| “Ai vậy?” Thẩm Hạ Lan hỏi xong, đề phòng đứng dậy.
Nhưng bên ngoài không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Hay là mình bị nghe nhầm? Thẩm Hạ Lan cẩn thận đi tới.
Đây là nhà họ Hoắc, dù thế nào thì cô cũng cảm thấy Trương Mẫn không có khả năng đến đây gây chuyện.
Thẩm Hạ Lan đi tới trước cửa sổ, cẩn trọng mở cửa sổ ra.
Nhưng bên ngoài không có một bóng người.
Lẽ nào ban nãy cô nghe nhầm? Thẩm Hạ Lan nghĩ thầm.
Hoặc là do cuộc điện thoại của Tống Dật Hiên đã khiến cô hơi căng thẳng.
Thẩm Hạ Lan thở dài, đóng cửa sổ lại.
Nhưng lúc quay người lại thì bị dọa một trận.
Không biết từ lúc nào, sàn sau bệ cửa sổ xuất hiện một hộp giấy bị ai ném vào.
Là ai?
Là ai có thân thủ tốt như vậy?
Có thể đi lại tự nhiên như vậy trong nhà họ Hoắc? Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày, dè dặt bước lại gần, dùng chân đạp nhẹ chiếc hộp.
Không có bất cứ âm thanh nào, lúc này cô mới cầm nó lên, áp lên
tai nghe ngóng.
Cô phải cẩn thận, nếu là bom do kẻ nào đó ném vào thì hỏng.
Nhưng bên trong không có bất cứ tiếng động nào.
Thẩm Hạ Lan vẫn rất thận trọng, nhưng cũng hơi tò mò bên trong có gì.
Là ai ném thứ này vào chứ? Trong này rốt cuộc là gì? Thẩm Hạ Lan xác nhận thêm lần nữa để chắc chắn không có chuyện có bom, rồi dùng dao rọc giấy mở chiếc hộp.
Trong hộp là một món đồ chơi trẻ con, một con búp bê Barbie, nhưng đã bị ai đã dùng dao đâm rất nhiều nhát, nhìn hơi ghê.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cảm thấy con búp bê này rất quen.
Đột nhiên cô giật mình chạy nhanh ra ngoài.
“Chú ba, Nghệ Nghê đâu?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Hiên hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời cô rất nhanh: “Nghề Nghệ ra ngoài chơi với quản gia rồi, có chuyện gì thế?”
“Trời tối thế này rồi sao vẫn chưa về?” Lòng Thẩm Hạ Lan bồn chồn không yên.
Hoắc Chấn Hiên nhìn giờ, đã hơn bảy giờ rồi.
“Để chú gọi điện, chú lo xử lý công việc không để ý thời gian”Hoắc Chấn Hiên nhanh chóng gọi điện thoại cho quản gia, nhưng mãi không gọi được.
Lòng Thẩm Hạ Lan rổi như tơ vò.
Vốn tưởng ở lại nhà họ Hoắc sẽ đảm bảo được an toàn cho bọn trẻ, nhưng xem ra là cô đã sơ suất rồi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng về phòng, cầm điện thoại lên thì nhìn thấy một dòng địa chỉ đã bị người giao hàng cố ý che đi.
Lúc này không quan trọng đó là cái bẫy hay không, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô chạy ra khỏi phòng, bị Hoắc Chấn Hiên ngăn lại.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi? Chú đi với cháu” “Không đâu, cháu đã gửi tin nhắn cho Ân Tuấn rồi, anh ấy sẽ đến ngay bây giờ.
Chú ba, chú tra giúp cháu gần đây người quản gia kia đã gặp chuyện gì, tiếp xúc với những ai” | Nghe Thầm Hạ Lan nói như vậy, Hoắc Chấn Hiên cảm thấy rất áy náy, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Được, chú đi tìm hiểu.
Hai đứa cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi cho chú”.
Hoắc Chấn Hiên không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy ở nhà mình.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, chạy vội ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn cũng đã tới.
“Nghề Nghê sao rồi?” “Chúng ta vừa đi vừa nói” | Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lên xe, đưa địa chỉ kia cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
“Có chuyện gì rồi?” Thẩm Hạ Lan thấy anh không lái xe mà hỏi một câu như vậy, cô lại càng sốt ruột.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng: “Đây là một bãi tập kết rác bị bỏ hoang, em tới đây làm gì?” Thẩm Hạ Lan không còn cách nào khác, kể chuyện xảy ra ban nãy với Diệp Ân Tuấn.
Nghe cô nói xong, anh tức tập đạp phanh lái xe đi về hướng bãi rác bỏ hoang kia.
Lúc bọn họ tới nơi, đang có một xe rác đi vào phía trong.
Mùi hôi thối bốc lên khắp nơi nhưng Thẩm Hạ Lan không kịp để ý.
| Cô nhanh chóng xuống xe, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Nghê Nghệ ở đâu đó nhưng khắp nơi chỉ toàn là rác, từng tầng từng lớp, vốn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Diệp Ân Tuấn xuống xe, nhỏ giọng nói với cô: “Nếu chúng thực sự vứt ở đây thì sẽ rất khó tìm” “Tại sao?” Thẩm Hạ Lan khó hiểu nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hơi do dự: “Vì rác ở đây đều bị ép rồi mới mang vứt đi, cho dù là người, cũng sẽ bị ép...” Thẩm Hạ Lan choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống.
“Nghệ Nghệ sẽ không ở trong đó phải không?” “Cứu! Cứu!”
Ngay lúc Thẩm Hạ Lan không rõ Diệp Nghề Nghê có đang ở đây hay không, thì cô đột nhiên nghe được một âm thanh yếu ớt đang kêu cứu.
“Nghề Nghê!”
Trong đầu cô giờ chỉ toàn là Nghề Nghê, cô đi theo hướng có âm thanh đó phát ra.
Bao nhiêu rác như vậy, rác lấp phía trong đã rất nhiều, trên bờ còn bao nhiêu thùng nữa.
Thẩm Hạ Lan không dám nghĩ đến chuyện Nghề Nghê bị hại, cô vô thức tìm kiếm trong bãi rác đầy ắp.
“Cứu! Thẩm Hạ Lan, cứu tôi!” Tuy giọng nói kia rất yếu ớt, nhưng đối phương đang gọi tên cô.
Thẩm Hạ Lan hơi sững lại, cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc.
Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng, kéo Thẩm Hạ Lan ra sau lưng.
“Đứng yên, để anh xem” “Em lo đó chính là Nghề Nghê” “Thẩm Hạ Lan, em bình tĩnh lại đi.
Con gái của em chưa được dạy trực tiếp gọi tên của em như vậy đâu.” Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan bình tĩnh lại.
“Đúng, đúng vậy, không phải Nghề Nghệ, nhưng là ai chứ?” “Cho dù là ai, em cũng không được làm gì, để anh” Diệp Ân Tuấn hết sức đề phòng, kéo Thẩm Hạ Lan sang một bên, bắt đầu lật dở từng lớp rác tìm kiếm.
Nếu không phải liên quan tới vợ và con gái, anh sẽ không bao giờ làm chuyện này.
Mặc dù rất sốt ruột nhưng Thẩm Hạ Lan không hề lại gần.
Tiếng cầu cứu càng ngày càng nhỏ, thậm chí không còn nghe thấy nữa.
Thẩm Hạ Lan lo lắng vô cùng.
Diệp Ân Tuấn từ từ tìm kiếm, rốt cuộc tới một cái thùng rác thì dừng lại.
Anh đá đổ chiếc thùng, một bao tải phía trong lăn ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới.
“Là ai chứ?”
“Không biết” Diệp Ân Tuấn dùng lực kéo Thẩm Hạ Lan ra phía sau, sau đó tự tay mở bao tải.
Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Cô không ngờ người trong bao tải lại là Trương Mẫn.
“Trương Mẫn? Sao cô lại ở đây?” Thẩm Hạ Lan bực bội hỏi.
Sớm biết là Trương Mẫn thì cô đã không tới, còn đưa cả Diệp Ân Tuấn tới nơi như thế này.
Đúng lúc này, điện thoại có cuộc gọi đến, là Hoắc Chấn Hiên.
“Hạ Lan, quản gia đưa Nghề Nghê về rồi.
Bọn họ mắc kẹt trong thang máy, vừa mới được cứu ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan lúc này mới yên lòng.
“Cháu biết rồi, bọn cháu quay về đây” Tắt điện thoại xong, Diệp Ân Tuấn đã túm Trương Mẫn ra ngoài.
Lúc không nhìn thấy Trương Mẫn, Thẩm Hạ Lan không kinh ngạc tới như vậy.
Tới lúc nhìn thấy tình trạng hiện tại của cô ta, cô sợ đến ngay cả người.
“Cô làm sao mà ra nông nỗi này?” Toàn thân cô ta đều là vết xây xát, máu me khắp nơi, cả người đều nhợt nhạt, nói thì như sắp đứt hơi.
Trương Mẫn cười khổ: “Nhìn bộ dạng tôi lúc này có phải rất hả dạ không?” “Phí lời, cô không muốn chết thì câm miệng lại đi.” Thẩm Hạ Lan tức giận mắng cô ta, rồi nhìn sang Diệp Ân Tuấn.
Gặp phải tình huống này cô thật lòng cũng không biết phải làm thế nào.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, rồi lại nhìn Trương Mẫn: “Báo cảnh sát đi, gọi luôn cả xe cứu thương” “Đừng báo cảnh sát! Tôi xin các người đừng báo cảnh sát” Trương Mẫn đột nhiên cầu xin.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
“Cô thành ra như thế này rồi, không báo cảnh sát chẳng lẽ chúng tôi phải chịu trách nhiệm? Trương Mẫn, chúng tôi có thể cứu cô đã là hết sức rồi.
Nhưng nếu cô còn muốn tiếp tục tính kế với tôi thì xin lỗi cô, tôi không phải con ngốc.
Tôi cũng không thèm nghe tại sao cô thành ra thế này,
không liên quan tới tôi.
Bây giờ cô có hai lựa chọn, hoặc là chết ở đây, bị người ta ép thành rác, hoặc là báo cảnh sát và gọi xe cứu thương.
Cô chọn một cái đi.” Thẩm Hạ Lan đã không còn là cô của ngày xưa nữa, sẽ không tùy tiện cho đi sự cảm thông nữa.
Trương Mẫn đã làm gì với cô, tự cô ta biết.
Giờ lại làm thành mẫu cứu đời cô ta, cô không làm được.
Thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, Trương Mẫn khổ sở nói: “Coi như tôi xin cô đấy được không? Cô đưa tôi tới bệnh viện, tôi đảm bảo sẽ không bám lấy cô nữa, có được không?”
“Không được, hoặc là tôi báo cảnh sát để họ đến xử lý chuyện này, hoặc là cô cứ đứng ở đây đi” | "sếp Thẩm, cô không nể mặt tôi cũng được, nhưng xin cô hãy nể mặt Tổng Dật Hiên có được không?” “Cô câm miệng, giờ còn nhắc đến anh ta, chỉ thêm làm nhục anh ta.
Trương Mẫn, cô thực sự khiến tôi buồn nôn đấy” Thẩm Hạ Lan xoay người đi, lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Trương Mẫn vẫn cầu xin phía sau cô: “Nếu có báo cảnh sát, tôi sẽ nói hết những điều này đều là do cô làm!” Diệp Ân Tuấn giữ lấy cằm cô ta, lạnh lùng nói: “Cô có tin trước khi cảnh sát tới tôi sẽ khiến cô câm miệng vĩnh viễn luôn không?”
Trương Mẫn lần đầu thấy biểu cảm lạnh lùng như vậy của Diệp Ân Tuấn, cô ta lập tức run lên cầm cập.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Đến lúc này rồi mà cô vẫn muốn uy hiếp tôi.
Trương Mẫn, cô hết thuốc chữa rồi.
Tôi mặc kệ cô có nỗi khổ gì, cũng không biết tại sao cô thành ra thế này.
Tôi chỉ mong về sau giữa chúng ta không còn bất cứ liên hệ nào nữa.
Nói xong, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rời đi.
Trương Mẫn lại khóc lóc: “Thẩm Hạ Lan, tôi biết đều là do tôi sai, là tôi phụ sự tín nhiệm của cô, là tôi khiến Tống Dật Hiên yêu sai rồi.
Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải trả giá.
Xem như tôi cầu xin cô, nếu tôi chết, xin cô hãy thực hiện lời hứa ban đầu, để em trai tôi vào làm ở Hoàn Trí, để nó từ | nay về sau được làm người một cách đàng hoàng.
Có được không?”
Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Trương Vũ và Trương Mẫn không giống nhau, nhưng hiện tại cô không dám đồng ý.
Trương Mẫn thấy Thẩm Hạ Lan có chút do dự, vội vàng nói: “Tôi làm gì nó đều không biết, thậm chí tôi thành ra thế này nó cũng không biết.
Tôi có thể dùng mạng mình ra đối cho nó một đời bình an vô sự, chỉ cầu xin các người không so đo cái sai của tôi mà cho nó một cơ hội có được không? Chỉ cần nó có thể vào Hoàn Trí, người đó sẽ không thể làm gì em trai tôi nữa, tôi cầu xin các người”
Khắp người cô ta toàn vết thương, chỉ có thể dập đầu xuống đất, khẩn cầu Thẩm Hạ Lan đồng ý.
Trái tim con người vốn không phải là sắt đá, nhìn thấy cô ta như vậy, Thẩm Hạ Lan đã hơi mềm lòng.
Ngay lúc cô vừa định nói, Diệp Ân Tuấn bỗng dưng ra tay..