“Nhà cậu có khách à?”
Hoắc Chấn Hiên hỏi một cách nghi hoặc.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu.
A Tử đi ra.
“Anh Diệp, để tôi mở cửa.”
“Cẩn thận một chút.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
“Được.”
A Tử đi ra ngoài.
Bọn trẻ dường như cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Diệp Tranh nghi ngờ hỏi: “Ba, trong nhà có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
“Không có, chẳng phải mẹ con đang mang thai sao? Cần phải thận trọng một chút.
Không có chuyện gì đâu con, đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười xoa đầu Diệp Tranh.
Diệp Tranh thở phào an tâm.
“Mẹ cần được chăm sóc thật tốt.”
“Ừ, ba sẽ chăm sóc mẹ thật cẩn thận.”
Diệp Nghê Nghê và Diệp Minh Triết nhìn bọn họ, không nói lời nào.
Diệp Nghê Nghê cảm thấy để Diệp Tranh nói, cũng bày tỏ ý nghĩ của mình, cũng không cần phải hỏi lại.
Diệp MinhTriết lại nghĩ khác.
A Tử đi một lúc rồi trở lại.
“Sếp Diệp, là chuyển phát nhanh của mợ chủ.”
“Chuyển phát nhanh? Hạ Lan gần đây không mua đồ gì cả mà?”
Diệp Ân Tuấn vừa nói xong, khuôn mặt đột gột trở nên nghiêm túc
“Đưa tôi xem! Mọi người ăn cơm trước đi.”
Diệp Ân Tuấn cầm cái bưu kiện rồi đi lên lầu 2.
Mắt của Diệp Minh Triết hơi nheo lại, dường như có chút suy nghĩ.
Hoắc Chấn Hiên có chút không yên lòng, nhìn Diệp Minh Triết, trầm giọng nói: “Minh Triết, đưa các em đi ăn cơm, ông lên xem một chút.”
“Được.”
Diệp Minh Triết không phản đối.
Hoắc Chấn Hiên cũng rời đi.
Diệp Nghê Nghê nhìn bọn họ lần lượt rời đi, không khỏi nói: "Em cảm thấy người lớn thật kỳ quái? Thật sự có chuyện gì sao?"
"Không sao, ăn cơm đi.
Mẹ bây giờ là người quan trọng cần được bảo vệ.
Anh nghe ba nuôi nói mẹ chảy nhiều máu lúc đó và sức khỏe của mẹ rất yếu.
Bây giờ mẹ lại mang thai.
Lão Diệp cần nên lo lắng một chút."
Diệp Minh Triết nói nhỏ.
Diệp Nghê Nghê đột nhiên đặt đũa xuống, một tay chống cằm nhìn Diệp Minh Triết nói: “Anh, anh nhớ ba nuôi sao?”
Diệp Minh Triết ngồi xuống.
Nhớ không?
Điều này cần phải suy nghĩ.
Rốt cuộc, từ khi sinh ra cho đến khi trở về nước, Đường Trình Siêu đã ở bên họ trong suốt quãng thời gian này, tuy rằng Đường Trình Siêu có ý dồ khác, nhưng không thể phủ nhận rằng Đường Trình Siêu là người đầu tiên gánh vác vai trò người ba cho Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê.
Nếu không phải Đường Trình Siêu làm quá, thì Diệp Minh Triết không muốn mất đi người ba nuôi này.
Nhìn thấy Diệp Minh Triết không lên tiếng, Diệp Nghê Nghê có chút cô đơn nói: "Em biết ba nuôi đã làm rất nhiều chuyện xấu và hại mẹ, thậm chí còn muốn hại em, nhưng em không biết tại sao, em lại không ghét ông ấy.
Đôi khi em đã nghĩ, nếu không có ông ấy ngay từ đầu, liệu chúng ta và mẹ liệu phải sống ngoài đường không? Em không biết bây giờ ông ấy thế nào? Có tốt hay không?"
“Mau ăn đi.”
Diệp Minh Triết nhanh chóng ngắt lời Diệp Nghê Nghê.
Cậu sợ nếu Diệp Nghê Nghê tiếp tục nói, cậu sẽ nghĩ đến lòng tốt của Đường Trình Siêu đối với cậu.
Thành thật mà nói, Đường Trình Siêu có lỗi với bất cứ ai, cũng không có lỗi với cả cậu và mẹ, mặc dù cuối cùng đã làm điều như vậy với mẹ, nhưng Diệp Minh Triết không thể hận ông ta.
Cậu bé là một người thông minh, nhưng nếu Đường Trình Siêu không thuê cao thủ dạy cậu, Diệp Minh Triết bây giờ sẽ chỉ là một đứa trẻ đầu gấu bình thường, huống chi Đường Trình Siêu thực sự coi cậu là con trai.
Càng nghĩ về điều đó, cậu thật sự không thể ăn được nữa.
“Anh đi vệ sinh đã.”
Diệp Minh Triết đứng dậy rời bàn.
Diệp Nghê Nghê nhìn bóng lưng của Diệp Minh Triết, trầm giọng hỏi Diệp Tranh: "Anh Tranh, em nói sai rồi sao?"
"Không đâu, Minh Triết chỉ là muốn đi toilet thôi."
Diệp Nghê Nghê cắn đũa và thì thầm: "Em không nên nhắc đến ba nuôi của mình.
Mẹ sẽ buồn, và anh trai em sẽ buồn."
“Đừng như thế, Nghê Nghê, em không làm gì sai.”
Diệp Tranh an ủi Diệp Nghê Nghê.
Sau khi Diệp Minh Triết vào phòng tắm, cậu lấy điện thoại di động ra bấm dãy số quen thuộc nhất, nhưng cậu đã cúp máy ngay lúc đầu dây bên kia có kết nối.
Nên nói gì với ba nuôi?
Ông ấy và mẹ định mệnh không ở cùng nhau, đối với Đường Trình Siêu có một số chuyện, cậu bé không biết phải đối mặt như thế nào.
Diệp Minh Triết cất điện thoại đi, cảm giác được Diệp Nghê Nghê đến, nhưng đúng lúc này, Đường Trình Siêu gọi tới.
Nhìn dãy số quen thuộc, Diệp Minh Triết không biết có nên trả lời hay không, nhưng vẫn ấn nút trả lời.
“Minh Triết? Là con phải không?”
Giọng nói quen thuộc của Đường Trình Siêu vang lên, mũi Diệp Minh Triết đột nhiên có chút xót xa.
“Ừ.”
Dù sao thì từ "Ba nuôi" cũng không thể nói ra.
Đường Trình Siêu có chút kinh ngạc.
"Thằng nhóc thối, nhớ gọi điện cho ba nuôi, xem ra ba không nuôi con vô ích."
Diệp Minh Triết khóe mắt có chút đỏ.
“Bây giờ, ông có khỏe không?”
"Làm sao có thể tốt hơn khi không có con ở bên cạnh? Nhưng con cứ tin ba, ba sẽ tốt thôi.
Còn con thì sao? Có phải rất hạnh phúc khi được trở về với ba ruột và mẹ của con không?"
Lời nói của Đường Trình Siêu khiến Diệp Minh Triết gật đầu nói: "Vâng, rất tốt, ba ạ."
“Hở?”
Nghe thấy Diệp Minh Triết gọi mình là ba, Đường Trình Siêu nở nụ cười.
Anh ta rất thích Diệp Minh Triết, chân thành dành tình cảm, coi như con ruột của mình, thậm chícòn cố ý để Diệp Minh Triết thừa hưởng tất cả những gì mình có, nhưng đáng tiếc, rốt cuộc điều đó không thể thành hiện thực.
Diệp Minh Triết cắn môi dưới nói nhỏ: "Ba có thể tìm mẹ nuôi cho con."
Tay Đường Trình Siêu dừng lại, trên mặt nở nụ cười kiên định.
Anh ta vừa khóc vừa cười.
Diệp Minh Triết từ trước đến nay đều thông minh, Đường Trình Siêu rõ ràng hiểu những lời này có ý nghĩa gì.
"Đừng lo lắng, ba sẽ không quấy rầy mẹ của con nữa, cũng sẽ không làm tổn hại đến gia đình của con, cũng sẽ không làm tổn thương con nữa.
Lúc trước, ba không tốt, ba đã sai.
Tương lai, ba sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của con nữa.”
"Con chỉ mong rằng ba có thể có gia đình riêng và những đứa con của riêng của mình.
Ba và mẹ con duyên phận không đến được với nhau.”
Lời nói của Diệp Minh Triết khiến người ta muốn cười, nhưng Đường Trình Siêu lại cười không nổi, ngược lại có chút chua xót.
Một đứa trẻ 4 tuổi có thể hiểu được, tại sao anh ta lại không hiểu?
"Ba biết.
Con gọi cho ba, mẹ con có biết không?"
“Không biết.”
Diệp Minh Triết nói sự thật.
Đường Trình Siêu trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
“Con và Nghê Nghê phải sống tốt.”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết cảm thấy không biết nói cái gì nữa, trầm giọng nói: "Ba nuôi, con cúp máy đây."
“Được.”
Đường Trình Siêu bất đắc dĩ, nhưng anh ta không thể lại gần Diệp Minh Triết.
Anh ta sợ mình sẽ lại lóe lên hy vọng, lại sợ bản thân không kiềm chế được.
Ngay khi Diệp Minh Triết chuẩn bị cúp máy, Đường Trình Siêu đột nhiên nói: "Chờ đã, Minh Triết, giúp ba nói cho ba mẹ con."
“Nói cái gì?”
"Chỉ cần nói Lam Thần gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ hiểu."
Lời nói của Đường Trình Siêu khiến Diệp Minh Triết hơi nhíu mày.
"Con biết rồi, cám ơn ba."
Sau khi Diệp Minh Triết cúp điện thoại, cậu từ phòng tắm đi ra, trực tiếp lên lầu hai tìm Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên.
Diệp Ân Tuấn nhìn món quà trong tay, anh sợ có bom hẹn giờ hay thứ gì đó nguy hiểm bên trong.
Anh quét hệ thống giám sát, không thấy gì bất thường sau đó mới yên tâm.
Hoắc Chấn Hiên không giám thả lỏng cảnh giác.
“Nếu không thì mang ra ngoài xem thử.
Đề phòng xảy ra chuyện ở nhà, e rằng Hạ Lan sẽ bị ảnh hưởng.”
Diệp Ân Tuấn cũng có suy nghĩ này.
Khi cả hai muốn cùng chuyển phát nhanh ra ngoài thì tình cờ gặp Diệp Minh Triết đang ở trên lầu: “Minh Triết? Sau con lại lên đây? Ăn xong chưa?”
“Con có việc muốn nói với ba.”
Minh Triết như một người một người lớn.
Nhìn thấy con trai mình nghiêm túc như vậy, Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Con muốn nói điều gì?”
Diệp Minh Triết bị thu hút bởi phần chuyển phát nhanh trong tay Diệp Ân Tuấn.
“Con đừng lo lắng, cái này là chuyển phát nhanh, con muốn chúng ta làm cái gì?”
Thấy Diệp Ân Tuấn không muốn nói, Diệp Minh Triết cũng không ép buộc, do dự một hồi nói: “Con vừa gọi cho Đường Trình Siêu.”
“Con nói ai?”
Diệp Ân Tuấn không nghe rõ.
Diệp Minh Triết nhìn Diệp Ân Tuấn, lấy hết can đảm của mình và nói: “Đường Trình Siêu, ba nuôi của con.
Người đã theo đuổi mẹ trước đây.”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút thay đổi: “Sao con lại gọi điện cho anh ta rồi hả?”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn luôn kiêng kỵ.
Đường Trình Siêu nuôi con bốn năm, chăm sóc Thẩm Hạ Lan cũng năm năm, nếu không phải Đường Trình Siêu đâm sau lưng anh ta quá nhiều, anh ta sẽ không đối xử với nhà họ Đường như vậy, đối xử với Đường Trình Siêu như vậy.
Cho nên bây giờ khi nói về Đường Trình Siêu, Diệp Âu Tuấn không thể bình tĩnh.
Anh biết tình cảm của bọn trẻ đối với Đường Trình Siêu và điều này khiến anh rất lo lắng.
Thấy Diệp Ân Tuấn căng thẳng như vậy, Diệp Minh Triết nhanh chóng nói: “Con không có liên quan đến ông ấy, nhưng Nghê Nghê đột nhiên nhớ ra, vì vậy con gọi cho ông ấy và chỉ hỏi ông ấy bây giờ như thế nào thôi ạ.”
Nhìn thấy con trai nhìn mình với thái độ căng thẳng như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cười nói: “Không sao, dù gì anh ta cũng nuôi con bốn năm.”
“Ba, con thật sự không nói gì với ông ấy, chỉ nói chuyện phiếm.
Ông ấy nhờ con nói với ba mẹ một chuyện.”
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay.
Nếu Đường Trình Siêu vẫn không từ bỏ ý định làm gì đó với Hạ Lan, anh sẽ không ngại để nhà họ Đường biến mất khỏi thế giới này.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng, vội nói: “Ông ấy nói Lam Thần có chuyện.”
Lông mày Diệp Ân Tuấn đột nhiên cau lại.
“Ai?”
“Lam Thần.”
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn căng thẳng như vậy, Hoắc Chấn Hiên hỏi: "Người này đối với cậu quan trọng sao?"
"Đúng vậy, anh ấy đã cứu Hạ Lan, hơn nữa bây giờ Hạ Lan đã có thể mang thai, rất có thể là nhờ Lam Thần.
Mấy ngày trước Hạ Lan cũng đã nói rất cảm kích Lam Thần.
Nếu Đường Trình Siêu không có nói dối chúng ta, chuyện của Lam Thần nhất định phải tìm cách giải quyết.
"
Nghe những lời của Diệp Ân Tuấn, Hoắc Chấn Hiên biết tầm quan trọng của người này đối với họ.
"Nói bất cứ khi nào cậu cần tôi."
“Được.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Diệp Minh Triết yên tâm khi thấy Diệp Ân Tuấn không có ý trách mình.
Diệp Ân Tuấn vừa rồi với vẻ mặt âm trầm, thật là đáng sợ!
Diệp Minh Triết co rụt cổ lại, ánh mắt lại bị chuyển phát nhanh trong tay Diệp Ân Tuấn hấp dẫn.
Có cái gì bên trong nhỉ?
Vì tò mò, cậu nhanh chóng giật chiếc hộp chuyển phát nhanh từ tay Diệp Ân Tuấn.
"Minh Triết, đừng làm loạn nữa, mau giao cho ba!"
Diệp Ân Tuấn phản ứng nhanh, đưa tay ra chộp lấy.
Đúng lúc này, Diệp Minh Triết căng thẳng, bưu kiện trong tay lập tức rơi xuống dưới mặt đất.
"Bụp" một tiếng rớt bể, đồ vật rơi ra ngoài từ bên trong lập tức khiến cho sắc mặt Diệp Minh Triết trở nên kinh hãi..