Cục Cưng Có Chiêu

Sau khi lên máy bay, Thẩm Hạ Lan vẫn không yên trong lòng, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Cô đã nhiều ngày rồi không ra khỏi nhà, mấy ngày này ở trong nhà họ Diệp, tuy không quá hòa hợp với má Trương, nhưng cũng không đến nỗi, dù sao cũng có Tiểu Tử ở đó. Chỉ là hôm nay, cô vừa mới ra ngoài một chút cho thoáng khí đã gặp phải chuyện như thế, lẽ nào thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Hơn nữa bà lão kia rõ ràng là nhằm vào cô mà đến.

Nếu cô không tới đó, có lẽ bà ta cũng sẽ tìm được cách khác để hãm hại cô thôi. Nhưng cô quả thực không có ấn tượng gì với bà lão ấy cả, rốt cuộc là ai muốn hại cô đây?

Lại nói giờ đã là thời đại nào rồi, nếu như gặp phải loại chuyện dàn cảnh tai nạn này, chỉ cần thái độ thành khẩn một chút, đống ý bồi thường tiền, hẳn sẽ không tạo thành phiền phức quá lớn, thế nhưng vì sao cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?

Đầu Thẩm Hạ Lan loạn tùng phèo cả lên, chân mày cau chặt, nghĩ mãi cũng không ra nguyên do vì sao.

Tống Dật Hiên liếc mắt nhìn cô một cái, cười hỏi: “Người đẹp, đang nghĩ gì thế? Lẽ nào một người đẹp trai như tôi ở bên cạnh mà vẫn còn chưa đủ để thu hút sự chú ý của cô sao?”

Tâm tư của Thẩm Hạ Lan bị anh ta kéo lại, hạ thấp giọng nói: “Tôi cứ cảm thấy chuyện ngày hôm nay kì lạ thế nào ấy.”

“Uhm, đúng là kỳ lạ thật, cô có biết bà lão kia là ai không?”

Tống Dật Hiên vừa nói dứt câu, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy có gì đó không đúng.

“Anh biết à?”

“Vừa mới biết thôi, sau khi chuyện xảy ra, tôi cho người điều tra bà lão kia một chút, lúc đó tôi có tiện tay chụp một bức ảnh, tư liệu đây, cô tự xem đi.”

Tống Dật Hiên vươn tay, ném di động của mình qua cho Thẩm Hạ Lan.

Theo lý mà nói thì trên máy bay không được mở điện thoại, bởi vì có thể gây nhiễu tín hiệu, nhưng không biết Tống Dật Hiên dùng cách gì, mà không làm ảnh hưởng chút nào đến chuyến bay hết.

Bởi vì suy xét đến an toàn của bản thân, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mở màn hình lên, dùng tốc độ tên bắn đọc hết một lượt, đọc xong thì kinh hãi không thôi.

“Bà lão kia thế mà lại là mẹ của một vị quan chức cấp cao á?”

“Đúng vậy!”

Điểm này Tống Dật Hiên cũng không ngờ đến.

Vốn còn tưởng là một bà lão chuyên dàn cảnh tai nạn, đụng thì cũng đụng rồi, cùng lắm thì bồi thường chút tiền thôi. Đến khi biết được thân phận của bà lão kia, Tống Dật Hiện cảm thấy xui xẻo rồi.

Đây không còn là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết được nữa, sợ rằng lần này ba anh ta phải đánh gãy một chân của anh ta mất.

Rõ ràng, Thẩm Hạ Lan cũng nhận ra được vấn đề ở đây.

“Thật xin lỗi, làm liên lụy đến anh rồi.”

Mặc dù mới quen biết Tống Dật Hiên chưa lâu, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy con người anh ta rất tốt, tuy có hơi phô trương thật, nhưng mà yêu ghét phân minh, thích cái gì, không thích cái gì, đều không hề giấu diếm, làm người quang minh lỗi lạc, khiến cô không ngại tiếp xúc với anh ta, chỉ là không ngờ có ngày cô lại làm liên lụy đến Tống Dật Hiên.

Nếu như tư liệu này là đúng, thì họ chọc phải phiền phức lớn rồi, mà cái chân còn lại của Tống Dật Hiên sợ rằng cũng không đi được nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy hơi áy náy.

Mặc dù chuyện này không phải do cô gây ra, nhưng đúng là vì cô nên mới xảy ra.

“Tống Dật Hiên, nếu sau này anh có gặp phải phiền phức, thì cứ nói là vì tôi, đẩy hết mọi chuyện lên đầu tôi là được, tôi chỉ là một người bình thường thôi, bọn họ muốn làm gì tôi tôi cũng đều chấp nhận.”

Thẩm Hạ Lan nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Tống Dật Hiên thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Đây là lần đầu tiên có một cô gái nói muốn gánh tội cho tôi đấy. Cô yên tâm, cô sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, hơn nữa chuyện này rõ ràng là để tính kế cô, ai kêu tôi với cô có duyên, gặp được cô ở bãi biển chứ? Có thể được một lần làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi đây cũng cam tâm tình nguyện, có điều phần ân tình này cô phải nhớ cho kỹ, sau này tôi sẽ đòi lại đấy.”

“Nhất định rồi!”

Thẩm Hạ Lan nghiêm túc đáp.

Nếu như bà lão kia chỉ là người bình thường, thì cô sẽ không nghiêm túc như thế này đâu, nhưng tư liệu rõ ràng viết, bà lão kia là mẹ của một vị quan chức cấp cao, hơn nữa, vị quan chức kia còn là một người con có hiếu nữa, chuyện này sợ rằng không có cách nào giải quyết ổn thỏa được. Nhưng cũng chính vì thế, Thẩm Hạ Lan mới càng cảm thấy kỳ quái.

Mẹ của một vị quan chức cấp cao thì chắc không thiếu tiền đâu nhỉ? Khẳng định sẽ không đi làm loại chuyện dàn cảnh tai nạn làm gì, nhưng bà ta rõ ràng nhằm vào mình, mục tiêu rất rõ ràng, như vậy đây chắc hẳn là cái bẫy thiết kế riêng cho cô rồi.

Nhưng mà ở Hải Thành này, ai lại hận cô đến vậy nhỉ?

Cô bây giờ đã thay hình đổi dạng, cắt đứt hoàn toàn với những chuyện quá khứ rồi, còn ai muốn dồn cô vào chỗ chết nữa chứ?

Lẽ nào là Sở Anh Lạc?

Nhưng mà mấy năm gần đây nhà họ Sở cũng lụn bại rồi còn gì, tuy có được sự hỗ trợ của Diệp Ân Tuấn, nhưng việc kinh doanh vẫn không tốt lên được, hơn nữa mấy việc kinh thương này Tống Khinh Dao quả thật lực bất tòng tâm, chỉ có thể chống đỡ gia nghiệp của nhà họ Sở nửa sống nửa chết thôi, chắc chắn không có khả năng liên hệ được với mẹ của một vị quan chức cấp cao.

Nhưng mà ngoài Sở Anh Lạc, Thẩm Hạ Lan quả thật không nghĩ ra kẻ thù nào khác.

Tống Dật Hiên thấy cô đau đầu nhức óc như thế thì cười nói: “Ai ya, cô nghĩ nhiều làm gì, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng thôi, lại nói, không phải còn có cái tên Diệp Ân Tuấn kia nữa à, cô cứ yên tâm đi, hắn ta sẽ xử lý ổn thỏa cho cô thôi.”

Nghe đến cái tên Diệp Ân Tuấn, tâm tình Thẩm Hạ Lan càng thêm phiền muộn.

Cô chẳng muốn mắc nợ Diệp Ân Tuấn chút nào, nhưng mà lần này không nhờ anh không được rồi.

Nghĩ đến đây, cô lại nhớ Tống Dật Hiên phải đi đến cơ sở đào tạo, nhịn không được nói một câu.

“Cơ sở đào tạo bây giờ chỉ có vài đứa nhỏ mẫu giáo cùng giáo viên thôi, đứa lớn nhất cũng chỉ sáu bảy tuổi, anh đừng có gây chuyện đấy. Ân oán cá nhân của anh với Diệp Ân Tuấn thì để về rồi giải quyết, đừng làm liên lụy tới người vô tội.”

Tống Dật Hiên nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Đến chuyện này mà cô cũng biết à?”

“Biết chứ, bởi vì con trai tôi cũng ở đó mà.”

Thẩm Hạ Lan bình thản nói, Tống Dật Hiên lại woa một tiếng, suýt thì nhảy dựng lên.

“Con trai của cô? Cô kết hôn rồi à? Không đúng! Nếu cô đã kết hôn, thì Diệp Ân Tuấn không thể nào đưa cô về nhà họ Diệp được. Cô là góa phụ à? Hay là đã ly hôn rồi?”

Mạch não của Tống Dật Hiên quả thật khiến Thẩm Hạ Lan có chút theo không kịp.

Bởi vì động tác của anh ta, máy bay rung lên một chút, dọa cho Thẩm Hạ Lan phải vội vàng gầm lên.

“Chú ý lái máy bay đi! Tôi không muốn rơi từ trên không xuống đâu, tôi còn chưa được gặp con của mình nữa đó.”

Lúc nói câu này, mặt mũi Thẩm Hạ Lan hơi hơi tái nhợt, không giống giả bộ chút nào.

Tống Dật Hiên lại như không có việc gì nói: “Yên tâm, cô phải tin tưởng kỹ thuật lái máy bay của tôi chứ, nhớ năm đó bổn thiếu gia là sinh viên đứng đầu của học viện quân sự hàng không đó. Nếu như không phải không thích tác phong nghiêm cẩn trong quân ngữ, thì có tkhi tôi bây giờ đã là thiếu tá không quân rồi đấy.”

Nói xong, Tống Dật Hiên còn đặc biệt lái máy bay lượn vài đường có độ khó cao trên không, dọa cho Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa hét ầm lên.

Cô cảm thấy mình hẳn là bị điên rồi!

Nên mới ngồi lên máy bay của Tống Dật Hiên.

Cái người này vốn dĩ đã thích khoe khoang rồi, bây giờ ở giữa không trung cũng không biết trời cao đất dày là gì, cho dù tự anh ta cảm thấy rất tự tin, nhưng trong mắt Thẩm Hạ Lan, đây rõ ràng là đang lấy tính mạng ra mạo hiểm mà.

“Tống Dật Hiên, nếu anh còn không lái cho cẩn thận, thì sau này tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!”

Năm năm trước trải qua trận hỏa hoạn kia, một lần nữa sống lại làm người, Thẩm Hạ Lan rất quý trọng mạng sống của mình, đặc biệt là khi Thẩm Nghê Nghê còn đang chờ cô cứu mạng, cô càng không thể không lo cho an nguy của chính mình.

Thấy Thẩm Hạ Lan quả thật bị dọa sợ, mặt mũi đều bị dọa cho trắng bệch, Tống Dật Hiên mới cảm thấy mình có hơi quá đáng, vội vàng ổn định lại tốc độ máy bay, áy náy nói: “Tôi còn tưởng gan của cô to lắm cơ, không ngờ lại bị dọa, được rồi được rồi, tôi sẽ lái bình thường lại.”

Thẩm Hạ Lan chẳng có hơi sức đâu mà giải thích với Tống Dật Hiên, cô chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, yếu ớt ngồi trên ghế, hai tay nắm thật chặt tay vịn, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan bị mình dọa thành như vậy, thì không yên tâm chút nào, anh ta cầm một chai nước khoáng lên, đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Uống chút đi, sẽ cảm thấy đỡ hơn đó.”

Thẩm Hạ Lan chỉ nhận lấy chai nước khoáng, nhưng không uống, rõ ràng vẫn chưa ổn định tinh thần.

Tống Dật Hiên áy náy nói: “Thật sự xin lỗi cô, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa, nhưng vừa nãy cô nói gì cơ? Cô có con rồi á? Mấy tuổi rồi? Có đẹp trai không? Có phải trông cũng đẹp giống cô không? Trông dễ thương chứ hả?”

Anh ta hỏi Thẩm Hạ Lan liên tiếp mấy vấn đề liền.

Nghe Tống Dật Hiên hỏi đến con trai mình, tinh thần Thẩm Hạ Lan mới ổn định hơn một chút.

“Con trai tôi tên là Thẩm Minh Triết, là một cậu nhóc rất đẹp trai, nhưng mà anh tuyệt đối đừng đắc tội nó, con trai tôi ghi thù lắm đấy.”

“Thật à? Nhỏ như vậy đã biết ghi thù rồi? Giống ai vậy? Chắc không phải người đẹp như cô cũng ghi thù đấy chứ? Ngày nào đó đột nhiên cho tôi một gậy, tôi sẽ không chịu được mất.”

Câu nói của Tống Dật Hiên cuối cùng cũng khiến Thẩm Hạ Lan bật cười trở lại.

“Làm gì đáng sợ như anh nói chứ, con trai tôi mới bốn tuổi thôi, làm sao có thể đáng sợ như vậy được. Chỉ là con nít thôi mà.”

“Ồ, bốn tuổi à. Vậy chắc dễ thương lắm nhỉ, đúng rồi, con trai cô thích cái gì? Có thích mô hình máy bay không? Cô chẳng nói sớm, để tôi còn chuẩn bị trước chứ, cô xem chỗ tôi có mấy mô hình máy bay, tặng cho cậu nhóc làm quà gặp mặt cũng không đến nỗi quá xoàng xinh đâu nhỉ?”

Tống Dật Hiên từ trong buồng lái lấy ra một cái mô hình máy bay được đóng gói đẹp đẽ.

Thẩm Hạ Lan không rành lắm, nhưng cũng nhìn ra được đây không phải một mô hình bình thường.

Cô hạ thấp giọng nói: “Không cần đâu, con nít thôi mà, cần gì phải quy củ như thế.”

“Vậy đâu có được, đó là con trai cô mà! Lần đầu tiên gặp cậu nhóc, tôi muốn để lại ấn tượng tốt một chút, nếu không làm sao có thể khiến cậu nhóc đồng ý cho tôi theo đuổi cô được?”

Tống Dật Hiên nháy mắt với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy một tên công tử đào hoa như Tống Dật Hiên mở miệng đóng miệng đều là mấy lời như vậy, rõ ràng đã nói đến quen miệng rồi, hoặc có thể là với ai anh ta cũng nói như thế, nên cũng chẳng để trong lòng.

“Cho dù con trai tôi có đồng ý đi nữa, thì tôi cũng không đồng ý, hai chúng ta không hợp đâu.”

“Sao lại không hợp chứ? Cô thấy tôi có điểm nào không tốt? Cô nói đi, tôi sẽ sửa. Vì cô, có kêu tôi đổi họ tôi cũng không ngại đổi đâu.”

Nghe Tống Dật Hiên càng nói càng lung tung, Thẩm Hạ Lan trực tiếp cầm chai nước khoáng trong tay, gõ vào đầu anh ta một cái, nhỏ giọng nói: “Chú ý lái máy bay đi! Tôi còn muốn nguyên vẹn trở về gặp con trai đấy.”

“Ah!”

Tống Dật Hiên mất cảnh giác bị Thẩm Hạ Lan gõ cho một cái, kinh ngạc hô lên thành tiếng: “Các cụ có câu đánh là thương mắng là yêu, Lisa, cô như vậy nghĩa là đã đồng ý cho tôi theo đuổi rồi phải không?”

“Tống Dật Hiên!”

Thẩm Hạ Lan bực đến nghiếng răng nghiến lợi gọi cả họ lẫn tên anh ta, lại nhận được tiếng cười ha ha đáp lại của Tống Dật Hiên.

Anh ta thật giống như một đứa trẻ lớn vậy, tiếng cười vui vẻ thoải mái dường như lây sang cả Thẩm Hạ Lan, khiến cô kìm không được cũng bật cười thành tiếng, đồng thời quên đi những chuyện khó chịu vừa xảy ra trước đó không lâu ở Hải Thành.

Bầu không khí trong máy bay rất hòa hợp, Tống Dật Hiên cùng Thẩm Hạ Lan cười cười nói nói, bay ước chừng hơn một giờ đồng hồ, Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng trông thấy biển nước mênh mông.

“Ôi chao, đẹp quá đi!”

Từ trên máy bay nhìn cảnh biển, quả thực đẹp không sao tả xiết.

Mà đúng vào lúc này, Tống Dật Hiện lại chỉ một hòn đảo nhỏ bên dưới, nói: “Có trông thấy không? Hòn đảo kia chính là hòn đảo tư nhân của Diệp Ân Tuấn đấy, cũng chính là cơ sở đào tạo của bọn họ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui