Bạch Tử Đồng thấy Diệp Ân Tuấn lo lắng cho Thẩm Hạ Lan như vậy, cảm thấy mừng thay cho cô ấy.
“Anh đừng lo quá, tôi sẽ kiểm tra kĩ cho cô ấy.”
Bạch Tử Đồng mang dụng cụ ra bắt đầu kiếm tra cho Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vẫn ngủ rất ngon.
Diệp Ân Tuấn vẫn ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn cô.
Đợi Bạch Tử Đồng kiểm tra xong, anh vội hỏi: “Sao rồi? Sức khỏe của cô ấy có ổn không?”
Bạch Tử Đồng lắc đầu, cười nói: “Là mang thai rồi.
Đây là biểu hiện của thời kì đầu mang thai, lượng progesterone cao.”
Diệp Ân Tuấn ngơ người.
“Cô nói sao?”
Không nói tới anh, ngay cả Bạch Tử Đồng cũng cảm thấy đây là kỳ tích.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn cười nói: “Số liệu đều ở đây, là mang thai.
Mặc dù tôi không biết tại sao cô ấy lại có thể xuất hiện kỳ tích này nhưng không phải đây là chuyện tốt sao? Chú ý để cô ấy được nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá mệt mỏi.
Những phản ứng hiện tại đều bình thường, ăn ngon ngủ ngon thì sẽ không sao cả.”
Diệp Ân Tuấn như đứa trẻ xoay tại chỗ hai vòng, cười rạng rỡ.
Anh sắp làm ba rồi.
Lần trước, anh không được trải qua cảm giác làm ba thì con đã bốn tuổi rồi, lần này cuối cùng ông trời cũng cho anh cơ hội trải nghiệm cảm giác làm ba, anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Bạch Tử Đồng thấy anh như vậy, lại nhớ đến dáng vẻ lúc Tô Nam biết mình mang thai, đúng là không lệch đi đâu được.
Cô cười nói: “Được rồi, tôi biết anh vui, nhớ chăm sóc Hạ Lan cho tốt, dù sao cơ thể của cô ấy cũng không thật sự ổn.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới hơi lo lắng.
“Đúng vậy.
Sức khỏe cô ấy vẫn luôn không tốt lắm, nếu mang thai thì có chống đỡ được không?”
“Nếu không chống đỡ được thì sao? Anh không muốn đứa con này?”
Bạch Tử Đồng cố ý hỏi.
Sắc mặt anh vừa bối rối vừa buồn bã.
“Tôi muốn, tôi rất muốn có đứa con này.
Lần trước cô ấy mang thai tôi đã bỏ lỡ mất thời gian bọn trẻ lớn lên, tôi thậm chí còn không biết dáng vẻ lúc mới sinh của bọn trẻ thế nào.
Nhưng nếu những điều này không tốt cho cơ thể cô ấy, nguy hiểm tới tính mạng của cô ấy thì tôi tình nguyện không muốn có đứa bé.”
Lúc nói những lời này anh rất đau lòng.
Làm một người đàn ông, anh không biết phải dứt bỏ đi đứa con của mình lại đau đớn đến thế.
Lần trước mất con, anh đã buồn rất lâu, nếu lần này cũng vậy…
Anh không dám nghĩ.
Bạch Tử Đồng thở dài nói: “Anh phải tin tưởng Hạ Lan, các bà mẹ đều rất vĩ đại.
Vì anh, vì bọn trẻ, cô ấy sẽ ổn thôi.
Nhưng lúc nãy tôi kiểm tra, mặc dù có hơi suy nhược nhưng mọi thứ đều bình thường.
Có lẽ là liên quan đến chuyện mẹ Trương trước khi mất đã chỉ cho hai người tới nhà tổ tìm cây cỏ gì đó.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhớ ra gì đó.
“Không phải, thứ đó chỉ làm cơ thể cô ấy càng lạnh, càng khó mang thai.”
“Vậy thì kỳ lạ, Hạ Lan chính xác là đang mang thai, sức khỏe cô ấy đã tốt lên nhiều rồi.
Nếu như không có thứ gì đó bồi dưỡng vậy thì tôi cảm thấy không đúng.
Nửa năm nay, có phải Hạ Lan đang dùng sản phẩm dinh dưỡng gì đó không?”
Anh lắc đầu, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó.
“Cô ấy từng uống rất nhiều thuốc bổ ở thành phố ngầm, còn có máu của Lam Thần.”
“Máu của Lam Thần là sao?”
Bạch Tử Đồng hơi khó hiểu.
Diệp Ân Tuấn vội vàng vào thư phòng lấy vài giọt máu trước đây Lam Thần tặng đưa cho Bạch Tử Đồng.
“Là cái này, cô quay về phân tích thử xem có liên quan gì không?”
Bạch Tử Đồng nhìn thấy màu xanh của máu, không khỏi kinh ngạc “Đây là…”
“Lam Thần là người thuốc, là sản phẩm thí nghiệm được người ta thử nghiệm từ trong bụng người mẹ, máu có màu xanh.
Trương Linh từng nói, một giọt máu của anh ta có giá trị chữa trị rất cao.”
Diệp Ân Tuấn nói những điều anh biết cho cô ấy nghe.
Bạch Tử Đồng cất máu Lam Thần vô cùng cẩn thận, nhỏ giọng nói: “Tôi về nghiên cứu, Hạ Lan có chuyện gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Sau khi tiễn Bạch Tử Đồng về, anh lại ngồi nhìn Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ yên bình, cười như tên ngốc.
“Hạ Lan, chúng ta có con rồi.
Không phải, chúng ta lại có con rồi, chúng ta lại được làm ba mẹ rồi.”
Anh ngây ngốc cầm lấy tay cô thủ thỉ.
Cô ngủ rất lâu, ngủ tới nỗi toàn thân đều đau mỏi mới tỉnh giấc.
Mở mắt tỉnh dậy đã thấy Diệp Ân Tuấn cười tủm tỉm ngồi trước mặt, trong mắt toàn là tình cảm dịu dàng, dường như còn có chút vui mừng.
Cô buồn bực hỏi: “Anh sao vậy? Lại có chuyện gì nữa? Nhìn cái bộ dạng đắc ý của anh xem.”
Nói mấy câu thì cô muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy thắt lưng hơi mỏi.
“Em nằm yên đi.”
Anh vội lấy một cái gối chèn vào sau lưng cô, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận.
“Anh sao vậy?”
Cô cảm thấy hơi lạ.
Anh đợi cô ngồi vững mới ngồi xuống trước mặt cô, cười tủm tỉm nói: “Hạ Lan, anh muốn báo cho em một tin tốt.”
“Ừm, anh nói đi.”
Cô gật đầu, cảm thấy hôm nay anh hơi lạ.
Anh mặc cô đang nhìn mình khó hiểu, cười đến mức hai mắt thành hai sợ chỉ.
“Anh bảo Bạch Tử Đồng sang kiểm tra sức khỏe cho em, em đoán kết quả xem?”
“Là gì?”
Tim cô hẫng mất một nhịp.
Lẽ nào cô mắc bệnh?
Nhưng không phải, nếu cô có bệnh thì sao anh lại thế này chứ.
Nhìn biểu cảm nghi hoặc của cô, anh cười nói: “Em có thai rồi, Hạ Lan, em sắp làm mẹ rồi.”
Thẩm Hạ Lan ngây người.
Nhưng cô lập tức cười nói: “Anh đừng nói linh tinh nữa, chuyện cười này chẳng buồn cười gì cả.”
Cô hơi buồn.
Anh nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc nói: “Anh không đùa, Thẩm Hạ Lan, đây là sự thật.
Bạch Tử Đồng kiểm tra cho em, đây là kết quả xét nghiệm máu, em thật sự đang mang thai.
Sắp được một tháng rồi.
Em thèm ăn, thèm ngủ, luôn cảm thấy mệt mỏi đều là biểu hiện của thời kỳ đầu mang thai.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt vô cùng thành thật của anh, không hề giống như đang đùa, tim cô không nhịn được mà reo lên.
“Anh nói thật sao? Kết quả xét nghiệm máu đâu, cho em xem.”
Cô rất xúc động.
Hơn bất kỳ ai cô hiểu rõ anh muốn có con tới nhường nào, anh đã bỏ lỡ mất quá trình sinh ra và lớn lên của Minh Triết và Nghê Nghê, nhưng lại vì chuyện của mẹ Trương mà không còn cơ hội làm ba.
Cô từ từ chấp nhận được đây là sự thật, cũng không thể ngờ được anh lại nói cho cô biết cô mang thai rồi.
Cô lại có thể được làm mẹ.
Cô xoa lên bụng mình, cảm thấy rất thần kỳ.
Anh vội vàng đưa kết quả xét nghiệm cho cô.
“Em xem này, em thật sự có em bé rồi.
Từ bây giờ, em chính là nhân vật quốc bảo của nhà chúng ta.
Em thích ăn gì, muốn làm gì anh cũng không can thiệp.
Nếu em muốn nghỉ ngơi vậy thì nghỉ ngơi.
Em không cần nghĩ gì cả, có anh đây, lần này anh nhất định bù đắp thiếu sót năm năm qua của mình cho hai mẹ con.”
Lời anh nói khiến mắt cô cay cay.
Xem kết quả xét nghiệm máu, rốt cuộc cô đã không kìm được nước mắt mà khóc nức nở.
“Phải làm sao đây? Đột nhiên em muốn khóc, em không nhịn được.”
Cô như đứa trẻ dựa vào lòng anh mà khóc.
Anh biết tâm trạng cô đang rất phức tạp và xúc động.
Anh vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Em muốn khóc cứ khóc, Bạch Tử Đồng đã nói dễ khóc cũng là phản ứng bình thường của giai đoạn đầu thai ký.
Nhưng khóc một chút thôi, đừng khóc nhiều quá hại mắt có biết không?”
“Ừm”
Cô dựa vào vai anh, vẻ mặt vẫn còn chút hoảng hốt.
Thật sự là cô đã mang thai sao?
Cảm giác giống như đang năm mơ vậy.
“Cơ thể của em không phải không thể mang thai sao?”
Cô đẩy anh ra, cảm thấy mình như đứa trẻ.
Anh cười, lau nước mắt cho cô rồi nói: “Không biết, bọn anh cũng rất phiền não, máu mà Lam Thần cho em để cô ấy về nghiên cứu, xem có liên quan gì không.
Nếu có liên quan, sau này chúng ta phải cám ơn Lam Thần.”
“Tất nhiên rồi.
Nếu đều là nhờ máu của Lam Thần, em nhất định sẽ đích thân đi thăm người ta để tạ ơn.”
“Ừm, anh đi với em.”
Hai người vui vẻ ôm lấy nhau, tay hai người đều đặt trên chiếc bụng nhỏ của cô, cảm nhận một sinh mệnh bé nhỏ đang lớn lên ở đó.
Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói với anh: “Ân Tuấn, anh nói xem Minh Triết và Nghê Nghê liệu có thích đứa bé này không? Bọn trẻ sẽ thích chứ? Chúng ta phải nói thế nào với các con đây? Còn Tranh nữa, thằng bé hơi nhạy cảm, nếu thằng bé nghĩ đứa bé sẽ khiến nó bị bỏ mặc thì phải làm sao đây?”
Anh hơi sửng sốt: “Chuyện này em cứ để anh, em cứ nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt là được.”
“Ừm.”
Nghe anh nói vậy, cô cũng yên tâm hơn.
Cô tin tưởng anh sẽ giải quyết được chuyện này.
Sau khi kích động, cô lại thấy mệt.
“Lạ thật đấy, lúc em mang thai hai đứa trước không có ham ngủ thế này.”
Cô than thở.
Anh thấy cô buồn ngủ, lại ôm cô nằm xuống, cười nói: “Bạch Tử Đồng nói, mỗi lần có em bé đều không giống nhau, phản ứng cũng thế nên em không cần lo lắng.
Muốn ngủ cứ ngủ.
Lát nữa anh nói với chị Hoàng, sẽ theo thời gian của em, đồ ăn sẽ do cô ấy chuẩn bị.”
“Như thế không ổn lắm, em cũng đâu có tiểu thư như vậy.”
Cô hơi ngại ngùng.
Lúc mang thai năm năm trước, cô lòng đầy căm phẫn, chưa từng được sống trong tình cảm ấm áp vợ chồng một ngày nào.
Năm năm sau, hôm nay có thể cảm nhận được tất cả, cô thật sự cảm thấy không dễ dàng gì.
“Không phải tiểu thư, em có tư cách này.”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cô hạnh phúc nhắm hai mặt lại.
Lúc anh nghĩ cô đã ngủ, đột nhiên cô lại mở mắt rồi muốn ngồi dậy, buồn rầu nói: “Không xong rồi, Diệp Ân Tuấn, đứa bé này đến không đúng lúc rồi.”.