"Nhưng..."
Diệp Minh Triết còn muốn nói gì, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
"Không có nhưng nhị gì.
Mẹ biết con trai mẹ có thể làm, mẹ cũng biết con muốn thay cha mẹ chia sẻ một ít, nhưng con trai, con còn nhỏ, con có việc của con, đường đời con phải đi, mẹ và ba cũng sẽ xử lý tốt chuyện của mình.
Khi chúng ta cần con giúp đỡ tuyệt đối sẽ không keo kiệt, nhưng chúng ta có thể tự giải quyết, cũng sẽ không lệ thuộc vào con.
Biết không? Mẹ và ba không có chuyện gì, chính là hy vọng các con bình an khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ cần các con làm được những điều này, chính là món quà tốt nhất cho ba mẹ."
Diệp Minh Triết ngồi xổm xuống, sau đó gật đầu một cái.
"Được, con sẽ chăm sóc tốt bản thân cùng anh trai và em gái.".
ngôn tình hoàn
"Ngoan!"
Thẩm Hạ Lan sờ trán Diệp Minh Triết, cảm giác có con trai thật tốt.
"Được rồi, nói cho mẹ nghe một chút những ngày qua ở trong quân doanh ăn có quen không?"
"Cũng tốt, không bằng cơm của ông chú ba làm, nhưng cũng còn có thể nuốt.
Mệt đến ăn cái gì cũng ngon."
Mặc dù Diệp Minh Triết cười híp mắt nói, nhưng Thẩm Hạ Lan lại đau lòng không chịu được.
"Mẹ đi làm cho con sườn củ sen con thích có được không?"
"Không cần, mẹ, mẹ có em bé, phòng bếp mùi khói dầu nặng như vậy, đừng để hun đến mẹ.
Để lão Diệp và ông chú ba làm là được rồi."
Lời của Diệp Minh Triết nhất thời chọc cười Thẩm Hạ Lan, cô cảm thấy cách nói chuyện của hai ba con đều giống nhau.
"Chẳng qua là mẹ mang thai em bé, không phải là không thể động, con và ba con có cần kim quý như vậy không?"
"Cần, nhất định cần! Mẹ là mẹ con thân nhất yêu nhất!"
Cái miệng nhỏ ngọt này của Diệp Minh Triết làm cho trong lòng Thẩm Hạ Lan thật thoải mái.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi tới phòng bếp, thấy Hoắc Chấn Hiên vẫn còn đang bận việc, vội vàng vén tay áo lên hỗ trợ.
"Yo, đã nỡ đi ra rồi? Tôi còn tưởng rằng anh phải chờ tôi làm xong cơm ăn có sẵn chứ?"
Hoắc Chấn Hiên âm dương quái khí nói.
Diệp Ân Tuấn cũng không để ý, ở một bên thấp giọng nói: "Giới thiệu cho chú cô gái tốt, bác sĩ bệnh viện, vóc người cũng đẹp, tính cách cũng rất tốt.
Nếu như chú có ý, ngày mai con sắp xếp hai người đi xem mắt."
" Chờ một chút, cậu có ý gì? Lại có chuyện gì cần tôi giúp đỡ hả?"
Hoắc Chấn Hiên vội vàng ngắt lời Diệp Ân Tuấn.
Viên thuốc nổ bọc đường này thiếu chút nữa đập anh ta choáng váng.
Diệp Ân Tuấn nhìn nhìn Hoắc Chấn Hiên, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì lớn, chính là lúc mang Minh Triết đi, cũng mang theo Diệp Tranh và Nghê Nghê cùng đi."
"Trời, cái này cậu cũng chưa tính là chuyện lớn? Diệp Ân Tuấn, cậu cho là quân khu là nhà tôi sao? Tôi nói sắp xếp ai đi vào thì sắp xếp ai đi vào sao?"
Hoắc Chấn Hiên lập tức từ chối.
"Nếu như bọn họ ở bên ngoài gặp nguy hiểm, cháu và Hạ Lan không phân thân để bảo vệ được, có phải chú vẫn còn nói như vậy không? Đừng tưởng rằng cháu không biết, gần đây quân khu các chú có lớp khép kin của một trại hè.
Cháu biết người cũng đầy rồi, nhưng chắc chú có cách nhét hai đứa vào có đúng không? Không cần thời gian dài, chừng một tháng là được."
"Chừng một tháng còn không kêu thời gian dài? Trại hè cũng chỉ hơn một tháng."
"Vậy đến khi trại hè kết thúc là được rồi, bao nhiêu tiền cháu đưa tiền."
Dáng vẻ đương nhiên của Diệp Ân Tuấn làm cho Hoắc Chấn Hiên tức giận thiếu chút nữa giậm chân, chỉ là ông vẫn nhìn Diệp Ân Tuấn, hỏi: "Cậu lại chọc phiền toái gì rồi?"
"Không phải cháu rước lấy phiền phức, là có người đang cố ý gây chuyện."
Diệp Ân Tuấn nói chuyện ngọc bài cho Hoắc Chấn Hiên.
Chân mày của Hoắc Chấn Hiên hơi nhíu lại.
"Chuyện này có những ai biết?"
"Ba cháu, Phương Thiến, thím Trương và em trai cháu, chỉ mấy người này biết.
Ngay cả Hạ Lan cũng không biết, Sở Anh Lạc càng không thể nào biết."
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, chân mày Hoắc Chấn Hiên nhíu sâu hơn.
"Ba cậu và Phương Thiến, thím Trương đều không có ở đây, Diệp Nam Phương cũng không có ở đây, chỉ còn lại cậu, cho nên người này hoặc là thân tín của bốn người này, hoặc là từ nơi nào nghe được cái gì, khối ngọc bài này bây giờ có lẽ chẳng qua là ném gạch dẫn ngọc, không biết dẫn ra chuyện gì.
Gần đây bất kể cậu làm gì cũng chắc một chút, tôi cũng không hy vọng thời gian Hạ Lan mang thai xảy ra chuyện cảm xúc không ổn định."
Lời của Hoắc Chấn Hiên làm cho Diệp Ân Tuấn gật đầu một cái.
"Yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Lan."
"Chỉ mong như vậy, nếu như lần này lại để cho Hạ Lan xảy ra chuyện gì, bất kể con bé yêu cậu thế nào, tôi cũng sẽ mang con bé về nhà họ Hoắc.
Thà để con bé ở bên một người đàn ông không thể bảo vệ con bé, còn không bằng ở nhà tôi và chú út con bé bảo vệ nó."
"Chú sẽ không có cơ hội này."
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng buông đồ trong tay xuống.
"Cậu làm gì?"
Hoắc Chấn Hiên không kìm được có chút ngẩn ra.
Diệp Ân Tuấn cười nhạt nói: "Để nơi này lại cho chú ba."
"Đùa gì thế! Đây chính là nhà cậu!"
"Không sao, cháu không để ý nhiều như vậy, chú ba cố gắng lên."
Diệp Ân Tuấn nói xong xoay người rời đi ra khỏi phòng bếp.
Hoắc Chấn Hiên thật muốn ném đi không làm, nhưng nghĩ đến Thẩm Hạ Lan còn có bọn nhỏ.
Anh ta nhịn!
Khi Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng bếp trở lại phòng khách, thấy Thẩm Hạ Lan dựa vào ghế sa lon nhàm chán xem ti vi, thật ra thì xem cái gì hẳn là không biết, bởi vì ánh mắt cô mờ mịt, không có tiêu cự.
"Sao thế? Nghĩ gì vậy?"
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan, lúc này Thẩm Hạ Lan mới phục hồi tinh thần lại.
"Không suy nghĩ gì, chính là phân tích mọi việc, anh nói người biết ngọc bài đều chết rồi, tại sao sẽ còn có ngọc bài xuất hiện? Em đang suy nghĩ có phải là có người thật ra vẫn còn sống không?"
Lời của Thẩm Hạ Lan làm cho Diệp Ân Tuấn dừng một chút.
"Còn sống? Em nói ai?"
"Em cũng không biết, nhưng luôn có cảm giác, có lẽ thật sự có người đáng chết đã chết rồi, trên thực tế là còn sống, ở sau lưng điều khiển tất cả mọi chuyện cũng nói không chừng.
Trong mơ hồ em luôn cảm thấy có một số việc giống như đều có chút liên quan, nhưng lại không tìm được chỗ liên quan đến nhau.
Chẳng qua là cảm giác, em cũng không nói ra được, cũng không biết anh nghe hiểu không."
Thẩm Hạ Lan vội vã nói ra ý nghĩ của cô, nhưng lại nói không tốt lắm.
Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: "Anh biết ý của em, ý em là nói sau lưng có một bàn tay đen đang thúc đẩy tất cả phải không?"
"Đúng, em có cảm giác này, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, em lại không tìm được sự liên hệ giữa những chuyện này, cho nên cảm giác này rất kỳ lạ, em..."
"Được rồi, anh biết ý của em, trên thực tế anh cũng có cảm giác này, em yên tâm đi, nếu quả thật có người ở sau lưng thúc đẩy mọi chuyện, sớm muộn sẽ lộ ra dấu vết.
Chúng ta không cần gấp nhất thời, việc cần kíp của em chính là dưỡng thân thể thật tốt, những chuyện khác chúng ta thuận theo tự nhiên là được."
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng sờ cánh tay Thẩm Hạ Lan an ủi cô.
Thẩm Hạ Lan ở trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái dựa vào, thấp giọng nói: "Khoảng thời gian này em hơi mệt, anh tha thứ nhiều một chút."
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy, cho tới bây giờ em và bọn nhỏ đều không phải là gánh nặng của anh.
Những chuyện này đều giao cho anh là được.
Đừng để ý biết không?"
"Ừ, bên chú ba nói thế nào?"
"Yên tâm đi, chú ba đều có thể sắp xếp tốt."
Diệp Ân Tuấn cười rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước ấm.
