Cục Cưng Có Chiêu


"Dì không nghe điện thoại sao?"
Thẩm Hạ Lan vô ý thức hỏi một câu.
"Là điện thoại chào hàng thôi, cháu cũng biết đó, những cuộc điện thoại rác này nhiều lắm, không nghe cũng được, bây giờ dì cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, dì không mời cháu vào ngồi được rồi."
Lưu Mai cười tủm tỉm nói, nhưng sự bài xích trong đáy mắt lại hiện lên rõ ràng.
Mặc dù trong lòng Thẩm Hạ Lan còn có nghi ngờ, nhưng Lưu Mai không muốn nói, cô cũng không hỏi.
"Được rồi, vậy cháu về trước đây, nếu như có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho cháu bất cứ lúc nào."
"Được."
Thẩm Hạ Lan quay người rời đi.
Cô vừa mới lên xe, Lưu Mai đã bước vào nhà, đồng thời đóng cánh cửa lớn lại.
Loại cảm giác này nên nói như thế nào đây?
Thật không dễ chịu chút nào.
Ngay cả khi bà ta mệt mỏi, giữa cháu ruột và dì, lẽ nào ngay cả cửa cũng không thể vào được sao?
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi, xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng coi như là một đả kích không nhỏ với Lưu Mai.

Có lẽ bà ta thật sự cần một mình yên lặng một chút.
Suy nghĩ thông suốt điều này, Thẩm Hạ Lan trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Cô gặp Diệp Ân Tuấn ở trước cửa bệnh viện.
“Diệp Ân Tuấn, lên xe, em đưa anh về nhà!”
Thẩm Hạ Lan tinh nghịch lè lưỡi với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt rồi lập tức bật cười bước lên xe.
“Không phải em đưa dì về nhà sao? Anh còn tưởng là em sẽ ở lại chơi với bà ấy một lúc.”
Diệp Ân Tuấn thắt dây an toàn lại, vô cùng hưởng thụ sự sung sướng khi ngồi trên ghế phụ.
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra em cũng muốn đi theo dì, nhưng dì không cần em ở cùng, khăng khăng đuổi em đi.

Em còn chưa đi dì đã đóng cửa lại.

Có lẽ là vì quá mệt mỏi, có người gọi điện thoại, dì cũng không nghe mà trực tiếp tắt máy.

Thật sự thì hôm nay là một ngày không tốt với dì, nhiều chuyện tích tụ lại như vậy mà, hơn nữa dì đã biết về tình trạng sức khỏe của mình, em nghĩ người bình thường đều không chịu đựng được nổi.”
“Sức khỏe dì thế nào rồi?”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy thì hỏi một câu.
Bị người ta hạ độc, chất độc mãn tính, độc tố tích tụ rất sâu, Tử Đồng nói rất phiền phức, có khả năng sẽ không thể chữa trị tận gốc, còn có thể để lại di chứng nguy hiểm.”
Thẩm Hạ Lan nói hết một lượt chuyện mà cô biết cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn suy tư, nói rằng: “Được rồi, chuyện đã đến nước này, chuyện chúng ta có thể làm đều đã làm rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều nữa.

Trải qua một khoảng thời gian dài mệt mỏi, hiện giờ Phương Quyên đã đền tội, Phương Nhất Tường cũng đã bị khống chế, có phải nên nghỉ ngơi thư giãn một chút rồi không?”
“Ừm.

Bên phía Tống Dật Hiên và Trương Vũ…”
“Anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, Tống Dật Hiên tôn trọng nguyện vọng của Trương Mẫn, để Trương Vũ đến công ty chúng ta làm việc, chẳng qua nếu như Trương Vũ có chuyện, có lẽ Tống Dật Hiên sẽ không mặc kệ.

Nếu họ muốn đi chôn cất Trương Mẫn, anh sẽ trở lại.”
Diệp Ân Tuấn sửa sang lại cổ áo của Thẩm Hạ Lan một chút, cười nói: “Chúng ta đi mua ít thức ăn về nhà nấu cho em ăn được không? Hình như lâu lắm rồi anh chưa cho em xuống bếp.”
“Anh có thời gian không? Chuyện công ty có thong thả không? Chuyện của Phương Quyên là đả kích rất lớn đối với Tống Đình, có lẽ trong khoảng thời gian này, anh còn phải đảm đương nhiều công việc ở bên kia.

Mà trạng thái hôm nay của Tống Đình không tốt lắm, em lo lắng…”
“Được rồi, mợ Diệp à, em lo lắng cái này, lo lắng cái kia, có thể lo lắng cho anh hay không? Công việc có làm mãi cũng không hết, đã nhiều năm như vậy, Tống Đình mới chỉ trải qua vài kì nghỉ đông, lần này coi như thả cho cậu ấy nghỉ đông.

Em yên tâm đi, cậu ấy sẽ chịu đựng được, hơn nữa, không phải còn có Lam Tử Thất sao? Không cần em phải lo lắng đâu.

Hôm nay chúng ta đừng nghĩ gì cả, mặc kệ hết tất cả đi, chỉ nghĩ đến thế giới riêng tư của hai chúng ta được không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy vẻ mặt u ám của Diệp Ân Tuấn thì không thể nín cười.
“Nếu như em nói với anh, em nhớ bọn nhỏ thì làm sao bây giờ?”
“Thẩm Hạ Lan, em cố ý đấy à?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Thật sự không có mà, em thật sự muốn ở cùng Nghê Nghê và Diệp Tranh.

Đón bọn nhỏ trở về có được không?”
“Em nói xong thì tốt rồi, anh liền thấy buồn bực, anh chỉ muốn trải qua một thế giới chỉ có hai người, sao lại khó như vậy hả?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan lại bật cười lần nữa.
“Đã trải qua thế giới của hai người nhiều năm rồi mà anh vẫn chưa chán à?”
“Cùng với em, cả đời này cũng không chán.”
“Bớt đi, anh lấy mật lau miệng có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan đẩy anh ra, sau đó mỉm cười khởi động xe đi về phía siêu thị ở gần đây.
Có thể nói chuyện này như vẽ ra một dấu chấm tròn, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có thể nhẹ nhõm mấy ngày, mà cô còn muốn tham gia giải thi đấu thiết kế nữa, đúng lúc có thể thư giãn.
Hai người đi siêu thị giống như cặp vợ chồng bình thường đi dạo, chỉ là dáng vẻ đầy tình tứ kia khiến cho người ta không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Thẩm Hạ Lan cũng không quan tâm, ngắm nhìn cánh tay đang chọn nguyên liệu nấu ăn cho mình của Diệp Ân Tuấn.
“Nghê Nghê thích ăn gà KFC, mua ít chân gà đi.”
“Bây giờ Nghê Nghê đã sắp trở thành con heo mập, em đừng đút thịt cho nó nữa.

Em không sợ sau này con gái của em không gả đi được sao?”
Diệp Ân Tuấn biết tại sao Thẩm Hạ Lan lại chiều chuộng Diệp Nghê Nghê, đơn giản là vì muốn bù đắp cho Diệp Nghê Nghê những gì đã muộn trong bốn năm qua, nhưng về vấn đề ăn uống của con gái, Diệp Ân Tuấn vẫn cảm thấy Thẩm Hạ Lan cưng chiều quá mức.
Tay của Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, nhìn Diệp Ân Tuấn, oan ức lắp bắp hỏi: “Anh không nuôi nổi con gái của anh sao?”
“Không phải anh không nuôi được, nếu như con bé không muốn kết hôn, anh nuôi con bé cả đời cũng không thành vấn đề, con bé chính là người tình nhỏ của anh mà.

Anh nói là đột nhiên để con bé ăn uống thả cửa thì không tốt đối với sức khỏe của con bé lắm.

Hạ Lan, anh biết em xấu hổ với Nghê Nghê, anh cũng vậy, nhưng chúng ta phải biết lí trí một chút, từ hôm nay trở đi cần phải cho con bé ăn mặn phù hợp, được không?”
Diệp Ân Tuấn thương lượng với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu.
“Chỉ là em cảm thấy con gái của anh sẽ không ăn chay đâu.”
“Thử một chút thôi, cũng nên thử cho con bé ăn thêm một chút thức ăn chay.”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan tán thành với anh, lúc này mới nhặt một ít bông cải xanh mà đủ loại rau quả trái cây gì đó đặt vào trong giỏ.
Hai người chọn xong thứ cần thiết rồi đi tính tiền.
Lúc Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đến nhà họ Hoắc thì nghe thấy âm thanh cười đùa vui vẻ của Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh ở bên trong.
Biểu cảm của Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên dịu dàng.
“Xem ra bọn nhỏ ở nhà họ Hoắc chơi rất vui.”
“Thật sự không nhìn ra là hai ông lớn của nhà họ Hoắc còn biết trông trẻ.”
Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Hạ Lan dùng cùi chỏ huých một cái.
“Nói gì chứ? Đây là chú ba chú út của em, cũng là chú ba chú út của anh, anh tôn trọng một chút đi.”
“Vâng, là chú ba chú út lớn hơn anh chưa đến mấy tuổi.”
“Lớn hơn một tuổi cũng là chú của anh, ai bảo anh cưới em chứ? Nếu không thì anh lựa chọn một lần nữa đi?”
Thẩm Hạ Lan để lộ một dáng vẻ thương lượng rất được.
Diệp Ân Tuấn lập tức chấm dứt chiến tranh.
“Bà xã, anh sai rồi.”
Mặc kệ là lúc nào, trước tiên cứ xin lỗi là không nhầm được.

Đây chính là kinh nghiệm mà Diệp Ân Tuấn học hỏi được từ nhân viên của công ty.
Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Bây giờ anh càng lúc càng giống vợ quản chặt chẽ.

Anh không sợ ra ngoài người khác nói gì anh sao?”
“Sợ cái gì, đàn ông có vợ quản chặt chẽ đều thì gia đình hạnh phúc, cả nhà mỹ mãn, anh cầu còn không được nữa là.”
Thẩm Hạ Lan càng ngày càng cảm thấy Diệp Ân Tuấn biết nói chuyện, mà một câu nói đều làm cho cô không thể nín cười.
“Anh im đi.”
“Vâng, bà xã đại nhân.”
Dáng vẻ hài hước của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan lại bật cười lần nữa.
“Diệp Ân Tuấn, đủ rồi, anh không thích hợp với kiểu người vậy đâu.”
“Em vui vẻ là được rồi.

Em biết không? Điều anh mong muốn được nhìn thấy mỗi ngày chính là nụ cười vui vẻ của em, những chuyện khác đều không có ý nghĩa gì quá lớn với anh.”
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.
Rồi rồi, biết anh yêu em nhất, anh đừng nói nữa, lát nữa em còn phải gặp bọn nhỏ.

Anh cứ nói như vậy sẽ làm em cười đến đau bụng mất thôi.”
“Cười đã chưa.”
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn đầy vô tội.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giây phút này vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc.
“Được rồi, đi vào đi, đi vào muộn, chú ba còn phải làm cơm nữa mà.”
Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Ân Tuấn đi vào.
Hoắc Chấn Đình và Hoắc Chấn Hiên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tiến vào cùng nhau thì không khỏi dừng lại một chút.
“Hai người muốn ăn cơm ở nhà sao?”
“Không, không, không, chú ba, bọn cháu tới mang bọn nhỏ về nhà.”
Thẩm Hạ Lan nói làm cơ thể của Hoắc Chấn Hiên dừng lại một chút.
“Về nhà? Đây không phải nhà của cháu sao?”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức đen lại.
“Chú ba, đây là nhà mẹ đẻ của cô ấy, không phải nhà cô ấy.

Cháu muốn dẫn con và vợ của cháu về nhà họ Diệp.

Hạ Lan trở về cũng đã lâu như vậy, làm phiền chú ba và chú út rồi, hôm nào mời chú cùng đi ăn cơm, cháu mời.”
Hoắc Chấn Hiên nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai mà thèm cơm của cậu? Nhà họ Hoắc của tôi không có tiền sao? Nhà mẹ đẻ thì sao? Nhà mẹ đẻ mãi mãi là nhà của Hạ Lan! Nó mới trở về được mấy ngày mà? Trong lúc đó cậu còn mang về ở hai đêm, tôi còn chưa nói đâu.”
Diệp Ân Tuấn càng nghe càng cảm thấy khó chịu, cảm giác sao giống có người cướp nàng dâu của mình vậy?
“Không phải, chú ba, hiện tại Hạ Lan đã kết hôn, chúng cháu ở nhà mẹ đẻ thì không tốt.”
“Có cái gì không tốt? Không phải con rể người ta tới nhà đều ở nhà gái mỗi ngày sao?”
Thẩm Hạ Lan nghe Hoắc Chấn Hiên nói vậy thì vội vàng mở miệng.
“Chú ba, là như vậy, Nghê Nghê và Diệp Trang còn phải khai giải, cũng không thể cứ ở nhà nghỉ ngơi phải không? Hai đứa muốn theo học được phải theo kịp chương trình.

Ý của cháu và Diệp Ân Tuấn chính là bọn cháu dẫn bọn nhỏ về để quản lý cho tốt.”
“Ở đây, chú đưa bọn nhỏ đến trường học cũng không có gì không tốt, hơn nữa bọn nhỏ cũng rất thích chú.

Không phải cháu muốn tham gia cái giải thi đấu thiết kế gì đó sao? Bọn nhỏ trở về sẽ ảnh hưởng đến cháu.

Cháu ở trong nhà là tốt.

Nếu Diệp Ân Tuấn muốn đến đây ở vài ngày, chúng ta cũng rất hoan nghênh.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Hiên nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm nhận được sự ghét ý nồng đậm.
“Chú ba, chuyện này không được đâu.”
“Có gì không được? Tôi không chê cậu đến ăn không ngồi rồi đâu.”
Hoắc Chấn Hiên trực tiếp tặng cho Diệp Ân Tuấn một cái liếc mắt.
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn khóc không ra nước mắt.
Sao lại có thêm một chú ba chú út này chứ, thời gian anh và vợ con gặp nhau đều bị cướp đoạt rồi sao?
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Anh Ba, anh đừng giữ lại Hạ Lan và bọn nhỏ nữa, anh không nhìn ra sao? Con gái lớn khó giữ, rõ ràng là vẻ mặt của Hạ Lan đã khó xử và sốt ruột đến cỡ nào rồi.

Thừa nhận đi, mặc dù chúng ta ước gì Hạ Lan ở trong nhà chúng ta cả đời, nhưng dù sao nó cũng là con dâu của nhà họ Diệp.”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói với Hoắc Chấn Đình: “Chú út, chú thật thoải mái.”
“Thoải mái đúng không? Thoải mái, vậy thì nên suy nghĩ về dự án khai phá vùng phía nam cho nhà họ Hoắc chúng tôi chứ sao.”
Hoắc Chấn Đình rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp nói với Diệp Ân Tuấn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui