Tên người gọi đến được hiển thị lên là Trương Mẫn.
Trương Mẫn không gọi điện cho Tống Dật Hiên, ngược lại thì gọi điện cho cô.
Điều này là có ý gì đây?
“Sao vậy?”
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Hạ Lan có hơi kỳ lạ thì vội hỏi.
“Không sao, cháu ra ngoài một lát, hai chú trông bọn trẻ giúp cháu nhé.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cất điện thoại vào túi.
“Cơm cũng sắp dọn xong rồi, cháu còn muốn đi đâu nữa?”
Hoắc Chấn Hiên bưng mâm cơm từ bên trong đi ra.
Thẩm Hạ Lan nhéo một miếng nếm thử, mùi vị rất ngon.
“Ra ngoài một lát, có chút chuyện riêng, giúp cháu chăm sóc bọn trẻ nha.”
“Rửa tay!”
Hoắc Chấn Hiên đánh phủi tay Thẩm Hạ Lan ra, mặt lộ vẻ không đồng ý.
“Nhìn cháu kìa, đã làm mẹ của bọn trẻ rồi, cũng không biết làm tấm gương tốt cho bọn trẻ chút nào.
Hơn nữa, có chuyện gì mà phải ra ngoài vào lúc này, cũng không thể ăn xong bữa cơm rồi hẵng đi sao? Nghe lời, ăn xong bữa cơm rồi chú đưa cháu đi.
Hoắc Chấn Đình cũng tán thành với lời nói của Hoắc Chấn Hiên.
Thẩm Hạ Lan có chút bất đắc dĩ: “Làm ơn đi, chú ba, chú nhỏ, cháu đã lớn ngần này rồi, có thể cho cháu chút không gian riêng cho mình được không? Cháu chỉ đi một lát, để phần cơm cho cháu, lát cháu về ăn sau.”
“Này, không đi không được sao?”
Hoắc Chấn Hiên vẫn không muốn để Thẩm Hạ Lan ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan xua tay nói: “Đã nói là chuyện riêng rồi, chú đừng hỏi nữa.
Cháu đi đây, nhớ để phần cơm cho cháu.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Hoắc, nụ cười trên môi cô đã tắt hẳn.
Trương Mẫn gọi điện cho cô chắc chắn là có liên quan đến Tống Dật Hiên và Lưu Mai.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan biết mình không có mối quan hệ sâu rộng, nhưng chỗ nên giúp vẫn phải giúp, dù sao Tống Dật Hiên đối với cô cũng không phải là quan hệ bình thường.
Huống chi, Tống Dật Hiên còn vì cứu cô và Diệp Ân Tuấn mà nhiều lần dùng mạng mình ra đánh đổi.
Sau khi lái xe ra khỏi nhà họ Hoắc, Thẩm Hạ Lan dừng lại bên đường và gọi điện thẳng trở lại cho Trương Mẫn.
“Nói.”
Trương Mẫn có phần không vui khi nghe giọng điệu kiểu ra lệnh của Thẩm Hạ Lan.
“Sếp Thẩm, thái độ hiện tại của cô đối với tôi không mấy thân thiện?”
“Tôi cần phải thân thiện với cô thế nào? Trương Mẫn, coi như tôi đã bị mù, vẫn luôn cho rằng cô là một người phụ nữ tốt, còn muốn ghép đôi cô với Tống Dật Hiên.
Cô không những làm tổn thương trái tim của Tống Dật Hiên, mà còn đưa mẹ anh ấy đi là cớ gì? Bây giờ gọi điện cho tôi chắc là muốn đưa ra yêu cầu gì chứ gì? Nhưng tôi lấy làm lạ là, cuộc gọi này của cô có phải là đã gọi nhầm số rồi không? Người cô nên gọi cho Tống Dật Hiên chứ không phải tôi.”
Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói.
Trương Mẫn cắn chặt môi dưới, lời nói oán hận: “Cô đừng giả vờ làm người tốt trước mặt tôi.
Nói trắng ra, cô cũng chỉ là một ả trà xanh một chân đạp hai thuyền.
Tống Dật Hiên đã vì cô làm ra nhiều chuyện như vậy, cô đã làm được gì cho Tống Dật Hiên?”
“Ôi kìa, bây giờ cô đang bất bình giùm cho Tống Dật Hiên đó sao? Nhưng cô lấy thân phận gì mà khiển trách tôi?”
“Thẩm Hạ Lan, cô đừng có mà chĩa hàm răng sắc nhọn đó vào tôi.
Muốn cứu mẹ của Tống Dật Hiên về, cô tự mình đến theo địa chỉ tôi gửi cho cô.
Nếu để tôi biết cô dẫn theo người khác đến, tôi sẽ lấy mạng đổi mạng.
Cô phải tin là thật, tôi tuyệt đối không đùa giỡn.
Đặc biệt không được để cho Tống Dật Hiên biết.”
Trương Mẫn nói xong liền cúp máy.
Khóe môi Thẩm Hạ Lan khẽ nhếch lên.
Cô nói không để cho người khác biết cô ấy sẽ không nói ra sao? Thực sự cho rằng cô ấy sẽ bị dọa sợ sao?
Thẩm Hạ Lan luôn cho rằng Trương Mẫn cũng không hoàn toàn không có tình cảm với Tống Dật Hiên, càng sẽ không làm ra chuyện gì với mẹ của Tống Dật Hiên.
Vì vậy…
Trương Mẫn gửi địa chỉ tới.
Thẩm Hạ Lan không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gửi địa chỉ này cho Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn.
“Đừng vội đến, một mình em ứng phó được.
Đừng quá lo lắng cho em.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn cho Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn xong, cô lái xe tới theo địa chỉ mà Trương Mẫn đã gửi.
Trương Mẫn chọn một câu lạc bộ, còn là câu lạc bộ cao cấp.
Với sự hiểu biết của Thẩm Hạ Lan về Trương Mẫn, cô ta sẽ không tự mình quyết định một câu lạc bộ như vậy trừ khi người đứng sau cô ta không giàu thì sang.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến người có thù oán với mẹ con Tống Dật Hiên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mẹ của Tống Đình thôi.
“Ân Tuấn, tìm người điều tra mẹ của Tống Đình, bà Tống hiện đang làm gì và ở đâu? Xem có thể tiếp cận được không.”
Lời căn dặn của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Một mình em thật sự không sao chứ? Đừng có khoe tài, anh qua bên chỗ em trước.”
Diệp Ân Tuấn lo lắng không yên về Thẩm Hạ Lan.
Trước kia là ai nói cô không có mối quan hệ sâu rộng, những chuyện như vậy giao cho anh xử lý là được rồi, sao vừa mới đó cô lại một mình đi gặp Trương Mẫn?
Thực ra, Thẩm Hạ Lan cũng rất bất đắc dĩ.
Cô thực sự cho rằng mình không có mối quan hệ sâu rộng để giúp cho Tống Dật Hiên, vì vậy mới để Diệp Ân Tuấn giải quyết, nhưng bây giờ Trương Mẫn chỉ đích danh cô đến đó một mình, cô có thể làm sao được?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng trả lời Diệp Ân Tuấn: “Anh thực sự không cần lo cho em, em nghĩ Tống Dật Hiên sẽ đến nhanh thôi.
Trương Mẫn đã chỉ đích danh kêu em đến đó một mình thì chắc chắn đã có sẵn sự chuẩn bị.
Em đã điều động bọn người Tử, anh có thể yên tâm, sự an toàn của em sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa, em còn là học trò của anh cơ mà, yên tâm đi.”
“Nhất định phải đảm bảo an toàn cho bản thân.
Em nên biết là, bây giờ anh thà làm mích lòng tất cả mọi người cũng không muốn em bị thương.”
“Biết rồi.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp máy, cô thu xếp cho Tử, rồi sau đó bước vào câu lạc bộ.
Một nhân viên tiếp khách ở lối vào của câu lạc bộ, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì vội vàng bước tới.
“Bà Diệp, xin mời đi bên này.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.