Thẩm Hạ Lan ngáp, có chút không mở mắt nổi.
Diệp Ân Tuấn thấy cô mệt mỏi như vậy, có chút không đành lòng.
"Hạ Lan, bằng không đứa bé này chúng ta cũng không cần nữa?"
"Tại sao?"
Thẩm Hạ Lan xoa xoa mắt, có chút buồn ngủ.
Diệp Ân Tuấn ôn nhu nói: "Nhìn em quá cực khổ, chúng ta cũng không phải là không có con, đã có một trai một gái rồi, hiện tại thân thể em cũng không tốt, không bằng..."
"Em không, em muốn đứa bé này!"
Thẩm Hạ Lan có chút thất thường ôm bụng cô, thật giống như Diệp Ân Tuấn muốn cướp đứa trẻ với cô vậy.
Thật ra trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng rất mâu thuẫn, lúc ban đầu biết cô mang thai là kinh ngạc vui mừng, lại hưng phấn, nghĩ những gì thiếu nợ bọn nhỏ và Thẩm Hạ Lan trước kia cũng có thể đền bù lại, trải nghiệm lần nữa cảm giác làm ba, nhưng khi nhìn Thẩm Hạ Lan khổ cực như vậy, anh lại dao động.
Vì tâm nguyện của anh làm cho Thẩm Hạ Lan gánh vác nguy hiểm như vậy, thật sự là tốt sao?
Thẩm Hạ Lan hiển nhiên cũng nhìn thấu tâm tư của Diệp Ân Tuấn, cô cười nắm tay Diệp Ân Tuấn nói: "Anh yên tâm đi, phụ nữ có lúc khổ cực cũng có ngọt ngào, cũng chính lúc này mới có thể để cho phụ nữ cảm thấy mình thật vĩ đại.
Em muốn làm mẹ một lần nữa, muốn mang thai đứa con của anh một lần nữa.
Anh đừng lo lắng, vì làm mẹ, em không sao."
"Vì làm mẹ cũng không phải nói như vậy.
Anh đau lòng em.
Là anh không tốt, anh cho là điều kiện thân thể em sẽ không mang thai, cho nên quên chuyện ngừa thai, hôm nay để em gánh vác vất vả như vậy, đều là anh sai."
Diệp Ân Tuấn càng nói càng đau lòng, càng nói càng khổ sở.
Thẩm Hạ Lan sợ anh bất chợt lại làm ra quyết định gì, vội vàng nói: "Được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây đi, đứa trẻ tới chính là duyên phận, là ông trời ban cho.
Anh cũng đừng suy nghĩ lung tung.
Em đi lên ngủ một lát trước, anh cho bọn nhỏ ăn một chút gì, lúc bọn chúng đi anh đánh thức em, em phải đưa bọn nhỏ đi."
"Được."
Diệp Ân Tuấn vừa nói thì đỡ Thẩm Hạ Lan lên lầu.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Thẩm Hạ Lan, đồ ăn Hoắc Chấn Hiên cũng làm xong.
Diệp Ân Tuấn gọi bọn nhỏ rửa tay ăn cơm.
Hoắc Chấn Hiên không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, có chút buồn bực hỏi: "Hạ Lan đâu?"
"Ngủ rồi, hơi mệt.
Chờ cô ấy tỉnh, cháu làm chút đồ ăn cho cô ấy.
Bây giờ là thời kì đầu cô ấy mang thai, khẩu vị không tốt, thích ăn đồ thanh đạm.
Cháu đi siêu thị mua chút gạo mới về, nấu cháo cho cô ấy."
Lời của Diệp Ân Tuấn làm cho Hoắc Chấn Hiên hài lòng gật đầu một cái.
Sau khi bọn nhỏ lên bàn không thấy Thẩm Hạ Lan, không kìm được hỏi: "Ba, mẹ đâu?"
"Mẹ hơi mệt, đang nghỉ ngơi, cho nên các con ngoan ngoãn ăn cơm có được không?"
"Được!"
Mấy đứa bé cũng coi như nghe lời, yên lặng ăn cơm.
Sau khi Hoắc Chấn Hiên và Diệp Ân Tuấn ngồi xuống, Diệp Ân Tuấn nói: "Vốn là định uống chút với chú, nhưng hôm nay không được, lát nữa chú phải dẫn bọn nhỏ rời khỏi đây, bữa nhậu này ngày khác mời chú uống."
Diệp Ân Tuấn vừa nói như vậy, Hoắc Chấn Hiên nhất thời buồn bực.
"Hôm nay đã để tôi đưa bọn nhỏ đi? Diệp Ân Tuấn, anh đây là đuổi vịt lên giá sao?"
"Không có cách nào khác, thời gian gấp, xin chú ba lượng thứ."
Diệp Ân Tuấn cười híp mắt nói.
Hoắc Chấn Hiên giống như muốn đánh Diệp Ân Tuấn rồi, tại sao lại có người như vậy chứ?
Nhưng còn không chờ Hoắc Chấn Hiên làm gì, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Chân mày Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại..