Cục Cưng Có Chiêu


Hoắc Chấn Hiên hơi không cam lòng.

Diệp Ân Tuấn rút một điếu thuốc, nhưng anh không châm lửa, chỉ nghịch điếu thuốc trong lòng bàn tay.

“Bây giờ hoặc là anh ta chạy, hoặc là anh ta tìm người sau màn cầu cứu.

Bất kể là đường nào thì cũng có thể mang đến đầu mối cho chúng ta.

Nếu như bây giờ bắt anh ta về thì chẳng có chút tác dụng nào cả, rất có thể anh ta chỉ là một quân cờ vô dụng.”
“Hoá ra là như vậy.”
Lúc này Hoắc Chấn Hiên mới phản ứng lại được.

Cũng không phải anh ta ngu xuẩn, chẳng qua là anh ta không giữ được tỉnh táo như Diệp Ân Tuấn khi đụng phải vấn đề liên quan đến Thẩm Hạ Lan mà thôi.

Dường như có chút không hài lòng vì sự tỉnh táo của Diệp Ân Tuấn, Hoắc Chấn Hiên lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cậu có yêu Hạ Lan hay không? Đã đến lúc này rồi, thế màcậu lại giữ được đầu óc tỉnh táo như vậy!”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Hoắc Chấn Hiên cố ý làm khó dễ, chỉ lắc đầu một cái rồi nhấc chân bước đi.

Tựa như bất mãn với hành động của Diệp Ân Tuấn, suốt đoạn đường mà Hoắc Chấn Hiên đi theo anh, miệng anh ta không hề dừng lại.

“Tôi rất khó chịu, vì sao một người đàn ông như cậu lại có thể khiến cho Hạ Lan khăng khăng đi theo được chứ? Rốt cuộc là cậu có sức hấp dẫn gì? Cả ngày mặt mũi cứ âm trầm, cũng không nói được mấy câu, lạnh lùng như băng, chẳng khác nào một pho tượng.

Nếu như tôi trở về sớm hơn một chút, chắc chắn là tôi sẽ không để Hạ Lan gả cho một người khó hiểu như cậu.”
Hoắc Chấn Hiên nói xong thì Diệp Ân Tuấn dừng chân, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Làm sao? Tôi nói không đúng sao? cậu có ý kiến gì?”
Đột nhiên Diệp Ân Tuấn cười nói: “Cuối cùng tôi cũng biết nguyên nhân tại sao chú hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn không ai thèm.”
“Cậu mới là cái tên không ai thèm! Ông đây là vì nhiệm vụ cho nên mới để lỡ thanh xuân của mình thôi, ông đây…”
“Thôi đi, chú như vậy thì không có nhiệm vụ chú cũng chắc tìm được bạn gái đâu, chứ nói chi là vợ.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì xoay người rời đi.

Hoắc Chấn Hiên tức giận không nhẹ, thở hổn hển nói: “Cậu chờ một chút, cậu nói rõ ràng cho tôi, cậu có ý gì?”
Hai người một trước một sau ồn ào rời đi.

Phương Nhất Tường nhìn thấy bọn họ như vậy, con ngươi không kìm được híp lại.

Dựa vào cái gì chị anh ta ngồi tù, còn anh ta thì lẩn trốn khắp nơi giống như một con chuột, thế mà bọn họ lại có thể sống một cách ung dung như thế!
Anh ta đã từng là khách quen của hộp đêm, anh ta cũng từng xài tiền như nước, nhưng bây giờ hết thảy đều bị Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, còn có Tống Dật Hiên cắt đứt.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Phương Nhất Tường lập tức gọi điện thoại cho một người.

“Diệp Ân Tuấn tìm được chỗ tôi ở bên này, rốt cuộc anh đã gửi cho Thẩm Hạ Lan cái gì?”
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, nhưng mà anh cũng thật vô dụng, sớm như vậy mà đã bị lộ rồi.”
Đối phương dùng máy thay đổi giọng nói.

Phương Nhất Tường vốn chưa hề gặp mặt đối phương, chẳng qua đối phương cam kết cho anh ta lợi ích, để anh ta có thể báo thù cho chị mình, cho nên anh ta mới cúi đầu trước đối phương.

Bây giờ nghe đối phương chê bai mình như thế, Phương Nhất Tường hơi tức giận.

“Tại sao không nói là vấn đề của chính anh? Trước khi gửi đồ qua bưu điện anh phải nói trước với tôi bên trong đựng cái gì chứ, nếu làm thế thì tôi cũng sẽ không bị lộ.”
“Chờ một chút, Diệp Ân Tuấn không làm khó anh sao?”
Đột nhiên đối phương hỏi.

