác sĩ tiêm cho Tống Dật Hiên một mũi an thần, cho anh ta tạm thời ngủ thiếp đi.

Bác sĩ cùng y tá lau vệt mồ hôi, đối với Diệp Ân Tuấn mười phần sùng bái.

“Cậu Diệp, hôm nay thật sự cám ơn anh.”
“Xin lỗi, người yêu của anh ta đang ở trên máy bay gặp nạn, mấy người thông cảm một chút.”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.

“Chúng tôi hiểu, hiểu.”
Bác sĩ cùng y tá nói xong cũng rời đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn Tống Dật Hiên như vậy, cảm thán nói: “Đây có phải ông trời đang trêu người hay không?”
“Hoặc là cũng có thể nói bọn họ hữu duyên vô phận, không phải là nhân duyên của hai người bọn họ.

Chỉ là Tống Dật Hiên chắc chắn sẽ suy sụp buồn bã một thời gian.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Dật Hiên, cho dù là hôn mê, lông mày của anh ta vẫn nhíu chặt cùng một chỗ.

Anh biết loại cảm giác mất đi người yêu, giống như là toàn bộ thế giới đều đổ sụp, không còn bất kì lưu luyến nào.

Lúc trước nếu như không phải bà cụ Diệp ngăn cản anh, ngăn anh chết một cách vô trách nghiệm như vậy, có lẽ Diệp Ân Tuấn khi biết Thẩm Hạ Lan bị đại hỏa thiêu chết cũng theo đi.

Anh thở dài một cái, thấp giọng nói: “Anh đi thuê khách sạn, xem ra phải ở chỗ này đợi một thời gian.

Nếu không tìm được Trương Mẫn, anh ta sẽ không rời khỏi nơi này.”
“Vất vả cho anh, chồng.”
Thẩm Hạ Lan có chút áy náy nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn sờ lên đầu của cô nói: “Đừng để thân thể của mình bị liên lụy, cái khác anh đều có thể chịu đựng.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn đau lòng mình, tự nhiên không dám giày vò bản thân.

Diệp Ân Tuấn đi đặt khách sạn trước, Thẩm Hạ Lan tìm người điều tra chuyện máy bay, không bao lâu, địa điểm bị nạn được truyền đến..

Lúc Tống Dật Hiên tỉnh lại đã là chạng vạng tối.


Đối với việc Diệp Ân Tuấn tiêm thuốc an thần cho anh ta, anh ta không có ý kiến, sau khi tỉnh lại câu đầu tiên là, “đã tìm được địa điểm xảy ra chuyện chưa?”
“Tìm được rồi, nhưng mà anh phải cam đoan anh có đầy đủ thể lực đến đó.

Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh té xỉu rồi phải cõng anh trở về.

Anh cũng biết sức khỏe của Hạ Lan, cho nên Tống Dật Hiên, tôi biết anh đang khổ sở, nhưng mà mặc kệ có chuyện gì đi nữa, anh cũng phải tỉnh táo, có thể làm được như vậy thì chúng ta cùng đi.”
“Bớt nói nhảm, mau nói, chỗ nào?”
Đối với lời của Diệp Ân Tuấn, Tống Dật Hiên không có tỏ thái độ rõ ràng.

Diệp Ân Tuấn biết tâm trạng của anh ta, mang theo thuốc tiêu viêm cùng Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên lên xe, đi đến địa điểm xảy ra chuyện.

Có rất nhiều người đang vây quanh địa điểm xảy ra chuyện.

Nơi này có vết tích của máy bay lao vào dãy núi rơi xuống.

Tống Dật Hiên nhìn thấy một màn thể thảm như vậy, cả người như muốn sụp đổ.

Anh ta như bị điên xông đi vào, bắt đầu tìm kiếm hình bóng của Trương Mẫn.

“Tống Dật Hiên, anh đừng…”
Thẩm Hạ Lan muốn ngăn cản, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn chở lại.

“Để anh ta tìm đi.

Mặc kệ có tìm thấy hay không, anh ta cũng phải tiếp nhận mọi chuyện, chúng ta chỉ có khả năng giúp đỡ ở bên cạnh anh ta thôi.”
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút nặng nề.

“Anh nói xem nếu như em không nhằm vào Trương Mẫn như vậy, có phải là Trương Mẫn sẽ không rời khỏi Tống Dật Hiên? Nếu không tại sao cô ta muốn đi máy bay rời khỏi như vậy?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi đau lòng ôm sát cô vào trong ngực.

“Chuyện này cũng không có liên quan đến em, kiếp này Trương Mẫn có lẽ phải gặp tai họa này.

Đừng đem chuyện gì cũng gánh vác trên người mình, không mệt mỏi sao?”
“Em chỉ đau lòng thay Tống Dật Hiên thôi?”
“Anh ta là một người đàn ông lớn như vậy, chịu nổi.

Mặc dù quá trình có chút vất vả.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của Tống Dật Hiên, giống như nhìn thấy mình năm năm trước.


Lúc ấy anh cũng suýt chút nữa xông vào bên trong đại hỏa, đi theo Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, giống như cũng nghĩ đến cái gì.

“Năm năm trước, lúc biết được em táng thân trong biển lửa, có phải anh cũng như vậy hay không?”
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, mặc dù Tống Đình đã nói qua chuyện này với cô, nhưng mà cô vẫn hi vọng nghe được Diệp Ân Tuấn chính miệng nói với cô.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại, ánh mắt lại nhu hòa rất nhiều.

“Lúc đó anh cũng không nhớ rõ gì cả, chỉ biết là vợ con mình đang ở bên trong, anh không thể để cho bọn họ bị đại hỏa bao quanh, cho nên anh muốn đi vào, nhưng lúc ấy nhiều người ngăn cản anh như vậy, không cho anh đi vào.

Tại sao lại không cho anh đi vào đâu? Bên trong là vợ của anh, anh kêu gào như vậy, nhưng mà không có người nào nghe anh, cuối cùng vẫn là Tống Đình đánh ngất anh mang về.

Chờ đến khi anh tỉnh lại lần nữa, mọi chuyện đều đã kết thúc, anh đi đến chỗ kia tìm cực kỳ lâu, lại không tìm thấy bất cứ dấu vết gì của em.

Lúc ấy anh đã cảm thấy toàn bộ thế giới đều biến mất.

Tối tăm mờ mịt, cực kì kiềm chế, kiềm chế anh muốn khóc, nhưng mà không thể nào khóc được.”
Nghe thấy tâm trạng lúc trước của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng khó chịu.

Cô ôm Diệp Ân Tuấn thật chặt, thấp giọng nói: “Nếu như sau khi em về nước không có biết được những chân tướng kia, anh thật sự không sợ em sẽ trả thù anh sao?”
“Trả thù đi, chỉ cần em có thể còn sống, ngay cả khi để anh nếm tất cả khổ đau khắp nhân gian địa ngục, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan nhìn nhau cười một tiếng, tất cả tình cảm đều đang không ngừng lên men bên trong.

Tống Dật Hiên tìm thật lâu, tìm đến kiệt sức, tìm tới lúc mặt trời đều xuống núi, vẫn không tìm thấy bóng hình của Trương Mẫn.

Nơi này rất nhiều đoạn xương cốt, căn bản là không phân biệt được ai là ai.

Tống Dật Hiên không ngừng an ủi mình, không tìm được có lẽ còn có một tia hi vọng, nhưng mà thời gian cùng cường độ tìm kiếm ngày càng lớn, hi vọng càng ngày càng ít.

Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Dật Hiên như vậy, đều có chút đau lòng.

“Uống nước nghỉ ngơi một chút đi, không tìm thấy, có lẽ là một tin tức tốt.”
Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên cười đắng chát.

“Nếu như sớm biết sẽ phát sinh loại chuyện này, lúc trước nói cái gì tôi cũng sẽ không để cô ấy một người rời đi.”
“Chuyến bay của Trương Mẫn đi đến chỗ nào?”
Thẩm Hạ Lan đã muốn hỏi từ sớm, chẳng qua là cảm thấy thời cơ không đúng, mọi chuyện cũng không thích hợp.


Tống Dật Hiên uống một hớp nước, nói: “Em trai của cô ấy gọi điện thoại tới, nói ngã bệnh.

Trương Mẫn muốn đi tìm em trai của cô ấy, tôi nói muốn đi cùng cô ấy, cô ấy nói chưa nói chuyện của tôi với em trai, bảo chúng tôi bàn sau.

Cô ấy đi rất gấp rút, tôi cũng chưa kịp làm cái gì, cứ đưa cô ấy lên máy bay như vậy, không nghĩ tới…”
Tống Dật Hiên càng nói càng khổ sở.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu một chút.

“Em trai của cô ấy ngã bệnh? Tại sao chúng tôi lại không biết?”
“Hai người? Hai người biết em trai của cô ấy sao?”
“Đúng vậy, em trai của cô ấy là Trương Vũ, chúng tôi mới tách ra không lâu, hơn nữa Trương Vũ cũng không bị bệnh.

Lúc anh ta gọi điện thoại cho Trương Mẫn, tôi vẫn còn đang ở bên cạnh, lúc bọn họ nói chuyện phiến cũng không nói gì đến bệnh tình.”
Thẩm Hạ Lan muốn nói chuyện Trương Mẫn nói cô ta không có bạn trai cho Tống Dật Hiên, nhưng mà tình huống bây giờ, vạn nhất cô thật sự nói ra, cô sợ Tống Dật Hiên không chịu nổi.

Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn nói như vậy, vội vàng nói: “Vậy bây giờ hai người có thể liên hệ với em trai của cô ấy sao? Hỏi anh ta xem Trương Mẫn có trở về không, có lẽ, có lẽ cô ấy không ngồi máy bay.”
Đây là Tống Dật Hiên đang ảo tưởng.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn cũng không có chọc thủng anh ta.

“Tôi gọi điện thoại cho Trương Vũ.”
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Vũ.

Điện thoại ủa Trương Vũ đã được kết nối.

“Sếp Diệp, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Chị của cậu có trở về không?”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp hỏi thẳng.

Trương Vũ ngây người ra một lúc, nhưng mà rất nhanh nói: “Làm sao sếp Diệp biết chị tôi muốn đi đến đây? Chị ấy vừa mới xuống máy bay, tôi còn đang chuẩn bị đi đón chị ấy.”
Nghe thấy Trương Vũ nói như vậy, Tống Dật Hiên lập tức ngồi dậy.

“Chị của cậu đã gọi điện cho cậu khi nào?”
“Anh là…”
“Cậu đừng quản tôi là ai, tôi hỏi cậu Trương Mẫn gọi điện cho cậu lúc nào?”
Tống Dật Hiên hết sức kích động.

Trương Vũ vội vàng nói: “Mười phút trước đi.

Sao vậy?”
“Mười phút trước?”
Tống Dật Hiên dừng một chút, sau đó đột nhiên cười lên ha hả.

“Trương Mẫn không có chuyện, cô ấy không có chuyện!”

Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Dật Hiên cười giống như tên điên, cũng chưa từng thấy anh ta vui như vậy.

Diệp Ân Tuấn nói với Trương Vũ: “Gửi địa chỉ của cậu cho tôi, trở về tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Được sếp Diệp.”
Trương Vũ gửi vị trí của mình cho Diệp Ân Tuấn, sau đó cúp điện thoại.

Tống Dật Hiên cười cười rồi bình tĩnh lại.

Sự im lặng đột ngột sau tiếng cười điên cuồng ấy khiến không khí bỗng nhiên dừng lại, trầm mặc khiến cho người ta khó thở.

Thẩm Hạ Lan vỗ bả vai của Tống Dật Hiên, an ủi nói: “Đừng như vậy, anh nên nghĩ như vậy, cô ấy còn sống, đây chính là tin tức tốt sao?”
“Đúng vậy, cô ấy vẫn còn sống, đây là tin tức tốt nhất, nhưng mà tại sao cô ấy muốn lừa gạt tôi? Tôi đã tận mắt thấy cô mua chuyến máy bay kia, thế nhưng mà cô ấy lại lên chuyến bay muộn hơn.

Sao cô ấy lại phòng bị tôi? Tôi không thể để người khác gặp được sao?”
Đây là lần đầu tiên Tống Dật Hiên đánh mất đi sự tự tin.

“Anh đừng như vậy, Tống Dật Hiên, anh rất ưu tú, là Trương Mẫn khả năng có chuyện khó nói, trở về chúng ta gặp mặt hỏi rõ mọi chuyện.”
Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên sừng sờ một lúc.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy anh ta như vậy, không khỏi nói: “Thất thần làm gì? Lên xe! Hôm nay chúng ta đi đến chỗ của Trương Vũ, nhìn xem rốt cuộc Trương Mẫn muốn chơi chiêu gì.

Mặc kệ tình cảm của anh đối với người phụ nữ này như thế nào, ít nhất anh cũng phải hiểu rõ người phụ nữ này có đáng giá để anh nỗ lực như vậy hay không.

Tống Dật Hiên, anh tỉnh táo lại cho tôi.

Tôi với Hạ Lan sẽ đi cùng với anh đoạn đường này.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp xách Tống Dật Hiên lên.

Tống Dật Hiên nhìn Diệp Ân Tuấn, nụ cười có chút đắng chát chát.

“Có phải là anh cảm thấy tôi rất ngu ngốc không? Bị một người phụ nữ chơi xoay quanh còn không từ bỏ như vậy, như vậy sao có thể là tác phong của Tống Dật Hiên.”
“Là người đều sẽ trải qua cánh cửa tình cảm này, có lẽ là duyên phận của hai người quá nhỏ bé, có lẽ là duyên phận cần qua khảo nghiệm.

Chỉ cần chính anh cảm thấy đáng giá, cũng đừng quản người khác nói thế nào.

Đây mới là anh Tống Dật Hiên.”
Diệp Ân Tuấn khiến cho đôi mắt của Tống Dật Hiên có một chút xíu ánh sáng.

“Đúng vậy!”
Anh nhất định phải hiểu rõ rốt cuộc Trương Mẫn làm như vậy là vì cái gì?
Cô ta chơi đùa anh như vậy rất vui sao?
Lưu Mạnh nói phía sau cô có người, chẳng lẽ đây là do người sau lưng sai khiến?
Đôi mắt của Tống Dật Hiên phát ra một vòng sáng.

Bất kể là ai, anh đều muốn nhìn xem đây rốt cuộc là cái quỷ gì!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận