Cục Cưng Có Chiêu


Sau khi Diệp Ân Tuấn lắp xong kính viễn vọng thiên văn cho Diệp Tranh, anh bước xuống cầu thang đi đến phòng khách, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ngồi ngẩn người trong phòng khách.

“Có chuyện gì vậy?”
“Điện thoại của Minh Triết và Tô Nam đều không nghe được, họ cũng không có trên máy bay, anh xem có phải họ xảy ra chuyện gì rồi không?”
Thẩm Hạ Lan lúc này thần hồn nát thần tính.

Thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng an ủi cô: “Có Tô Nam, Minh Triết không xảy ra chuyện gì đâu, em yên tâm đi, có thể là họ vì chuyện gì đó mà lỡ chuyến bay thôi.

Chúng ta đợi thêm đi, chắc sẽ có tin tức thôi.”
“Chỉ là em lo lắng, em sợ.”
Thẩm Hạ Lan hai tay ôm đầu gối, nói ra những lời khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy không dễ chịu.

Kể từ khi Thẩm Hạ Lan mang đứa trẻ về đây, đủ thứ chuyện vây quanh họ, khiến Thẩm Hạ Lan thấy rất bất an.

Anh hiểu rõ hơn ai hết Thẩm Hạ Lan muốn bảo vệ bọn trẻ một cách chu toàn, nhưng giờ đây dường như nó đã để lại một bóng đen tâm lý cho cô.

“Tin anh đi, Minh Triết sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nhưng vẻ lo lắng giữa hai lông mày của cô vẫn chưa được giãn ra.

Diệp Ân Tuấn biết rằng, chừng nào chưa có tin tức của Diệp Minh Triết, Thẩm Hạ Lan sẽ chưa thể an tâm.

Anh nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi cho vài người, không lâu sau đó đã có tin tức của Diệp Minh Triết.

“Sếp Diệp, anh sinh được cậu con trai khá đấy, tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh đến vậy, vậy mà có thể đột nhập được vào mạng lưới phòng thủ nội bộ của quân khu chúng tôi.

Anh yên tâm đi, bây giờ cậu bé và Tô Nam đang ở quân khu.

Các lãnh đạo bên trên muốn gặp mặt con trai anh, một cây giống tốt như vậy sao lại có thể không được nuôi dưỡng từ nhỏ chứ, anh nói phải không?”
Lời nói của đối phương khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều bị sốc.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, sau này tôi sẽ dạy dỗ nó tử tế.”

“Đừng đừng đừng, đứa trẻ này rất có thiên phú đấy, chúng tôi có dự định đào tạo từ đầu, chỉ là không biết ý anh thế nào? Có muốn để cậu bé ở lại quân khu để phát triển không.”
Lời nói ở đầu dây bên kia khiến Thẩm Hạ Lan rất ái ngại.

Diệp Ân Tuấn cười và nói: “Sau này chúng tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này, khi nào thì Diệp Minh Triết có thể về nhà?”
“Chiều nay sẽ được về, có Tô Nam ở đây, anh lo lắng gì chứ? Yên tâm đi, bây giờ chúng tôi còn muốn giữ con trai anh làm bảo vật, sẽ không làm hại gì đến nó đâu.”
Diệp Ân Tuấn cười sảng khoái, hai người hỏi han một hồi, sau đó mới cúp máy.

Thẩm Hạ Lan cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, cô vội vàng hỏi: “Vừa rồi em nằm mơ sao?”
“Không hề.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười.

Thẩm Hạ Lan bất ngờ tát Diệp Ân Tuấn một cái.

“Đều tại anh đó, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được để Minh Triết động vào mấy đồ máy tính hacker nữa, anh không chịu nghe em, giờ thì hay rồi? Bị người ta bắt đi, lại còn bị đưa đến khu quân sự, anh nói xem nhỡ xảy ra rắc rối gì thì phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan nói với vẻ buồn bực.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình có chút không đúng, nhưng anh vẫn nhanh chóng nói lại: “Điều này chứng tỏ con trai chúng ta quá xuất sắc, em chưa nghe họ nói, muốn bồi dưỡng con trai mình từ nhỏ sao.”
“Mấy lời nói khách khí của người ta, anh nghe không hiểu sao? Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, nếu sau này Diệp Minh Triết còn dám tùy ý hack trang mạng của người khác nữa, em sẽ hỏi tội anh.”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy rời đi như một con hổ cái.

“Không phải, liên quan gì đến anh chứ? Anh cũng không thể quản được nó.”
Diệp Ân Tuấn có chút oan ức.

Thẩm Hạ Lan nói mà không hề quay đầu lại: “Con trai chẳng phải do anh gieo hạt hay sao? Chẳng lẽ anh để con trai tùy ý đi theo người lạ sao?”
Những lời này Diệp Ân Tuấn rõ ràng là không còn lời nào chống chế nữa rồi.

Được rồi, anh chỉ có thể thừa nhận rằng gen của mình quá trội, sinh ra một cậu con trai có năng lực như vậy cũng là lỗi của anh sao.

Diệp Ân Tuấn lắc lắc đầu.

Sau khi Thẩm Hạ Lan biết Diệp Minh Triết không sao, những thấp thỏm lo âu trong lòng mới nhẹ bớt.


Cô trở về phòng để tắm rửa, sau đó có chút buồn ngủ, đi thẳng lên giường của mình rồi nhắm mắt lại.

Diệp Ân Tuấn đợi Thẩm Hạ Lan xuống sẽ tiếp tục giáo dục bản thân, nhưng nhìn chằm chằm một lúc không thấy Thẩm Hạ Lan xuống, anh liền đi lên xem thế nào.

Thấy Thẩm Hạ Lan đã ngủ say, anh bất giác nở một nụ cười.

Con cái là bảo bối của cô, biết chắc bọn trẻ không sao mới chịu an tâm, tự nhiên thấy buồn ngủ.

Đi du lịch vốn dĩ là một công việc mệt mỏi, hết chuyện của Tống Dật Hiên lại đến chuyện của Trương Mẫn, khiến Thẩm Hạ Lan không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Diệp Ân Tuấn điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, sau đó đắp chăn cho Thẩm Hạ Lan rồi mới vào phòng làm việc.

Tống Đình sau khi biết Diệp Ân Tuấn đã trở về, anh ta gần như đã khóc.

“Sếp Diệp, nếu như anh không hài lòng với tôi ở điểm nào thì cứ nói thẳng được không? Nhiều việc như vậy, tôi thật sự không làm nổi nữa rồi, đã hơn một tuần rồi tôi chưa liên lạc với Tử Thất đấy.

Cầu xin sếp Diệp, có thể cho tôi kỳ nghỉ phép để tôi bắt vợ tôi về được không?”
Nghe Tống Đình nói vậy, Diệp Ân Tuấn cười và nói: “Đến mức đó sao?”
“Sếp Diệp, anh đừng như vậy được không? Vợ con anh đang say giấc nồng, tôi ngày ngày ở lại công ty, ngay cả thời gian gọi điện thoại cho vợ sắp cưới cũng không có, anh xem tôi có dễ dáng không? Đây không chỉ là chuyện của tập đoàn Hoàn Trí, mà còn là chuyện của công ty đầu tư, tôi không giống anh, sếp Diệp, tôi không chịu được công việc có cường độ cao như vậy, tôi sắp sụp đến nơi rồi, tôi nghiêm túc muốn xin nghỉ phép!”
Tống Đình thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Còn việc gì chưa xử lý xong, gửi cho tôi đi, để tôi xử lý.”
“Thật sao?”
“Có muốn nghỉ ngơi không? Không muốn thì cậu có thể làm tiếp, tôi đi nghỉ.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói ra lời này, Tống Đình ngay lập tức gửi hết những công việc còn lại vào hòm thư của Diệp Ân Tuấn.

“Sếp Diệp, anh là người đáng yêu nhất, vĩ đại nhất, ân cần nhất, cảm ơn anh.”
Những lời nói tâng bốc Diệp Ân Tuấn lên tận mây xanh của Tống Đình có chút lâng lâng.

“Đúng rồi, Tống Dật Hiên đang gặp chút chuyện ở Vân Nam, có lẽ tạm thời sẽ không thể quay lại bên này được, cậu không có việc gì thì chịu khó về thăm hai ông bà cụ đi.”
Tống Đình nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, vội vàng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”

“Cậu ấy có thể tự mình xử lý được, cậu không cần lo lắng đâu.”
“Vâng, tôi sẽ về thăm thường xuyên.”
Tống Đình và Diệp Ân Tuấn kết thúc cuộc trò chuyện.

Diệp Ân Tuấn nhìn đống tài liệu trước mắt, thở một hơi dài, sau đó bắt tay vào làm việc.

Sau khi Tống Đình thu dọn đồ đạc xong, anh gọi điện thoại cho Lam Tử Thất, nhưng không có ai nghe máy.

Xem ra Lam Tử Thất tức giận thật rồi.

Tống Đình quyết định hôm sau sẽ đích thân đến xin lỗi Lam Tử Thất, anh đi siêu thị mua ít đồ, sau đó về nhà họ Tống.

Tống Hải Đình và bà Tống nhìn thấy Tống Đình, vô cùng vui mừng.

Hai người đã rất bận rộn để có thể khiến Tống Đình quay về.

Bà Tống nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của con trai, nói với vẻ đau khổ: “Tống Đình, về nhà ở đi.

Mẹ và ba không nhẫn tâm nhìn con ở ngoài chịu khổ.

Hơn nữa, con là cậu chủ của nhà họ Tống, vậy mà lại đến làm phó tổng giám đốc cho Diệp Ân Tuấn làm gì chứ? Nếu như con muốn xây dựng sự nghiệp, ba con sẽ đầu tư giúp con, chúng ta có thể làm việc đó được?”
Tống Đình nghe nhưng lời nói cũ rích của bà Tống, đột nhiên không có cảm giác muốn ăn uống gì.

“Mẹ, nếu mẹ còn cứ như này, con thật sự sẽ không về nữa đâu.”
Thấy con trai mình như vậy, Tống Hải Đình nhanh chóng trừng mắt nhìn bà Tống, sau đó cười nói: “Mẹ con là con nhà gia giáo, chẳng hiểu cái gì cả, phó tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí còn tốt hơn nhiều so với Ceo của mấy công ty ngoài kia, hơn nữa nguồn nhân lực cũng rất dồi dào.

Con trai, ba ủng hộ con.”
Tống Đình nhìn Tống Hải Đình, thấp giọng nói: “Gần đây ba có liên lạc với Tống Dật Hiên không? Có biết anh ấy thế nào không?”
Tống Hải Đình lập tức ngây người ra.

“Nhắc đến nó làm gì? Thằng nhóc thối tha đó không biết bây giờ lại chơi bời lêu lổng ở phương nào rồi.

Mấy ngày nay không thấy ở Hải Thành.

Nó lúc nào cũng tùy hứng như vậy, nói đi là đi, trước giờ chưa từng nói với ba lần nào, ba thấy nếu có ngày nó chết ở ngoài chắc ba cũng không biết.”
Lông mày Tống Đình nhíu lại.

“Nếu như anh ấy thật sự chết ở bên ngoài, ba có vui không? Nói thế nào đi nữa thì hai người cũng là ba con không phải sao?

Hơn nữa con nghĩ anh ấy cũng làm đủ tốt rồi, nếu như con là anh ấy, có thể con sẽ không dễ dàng gì để mẹ ở lại căn nhà này.”
Lời nói của Tống Đình ngay lập tức khiến sắc mặt của bà Tống đỏ bừng lên.

“Tống Đình, con nói gì vậy, sao lại nói đỡ cho nó như vậy?”
“Đó không phải là ruột thịt của con sao? Con nói đỡ hộ anh ấy thì có gì không đúng chứ? Hai người ở nhà, hưởng thụ sự giàu có mà anh ấy mang lại, nhưng trước giờ không hề quan tâm đến sự sống chết của anh ấy.

Hai người mong con quay lại, nhưng lại không suy nghĩ đến hoàn cảnh của Tống Dật Hiên có phải rất đáng xấu hổ không.

Có phải trong lòng hai người, Tống Dật Hiên phải cam chịu tất cả những chuyện mà hai người làm không, thậm chí là tán thành? Hai người dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như vậy? Ngay cả việc anh ấy sống ở đâu, xảy ra chuyện gì hai người cũng không hay biết, một gia đình lạnh nhạt như vậy, hai người còn muốn con quay về sao? Hai người không thấy buồn cười sao, quá mỉa mai sao?”
Tống Đình nói xong trực tiếp đứng dậy rời đi, nhưng lại bị bà Tống túm vạt áo lại.

“Tống Đình, mọi lỗi lầm đều là của mẹ, nhưng mẹ yêu con, cả ba cũng yêu con, mẹ biết mình có lỗi với Tống Dật Hiên, vậy nên những năm nay mẹ không hề nói gì với nó cả.”
“Mẹ còn định nói gì với anh ấy để làm gì chứ? Mẹ khiến anh ấy phải nhìn mẹ mình từ nhỏ đến phát điên rồi, bây giờ đứng trên danh nghĩa bà Tống, công khai ra với ba anh ấy ra bên ngoài, mẹ còn muốn làm gì?”
Đột nhiên Tống Đình cảm thấy áp lực.

Hai người trước mặt anh là ba mẹ của anh, nhưng anh lại không muốn thừa nhận, thật là đói một chút cũng không sao.

So với họ, anh muốn làm anh em với Tống Dật Hiên hơn.

“Con đi đây.”
Lần này Tống Đình không thể ở lại thêm được nữa mà trực tiếp rời đi.

Bà Tống khóc nấc lên cũng không thể làm con trai thay đổi quyết định, bà nhìn Tống Hải Đình, vừa khóc vừa nói: “Ông nói gì đi chứ, con trai bây giờ cả ngày ở bên ngoài, cũng không thèm về nhà, lẽ nào ông không nhớ nó sao?”
“Đủ rồi! Bà không nhìn thấy sao? Tống Đình đang lo cho thằng nhóc thối tha kia.

Có lẽ nó thật sự gặp phải chuyện gì đó.”
Tống Hải Đình vẫn lo lắng cho Tống Dật Hiên.

Bà Tống nhìn thấy ông như vậy, tức giận nói: “Cho dù là ông muốn biết Tống Dật Hiên đang thế nào, nhưng ông có biết nó đang ở đâu không?”
“Tôi không biết, nhưng có một người chắc chắn sẽ biết, bất kể Tống Dật Hiên đi đâu, nhất định sẽ nói với người đó.”
Câu nói của Tống Hải Đình khiến sắc mặt của bà Tống đột nhiên thay đổi.

“Ông muốn tới viện dưỡng lão gặp bà ấy sao? Hơn hai mươi năm rồi không gặp bà ấy, ông cũng đồng ý với tôi, cả đời này sẽ không đi gặp bà ấy nữa mà, bây giờ lại muốn đến đó sao?’ Giọng nói của Bà Tống đột nhiên đầy đanh thép.

Tống Hải Đình nói với giọng cáu kỉnh: “Tôi đi hỏi tung tích của Tống Dật Hiên, bà đừng có vô lý như vậy.”
“Tôi không quan tâm! Tôi không cho ông đi đâu hết! Tống Hải Đình, ông nói người ông yêu là tôi cơ mà, ông phải cho tôi danh phận chứ, nhưng bây giờ tôi là gì chứ? Ngoài cái danh người ngoài gọi tôi là bà Tống ra, về mặt pháp lý thì tôi với ông chẳng có quan hệ gì cả! Không có quan hệ gì ông có hiểu không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận