Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn chạy lên nhanh hơn so với Tống Dật Hiên một chút.

Khi anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngồi chồm hổm trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, không nhịn được bước nhanh tới.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cái gương.”
Thẩm Hạ Lan mở lớn miệng thở hổn hển.

Diệp Ân Tuấn nhìn vào tấm gương, trên đó có viết một dòng chữ màu đỏ, để cho bọn họ bớt xen vào chuyện của người khác.

Khi Tống Dật Hiện chạy đi lên vừa lúc thấy một màn như vậy.

“Ai mà có thể trà trộn vào nhà cũ của nhà họ Diệp vậy chứ?”
Những lời này của Tống Dật Hiên cũng coi như nhắc nhở Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ nhà cũ của nhà họ Diệp là do anh quản lý, hẳn là không có người mới nào vào được.

“Quản gia, đưa tất cả mọi ngưới đến phòng khách cho tôi.”
Âm thanh của Diệp Ân Tuấn lạnh như băng.

Anh thì sao cũng được, nhưng mà có người lại dám hù dọa Thẩm Hạ Lan như vậy thì không thể nào tha thứ được.

Lúc đầu Thẩm Hạ Lan bị kinh ngạc một chút nhưng bây giờ nhìn thấy chữ trên mặt gương đối diện được viết bằng son môi của mình nên đã không nhịn được nhanh chóng đứng dậy lau chữ viết trên mặt gương đi.

“Em làm gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn có chút khó hiểu mà nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Em đã chụp ảnh lại rồi nên nhanh lau đi, không thì một chút nữa bọn nhỏ lại thấy, đừng làm bọn nhỏ sợ.”
Đang nói chuyện, Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đã đi tới.

“Ba, mẹ, sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Tranh có chút lo lắng mà nhìn Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ, lúc nãy sao mẹ hét lên vậy? Nhìn thấy con chuột phải không?”
Diệp Nghê Nghê dụi hai mắt của mình kiểu chưa tỉnh ngủ.

Bọn nhỏ đều ở đây nên Diệp Ân Tuấn cũng không dám nói gì thêm.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là thấy một con gián nên gọi ba con đánh chết rồi.”
Sắc mặt của cô tái nhợt nhưng vẫn tươi cười như hoa.

“Mẹ, mẹ thật là kém có một con gián thôi mà sợ cái gì? Con có thể tự mình đánh chết nó “
Bộ dáng của Diệp Nghê Nghê giống như đặc biệt giỏi.

“Nghê Nghê thật giỏi.

Tranh con mang theo em gái ra ngoài chơi được không? Ba và chú Tống định dọn dẹp nhà vệ sịnh một chút.”
Thẩm Hạ Lan cười nói cới Diệp Tranh.

Diệp Tranh cau mày liếc mắt nhìn Thẩm Hạ Lan một cái xác nhận Thẩm Hạ Lan không sao, sau đó mới gật đầu mang theo Nghê Nghê rời khỏi.

Lúc đi tới cửa, cậu bé quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Mẹ, bọn họ đều đã tập hợp ở phòng khách rồi.”
Những lời này ngay lập tức khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy tất cả những gì mình nói giống như cũng không giấu diếm được Diệp Tranh.

“Mẹ biết rồi, cảm ơn con.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vẫn rất khó coi.

Mấy người xuống lầu, nhìn những người giúp việc trước mắt, Diệp Ân Tuấn lạnh lùng hỏi: “Tất cả mọi người đều ở đây phải không?”
“Ngoại trừ anh Cường, anh Cường đi ra ngoài mua công cụ làm cỏ vẫn chưa trở về còn những người khác đều ở đây.”
Thẩm Hạ Lan nghe quản gia nói như vậy, cầm một tập giấy A4 phát cho moi ngươi nói: “Mỗi người viết trên giấy sáu chữ xen vào việc của người khác rồi nộp lên đây.

Nếu cố ý viết xấu, tôi sẽ phạt nặng.”
Thẩm Hạ Lan đã mở miệng nói như vậy cũng có người bất mãn nhưng có Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên ở bên cạnh nên cũng không có ai lên tiếng, cứ như vậy nhìn những người giúp việc cầm bút viết chữ.

Không bao lâu, mấy chữ này đã viết xong.

Thẩm Hạ Lan nhìn chữ của những người này so sánh với những chữ ở trên tấm gương không khớp với nhau.

“Cường khi nào mới về? Các người ra ngoài tìm thử xem hoặc là gọi điện thoại để cho anh ta trở về.”
Đang lúc nói chuyện, quản gia vội vàng nói: “Bà chủ, Cường đã về rồi.”
“Cũng để anh ta tới đây viết sáu chữ này đi.”
Hành động của Thẩm Hạ Lan khiến mọi người nghi ngờ, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cũng không giải thích.

Cường ngơ ngác đi vào.

Nhìn thoán qua thì đây là một người đàn ông rất thật thà.

Anh ta dựa theo lời dặn dò của Thẩm Hạ Lan viết trên giấy sáu chữ.

Thẩm Hạ Lan nhìn một cái, vẫn như cũ không khớp.

“Sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu với Diệp Ân Tuấn.

“Mấy người đều đi xuống hết đi, nên làm cái gì thì làm đi.”
Diệp Ân Tuấn để cho bọn họ rời khỏi.

“Cái này không khoa học, ngoại trừ những người trong nhà bất ngờ làm thì không thể nào có người ẩn nấp vào được.

Anh cũng biết nhà họ Diệp của chúng ta cũng không phải là nhà bình thường, huống chi bảo vệ nhà mình đều là những người người được tuyển chọn ra trong hàng ngàn người, người bình thường chắc chắn không vào được phòng ngủ của chúng ta.

Nhưng mà bây giờ chữ viết như vậy lại xuất hiện ở phòng ngủ của chúng ta, chứng minh đối phương ở ngay trong nhà của chúng ta.

Nhưng mà bây giờ đã xem qua tất cả của mọi người rồi nhưng sao lại không có chứ?”
Thẩm Hạ Lan phân tích nhưng kiểu gì cũng không phân tích không được.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên cũng có chút ngưng trọng.

“Thật xin lỗi vì đã làm liên lụy đến các cậu.”
“Nói liên lụy cái gì chứ? Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy rằng nhà họ Diệp giống như luôn dọn dẹp không sạch vậy.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Diệp Ân Tuấn có chút phiền muộn.

Đây cũng là vấn đề mà anh vừa mới nghĩ tới.

Nếu thật sự là trong nhà họ Diệp có kẻ phản bội, anh thật sự sợ là Thẩm Hạ Lan và bọn nhỏ sẽ xảy ra chuyện.

“Chuyện hôm nay để tôi điều tra, Hạ Lan, Tống Dật Hiên, mấy người đừng động vào.

Lần này đây, nhà họ Diệp nếu không điều tra sạch sẽ thì Diệp Ân Tuấn tôi cũng không có chỗ dùng được.”
Diệp Ân Tuấn nói xong xoay người đi rời khỏi phòng khách.

Thẩm Hạ Lan thực ra muốn nói cô không có ý đó, nhưng mà bây giờ thấy bộ dạng của Diệp Ân Tuấn như vậy, anh sẽ không nghe lọt lời giải thích của mình.

“Còn không mau đuổi theo? Không sợ tên đàn ông ngu ngốc kia quan tâm vào những chuyện lặt vặt hả?”
Tống Dật Hiên hai tay khoanh trước ngực tựa vào chỗ đó mà nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Ân Tuấn không phải là người yếu ớt như vậy, anh ấy muốn thanh lý sạch sẽ nhà họ Diệp tôi cũng sẽ ủng hộ, không nói dối anh, tôi vẫn luôn cảm thấy bà cụ Diệp Phương Thiến hình như vẫn đang còn ở nhà, cái loại cảm giác này lúc nào cũng khiến cho tôi cảm thấy sởn gai ốc, đặc biệt là lúc tôi nghỉ ngơi, luôn có thể cảm giác được có một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, loại cảm giác này tôi không có cách nào nói với Ân Tuấn nhưng mà nó thật sự tồn tại.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lông mày của Tống Dật Hiên nhíu chặt lại.

“Đây cũng không phải là chuyện nhỏ sao cô lại không nói cho cậu ấy? Ngộ nhỡ lúc cậu ấy không ở nhà cô xảy ra chuyện thì phải làm sao? Chuyện lần trước cô còn không nhớ hay sao?”
So với sự lo lắng của Tống Dật Hiên thì ngược lại Thẩm Hạ Lan bình tĩnh hơn nhiều.

“Không có chuyện gì, tôi hiểu rõ chính mình.

Tống Dật Hiên tôi cảm thấy rằng Phương Thiến vẫn còn sống.”
“Cái gì? Nhưng mà lúc đó Hoắc Chấn Đình và Hoắc Chấn Hiên tận mắt nhìn thấy bà ta đã bị nổ chết mà.”
“Vậy có người nhìn thấy thi thể của bà ta không?”
Thẩm Hạ Lan hỏi lời này Tống Dật Hiên vội vàng lắc đầu.

“Xe đều bị nổ không còn hình dạng, ai còn đi coi thi thể làm gì nữa, với lại lúc đó Diệp Ân Tuấn vội vã tìm cô, anh em nhà họ Hoắc cũng có chút kinh ngạc, vì vậy…”
“Vì vậy cơ bản là không ai nhìn thấy thi thể của bà cụ Diệp Phương Thiến phải không? Vì vậy tôi nói bà ta có thể còn sống cũng không phải là không có khả năng!”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo ý nghĩa âm u.

Phương Thiến đối với Thẩm Hạ Lan mà nói đó là bóng ma vô cùng lớn ở trong lòng.

Cô biến thành người câm, cô suýt chút nữa chết ở đây, những điều này đều do bà cụ Diệp Phương Thiến ban tặng cho cô.

Cho dù bây giờ đang đứng ở trong phòng khách này, cô vẫn có thể nhớ tất cả những gì Phương Thiến đã làm với cô.

Tống Dật Hiên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, không khỏi nói: “Nếu như bà ta thật sự không chết, có lẽ sẽ tìm cô để gây rối, tốt nhất là cô nên nói rõ ràng với Diệp Ân Tuấn.”
“Từ từ, Tống Dật Hiên, nếu Phương Thiến không chết, bà ta ở lại nhà họ Diệp là đến tìm tôi như vậy thì đương nhiên tôi không sợ.

Tôi chỉ không biết bà ta trốn ở chỗ nào có liên quan đến việc mất tích của mẹ anh hay không.”
Nghe Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, ánh mắt của Tống Dật Hiên cũng âm u hơn.

“Nếu bà thật sự có liên quan đến chuyện của mẹ tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta.”
“Tôi chỉ là suy đoán mà thôi cũng không chắc chắn được, dù sao bây giờ cũng không có manh mối gì.”
Thẩm Hạ Lan uống một ngụm nước ấm an ủi.

Cô nhìn toàn bộ phòng khách, luôn cảm thấy nơi này âm u, loại cảm giác này không khỏi khiến cho cô muốn tìm kiếm Diệp Ân Tuấn.

“Ân Tuấn đi đâu rồi?”
“Chồng của cô mà lại hỏi tôi? Sao tôi biết được? Đúng rồi, không phải buổi tối các người mời tôi ăn cơm sao? Còn không để cho người giúp việc nấu cơm đi?”
Tống Dật Hiên vuốt bụng của mình mà nói.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, để quản gia sắp xếp người nấu cơm còn mình tự đi tìm Diệp Ân Tuấn.

“Này, cô đi tìm Diệp Ân Tuấn còn tôi bây giờ thì phải làm sao?”
“Một mình ngẩn người đi.”
Thẩm Hạ Lan cũng không xem Tống Dật Hiên là người ngoài, trực tiếp đi ra ngoài.

Bên ngoài nhà cũ của nhà họ Diệp có một cái hầm rượu, Diệp Ân Tuấn đang ở ngay cửa của hầm rượu định đi vào thì lại bị Thẩm Hạ Lan gọi lại.

“Ân Tuấn.”
“Sao em lại ra đây? Anh nói, chuyện này để anh tới điều tra, em vẫn là nên ở với Tống Dật Hiên đi, bên ngoài có chút lạnh, mặc ít như vậy mà ra ngoài, em không sợ bị cảm hả.”
Diệp Ân Tuấn một bên trách mắng, một bên lại đem áo khoác của mình cởi ra, khoác ở trên vai của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Chuyện này nhớ không nổi, chúng ta đi về trước đã, dù sao thì Tống Dật Hiên cũng là khách buổi tối hôm nay ở lại nhà chúng ta ăn cơm.

Lúc nảy xảy ra chuyện như vậy đã không lễ phép rồi, lúc này nếu chủ nhà lại vắng mặt thì người khác sẽ bàn tán.”
“Ai dám bàn tán? Anh sẽ cắt lưỡi của họ.”
Diệp Ân Tuấn hung hăng nói.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Sao bây giờ anh lại tàn nhẫn hung ác như vậy? Làm em sợ muốn chết.”
“Sợ hãi hả? Vậy thì phải ở bên cạnh anh không được đi đâu hết, nói thật, ngoại trừ chuyện hôm nay, anh thật sự rất sợ hãi.

Hạ Lan, em nghe anh, cơm nước xong em với bọn nhỏ về biệt thự ở.

Ít nhất bên kia có bọn Tử và em, khi nào mà anh thật sự sửa sang lại nhà họ Diệp xong thì anh sẽ đón bọn em trở về.”
Diệp Ân Tuấn thật sự là sợ hãi.

Anh ôm chặt Thẩm Hạ Lan, chỉ sợ Thẩm Hạ Lan lại có chuyện gì.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Diệp Ân Tuấn lo lắng.

Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn trở lại nhà họ Hoắc ở vài ngày.”
“Tại sao?”
Diệp Ân Tuấn có chút không hiểu suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Em có một suy đoán rằng Phương Thiến vẫn còn sống.

Nếu suy đoán này trở thành sự thật thì đừng nói là nhà cũ của nhà họ Diệp, cho dù là biệt thự đoán chừng bà ta cũng đã sắp xếp người vào đó rồi.

Bây giờ chỗ mà có thể làm cho em yên tâm nhất chính là nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc có chú ba và chú nhỏ ở cho dù Phương Thiến còn sống thì cũng không dám duỗi tay đến nhà họ Hoắc.

Nói thật, Ân Tuấn em có chút sợ hãi.

Bóng ma của bà ta để lại trong lòng của em quá lớn, em càng lo lắng chính là bọn nhỏ.

Một lần trước người bị thương chính là Tranh, bây giờ em không hi vọng người bị thương lại là các bé cưng của chúng ta.”
Lúc nói ra những lời này, hốc mắt của Thẩm Hạ Lan có một ít chất lỏng ấm áp chuyển động nhưng mà cô cố gắng chịu đựng.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn như chảo dầu sôi sùng sục rất dằn vặt.

Người phụ nữ anh yêu nhất, bọn nhỏ anh yêu nhất, lại không có cách nào bảo vệ an toàn cho thân thể của bọn họ, anh làm chồng làm ba cũng quá thất bại.

“Được rồi, cơm nước xong anh sẽ đưa em đi qua, anh điện thoại cho mấy chú trước đã.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại đi ra ngoài gọi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui