Cục Cưng Có Chiêu


“Triệu Ninh, Triệu Ninh!”
Diệp Ân Tuấn mất bình tĩnh, tiếng gọi run rẩy.

“Sếp Diệp, sao vậy?”
Triệu Ninh nhanh chóng chạy lên.

“Người đâu rồi? bọn họ đâu?”
Mặt Diệp Ân Tuấn trắng bệch.

Anh lúc này như lệ quỷ, khiến Triệu Ninh không tư chủ được đánh cái nấc.

“Tôi không biết, vừa nãy bọn họ vẫn còn ở đây mà.”
“Gì mà vừa nãy còn ở đây? Người sống sờ sờ, có thể bốc hơi trong phòng được sao?”
Giọng Diệp Ân Tuấn cao hơn.

“Ân Tuấn? anh về rồi?”
Giọng Thẩm Hạ Lan đột nhiên vang lên, khiến Diệp Ân Tuấn và Triệu Ninh cũng ngơ ngác.

“Hạ Lan? Em ở đâu?”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn nói không ra lời, có điều đã an tâm lại.

Thẩm Hạ Lan mở cửa phòng tắm, thấy bộ dáng gấp gáp của Diệp Ân Tuấn và vẻ hoảng sợ của Triệu Ninh thì hỏi một câu.

“Các anh sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan không bị sao vội kéo tay cô hỏi: “Em ở trong nhà vệ sinh làm gì? Minh Triết đâu? A Tử nữa?”
“Minh Triết không biết hôm nay ăn trúng gì đạu bụng ị ngay quần, xấu hổ, em và Tử không dễ gì thuyết phục được thằng bé vào nhà vệ sinh, em tắm cho thằng bé, Tử thì giặc quần cho nó, sao thế?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu cái vội vàng này của Diệp Ân Tuấn Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, Diệp Ân Tuấn mới thở phào.

“Không sao, chúng em là người sống sờ sờ, đâu phải không khí sao có thể biến mất? Xem anh kìa dọa sợ Triệu Ninh.

Đúng rồi, nghe nói hai người phải kết hôn rồi, hôn lễ làm đến đâu rồi?”
Nghe Thẩm Hạ Lan hỏi, Triệu Ninh cười nói: “Lãnh giấy rồi, còn chưa cử hành lễ cưới, Tử nói không cần.”
“Đàn ông mấy người ấy, cứ nghe thấy phụ nữ nói không cần là không để trong lòng, không có người phụ nữ nào trên đời này không trông đợi vào hôn lễ, luôn hi vọng mặc áo cưới xinh đẹp gả cho người đàn ông mình yêu nhất.

Cô ấy nói không cần, chỉ là không muốn anh phí tiền, chứ không phải là thật sự thấy không cần.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Triệu Ninh có chút bất an rồi.

“Nhưng là hai chúng tôi đều là cô nhi, cũng không có thân thích, dù làm lễ cưới, cũng không ai đến, đến lúc ấy lạnh tanh ấy.”

“Không phải có tôi và Ân Tuấn sao? Chúng tôi đều là thân nhân của anh, nghe tôi, làm lễ cưới, đây là anh nợ cô ấy.”
Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Triệu Ninh tự nhiên đáp ứng.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan nhiệt tình, nghĩ đến lễ cưới của mình và Thẩm Hạ Lan, không khỏi cười.

“Được rồi, Minh Triết không sao đúng không?”
“Không sao, bị anh gọi thế, phỏng chừng thấy mất mặt không đi ra.”
Thẩm Hạ Lan liếc Diệp Ân Tuấn một cái.

Đối với Diệp Ân Tuấn mà nói, chỉ cần Thẩm Hạ Lan không sao, liếc mình bao nhiêu cái cũng không sao.

“Anh vào xem xem, em để Tử đi ra chăm sóc em đi.”
“Em không sao, anh đừng xem em như già yếu bệnh tật có được hay không?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, thế nhưng trong lòng rất ngọt ngào.

Năm năm trước lúc mang thai, cô không có trải qua ấm áp, hiện tại trải nghiệm được.

Thời khắc này cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

“Năm năm trước anh không chăm sóc được cho em, bây giờ em để cho anh xem em như vậy đi, nếu như có thể, anh tình nguyện thay em sinh con.”
Diệp Ân Tuấn vội vã đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên giường.

Triệu Ninh thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vậy, cũng không làm kỳ đà cản mũi, nhanh chóng lui xuống.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, có thể cảm thấy được sự bất an của anh, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Anh và Chú ba đi đâu vậy? sao em vừa ngủ dậy, chỉ có Minh Triết bên cạnh, bọn nhỏ ở phía dưới.

Có phải là lúc em ngủ đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có, anh và Chú ba đi ra ngoài một vòng, không phải nói cho Chú ba giới thiệu đối tượng sao? cũng phải cho chú lựa mấy bộ quần áo, vốn là muốn thừa dịp em ngủ, không nghĩ tới Chú ba quá phiền, anh liền trở về.”
Diệp Ân Tuấn mắt không nháy nói dối, anh cũng không muốn Thẩm Hạ Lan lo lắng sợ hãi.

Chuyện chuyển phát nhanh tuy đã giải quyết, thế nhưng ai biết còn có thể có chuyện khác?
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhất thời nở nụ cười.

“Anh vẫn dự định cho Chú ba giới thiệu đối tượng nhỉ? Hôn nhân của lính không thể qua loa như vậy chứ nhỉ?”
“Em dự định để chú cả đời độc thân sao? Một bó tuổi rồi, cũng nên thành gia lập nghiệp, anh nghĩ cấp trên cũng sẽ đồng ý.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan mới thấy yên ổn tí.

“Được rồi, chuyện Chú ba nói sau, anh đi trước dẫn Minh Triết mang ra đây đi, đứa nhỏ này da mặt mỏng, lần này phỏng chừng xấu hổ chết rồi.”
Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ tới dáng vẻ són ra quần của con trai là không nén cười được.


Vẫn luôn thấy Diệp Minh Triết giống ông cụ non, hết thảy không giống bạn cùng lứa, lần này coi như làm cho cô cảm thấy được con trai chỉ mới bốn tuổi.

Diệp Ân Tuấn cũng cười lên.

“Làm sao lại bị vậy?”
“Không biết, dạ dày không được khỏe, em để Tử cho nó uống ít thuốc.”
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng thấy Diệp Minh Triết đáng yêu.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan vui vẻ như vậy, cảm thấy mình làm gì đều đáng giá.

“Em nghỉ ngơi một chút, anh ôm tên nhóc thúi này ra.”
“Đừng dùng sức mạnh, Minh Triết tính bướng, anh cẩn thận nói chuyện với con.”
“Biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước ấm, lúc này mới tiến vào phòng vệ sinh.

A Tử còn đang an ủi Diệp Minh Triết.

“Cậu Minh Triết, mau ra đây đi, cứ như vậy sẽ nghẹn chết mất.”
Diệp Minh Triết chìm cả người ở trong bồn tắm, nói gì cũng không đi ra.

Quả thực mắc cỡ chết.

Làm sao lại ị đùn cơ chứ?
Có còn muốn gặp mặt mọi người nữa không?
Anh danh cả đời cứ như vậy không còn.

Diệp Ân Tuấn lúc vào, thấy cảnh tượng này.

Anh cười đi tới, ra hiệu Tử ra ngoài trước.

Tử nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, lúc này mới cười đi ra ngoài.

“Tôi đi chăm sóc mợ chủ.”
“Ừm!”
Diệp Ân Tuấn chờ A Tử đi ra, ngồi xổm ở bồn tắm bên cạnh, cười nói: “Ba nghe ông chú ba con nói, kỷ lục nín dưới nước của con là một phút.


Không biết hiện tại cách một phút còn bao lâu.

Nếu như nín chết, nói ra sẽ mất mặt.

Nói Diệp Minh Triết quá trâu bò, lúc luyện tập sơ ý nín chết, con nói đám trong quân doanh sẽ nghĩ như thế nào?”
Diệp Minh Triết đưa đầu ra ngoài.

“Con mới không có luyện tập đến nín chết đâu!”
“Vậy con đang làm gì thế?”
Diệp Minh Triết bị hỏi đỏ mặt tía tai.

“Ba đi ra! con không muốn gặp ba!”
Nói rồi lại muốn chìm vào trong nước.

Diệp Ân Tuấn buồn cười nói: “Con dự định cả đời trong bồn tắm à?”
“Ai cần ba lo!”
Diệp Minh Triết rầu rĩ nói, phiền muộn, đây tuyệt đối là khoảng khắc tối tăm nhất trong đời cậu.

Diệp Ân Tuấn vẫn như cũ cười nói: “Chuyện con ị đùn, em gái anh trai cũng không biết, chỉ có ba và mẹ, còn có a Tử biết, thế nhưng nếu như con chết chìm trong bồn tắm, bí mật này giữ không được.”
“Ba không cần nói nữa!”
Diệp Minh Triết vội vã duỗi tay nhỏ bưng kín miệng Diệp Ân Tuấn, nhìn mặt chuẩn bị muốn khóc.

Diệp Ân Tuấn thấy con trai như vậy, có chút không đành lòng.

“Ị đùn trong quần mà thôi, sợ cái gì, ai không đi ị?”
“Ai ị đùn?”
Diệp Minh Triết chuẩn bị khóc.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ba, khi còn bé cũng ị ngay quần.”
“Thật? Ba ị trong quần?”
Ánh mắt Diệp Minh Triết nhất thời trừng lên.

Diệp Ân Tuấn nhân cơ hội vớt Minh Triết từ trong nước ra, cũng không quan tâm nước sẽ làm ướt quần áo của mình, cười nói: “Đương nhiên, ai khi còn bé không són trong quần? đàn ông chưa són quần còn là đàn ông sao?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như thế, Diệp Minh Triết thấy thoải mái thoải mái một ít.

“Lão Diệp, ba không gạt con đúng không?”
“Lúc nào đã lừa con?”
Diệp Minh Triết suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, Diệp Ân Tuấn hình như chưa từng lừa mình.

Cậu núp ở trong lồng ngực Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Có thể giữ bí mật cho con không?”
“Đương nhiên có thể, con là con trai ba, nói ra cũng mất mặt? Yên tâm đi, mẹ sẽ không cười con đâu.”
“Nhưng là dì Tử cũng biết.”
Diệp Minh Triết chu miệng nhỏ, gương mặt phiền muộn.

“Vậy làm sao giờ? Bằng không chúng ta giết người diệt khẩu?”

“Lão Diệp!”
Diệp Minh Triết liền cuống lên.

Thấy con trai phản ứng như thế, Diệp Ân Tuấn cười sảng khoái.

“Yên tâm đi, ai có thể bảo đảm dì Tử khi còn bé không són quần chứ? Lại nói, dì Tử kết hôn, sẽ sinh em trai em gái cho con, con đối xử tốt, dì Tử cũng sẽ không nói gì đúng không?”
“Ừm!”
Diệp Minh Triết liền vội vàng gật đầu, thật giống tìm được biện pháp giải quyết rồi.

Diệp Ân Tuấn lại tắm cho cậu bé rồi mặc quần áo sạch sẽ, lúc này mới ra buồng tắm.

Thấy con trai và chồng cười đi ra, Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

“Uống chút gì không?”
Thẩm Hạ Lan hỏi dò.

Diệp Minh Triết có chút xin lỗi gật gật đầu.

Hai người yêu thương vuốt đầu Diệp Minh Triết, cảm thấy thời khắc ấm áp, tốt đẹp như vậy.

Lúc Hoắc Chấn Hiên về, Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan đồng thời đi xuống lầu.

Anh thấy Hoắc Chấn Hiên đánh dấu OK với mình, lúc này mới yên lòng.

Tuy rằng Phương Nhất Tường chết rồi, manh mối đứt đoạn mất, thế nhưng Diệp Ân Tuấn biết, Hoắc Chấn Hiên sẽ tiếp tục theo dõi, chỉ cần Nhà họ Hoắc theo chuyện này, Diệp Ân Tuấn có thể yên tâm đi làm những việc khác.

Bọn nhỏ và Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Hiên cùng nhau ăn cơm.

Thẩm Hạ Lan biết, cơm nước xong, bọn nhỏ liền rời đi, không khỏi có chút khổ sở.

Diệp Ân Tuấn ôm thật chặt bờ vai của cô an ủi.

Thời gian ly biệt, Thẩm Hạ Lan khóc, khóc đến nổi khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng.

Nếu như còn có biện pháp khác, anh tuyệt đối sẽ không để cho vợ chịu đựng nỗi khổ ly biệt.

Diệp Ân Tuấn âm thầm tự nói với mình, anh nhất định phải trở nên mạnh mẽ, cường đại đủ để có thể bảo vệ người mình thương.

Thấy bọn nhỏ đều đi rồi, Diệp Ân Tuấn mới nói với Thẩm Hạ Lan: “Đừng khóc, bọn nhỏ ở bên đó có Chú ba chăm sóc, sẽ không chịu khổ, ngược lại là chúng ta, khổ cực một chút.”
“Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan còn đỏ mắt, có chút nghẹn ngào hỏi.

Diệp Ân Tuấn trầm tư một chút, thấp giọng nói: “Chúng ta đi một chuyến đến nhà họ Phương, Lam Thần xảy ra chuyện rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận