“Anh mới là heo ý! Lấy một con heo về, không hiểu anh có cái gì mà đắc ý chứ?”
Những lời mỉa mai của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức khiến Diệp Ân Tuấn cười trộm.
“Được rồi, không đùa với em nữa, mau thu dọn một chút, chúng ta đến viện dưỡng lão.”
“Tới viện dưỡng lão làm gì chứ?”
Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa tỉnh táo.
“Anh muốn đặt một chỗ trong viện dưỡng lão sớm như vậy sao?”
“Thẩm Hạ Lan, em vẫn còn đang ngủ mơ sao? Xin em hãy tỉnh táo lại đi!”
Diệp Ân Tuấn ôm đầu Thẩm Hạ Lan lắc lắc hai lần, lắc đến nỗi Thẩm Hạ Lan muốn ngất đi.
“Diệp Ân Tuấn, anh làm gì vậy?”
“Tỉnh chưa?”
“Anh bị bệnh à? Sao bây giờ lại ấu trĩ giống như Tống Dật Hiên vậy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn của hiện tại càng ngày càng giống một đứa trẻ.
Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, cau mày nói.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đúng vậy, là Tống Dật Hiên gọi điện thoại đến, anh ta nói Tống Hải Đình đến viện dưỡng lão để gặp mẹ anh ta là Lưu Mai, sợ bà Lưu Mai bị kích động sẽ làm ra chuyện gì đó, nhờ anh tới xem thử.
Em biết đấy, nếu không phải vì em thì anh sẽ không quan tâm đến mấy chuyện hỗn độn này đâu, em có đi không? Em không đi thì anh tiếp tục làm việc đây.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy chuyện này, nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn: “Em đi, em đi! Chuyện lớn như vậy sao anh không nói sớm với em chứ?”
“Đó chẳng phải vì anh muốn em ngủ thêm chút nữa sao.
Thẩm Hạ Lan, nhắc đến chuyện của Tống Dật Hiên em có vẻ rất tích cực đấy.”
Diệp Ân Tuấn nói với giọng đầy chua chát.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ôm lấy đầu anh hôn một cái.
“Ngoan đi, đừng có ghen tuông như vậy.
Bây giờ Tống Dật Hiên đang ở Vân Nam xa xôi, muốn về đây phải mất sáu đến bảy tiếng đồng hồ, đó là trong trường hợp sớm nhất, ngộ nhỡ dì Lưu Mai xảy ra chuyện thì phải làm sao? Đây là chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người đấy.
Anh đợi em chút, em thay quần áo rồi đi.”
Thẩm Hạ Lan vội vội vàng vàng chạy tới phòng thay đồ.
Diệp Ân Tuấn cười lắc đầu, chạm nhẹ vào chỗ Thẩm Hạ Lan vừa hôn lên.
Hừm!
Thật mềm mại!
Anh thẫn thờ đi thay quần áo, nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan một hồi, Thẩm Hạ Lan cũng đi xuống.
“Đi thôi!”
“Ân Tuấn, chúng ta có cần mua một ít hoa quả hoặc đồ dinh dưỡng gì đó để mang làm quà không?”
Thẩm Hạ Lan hỏi với vẻ lo lắng.
“Không cần đâu, Lưu Mai bây giờ cũng chẳng nhận ra ai, chúng ta qua đó xem bà ấy có sao không là được rồi, những chuyện khác đợi Tống Dật Hiên về rồi nói.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút do dự.
“Anh nói thật sao?”
“Không thì mua chút hoa quả đi.”
“Diệp Ân Tuấn, anh đúng là qua loa có lệ mà!”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng nhìn thấy sự qua quýt của Diệp Ân Tuấn.
“sếp Diệp, Mợ Diệp, xin lỗi hai người, không thấy bà Lưu Mai đâu cả.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều sửng sốt.
“Không thấy là ý gì?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng hỏi.
Cô y tá gần như sắp khóc đến nơi.
“Sau khi ông Tống rời đi, tôi có vào phòng xem xét tình hình thì thấy bà Lưu vẫn ngồi ở cửa sổ, nhưng đến lúc tôi từ nhà vệ sinh quay lại thì không thấy bà Lưu đâu nữa.
Ở đây chúng tôi có người giám sát, nhưng không phát hiện ra bà Lưu Mai ra khỏi phòng.
Làm sao bây giờ? Cậu Tống sẽ giết tôi mất.”
Cô y tá khóc hết nước mắt.
“Cô cứ từ từ đã, cô nói là bà Lưu Mai không ra khỏi phòng sao? Sao cô có thể chắc chắn là bà ấy không ra khỏi phòng chứ?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng hỏi.
Cô y tá lau nước mắt và nói: “Chúng tôi đã xem camera giám sát, nhưng trong camera không có bất cứ dấu vết nào cho thấy bà Lưu Mai đã ra ngoài, nhưng làm thế nào mà bà ấy có thể biến mất trong không khí như vậy chứ? Không thể như vậy được!”
“Đưa bọn tôi tới phòng camera.”
Trực giác mách bảo Diệp Ân Tuấn trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Thẩm Hạ Lan đi theo Diệp Ân Tuấn và y tá vào phòng camera.
Camera trong phòng giám sát vẫn đang chạy.
Diệp Ân Tuấn xem lại từ đầu, nhưng anh phát hiện ra trong video có một đoạn có vấn đề.
“Mọi người nhìn xem, thời gian ở đây và thời gian ở phía sau hình như không khớp, khoảng trống hơn mười phút ở giữa có lẽ đã bị ai đó cắt đi rồi, nối lại với thời gian ăn khớp ở trước đó, khiến người ta không thể nhận ra sự chênh lệch thời gian, nhưng thời gian ở đây lại lộ ra vấn đề này.
Nếu như không có ai xem xét cẩn thận, căn bản sẽ khó mà phát hiện ra được.
Bà Lưu Mai xem ra đã bị ai đó đưa đi rồi.
Hơn nữa đối phương cũng đã cắt hết những đoạn này, những người trong phòng giám sát này hoặc những người biết được nơi ở của bà Lưu Mai.
Khoảng thời gian đó ai đang trực ban? Người đâu?”
Phân tích của Diệp Ân Tuấn khiến cho trưởng khoa và các y tá ngay lập tức hiểu ra.
“Hôm nay là anh Trương trực ban, vừa rồi lúc tôi tới kiểm tra phòng giám sát, đúng lúc anh ấy đi vệ sinh.”
Lời nói của viện trưởng khiến Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Mau phái người đi tìm anh ta, nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ anh ta muốn chạy trốn rồi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, viện trưởng vội vàng cử người đi tìm, tiếc là họ đã đến muộn một bước.
“Mau báo cảnh sát đi, bắt tên Trương đó lại.”
Viện trưởng vội vàng báo cảnh sát.
Trên đường cảnh sát tới đây, tên Trương đó đã xảy ra vụ tai nạn xe, chết ngay tại chỗ.
Tất cả manh mối đều bị đứt ở đây.
Đôi lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt vào nhau.
“Xem ra tất cả những chuyện này đều đã được tính toán trước, đối phương có lẽ đã tính toán trước tất cả.
Rốt cuộc là ai đã làm vậy?”
“Trước tiên không quan tâm đó là ai, phải nói chuyện này với Tống Dật Hiên đã, muốn giấu cũng không giấu được.”
Diệp Ân Tuấn thở dài, Cuối cùng họ lại chẳng giúp được gì.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bã, hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên.
“Tống Dật Hiên, anh nghe tôi nói, đừng lo lắng gì cả, tôi và Ân Tuấn tới viện dưỡng lão rồi, đáng tiếc là không thấy bác đâu cả, bác mất tích rồi.”
“Mất tích gì chứ?”
Giọng điệu của Tống Dật Hiên có chút kiềm chế.
Thẩm Hạ Lan biết Lưu Mai có ý nghĩa thế nào với Tống Dật Hiên, nhưng cô không thể làm gì được.
“Khi tôi và Ân Tuấn tới nơi, y tá nói là bác không hề ra khỏi phòng, nhưng Ân Tuấn đã phát hiện ra có người đã cắt đoạn trong video giám sát, còn người trực ban họ Trương đã bị đâm chết lúc chúng tôi đi tìm anh ta rồi, tất cả đều rất trùng hợp, bây giờ chúng tôi thật sự không biết bác đang ở đâu, xin lỗi anh.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến tay của Tống Dật Hiên nắm chặt lại với nhau.
“Chuyện này không liên quan gì đến hai người cả, tôi sẽ bay về ngay.”
Nói xong, Tống Dật Hiên cúp điện thoại.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ chán nản: “Làm sao bây giờ? Chắc anh ấy cũng sắp phát điên mất rồi.
Vừa mới phải trải qua một mối tình tan vỡ, bây giờ đến bác cũng mất tích, ông trời muốn trêu đùa với anh ấy bao nhiêu lần nữa?”
“Mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi, yên tâm đi.”
“Em biết, chỉ là trong lòng có chút buồn thôi.”
Thẩm Hạ Lan dựa vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn và thì thầm: “Chúng ta có thể giúp anh ấy gì chứ?”
“Có vẻ như không giúp được gì, chỉ có thể đợi anh ta quay về rồi giải quyết thôi.”
Thẩm Hạ Lan không nói thêm gì cả, cùng Diệp Ân Tuấn về nhà.
Sau khi Tống Dật Hiên cúp điện, lập tức gọi cho Tống Hải Đình.
“Có phải do ông làm không?”
“Chuyện gì vậy? Tống Dật Hiên, chú ý thái độ của con đi, ta là ba con đấy!”
Tống Hải Đình rất không hài lòng với thái độ của Tống Dật Hiên.
“Nếu như ông không phải ba tôi, tôi đã trực tiếp bắn chết ông rồi.
Có phải ông làm không? Có phải là ông sau người đến viện dưỡng lão bắt mẹ tôi đi không? Ông đưa bà ấy đi đâu rồi?”
Lời nói của Tống Dật Hiên ngay lập tức khiến Tống Hải Đình choáng váng.
“Mẹ con bị người ta đưa đi rồi sao?”
“Đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, không phải ông thì còn ai chứ? Mẹ tôi ở viện dưỡng lão bao nhiêu năm nay đều ổn, hôm nay ông vừa rời đi thì mẹ tôi cũng mất tích, ông còn nói là không liên quan đến ông sao, bản thân ông thấy tin được không? Tôi nói cho ông biết, Tống Hải Đình, mẹ tôi mà xảy ra bất cứ chuyện gì, ông không xong với tôi đâu!”
Tống Dật Hiên nói xong thì cúp máy.
Tống Hải Đình rơi vào trạng thái mơ hồ choáng váng.
Lưu Mai mất tích sao?
Sao có thể như thế chứ?
Là ai có thể đưa Lưu Mai đi?
Lẽ nào là người trong nhà?
Tống Hải Đình vội vã trở về nhà, nắm lấy cổ tay bà Tống và nói: “Có phải là bà sai người đưa Lưu Mai đi không? Bà đã là bà Tống rồi, cái gì tôi cũng cho bà hết rồi, chỉ trừ tờ giấy chứng nhận kết hôn thôi, bà còn gì không hài lòng sao? Lưu Mai đã bị điên rồi, bây giờ bà ấy là một bà lão gần đất xa trời rồi, tại sao còn chưa buông tha cho bà ấy chứ?”
Bà Tống bị Tống Hải Đình lắc đến mức choáng váng.
“Ông nói cái gì vậy? Tôi đưa Lưu Mai đi làm gì chứ? Tôi ăn no rửng mỡ sao? Tống Dật Hiên nhà ông giống như ác quỷ vậy, nếu tôi thật sự động đến bà ta, tôi còn giữ lại được cái mạng này sao? Tôi còn chưa sống trọn vẹn đời này mà, chuyện ngu ngốc như vậy tôi không thèm làm.”
“Không phải bà sao?”
Tống Hải Đình ngay lập tức ngẩn người ra.
“Không phải bà thì còn ai có thể đưa Lưu Mai đi chứ? Bọn họ đưa Lưu Mai đi làm gì?”
Bà Tống đẩy Tống Hải Đình ra, nói với giọng giận dữ: “Làm sao tôi biết được? Tôi cũng không phải bọn họ.”
Tống Hải Đình hoàn toàn hoảng loạn.
“Nếu như không phải là bà, vậy chuyện này rắc rối rồi đây.”
“Sao vậy? Rốt cuộc là làm sao?”
Bà Tống vẫn chưa cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Tống Hải Đình ngồi xuống ghế sofa và nói: “Bao nhiêu năm nay tôi mới tới gặp bà ấy một lần, sao bà ấy lại mất tích chứ? Tống Dật Hiên nói cho dù thế nào cũng không tin tôi.
Không có chuyện gì thì không sao, nếu xảy ra chuyện, sao tôi có thể giải thích với nó chứ?”
“Nó là con trai ông, không phải ba ông! Nhìn xem bộ dạng đức hạnh bây giờ của ông đi.”
Bà Tống càng nghe càng thấy tức giận, dứt khoát lên lầu, nhắm mắt làm ngơ.
Tống Hải Đình không thể bình tĩnh thêm được nữa.
Ông đã phái rất nhiều người đi tìm Lưu Mai, nhưng đáng tiếc Lưu Mai giống như đã bốc hơi khỏi nơi này vậy, một chút tin tức hay dấu vết đều không có.
Khi Tống Dật Hiên về đến nơi, Diệp Ân Tuấn bên này đã lật tung cả cái Hải Thành lên, những vẫn không có tin tức gì của Lưu Mai.
Thẩm Hạ Lan đã một mình đi tìm khắp nơi, nhưng cuối cùng vì quá mệt mỏi nên đã bị Diệp Ân Tuấn đưa về nhà để nghỉ ngơi.
Tống Dật Hiên đã đáp máy bay về trong đêm.
Anh ta toát ra một luồng khí lạnh u ám đáng sợ, giống như một con ác ma vừa bước ra từ địa ngục vậy, anh đi thẳng tới nhà họ Tống, đạp tung cánh cửa, kéo bà Tống ra khỏi giường.
“Mẹ tôi đang ở đâu?”
Tống Dật Hiên lúc này giống như La Sát vậy, ánh mắt đục ngầu dọa bà Tống run bần bật.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không biết mẹ cậu đang ở đâu?”
“Dật Hiên, bà ấy thật sự không biết đâu, ta đã cho người đi tìm rồi, mặc dù không có tin tức của mẹ con, nhưng cũng có chút manh mối, con bỏ bà ấy xuống trước đã.”
Câu nói của Tống Hải Đình khiến khóe mắt Tống Dật Hiên chợt lóe lên.
“Manh mối gì? Nói đi!”.