Phương Nhất Tường dương dương đắc ý nói: “Tôi không nói, anh ta có thể làm gì được tôi?”
“Đồ ngu! Nếu Diệp Ân Tuấn muốn biết cái gì đó từ trong miệng của anh, anh ta sẽ có cả trăm biện pháp.

Thế mà anh ta lại không động vào anh, anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Anh còn dám gọi điện thoại cho tôi? Sao anh không chết đi!”
Đối phương nói xong cũng cúp điện thoại.

“Tút tút tút…”
Phương Nhất Tường không nghĩ tới đối phương sẽ đối xử với mình như vậy, anh ta tức giận đến mức trực tiếp ném điện thoại.

Mà Diệp Ân Tuấn ở bên này đã dừng chân trước khi Phương Nhất Tường nói chuyện điện thoại, khiến Hoắc Chấn Hiên hơi ngẩn người.

“cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn so chiêu với tôi một lát?”
“Chú có bệnh! Vả lại bệnh còn không nhẹ!”
Diệp Ân Tuấn mau chóng lên xe, sau đó lấy laptop mang theo bên mình ra, cấp tốc mở máy, một chuỗi chấm đỏ loé lên.

Trong chốc lát đôi mắt của Hoắc Chấn Hiên nhìn thẳng.

“Mẹ ơi! Cuối cùng tôi cũng biết cái gen thiên tài của Minh Triết nhà cậu là từ người nào mà ra rồi.

Tôi còn tưởng nhà họ Hoắc chúng tôi xuất hiện gen đột biến cơ chứ, hoá ra là ở chỗ cậu.”
Nghe Hoắc Chấn Hiên nói vậy, Diệp Ân Tuấn không hề dừng lại, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, lạnh lùng cười nói: “Nhà họ Hoắc các người chỉ biết khoe khoang, có dũng mà không có mưu.”
“Như vậy còn tốt hơn nhiều so với tên con buôn tiểu nhân như cậu, chúng tôi gọi đó là chính trực.”
“Ừm, chú ba chính trực lắm, tìm được địa chỉ của cái tên sau màn rồi.

Ở đây, toà nhà số ba của hoa viên Sùng Văn.”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kết thúc cuộc tìm kiếm.

Hoắc Chấn Hiên không hề dừng lại dù chỉ một giây, anh ta trực tiếp gọi điện thoại sai người của mình qua đó chặn người.

“Không ngờ chỉ số thông minh của Phương Nhất Tường lại thấp như vậy.”
Hoắc Chấn Hiên nói xong mới phát hiện Diệp Ân Tuấn đang nhìn mình, đột nhiên anh ta cảm thấy ánh mắt đó khiến anh ta không được tự nhiên.

“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Không có gì.”
Diệp Ân Tuấn mím môi đặt laptop ở chỗ ghế ngồi phía sau, cười nói: “Qua đó xem một chút không?”
“Đi thôi.”
Hoắc Chấn Hiên lên xe, rất nhanh sau đó hai người đã đến toà nhà số ba ở hoa viên Sùng Văn.

“Thủ trưởng, anh ta chạy rồi, lúc chúng tôi đến thì đã không còn người nào.”
Hoắc Chấn Hiên hơi ngượng ngùng nói.

“Người này nhanh nhạy thế sao?”
“Không nhanh nhạy thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.”
Diệp Ân Tuấn đi vào.

Bởi vì đối phương bỏ đi quá mức vội vàng, có rất nhiều thứ chưa kịp thu dọn.

Diệp Ân Tuấn phát hiện mì ăn liền ở trong phòng còn chưa được ăn xong, nước mì vẫn còn ấm nóng.

Trong phòng ngủ, Diệp Ân Tuấn phát hiện một sợi tóc dài.

“Đem sợi tóc này về phân tích, có lẽ đây là tóc của người giật dây.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hoắc Chấn Hiên nhíu mày.

“Là phụ nữ sao?”
“Chưa thể khẳng định, hoặc cũng có thể là đàn ông đội tóc giả, cho nên cần phải kiểm nghiệm.”
Hoắc Chấn Hiên lập tức liếc Diệp Ân Tuấn một cái.

“Cậu có thể nói cái gì đó có ích được không?”
“Đây đều là đầu mối, chưa có kết quả thì cũng chưa thể kết luận.”
Diệp Ân Tuấn quan sát dọc theo toàn bộ căn hộ một vòng, cũng không phát hiện thứ gì có giá trị.

Anh chỉ có thể để người thu thập toàn bộ dấu vân tay và tóc để đem về so sánh, ngoài ra còn sai người lục soát cẩn thận thêm một lần nữa.

Không thể không nói, đối phương thật sự là một cao thủ, có lẽ ban đầu đã không có ý định thường trú ở nơi này, ngay cả quần áo tắm giặt cũng không có.

“Tìm người sở hữu nơi này, hỏi thăm chủ nhà một chút xem người thuê căn hộ này là ai?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Hoắc Chấn Hiên thấp giọng hỏi: “Sao cậu biết căn hộ này được cho thuê?”
“Nếu như chú muốn làm chuyện xấu, chú sẽ dùng nhà mình làm căn cứ sao?”
Câu hỏi này khiến Hoắc Chấn Hiên á khẩu không trả lời được.

Đột nhiên anh ta có một loại cảm giác, dường như ở trước mặt Diệp Ân Tuấn, anh ta giống hệt một kẻ ngốc, nói thật lòng loại cảm giác này không tốt chút nào.

Diệp Ân Tuấn mặc kệ Hoắc Chấn Hiên có cảm giác gì, anh tự mình đi vòng vòng thêm một lần nữa, điện thoại của Bạch Tử Đồng gọi lại.

“Viện trưởng Bạch, thế nào rồi?”
Bạch Tử Đồng tỏ ra vô cùng hưng phấn.

“Diệp Ân Tuấn, tôi và Tô Nam nghiên cứu suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng xác nhận được, trong thành phần máu của Lam Thần có tồn tại nhân tử có thể giúp thân thể của Hạ Lan khôi phục.

Những vị thuốc mà anh cho Hạ Lan khi ở thế giới ngầm cũng có tác dụng rất lớn.

Hạ Lan mang thai không phải chuyện tình cờ, mà là chuyện đương nhiên.”
Diệp Ân Tuấn lập tức ngây người, sau đó một cổ cảm giác kinh hãi dâng lên trong nháy mắt.

“Nói cách khác, sau này sức khoẻ của Hạ Lan sẽ không có vấn đề gì nữa đúng không?”
“Những cái khác thì không dám nói, nhưng nếu như cục cưng trong bụng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người lớn và đứa trẻ sẽ không sao cả.

Hơn nữa chúng tôi còn nghiên cứu thành phần máu của Lam Thần, bên trong có công hiệu tự động phục hồi và tăng cường sức khoẻ.

Nói cách kháh, mấy giọt máu này cực kỳ quý giá, anh có thể để cho Hạ Lan uống như thực phẩm dinh dưỡng cũng được, mặc dù nói vậy có hơi ghê, nhưng thật sự không có vấn đề gì cả.

Chúng tôi đã thí nghiệm qua, máu của anh ta có thể dung hợp với bất kỳ loại máu nào, hơn nữa còn không có phản ứng bài xích.”
Nghe Bạch Tử Đồng nói vậy, Diệp Ân Tuấn thiếu chút nữa mừng đến chảy nước mắt.

Sức khoẻ của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn là một hòn đá lớn nhất trong lòng anh.

Dường như sau khi gả cho anh, sức khoẻ của cô chưa từng tốt lên.

Bây giờ nghe Bạch Tử Đồng nói, Thẩm Hạ Lan có thể hồi phục như cũ, hơn nữa còn khoẻ mạnh hơn, anh thật sự rất vui mừng.

“Cảm ơn hai người, ngày khác tôi mời hai người ăn cơm.”
“Mời chúng tôi ăn cơm thì thôi đi.

Nếu như có thể, tôi cảm thấy hai vợ chồng anh nên mới Lam Thần ăn cơm.

Đây đều là công dụng của anh ta.

Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ tại sao sư thúc Trương Linh lại nói Lam Thần là một người thuốc rồi, còn nói trong giới y học không có nhiều người như vậy.

Hoá ra máu của anh ta quý giá và có giá trị nghiên cứu đến mức này.”
Câu nói của Bạch Tử Đồng khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghĩ đến những lời mà Diệp Minh Triết từng nói.

Đường Trình Siêu nói Lam Thần xảy ra chuyện.

Bây giờ bất kể là Thẩm Hạ Lan, hay là cục cưng ở trong bụng của Thẩm Hạ Lan đều do Lam Thần ban tặng.

Lam Thần là người có ân đối với anh và Thẩm Hạ Lan, hôm nay anh ta xảy ra chuyện, anh không thể mặc kệ.

Hiện tại, đầu mối ở chỗ Phương Nhất Tường bên này có lẽ đã đứt, trong lúc nhất thời cũng không còn đầu mối mới, Diệp Ân Tuấn lập tức quyết định.

“Cảm ơn hai người, viện trưởng Bạch, ở bên này tôi vẫn còn chút việc, trở về rồi lại trò chuyện sau nhé.”
“Được.”
Sau khi hai người kết thúc cuộc gọi, Diệp Ân Tuấn vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hoắc Chấn Hiên đang đứng ở sau lưng anh, doạ anh giật mình.

“Chú ba, chú còn có thói quen nghe lén à?”
“Chẳng qua là tôi nghe được cái tên Hạ Lan nên muốn hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì mà thôi.

Con bé xảy ra chuyện sao?”
“Phì phì phì!”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp nhổ ba ngụm nước bọt, trợn mắt nhìn Hoắc Chấn Hiên nói: “Chú có phải là chú ba của Hạ Lan không thế? Sao chú chỉ mong cô ấy xảy ra chuyện thôi vậy? Là Bạch Tử Đồng gọi tới, tôi vẫn luôn điều tra nguyên nhân Hạ Lan mang thai, sợ sức khoẻ của cô ấy không chịu nổi.

Bây giờ đã xác nhận xong rồi, Hạ Lan mang thai là hiện tượng bình thường.”
“Hiện tượng bình thường? Sức khoẻ của con bé…”
“Không sao, trở về rồi tôi sẽ nói cho chú nghe.

Chuyện bên này giao cho chú, tôi muốn ra ngoài với Hạ Lan một chuyến, thời gian này nhờ chú chăm sóc bọn trẻ nhé.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hoắc Chấn Hiên có hơi sửng sốt.

“Con bé đang mang thai, cậu còn muốn dẫn con bé đi đâu? Huống chi với tình hình bây giờ, trong bóng tối còn có người đang gây bất lợi với hai người, sao cậu lại…”
“Tôi hiểu rõ, chú yên tâm đi.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vai Hoắc Chấn Hiên một cái, đang định rời đi, đột nhiên vệ sĩ lại gọi điện thoại cho anh.

“Sếp Diệp, Phương Nhất Tường đã chết.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu mày.

Bởi vì Hoắc Chấn Hiên cũng ở khá gần, cho nên nghe được hết sức rõ ràng.

“Hay cho kế điệu hổ ly sơn! Chúng ta cho rằng dựa vào tần số của điện thoại là có thể tìm được vị trí của người giật dây ở sau màn, không ngờ đối phương nhân cơ hội chúng ta đi đến bên này để giết chết Phương Nhất Tường hòng diệt khẩu.”
“Lời nói của Hoắc Chân Hiên khiến con ngươi của Diệp Ân Tuấn hơi u ám.

“Giỏi cho một người to gan thận trọng!”
“Đúng vậy, người bình thường sẽ không dám làm vậy.

Nhưng mà tôi rất tò mò, tôi đã giữ lại mấy người ở chỗ của Phương Nhất Tường bên kia.”
“Tôi cũng vậy.”
Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Hiên nhìn nhau một cái, cũng cảm giác được thủ đoạn của cái người sau màn này thật sự rất cao tay.

“Hạ Lan và bọn trẻ ở nhà không sao chứ?”
“Tôi về trước đã.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng đi ra khỏi căn hộ, nhanh chóng lái xe trở về nhà cũ của nhà họ Diệp.

Nhìn từ bên ngoài nhà họ Diệp không có bất cứ vấn đề gì.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn rất bất an, anh vội vàng mở cửa ra, nhìn thấy bọn trẻ chơi đùa ở trong phòng khách, Triệu Ninh đang chơi cùng với chúng.

“Minh Triết và Hạ Lan đâu?”
“Mợ chủ và cậu chủ Minh Triết đang ở trong phòng ngủ, Tiểu Tử đang ở cùng bọn họ.”
Nghe Triệu Ninh nói vậy, Diệp Ân Tuấn đi thẳng lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra trước tiên.

Cửa sổ trong phòng ngủ mở toang, nhưng bên trong không một bóng người.

Ngay lập tức trái tim của Diệp Ân Tuấn như bị người khác bóp thật chặt vậy.

Minh Triết đâu?
Thẩm Hạ Lan đâu?
Tiểu Tử đâu?
Không phải nói ở trong phòng ngủ sao? Tại sao trong phòng ngủ lại không có người?
Giờ khắc này, trong lòng Diệp Ân Tuấn rối loạn.

Bàn tay anh run rẩy nhẹ đến mức không thể nhận ra….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui