“Bà là dạng người gì tôi thật sự không biết! Nhiều năm qua, bà ngủ cùng với tôi lại có thể lừa tôi nhiều năm như thế! Phương Quyên, bà quả thực rất đáng hận!”
Tống Hải Đình một chân đá bà ta ngã lăn trên mặt đất.
Phương Quyên bị đau che bụng, tiếp tục giả bộ đáng thương.
“Ông Tống, tôi bị oan uổng, ông tin tôi đi.
Đây không phải là tôi nói, chắc chắn là hai mẹ con Lưu Mai và Tống Dật Hiên muốn hại tôi, bọn họ đã chỉnh âm thanh! Đúng, bọn họ muốn hãm hại tôi! Ông Tống, tôi đi theo ông nhiều năm như vậy, ngay cả danh phận cũng không có, tôi đối với ông như thế nào ông không biết hay sao?”
Tống Hải Đình thấy đều đến lúc này rồi mà Phương Quyên vẫn không chịu nhận sai, không thể kiềm chế được tức giận.
“Bọn họ chỉnh thành? Bọn họ muốn hại bà? Tôi xem là bà muốn hại bọn họ thì đúng hơn! Đây là báo cáo xét nghiệm máu của Lưu Mai, bên trong có chứa chất độc mãn tính, y tá của bà ấy có quan hệ gì với bà, bà đừng nói với tôi là bà không biết!”
“Tôi biết cái gì chứ? Tôi không biết cái gì! Ông Tống, bọn họ vu khống tôi, ông cũng không tin tưởng tôi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ? Không bằng để tôi chết đi!”
Nói xong, Phương Quyên liền đứng lên muốn đập đầu vào tường, bà ta vốn dĩ tưởng rằng sẽ có người ngăn cản mình, nhưng mà đợi nửa ngày, bất kể là Tống Hải Đình hay là Tống Đình đều nhìn chằm chằm vào bà ta, căn bản không có ý tứ ngăn cản.
Phương Quyên cảm thấy bị bẽ mặt.
“Đình à, mẹ chính là mẹ của con! Con thật sự nhẫn tâm nhìn mẹ chết hay sao?”
Tống Đình quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Phương Quyên, chẳng qua siết chặt mắm tay.
Lưu Mai khẽ cau mày một chút, giống như đối với chuyện cơ thể mình có độc có chút bất ngờ, chẳng qua cũng không biểu hiện quá lớn sự hoang mang và sợ hãi.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, từ bên ngoài đi đến.
“Phương Quyên, y tá kia đã được người của chúng tôi cứu rồi, trước mắt được chúng tôi bảo vệ.
Bà có muốn đối chất với cô ta không?”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Phương Quyên liền choáng váng cả người, sau đó một cơn tức giận từ trong mắt chợt lóe qua.
“Thẩm Hạ Lan, đừng nghĩ rằng chồng cô là Diệp Ân Tuấn thì cô có thể tùy tiện nhúng tay tham gia vào việc gia đình của người khác.
Tôi khuyên cô tốt nhất là rẽ phải đi ra ngoài, đừng để đến lúc đó lại chọc một thân rắc rối.”
Phương Quyên nói lời này khiến Thẩm Hạ Lan có chút muốn cười.
“Tôi thật sự không có quản chuyện nhà người khác.”
Lưu Mai nhìn Phương Quyên lạnh lùng nói: “Hạ Lan là cháu gái ngoại ruột thịt của tôi, dù sao cũng không xem là người ngoài.
Nơi này nếu muốn nói là người ngoài, phỏng chừng cũng chỉ có mẹ con hai người các bà.”
Phương Quyên âm mưu nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp thực hiện được, nhưng lại trở thành công cốc, tức giận tới mức hai mắt phiếm hồng.
“Đình à, con cứ nhìn người khác ăn hiếp mẹ như vậy hay sao?”
Tống Đình nhìn Phương Quyên, nhìn người phụ nữ này đã sinh ra anh ta rồi lại vứt bỏ anh ta, trước kia anh ta vẫn còn đang suy nghĩ có phải là do ba mẹ mình có chuyện gì khó nói hay không, mới đem anh ta đưa đến trại trẻ mồ côi, bây giờ anh ta mới biết được, mình bị chính ba ruột đưa đi, cũng chỉ là vì tài sản của nhà họ Tống.
Mà anh ta chỉ là một phương tiện và công cụ để ba mẹ anh ta đạt được mục tiêu của bọn họ mà thôi.
Nếu nói tất cả đau khổ trước đây đều có thể bỏ qua thì lần này Tống Đình cảm thấy không thể bỏ qua được.
Đây là khởi nguồn của những vết thương mà gia đình đã gây ra cho anh ta, anh ta vốn dĩ không thể xoa dịu được vết thương đó.
“Mẹ vẫn nên đi theo con đi, chúng ta đi tự thú.”
Lời nói của Tống Đình khiến cho Phương Quyên nổi giận ngay lập tức.
“Đứa con bất hiếu này! Tại sao mẹ phải đi đầu thú? Sau nhiều năm như vậy, con thấy mẹ ngồi tù cảm thấy rất vui vẻ phải không? Con là con của mẹ, là đứa con nhà họ Tống, nhưng lại chạy sang nhà họ Diệp làm một con chó, con thật sự bị nhà họ diệp nô dịch thành nô lệ rồi phải không?”
Những lời nói của Phương Quyên rất chói tai.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhất thời nhíu lại.
“Phương Quyên, chú ý lời nói của bà.
Bà có thể xúc phạm người khác, nhưng mà không thể xúc phạm Tống Đình.
Tống Đình ở nhà họ Diệp không phải là đầy tớ, anh ta với tôi và Diệp Ân Tuấn đều giống nhau, anh ta cũng tự do.
Vài năm trước hợp đồng của Tống Đình đã kết thúc, là anh ta không muốn rời đi.
Vì sao bà là mẹ anh ta mà anh ta cũng không muốn về ở chung mà lại thích ở nhà họ Diệp đi theo Diệp Ân Tuấn, chính bà không muốn suy nghĩ một chút hay sao? Nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc bà sinh ra anh ta, bà có làm trách nhiệm gì của người mẹ đối với anh ta hay không?”
“Chuyện của mẹ con chúng tôi không cần cô lo!”
Phương Quyên trực tiếp hét vào mặt của Thẩm Hạ Lan.
Có lẽ bởi vì tất cả mọi người quan trọng ở đây không giúp đỡ bà ta khiến Phương Quyên có chút cuồng loạng.
Tống Đình theo bản năng nhíu mày, không dấu vết đem Thẩm Hạ Lan bảo vệ ở phía sau.
“Mẹ, chuyện tới bây giờ, mẹ thật sự cho rằng mẹ không muốn thừa nhận thì người khác sẽ không tìm ra hay sao? Nếu các người muốn tiền thì thôi cũng được, đáng tiếc các người không nên muốn mạng người.
Trương Mẫn đã chết, chết như thế nào, mẹ không cần nói với con là mẹ không biết.”
“Mẹ không hiểu con đang nói cái gì.”
Phương Quyên vội vàng quay đầu không chịu đối mặt với Tống Đình.
Tống Đình thở dài một hơi rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, Vu Vĩ đã sa lưới, đã bị cảnh sát mang đi, mẹ cảm thấy người đàn ông giống như ông ta sẽ bảo vệ cho mẹ sao?”
Phương Quyên đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Con nói cái gì?”
“Con nói thật, Vu Vĩ đã bị bắt, chứng cớ vô cùng xác thực.
Nếu ông ta muốn giảm hình phạt rất có thể sẽ đem những điều ông ta biết hay không biết đều sẽ đẩy toàn bộ lên người của mẹ.
Mẹ, nếu mẹ theo con đi tự thú, có lẽ sẽ tranh thủ được sự khoan hồng, nếu còn tiếp tục một mực không chịu giác ngộ, đến khi đó không ai có thể cứu được mẹ.”
Lời nói của Tống Đình khiến cho Phương Quyên cảm thấy rất lạnh, thậm chí còn có một loại cảm giác rơi vào vết nứt trên tảng băng.
Bà ta nhìn Tống Đình, nhìn Tống Hải Đình, lại nhìn Tống Dật Hiên và Lưu Mai cùng với Thẩm Hạ Lan đứng ở ngoài cửa, bà ta đột nhiên nở nụ cười, vừa cười nước mắt vừa chảy ra.
“Ha ha, tôi tính kế lâu như vậy, mất đi thanh xuân của mình, mất luôn đứa con của mình, đến bây giờ vẫn chưa đấu qua bà! Lưu Mai, nói thật nhiều năm như vậy bà đều giả bộ hay sao? Bà mới là người phụ nữ có thủ đoạn nhất phải không?”
“Bà nói xấu mẹ tôi một câu có tin là tôi sẽ đánh bà hay không?”
Tống Dật Hiên tức giận khi thấy Phương Quyên mắng mẹ mình, vốn dĩ đã kiềm chế không được tính tình của mình bỗng nhiên trở nên nóng nảy.
Tống Hải Đình cũng có chút chán ghét.
“Bà câm miệng đi, Lưu Mai mới không có nhiều thủ đoạn như bà.”
“Ối chà, bây giờ đã bắt đầu che chở nói chuyện thay cho bà ta rồi sao? Nhiều năm như vậy, là ai phục vụ ông từ ăn mặc đến đi đứng? Là ai mỗi ngày làm món ăn ngon cho ông ăn, khiến cho dạ dày của ông dễ chịu? Là tôi! Là Phương Quyên tôi! Tôi phục vụ ông, cuối cùng ông vẫn thấy Lưu Mai tốt hơn phải không? Tôi nói cho ông biết, Tống Hải Đình, ông cho rằng bây giờ ông lấy lòng Lưu Mai, bà ta có thể trở thành người một nhà với ông được sao? Không có khả năng! Lòng dạ của người phụ nữ này quá sâu, khi mới phát hiện chúng ta ở bên nhau, có thể cũng đã bắt đầu giả điên giả khùng.
Chiếm danh hiệu của bà chủ nhà họ Tống không ly hôn, vẫn luôn treo ở đó, khiến cho tôi luôn không danh không phận, bây giờ lại chạy ra nói đầu óc mình rất minh mẫn, ai mà tin chứ? Nếu bà ta không giả điên nhiều năm như vậy, bà ta đã sớm chết rồi! Với những thuốc mà y tá cho bà ta, bà ta vốn dĩ không có khả năng sống tới ngày nay!”
Phương Quyên kêu gào giống như điên rồi.
Tống Dật Hiên thật sự rất tức giận, tiến lên muốn đạp một cước, đáng tiếc lại bị người chặn lại.
“Tống Đình, anh muốn làm gì? Nếu muốn đánh nhau tôi sẽ tiếp!”
Tống Dật Hiên nhìn Tống Đình, ánh mắt hung ác.
Tống Đình nhìn anh ta, lạnh lùng mà nói: “Tuy rằng Phương Quyên đã làm chuyện không thể tha thứ, anh có thể hận bà ta, nhưng mà đừng ra tay ở trước mặt tôi, dù sao bà ta cũng là người cho tôi sinh mạng, bà ta là mẹ của tôi!”
“Sao vậy? Vì là mẹ của anh nên anh định chặn tôi lại hay sao?”
Tống Dật Hiên vốn dĩ không quan tâm Tống Đình nghĩ như thế nào, bây giờ anh ta xem Phương Quyên không vừa mắt, muốn đánh bà ta.
Nếu như không phải do Phương Quyên, Trương Mẫn sẽ không chết, nếu không phải do Phương Quyên, Lưu Mai sẽ không trúng độc, bây giờ hai người thân thiết nhất của anh ta một người đã chết một người lại bị thương, làm sao anh ta có thể bỏ qua cho Phương Quyên được?
Tống Đình cũng biết hành vi của Phương Quyên là quá đáng, nhưng mà với thân phận là một đứa con trai tuyệt đối không thể nào trơ mắt mà nhìn Tống Dật Hiên ra tay với mẹ trước mặt mình được.
“Đều là con trai, không có cách nào, nếu anh muốn đánh nhau, tôi cũng không có ý kiến, chúng ta đi ra ngoài đánh.”
“Đi nha, tôi sợ anh chắc!”
Tống Dật Hiên kiểu nóng lòng muốn thử nhưng lại bị Lưu Mai cản lại.
“Dật Hiên, đừng ẫm ĩ.
Tống Đình không làm sai cái gì, con không nên trút giận sang cậu ấy.”
“Mẹ, đã đến lúc này rồi mà mẹ còn nói chuyện giúp cho hai mẹ con này?”
Tống Dật Hiên thật sự là bị tức chết rồi.
Lưu Mai lại nhỏ giọng nói: “Không phải còn có pháp luật hay sao? Chúng ta đang sống dưới xã hội pháp trị, không cần thiết phải đánh nhau.”
“Bà ít giả vờ làm người tốt đi, tôi nói cho bà Lưu Mai tôi không cảm kích!”
Phương Quyên tiếp tục kêu gào.
Tống Hải Đình thật sự nhìn không được nữa.
“Bà câm miệng cho tôi! Bà cắm sừng tôi nhiều năm như vậy, bây giờ bà có mặt mũi gì mà ở trước mặt tôi kêu gào?”
“Tôi cắm sừng ông? Ông không thích hay sao? Nêu không thì vì sao người vợ xinh đẹp như hoa ở trong nhà ông không cần, ông lại cùng tôi dây dưa không rõ? Tống Hải Đình, bây giờ đừng cho rằng mình như một quý ông, đối với Lưu Mai, ông chẳng qua là một người đàn ông cặn bã, ông còn tưởng rằng có thể sửa chữa mối quan hệ ba con giữa ông và Tống Dật Hiên được hay sao? Tôi nói cho ông biết điều đó là không thể nào! Nhiều năm qua, dưới sự châm ngòi của tôi ông đã đối xử với Tống Dật hiên như thế nào? Ông cho rằng cậu ta thật sự sẽ tha thứ cho ông hay sao?”
Nghe thấy Phương Quyên nói như vậy, Tống Hải Đình nhất thời chột dạ nhìn về phía Tống Dật Hiên, đáng tiếc Tống Dật Hiên vốn dĩ không nhìn ông ta, điều này khiến cho lòng của ông ta càng thêm tuyệt vọng.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn chú ý Phương Quyên, lúc cô thấy Phương Quyên nói xong những lời này, có chút động tác muốn lùi về hướng cửa chính, không khỏi cười lạnh nói: “Phương Quyên, bà không nên quá ngây thơ cho rằng bà có thể chạy ra khỏi tầm mắt của nhiều người chúng tôi như vậy chứ? À, tôi đã quên nói cho bà biết, bên ngoài đều là vệ sĩ của nhà họ Diệp và nhà họ Tống, nếu bà cảm thấy không đủ, tôi còn có thể đem vệ sĩ của nhà họ Hoắc kêu tới.”
Sắc mặt của Phương Quyên đột nhiên thay đổi.
“Thẩm Hạ Lan, cô không cần đuổi tận giết tuyệt vậy chứ? Dì của cô mới là người thắng cuối cùng trong chuyện này, cô hung hăng như vậy có ý nghĩa gì sao? Hơn nữa, không phải cô cũng thấy không vừa mắt với Trương Mẫn kia hay sao? Bây giờ sao lại ra mặt thay cho cô ta?”
“Không đến mức ra mặt, chẳng qua chỉ là đáp ứng lời dặn dò của cô ta lúc sắp chết mà thôi.
Phương Quyên, có một số việc người đang làm trời đang nhìn, bà không sợ nữa đêm khuya khoắt có người gõ cửa hay sao?”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan khiến Phương Quyên không tự chủ được đánh rùng mình một cái.
“Cô đừng nói bậy bạ tôi nói cho cô biết, tôi mới không sợ đâu! Tôi không sợ!”
“Không sợ là được rồi, hy vọng buổi tối bà có giấc mơ đẹp.”
Thẩm Hạ Lan vẫn cười tủm tỉm như cũ, nhưng mà Phương Quyên lại cảm thấy tươi cười của Thẩm Hạ Lan khiến cho da đầu của bà ta tê dại..