“Em xin lỗi, Tống Dật Hiên, em thực sự xin lỗi.
Nếu có thể lựa chọn, em thực sự muốn yêu anh mà không cần đắn đo.
Anh là một người tốt, một người đàn ông rất tốt.
Điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của em là không thể ở bên anh.
Là em không xứng với anh, là em đã phụ lòng tin và tình cảm của anh.
Em có thể cảm nhận được anh cũng thích em.
Dù đó có thể không phải là tình yêu, nhưng đối với cuộc đời tăm tối của em mà nói, mọi thứ anh dành cho em đều hết sức trân quý.
Em sắp chết rồi, em thật sự không buông bỏ được anh, em không muốn rời bỏ thế giới này.”
Trương Mẫn khóc không ra tiếng.
Tống Dật Hiên không biết phải thế nào cho phải.
Anh ta muốn hỏi rất nhiều điều, còn rất nhiều rất nhiều chuyện anh ta không hiểu, nhưng bây giờ đối mặt với tâm trạng suy sụp Trương Mẫn, một chữ anh ta cũng không nói ra được.
Trương Mẫn nói tiếp.
“Anh có biết không? Khi cha mẹ mất, để lại em trai mắc bệnh tim bẩm sinh, em mới là một cô bé mười hai, mười ba tuổi, em có thể làm gì đây? Chỉ có thể đem mình bán đi.
Em biết rất có thể trong tương lai mình sẽ không được tự quyết cuộc sống của mình, nhưng vậy thì sao? Chỉ cần em trai em khỏe mạnh là được.
Em luôn nghĩ cuộc đời em sống như thế này cũng không sao cả, nhưng từ khi gặp anh, rồi thích anh, em bắt đầu nổi lòng tham.
Em muốn sống cuộc sống của chính mình, em muốn tự quyết định vận mệnh của chính mình, nhưng em không thể trốn, không thể chạy thoát.
Tống Dật Hiên, anh đừng trách em, được không? Em biết mình đã làm rất nhiều điều sai trái, khiến anh cảm thấy không vui, em cũng biết em đã lừa dối anh nhiều chuyện, anh rất giận em.
Nhưng xin anh, đừng so đo với em có được không?”
“Trời cao đã trừng phạt em rồi, ông trời đã khiến em mất đi người quan trọng nhất là anh.
Em đã từng nghĩ rằng em trai là tất cả đối với em.
Em đã không biết cho đến khi gặp được anh, em mới biết còn có thứ khác ràng buộc em.
Tống Dật Hiên, đời này em có thể ở bên anh lâu như vậy chính là khoảng thời hạnh phúc nhất của em.
Sau khi em chết, anh có thể quên em và tìm một người thật lòng yêu thương anh, rồi kết hôn, sinh con.
Em thật lòng mong anh được hạnh phúc.”
Nước mắt của Trương Mẫn rơi trên vai Tống Dật Hiên, nóng rẫy.
Đáy mắt Tống Dật Hiên có chút ẩm ướt, thậm chí có chút chua xót.
“Tại sao lại ra nông nỗi này? Em căn bản chưa bao giờ tin anh.
Nếu tin tưởng anh, em có thể kể cho anh nghe tất cả những gì em đã trải qua và để anh cùng em tìm cách giải quyết.
Có lẽ chúng ta vẫn có khả năng.
Nhưng Trương Mẫn, em vẫn luôn coi anh là một người ngoài cuộc.
Em luôn miệng nói em yêu anh, nhưng cho tới bây giờ em chưa từng cho phép anh bước vào thế giới của em, bước vào trái tim em.
Vậy đó có gọi là tình yêu không?”
Giọng Tống Dật Hiên khàn khàn, những gì anh ta nói khiến Trương Mẫn khóc nức nở hơn.
“Anh không hiểu, có một số điều anh thực sự không hiểu.
Bây giờ em nói gì cũng muộn rồi.
Tống Dật Hiên, cẩn thận với mẹ kế của anh, em chỉ có thể nói vậy thôi.
Còn nữa, chuyện của em trai em nhờ anh.
Em biết là mình không biết xấu hổ, nhưng em có thể làm gì được chứ? Em sống cả đời vất vả, cuối cùng cũng gặp được một người đàn ông tốt như anh, em không nhờ anh thì nhờ ai đây? Em thừa nhận mình chính là lợi dụng sự trọng tình trọng nghĩa của anh, em cũng thừa nhận bản thân rất đáng khinh bỉ, dùng cái chết để bắt anh giúp em trai em, nhưng em thực sự không còn cách nào khác.
Dù em đáng khinh, em mặt dày, em không biết xấu hổ, thì cũng chỉ một lần này thôi.
Tống Dật Hiên, từ nay về sau sẽ không ai tính toán với anh nữa.”
Lời nói của Trương Mẫn khiến Tống Dật Hiên không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì.
“Em nghỉ ngơi đi.
Bác sĩ nói nếu em nghỉ ngơi hợp lý thì có thể sống thêm vài ngày nữa.”
“Sống thêm vài ngày nữa và chết ngay bây giờ có khác gì nhau không? Không khác nhau là mấy.
Tống Dật Hiên, anh có thể gọi Thẩm Hạ Lan vào đây giúp em được không?”
“Em muốn làm gì?”
Tống Dật Hiên đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nhìn thấy thế, nội tâm của Trương Mẫn không biết nên có cảm giác gì.
“Em đã thế này rồi, còn có thể làm gì nữa? Anh có thể đối xử với em như với cô ấy thì tốt rồi.”
“Thẩm Hạ Lan trong ấn tượng của anh luôn thẳng thắn nói ra mọi chuyện.
Còn em, cho dù sắp chết, có thể làm được thế không? Trương Mẫn, chuyện mình không làm được, cũng đừng hy vọng người khác làm với em.”
Lời nói của Tống Dật Hiên tương đối nặng nề.
Trương Mẫn chịu không nổi, nhưng vẫn cười khổ nói: “Đúng vậy, em thật sự không tốt bằng cô ấy, đối xử hết lòng với anh.
Nhưng cô ấy là em họ của anh, anh và cô ấy không có khả năng!”
Điểm này đã đánh trúng nỗi đau của Tống Dật Hiên.
Anh ta lạnh lùng nói: “Anh biết, em không cần nhắc nhở.
Vừa rồi không phải đã nói xong với cô ấy rồi sao? Còn gọi cô ấy vào làm gì?”
“Em còn chưa nói xong, anh yên tâm, em không làm tổn thương cô ấy được đâu.”
Trương Mẫn càng khổ sở hơn.
Người đàn ông cô ta yêu nhất nhưng lại hết lòng bảo vệ người phụ nữ khác, trong lòng cô ta làm sao có thể dễ chịu được?
Cô ta biết mình đã không còn nhiều thời gian, nếu không, cô ta sẽ không cúi đầu trước Thẩm Hạ Lan hay giao phó chuyện hậu sự của mình cho tình địch.
Nhưng ông trời vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, nên cuối cùng trừ Thẩm Hạ Lan ra, cô ta không thể trông cậy vào ai khác.
Cô ta biết rằng Tống Dật Hiên sẽ không bỏ rơi em trai Trương Vũ của cô ta, nhưng cô ta cần hai tầng bảo vệ.
Trong trường hợp Tống Dật Hiên không thể tự bảo vệ mình, ít nhất Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sẽ bảo vệ Trương Vũ.
Trương Mẫn cảm thấy cả đời này cô ta sống vì người khác vì em trai mình, còn bản thân thì sao?
Người đàn ông duy nhất cô ta thích thì trong lòng anh đã có những người phụ nữ khác.
Tống Dật Hiên lẳng lặng nhìn Trương Mẫn, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô ta, nhìn thể trạng yếu ớt có thể ngừng thở lúc nào không biết của cô ta, anh ta không khỏi thở dài.
“Nói ngắn gọn thôi nhé, Thẩm Hạ Lan còn có việc.”
“Em biết.”
Nhìn thấy khóe miệng Tống Dật Hiên giãn ra, Trương Mẫn mới mỉm cười yếu ớt.
Khi Tống Dật Hiên đi ra, Thẩm Hạ Lan đang gọi cho Diệp Ân Tuấn.
Khi nhìn thấy Tống Dật Hiên đi ra, cô nhanh chóng nói: “Không nói với anh nữa, xong việc thì anh mau về nhà nhé, lát nữa em cũng về, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn bên kia cúp điện thoại.
Thẩm Hạ Lan cất điện thoại, nhìn thấy dáng vẻ không vui của Tống Dật Hiên, vội vỗ vai anh ta nói: “Sống chết có số, chuyện này anh đã cố hết sức rồi.”
“Anh biết, em không cần an ủi anh, anh đâu yếu đuối như vậy.
Anh có thể vượt qua.
Chỉ cần một chút thời gian thôi.”
Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan an tâm phần nào.
“Xin lỗi, đã khiến anh trải qua một đoạn tình cảm không vui.
Là do em nhìn lầm người.”
“Không liên quan đến em.
Nếu anh không muốn yêu, giới thiệu ai cũng vô dụng.
Em không phải tự trách, em cũng chỉ muốn tốt cho anh.
Anh hiểu mà.
Trương Mẫn gọi em vào, hình như vẫn còn chuyện muốn nói với em.”
“Còn chuyện muốn nói với em?”
Đôi lông mày của Thẩm Hạ Lan bất giác cau lại.
“Cô ta còn muốn làm gì nữa vậy?”
“Anh không biết, em cẩn thận một chút.
Anh biết em có khả năng tự vệ, nhưng một người phụ nữ tâm cơ kín đáo như Trương Mẫn, ai mà biết có đang âm mưu gì không? Em lại là người tương đối đơn thuần, nói dễ nghe là thế, nói khó nghe chút thì là ngốc nghếch, nếu thấy có gì đó không ổn, em phải rời đi càng sớm càng tốt, không cần quan tâm gì cả, biết không?”
Nghe Tống Dật Hiên nói lời này, Thẩm Hạ Lan hơi phiền muộn.
“Hình tượng của em trong mắt anh là như vậy sao?”
“Vậy em còn nghĩ được ra hình tượng thế nào nữa? Dịu dàng? Trước đây anh cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ anh nghĩ em chính là rất đơn thuần.”
“Được rồi, đừng châm chọc em nữa.
Em vào đây.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền mở cửa bước vào.
Trương Mẫn vốn đã rất yếu, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, cô ta mở mắt ra cũng vô cùng tốn sức.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cô ta như vậy, thì biết tình trạng của Trương Mẫn thật sự rất tệ rồi.
“Cô còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa à?”
Cô ngồi xuống bên giường.
Trương Mẫn nhìn ra bên ngoài, thấy Tống Dật Hiên không theo vào, bèn nói nhỏ: “Cô có biết người đã giúp đỡ cho tôi là ai không?”
“Phương Quyên đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trương Mẫn gật đầu.
Cô ta luôn tính toán sai về Thẩm Hạ Lan.
Cô ta luôn cho rằng Thẩm Hạ Lan là một người vợ giàu có, một người phụ nữ bất tài được Diệp Ân Tuấn chiều chuộng trong lòng bàn tay, nhưng lúc này cô ta mới biết mình đã đọc vị nhầm Thẩm Hạ Lan.
Ngay cả khi không có Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan vẫn là một người phụ nữ lợi hại, nhưng sự dịu dàng và đoan trang đã che khuất khí thế của cô.
“Cô biết khi nào?”
Trương Mẫn nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi.
“Cách đây không lâu.”
Thẩm Hạ Lan không lừa Trương Mẫn, người sắp chết rồi, cô còn cần che giấu cái gì?
Cô kể với Trương Mẫn chuyện Phương Quyên định lợi dụng bác sĩ Vu Vĩ để giết người giệt khẩu.
Sắc mặt Trương Mẫn trở nên hết sức khó coi.
“Vu Vĩ cũng là người của bà ta?”
“Đúng vậy, tôi cũng chỉ mới biết, cho nên cô định ở lại đây, hay là muốn rời đi? Chỉ cần cô nói, cô lựa chọn thế nào tôi cũng đồng ý với cô.”
Đây là lời thật lòng của Thẩm Hạ Lan.
Vốn dĩ cô tới đây là có thể đưa Trương Mẫn rời đi, nhưng không ngờ Trương Mẫn nhanh như vậy đã không cẩm cự nổi nữa.
Trương Mẫn trầm mặc một lúc rồi nói: “Tôi là người sắp chết, đi đâu không quan trọng.
Nếu bọn họ muốn tôi chết thì tôi sẽ chết.
Chỉ cần tôi chết, họ mới thấy yên lòng, dẫu sao chân tướng sẽ sớm được tiết lộ.
Tôi biết cô sẽ trợ giúp Tống Dật Hiên.
Điều hối tiếc lớn nhất của tôi trong cuộc đời này là không đến được với anh ấy.
Trước lúc tôi rời khỏi thế giới này, tôi muốn làm gì đó cho anh ấy.”
Thẩm Hạ Lan đã hiểu được ít nhiều.
“Cô suy nghĩ cho kỹ đi, cho dù cô làm vậy, Tống Dật Hiên cũng sẽ không biết ơn cô, tôi cũng sẽ không nghĩ tốt cho cô đâu.”
“Không sao, dù sao cũng là người sắp chết, chỉ mong cô có thể đối xử tốt với em trai của tôi.”
Trương Mẫn đối xử em trai Trương Vũ là thật lòng.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
“Cô yên tâm, Trương Vũ không yếu ớt như cô nghĩ.”
“Tôi chỉ không muốn nó rơi vào cuộc sống tăm tối như tôi.
Cái chết của ba mẹ tôi có liên quan đến Lưu Mạnh, chuyện này tôi phải cảm ơn con trai cô.
Nhưng bố mẹ tôi cuối cùng vẫn không biết dược danh tính của người kia, chuyện này sau khi tôi chết đi, không biết có thể nhờ Tống Dật Hiên giúp tôi điều tra được không.”
Trương Mẫn nhìn Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan biết rằng cô ta có ý muốn cô tham gia vào.
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ cho cha mẹ cô một lời giải thích, coi như là làm vì em trai cô.”
“Cảm ơn cô, Thẩm Hạ Lan.
Nếu như có thể quay lại, tôi thật sự hy vọng có thể trở thành bạn với cô, nhưng đáng tiếc trên đời này không có hai chữ nếu như.”
Trương Mẫn nói xong, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Trong phòng có thể có thiết bị nghe lén, cô mau đi đi, chắc Vu Vĩ sắp tới rồi, tôi cũng nên đi rồi.”
Cô ta nhắm mắt lại, bất giác khiến Thẩm Hạ Lan có chút thương cảm..