Nhân viên tiếp khách có thể nhận ra cô ngay khi nhìn thấy và đưa cô vào phòng VIP nói rõ lên một điều.
Trương Mẫn hoặc là khách VIP ở đây hoặc là có quan hệ gì đó với quản lý ở đây.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Tống Dật Hiên.
“Điều tra xem ai là chủ sở hữu của câu lạc bộ này? Tôi nghĩ hẳn là có quan hệ với Trương Mẫn.”
Tống Dật Hiên đang gấp rút đến đây, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Hạ Lan, anh ta đã nhanh chóng tiến hành điều tra.
Thẩm Hạ Lan được nhân viên tiếp khách dẫn đi vào một phòng VIP.
Trương Mẫn ngồi ở đó.
Trên tay cô ta đang cầm ly rượu, bên trong ly rượu là rượu vang đỏ, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly rượu, nhìn tư thế chuyên nghiệp, hẳn không phải là vừa mới học mà làm ra được.
Hoặc là theo cách mà Thẩm Hạ Lan có thể hiểu là từ nhỏ Trương Mẫn đã sống trong một môi trường cực tốt, không phải là cô gái hiền lành siêng năng và chân thành mà được nhìn thấy ở ngoài mặt.
“Lưu Mai đâu?”
Thẩm Hạ Lan đảo mắt nhìn quanh phòng VIP, hoàn toàn không nhìn thấy ai khác.
Trương Mẫn đóng cửa phòng VIP lại, hơn nữa còn khóa trái.
“Ngồi đi, hai chúng ta nói chuyện trước.”
“Tôi không có chuyện gì để nói với cô, Trương Mẫn, cô nên biết người mà Tống Dật Hiên quan tâm nhất chính là mẹ của anh ấy, cô làm như vậy sẽ chỉ càng đẩy Tống Dật Hiên ra xa hơn mà thôi.
Tôi không tin cô không hề có chút tình cảm nào với anh ấy.”
“Vậy nên? Cô đến là để làm thuyết khách? Hay là cho rằng tôi và anh ta còn có khả năng? Thẩm Hạ Lan, cô quá ngây thơ rồi.
Có lúc tôi thật sự nghi ngờ rằng, đến cuối cùng cô làm sao mà lên đến vị trí cao như vậy?”
Trương Mẫn cười mỉa mai, sau đó ngồi xuống, rót một ly rượu vang đỏ cho Thẩm Hạ Lan.
“Nếm thử xem, nghe nói là Lafite năm 1982, uống rất ngon, nhưng tôi uống vào cũng chỉ có như vậy.”
Trương Mẫn cười nhạt nhẽo, dáng vẻ này dường như vẫn là dáng vẻ cô gái hiền lành mà Thẩm Hạ Lan vừa mới quen biết.
Thẩm Hạ Lan ngồi đối diện với cô ta, cũng không nhìn ly rượu trước mặt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là cô đang giở trò gì vậy?”
“Tổi chỉ muốn cùng cô trò chuyện một lát, không được sao?”
Trương Mẫn khẽ mỉm cười, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn thấy được một vẻ mất mát trong mắt cô ta.
“Nói chuyện thì có thể nói bất cứ lúc nào, trước tiên cô đưa dì Lưu Mai trở về trước.”
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Trương Mẫn hớp hết rượu vang đỏ trong ly vào miệng, rồi sau đó nuốt ực xuống.
“Tuyệt! Uống rượu vang đỏ uống như vậy vẫn là đã nhất, nhưng họ nói với tôi rằng uống rượu vang đỏ phải thưởng thức từng chút từng chút một, tôi uống không quen.”
Nghe những lời nói mà như không nói của Trương Mẫn, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đứng dậy rời đi.
“Cô đi đi, nếu cô đi tôi sẽ lập tức cho người giết chết Lưu Mai.
Dù sao giữa tôi và Tống Dật Hiên cũng không còn khả năng nữa rồi, tôi cũng không ngại thêm một chút cảm giác bị thù sâu hơn biển.
Có lẽ, có thể khiến anh ta hận tôi cả đời này cũng là một loại tình cảm.”
Trương Mẫn chậm rãi nói, nhưng Thẩm Hạ Lan không đủ dũng khí để bước ra.
Cô nhìn Trương Mẫn muốn tìm ra một chút vẻ đùa giỡn từ trong mắt của cô ta, nhưng điều cô thấy được là sự điên cuồng và bất chấp tất cả.
Trương Mẫn đã có một chút điên!
“Trương Mẫn, cô bình tĩnh một chút, cô và Tống Dật Hiên còn chưa đến mức đó.
Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thấy Tống Dật Hiên vẫn rất quan tâm đến cô.
Hẳn là cô biết, con người anh ấy một khi đã yêu rồi thì sẽ không bao giờ buông tay.”
“Đúng vậy, có lúc tôi thực sự rất vui mừng vì mình có thể cùng anh ta yêu đương một thời gian, nhưng tôi không giống với anh ta.
Thẩm Hạ Lan, tình yêu của cô và Diệp Ân Tuấn khiến người ta ghen tị và muốn phá hủy cô có biết không hả?”
Trương Mẫn nhìn Thẩm Hạ Lan, nói từng chữ từng câu: “Tôi đã nghe Tống Dật Hiên nói qua về cảnh ngộ của cô, nói thật, tôi rất đồng cảm và cũng khâm phục cô.
Nếu là tôi, có lẽ tôi đã không thể kiên trì đoạn tình cảm này từ lâu rồi.
Nhưng cô đã kiên trì, bây giờ Diệp Ân Tuấn đối xử với cô hết mực cưng chiều và quan tâm chu toàn.
Trời mới biết tôi cũng muốn cùng Tống Dật Hiên già đi đến đầu bạc như vậy.
Tiếc là, tôi không làm được.”
“Không có gì là không làm được, chỉ là xem cô có muốn hay không.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Trương Mẫn có chút kích động.
“Tôi muốn, tôi muốn nhận được tình yêu của Tống Dật Hiên hơn bất kỳ ai hết.
Từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương.
Ba mẹ tôi hy sinh sớm, một mình tôi nuôi em trai, không ai biết tôi đã vượt qua như thế nào.
Nhưng ông trời không thích tôi, em trai tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, sau năm ba mẹ tôi hy sinh thì không ổn.
Bệnh viện có sẵn tim để ghép nhưng tôi không có tiền.
Vào thời điểm đó, ai biết được một đứa trẻ mười mấy tuổi đối với niềm khát vọng tiền bạc như thế nào? Vì để cứu em trai tôi đã bán mình đi.
Tôi tự bán mình đó cô hiểu không? Đời này tôi không thể tự lựa chọn con đường mình muốn đi, không thể làm việc mà mình thích, càng không thể yêu người mình yêu.
Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại để tôi gặp phải cô? Nhìn thấy cô cả ngày ngâm mình trong mật, cô không biết tôi muốn hủy hoại cô, muốn phá hủy tình yêu của cô đến nhường nào.
Tôi còn cảm thấy cả ngày cô ở trong bệnh viện trông nom Diệp Ân Tuấn hôn mê bất tỉnh thật đẹp biết bao.”
Trương Mẫn vừa cười vừa nói.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút chán ghét.
“Cô điên rồi sao? Bản thân cô không hạnh phúc, cô cũng không muốn thấy người khác hạnh phúc.
Trương Mẫn, đầu cô có vấn đề rồi, cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý, nếu như cô không quen ai, tôi có thể giới thiệu cho cô.”
“Cô im miệng! Thẩm Hạ Lan, cô mới cần đi gặp bác sĩ tâm lý! Cô đã có Diệp Ân Tuấn rồi, còn chiếm hữu Tống Dật Hiên làm gì nữa? Cô có biết chỉ vì một câu nói xấu về cô mà Tống Dật Hiên đã tát tôi không? Trong lòng anh ta cô còn quan trọng hơn tôi!”
Những lời của Trương Mẫn nhất thời làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt..