Cục Cưng Có Chiêu


“Diệp Ân Tuấn, anh đi đâu?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng đi tìm, nhưng Diệp Ân Tuấn đã đưa Diệp Minh Triệt lên xe.

Lúc Hoắc Chấn Hiên nghe được tiếng đi ra, thì thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột kêu cái gì, vội vàng tiến lên kéo cô lại.

“Sao thế? Cháu đang muốn đi làm gì? Diệp Ân Tuấn đâu?”
“Không biết, đưa Minh Triết đi rồi, cũng không biết phát điên cái gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Hoắc Chấn Hiên đỡ Thẩm Hạ Lan vào trong phòng.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu một cái nói: “Cháu cũng không biết, Minh Triết mua cho cháu một miếng ngọc bài ở ven đường, nói là quà tặng cho cháu, Ân Tuấn thấy ngọc bài đó sắc mặt lập tức thay đổi, bắt Minh Triết phải mang anh đi tìm người bán ngọc bài đó, cũng không biết có phải mua phải hàng giả không.

Coi như là hàng giả, chỉ cần là con trai mua, cháu đều thích.”
“Sợ không phải chuyện đơn giản như vậy, người thận trọng như Diệp Ân Tuấn sẽ không bởi vì một món hàng giả đi tìm người ta ngay, thậm chí bỏ lại cháu đang mang thai, hẳn là khối ngọc bài kia có ý nghĩa đặc biệt gì với cậu ta.”
Lời của Hoắc Chấn Hiên làm cho Thẩm Hạ Lan dừng một chút.

“Ý nghĩa đặc biệt? Cháu chưa từng nghe anh ấy nói tới chuyện này.”
“Chờ cậu ta trở lại hỏi lại một chút đi.

Cháu cũng đừng lo lắng, Minh Triết và Ân Tuấn không có chuyện gì, chỉ thân thủ của Diệp Ân Tuấn nhà cháu, không mấy người là đối thủ của cậu ta, yên tâm đi.”
Hoắc Chấn Hiên trấn an Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không vui lên được.

Đây rốt cuộc là chuyện gì!
Không bao lâu, Diệp Tranh cùng Diệp Nghê Nghê cũng trở lại rồi, khi thấy Hoắc Chấn Hiên ở đây đặc biệt vui vẻ.

Diệp Tranh đi tới bên người Thẩm Hạ Lan, rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước.

“Mẹ, hôm nay nhìn qua tâm tình mẹ không tốt lắm, là ai chọc mẹ tức giận sao?”
“Không có, mẹ chính là lo lắng cho ba con, ba đi đón Minh Triết, đến lúc đó hai anh em các con lại có thể chơi với nhau rồi.”
Diệp Tranh vừa nghe Thẩm Hạ Lan nói Diệp Minh Triết sắp về tới, vui vẻ không chịu được.

Cách đó không xa Diệp Nghê Nghê cũng nghe được rồi.

“Mẹ, anh sắp về tới sao?”.

Đam Mỹ H Văn
“Ừ.”
“Wow! Quá tuyệt vời!”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ nhảy cẫng lên.

Dáng vẻ hai đứa bé huơ tay múa chân phân tán sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan, cô dựa vào trên ghế sa lon, uống một hớp nước nóng, tâm tình ít nhiều cũng bình phục một ít.

Cũng không lâu lắm, Diệp Ân Tuấn mang theo Diệp Minh Triết trở lại, chỉ là sắc mặt khó coi.

Diệp Minh Triết cũng bĩu môi, khi thấy Thẩm Hạ Lan tức giận nói: “Mẹ, mẹ quản lão Diệp nhà mẹ, thật là quá đáng!”
“Sao thế?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, thấy Diệp Ân Tuấn không có ý định nói gì, quay đầu nhìn về phía Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết hung hãn nói: “Lão Diệp bắt con mang đi tìm hàng rong đó, người ta không có ở đây, ba mang con chạy khắp cả con đường, cũng không tìm được, con nói trở lại, ba lại cầm ngọc bài đi, nói cái gì cũng không cho con.

Đây chính là quà con mua cho mẹ!”
“Được rồi, quà mua cho mẹ, mẹ rất thích, để ba giữ mấy ngày có được không? Con xem, con mua quà cho mẹ, có mua cho ba không, ba ghen tị cũng là chuyện đương nhiên có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan an ủi Diệp Minh Triết.

Lúc này Diệp Minh Triết mới hòa hoãn một chút nói: “Mẹ có em bé, cũng không phải là lão Diệp mang thai, con mua quà cho ba làm gì?”
“Ba con sắp sinh nhật đó.”
Lời của Thẩm Hạ Lan nhất thời làm cho Diệp Minh Triết ngẩn người một chút.

“Thế sao? Lão Diệp đón sinh nhật sao?”
“Dĩ nhiên, còn chưa tới một tháng.

Cho nên con phải suy nghĩ thật kỹ đưa quà gì cho ba đây?”
“Được rồi, lần này con tha thứ cho ba.”
Đại nhân Diệp Minh Triết có đại lượng nói.

Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê nghe thấy Diệp Minh Triết trở lại, vội vàng từ hậu viện chạy ra.

“Anh!”
“Lão đại!”
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh vây Diệp Minh Triết vào giữa.

“Anh, anh thật quá đáng, đi lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho bọn em!”
“Đúng vậy, anh đi làm gì? Thời gian lâu như vậy cũng không liên lạc với chúng ta?”
Chất vấn của Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê làm cho Diệp Minh Triết có chút ngượng ngùng.

Thẩm Hạ Lan thấy ba đứa trẻ bọn họ chơi vui vẻ, không kìm được nhìn phòng ngủ một cái.

Từ sau khi Diệp Ân Tuấn trở về tiến vào phòng ngủ, bây giờ vẫn chưa đi ra, cô không biết cái ngọc bài này rốt cuộc đại biểu ý gì, nhưng cô biết Diệp Ân Tuấn khẳng định rất khó chịu.

“Minh Triết, Tranh Tranh, Nghê Nghê, các con ở đây chơi một lát, mẹ đi lên nằm một chút được không?”
Lời Thẩm Hạ Lan vừa dứt, Diệp Tranh gấp gáp hỏi: “Mẹ, mẹ bị bệnh sao?”
Diệp Minh Triết cười nói: “Mẹ không có bệnh, chẳng qua là mẹ mang thai em bé.

Chúng ta sắp có em trai em gái rồi.”
Diệp Nghê Nghê không kìm được ngẩn người một chút.

“Anh, anh nói thật sao?”
“Dĩ nhiên, cho nên Nghê Nghê, em không thể chọc mẹ tức giận nữa biết không?”
Diệp Minh Triết nhất thời giống như một tiểu đại nhân nói.

Diệp Nghê Nghê nhìn bụng Thẩm Hạ Lan, vội vàng tiến lên sờ sờ.

“Mẹ, em trai em gái nhỏ ở nơi nào nha? Tại sao con không nhìn thấy?”
“Nghê Nghê ngốc, ở trong bụng mẹ dĩ nhiên em không thấy được, chúng ta còn phải chờ mấy tháng mới có thể gặp em ấy.”
Diệp Minh Triết vừa nói những chuyện này, làm cho Thẩm Hạ Lan rất là ngượng ngùng.

Đây vốn là chuyện Diệp Ân Tuấn phải làm, sao lại để con trai nói ra chứ?
Diệp Nghê Nghê lại không biết ngượng ngùng trong lòng Thẩm Hạ Lan, tò mò sờ bên này một cái, sờ bên kia một cái.

“Thật thần kỳ nha!”
Diệp Tranh cũng có chút hiếu kỳ.

“Mẹ, con có thể sờ một cái không?”
“Dĩ nhiên!”
Thẩm Hạ Lan kéo tay Diệp Tranh đặt trên trên bụng nhỏ của cô.

“Tranh Tranh thích em trai hay em gái?”
“Đều thích.”
Diệp Tranh cười hết sức xấu hổ, nhưng nhìn ra được, đứa nhỏ này là thật sự rất vui vẻ.

Vốn là Thẩm Hạ Lan còn sợ mấy đứa trẻ bài xích sự xuất hiện của đứa bé, không nghĩ tới bọn họ đều vui vẻ và yêu thích như vậy, cô không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, ba người các con tự chơi một lát, mẹ trở về phòng một chút, được không?”
“Được!”
Ba đứa bé đồng thanh nói.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.

Cô sờ đầu bọn nhỏ, sau đó đứng dậy đi phòng ngủ.

Khi mở cửa phòng ngủ, Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên giường, trong tay nắm khối ngọc bài Diệp Minh Triết mua, vẻ mặt có chút đờ đẫn.

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng đóng cửa phòng, sau đó ngồi xuống bên người Diệp Ân Tuấn.

“Chuyện gì xảy ra? Cái ngọc bài này đối với anh mà nói có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Thẩm Hạ Lan đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay Diệp Ân Tuấn.

Lúc này Diệp Ân Tuấn mới giống như phát hiện có người vào phòng ngủ vậy, nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, lại nhìn nhìn ngọc bài, từ trong ngăn kéo cầm ra một cái hộp, sau khi mở ra, bên trong bất ngờ là một miếng ngọc bài giống y hệt trong tay Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhất thời ngây ngẩn.

“Đây là…”
“Đây là khi anh vừa sinh ra, ba anh cho anh, lúc ấy bởi vì là sinh đôi, ba mua một đôi, miếng này là của anh, mà miếng trong tay anh là của Nam Phương.

Em nhìn, mặt trên còn có tên Nam Phương.”
Diệp Ân Tuấn chỉ một góc phía sau ngọc bài cho Thẩm Hạ Lan nhìn.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thấy rõ, sau khi được gia công đặc thù phía trên ngọc bài quả thật khắc tên Nam Phương.

“Đây là chuyện gì xảy ra? Sao ngọc bài của Nam Phương sẽ ở trong tay người khác?”
“Anh cũng không biết, anh cũng buồn bực, ban đầu khi Nam Phương qua đời, anh đã không thấy khối ngọc bài này, anh nghĩ có thể là mất rồi, rơi rồi, hoặc là chôn cùng em ấy rồi, nhưng không nghĩ đến đã qua nhiều năm như vậy, khối ngọc bài này lại sẽ xuất hiện ở trong tay hàng rong đầu đường.

Hơn nữa lại bị Minh Triết mua về rồi.

Em nói đây là sự sắp xếp của trời cao sao?
Hay là trong đó có âm mưu khác?”
Vấn đề của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan không cách nào trả lời được.

“Có lẽ chẳng qua chỉ là trùng hợp.”
“Có lẽ vậy, nhưng anh càng tin tưởng tất cả trùng hợp đều không phải là trùng hợp.”
Diệp Ân Tuấn đặt hai khối ngọc bài chung một chỗ, bất ngờ ráp thành một vòng tròn.

Đây vốn chính là một đôi, bây giờ trở lại trong tay Diệp Ân Tuấn lần nữa, nhưng anh lại không cảm thấy bất kỳ vui sướng nào, ngược lại đầy lo lắng và bất an.

“Bắt đầu từ hôm nay, hai mươi bốn giờ anh đi theo em.”
Lời của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy anh có chút thần hồn nát thần tính rồi, chỉ là vì Diệp Ân Tuấn có thể an tâm, cô vẫn gật đầu một cái.

“Được.

Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ thật sự là một trùng hợp.

Coi như không phải trùng hợp, vậy cũng không có gì, chúng ta binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn là được.

Tin tưởng em, chỉ cần chúng ta lòng chung một chỗ, khó khăn gì cũng sẽ qua, âm mưu quỷ kế gì cũng sẽ không được như ý.”
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của Thẩm Hạ Lan, không kìm được gật đầu một cái.

Anh nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Anh muốn thương lượng một chuyện với em.”
“Anh nói đi.”
Diệp Ân Tuấn do dự một hồi, thấp giọng nói: “Minh Triết được người của quân khu nhìn trúng, ý của chú ba là để cho thằng bé ở lại bộ đội phát triển, coi như con em quân đội ở trường học quân khu tiến hành huấn luyện và học tập khép kín.

Ý kiến của em thế nào?”
Chuyện này Diệp Minh Triết đã nói với cô, Thẩm Hạ Lan dĩ nhiên là đồng ý.

“Niềm yêu thích của con trẻ em vẫn luôn ủng hộ, Minh Triết đã nói với em, thằng bé muốn ở lại nơi đó, em cũng không ngăn cản.

Dẫu sao đường tương lai của bọn nhỏ là phải dựa vào chính mình đi, có lẽ con trai chúng ta trời sinh chính là làm lính.”
“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy, chỉ là trên đường trở về, anh lại nghĩ rất nhiều, anh cũng muốn đưa Diệp Tranh và Nghê Nghê vào đó.”
Lời của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn.

Chỉ là cô rất nhanh đã hiểu.

Bây giờ bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, nhỡ có người thật sự muốn làm gì đối với bọn nhỏ, bây giờ tình trạng thân thể của Thẩm Hạ Lan căn bản không cách nào bảo đảm an toàn cho bọn nhỏ.

Có những lúc, Thẩm Hạ Lan cảm thấy nguy hiểm và khó khăn bên người cô quá nhiều, làm cho cô cũng có chút mệt mỏi, thậm chí cũng sẽ nghĩ, nếu như ban đầu không lựa chọn gả cho Diệp Ân Tuấn, có phải cũng sẽ không có nhiều phiền toái và bất an như vậy?
Nhưng ý niệm này một khi thoáng qua, cô lập tức đánh đổ.

Đừng nói vạn sự không có nếu như, coi như là có, coi như là cho cô thêm một cơ hội lựa chọn, chắc cô vẫn sẽ không chùn bước nhảy vào.

Chỉ vì tình yêu chỉ là trong nháy mắt tim đập thình thịch, nhưng cả đời thật lòng giữ gìn.

Thẩm Hạ Lan nghĩ thông suốt những điều này, nhìn Diệp Ân Tuấn có chút áy náy khổ sổ, cô chợt cười.

Cô nắm thật chặt tay Diệp Ân Tuấn nói: “Làm như anh nói đi, bọn nhỏ an toàn mới là tốt nhất.

Em không ý kiến.”
“Cám ơn em, Hạ Lan, cám ơn!”
Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan, không biết nên thể hiện tình cảm của anh thế nào, ngay lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui