Cục Cưng Có Chiêu


Thẩm Hạ Lan rất muốn nói rằng mình chẳng sợ gì bà ta cả, nhưng rồi lại nghĩ đến đứa bé trong bụng mình và sự độc địa tàn ác của Phương Thiến, cô vội nói: “Tôi quỳ, tôi quỳ xuống được chưa?”
Nói rồi cô chậm rãi quỳ xuống.

Anh hùng không sợ thiệt trước mắt, tuy có Diệp Ân Tuấn giúp đỡ nhưng đã vào đây rồi thì cô vẫn nên dựa vào bản thân mình tốt hơn.

Nghĩ đoạn Thẩm Hạ Lan quỳ xuống trước mặt Phương Thiến, dù rằng trong lòng rất không cam tâm.

Thấy Thẩm Hạ Lan chịu thua, nụ cười trên khuôn mặt Phương Thiến càng lúc càng rạng rỡ hơn.

“Nếu cô biết điều từ sớm thì có phải tốt hơn không.

Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói để khỏi phải bị ăn hành”
“Rồi rồi, bà muốn tôi giả làm Phương Đình để kết hôn với Đường Trình Siêu đúng chứ? Tôi thật sự muốn biết tại sao bà phải làm vậy.

Phương Đình dù sao cũng là con cái của nhà họ Phương, về làm dâu bên đó cũng đâu có vấn đề gì.

Nhưng hình như bà quên mất rồi phải không? Tôi là vợ của con bà, là con dâu của bà và cũng là mẹ của cháu bà, bà bắt tôi cưới Đường Trình Siêu như vậy không thấy trái với luân thường đạo lý hay sao?”
Phương Thiến nghe cô nói vậy thì phá lên cười.

“Luân thường đạo lý? Cô mà là con dâu của tôi à? Tôi không có con thì lấy đâu ra con dâu? Chẳng qua là vì thím Trương muốn sinh con đẻ cái cho nhà họ Diệp, vừa lúc tôi cảm thấy hai đứa trẻ đó rất dễ khống chế, nếu không cô nghĩ sao tôi lại để một người quản gia như vậy sinh con chứ? Thậm chí còn nhận con của một đứa ở làm con trai của mình.

Bọn họ có xứng không?”
Thẩm Hạ Lan nghe Phương Thiến nói vậy thì thoáng híp đôi mắt.

“Không phải là bà rất thích Nam Phương à?”
“Đó là vì thằng bé biết vâng lời! Nếu Diệp Ân Tuấn cũng ngoan ngoãn được như Nam Phương thì có lẽ tôi cũng sẽ rất thương nó.

Đáng tiếc là nó lại vì một người dưng như cô mà đuổi tôi đến khu mộ tổ nhà họ Diệp, chẳng màng tôi sống chết ra sao! Có đứa con trai hỗn xược bất hiếu như vậy chẳng thà giết nó luôn cho xong!”
“Đó là do bà tàn nhẫn chuyên chế chứ gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhân sinh quan và giá trị quan của Phương Thiến có vấn đề, mà có khi là toàn bộ lối suy nghĩ của bà ta đều có vấn đề hết.

Phương Thiến thờ ơ đáp: “Tôi thế nào không tới lượt cô quan tâm, tốt hơn hết là nên tự lo cho mình đi.

Tôi nghe nói cô ở nhà họ Đường năm năm mà bà cụ Đường có vẻ vẫn chẳng ưa nổi cô, dù bây giờ cô gả qua nhà đó dưới danh nghĩa là người nhà họ Phương, nhưng tôi nghĩ bà cụ vẫn sẽ nhận ra được, nói cho cô biết, nếu cô để bà cụ Đường tóm được đuôi thì cứ việc đợi nghe tin nhà họ Diệp bị tôi phá hủy đi”
“Bà nổ hơi quá rồi thì phải? Một mình bà mà đòi phá hủy cả nhà họ Diệp à?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy điều ấy còn khó hơn lên trời.


Phương Thiến lại cười khẩy rồi nói: “Có lẽ cô chẳng biết nhà họ Phương chúng tôi ghê gớm thế nào đâu, tôi cũng chẳng ngại nói cho cô biết, lúc trước chính nhà họ Phương đã quyết định để tôi kết hôn với ba của Diệp Ân Tuấn, hơn nữa chuyện Diệp Ân Tuấn vào.

quân đội cũng là theo ý muốn của nhà họ Phương chúng tôi.

Có lẽ nhà họ Phương không quá nổi tiếng với những người như cô, nhưng cho cô biết nhé, chỉ cần tôi nói một câu là cả quốc gia này sẽ phải rung chuyển vì nhà họ Phương này đấy, cô tin không?”
Nếu như lúc trước bà ta nói những lời này thì Thẩm Hạ Lan chắc chản sẽ không tin, sẽ cho rằng Phương Thiến đang dọa mình thôi, nhưng bây giờ khi đã biết về lịch sử của nhà họ Phương thì cô cũng không dám coi khinh bọn họ.

Với cả ở nhà họ Phương thì Phương Thiến chính là người nảm quyền, điều đó càng khiến cô cảm thấy bất an hơn.

Phương Thiến thấy Thẩm Hạ Lan không hó hé gì thì bỗng thấy vô cùng kiêu ngạo.

“Cô cho rằng tôi khinh thường cô vì cô là con dâu nhà họ Diệp, nhưng cô đâu biết rằng tôi cũng khinh thường nhà họ Diệp là nhà chồng của tôi đâu.

Chẳng qua đó là mong muốn của ba mẹ tôi thôi, chứ cô tưởng tôi muốn gả vào cái gia đình tàn tạ ấy à? Cô tưởng tôi thích ba của Diệp Ân Tuấn đến vậy hay sao? Nếu nhà bọn họ không nắm trong tay đội Ám Dạ thì việc gì tôi phải chịu ấm ức thế? Đáng tiếc là tôi diễn cả đời rồi, vậy mà đền thời khắc cuối cùng lại bị lộ, vây nên đành phải tự tay lấy đi tính mạng của ông ta thôi.

Thiên hạ đều cho rãng hai vợ chồng bọn tôi yêu thương nhau lắm, làm gì có ai nghỉ ngờ tôi được?”
Những lời của Phương Thiến khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc.

“Chính bà đã giết chết ba?”
“Cô biết chuyện này thì sao chứ? Cô tưởng mình có thể rời khỏi nhà họ Phương được à? Tưởng mình có thể thoát khỏi bàn tay của tôi sao?”
Phương Thiến nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.

“Khi ở nhà họ Diệp các người chẳng là gì đối v: ¡, chẳng lẽ khi đến đây cô lại làm gây chuyện được? Tôi biết Diệp Ân Tuấn có xếp vài tên nội gián vào nhà họ Phương, nhưng như vậy thì sao chứ? Tôi có thể phớt lờ chuyện thằng bé xếp nội gián vào thì cũng chẳng lo nó đưa cô ra khỏi đây được”
Thẩm Hạ Lan thấy hơi căng thẳng.

Cô còn không biết chuyện Diệp Ân Tuấn xếp nội gián vào nhà họ Phương, không ngờ Phương Thiến lại biết hết.

Thấy Thẩm Hạ Lan có vẻ hơi sợ hãi thì Phương Thiến càng huênh hoang hơn.

“Người đâu, hãy cho cô ta xem thử những kẻ phản bội tôi sẽ có hậu quả ra sao!”
Phương Thiến ra lệnh, sau đó có vài ba người bị xách đến, nhưng khi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan thì cả người bọn họ toàn máu là máu, khắp người chãng chịt vết thương, thậm chí có người đã bị đứt tay đứt chân.

Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng thảm thương của bọn họ, những người đó cũng nhìn về phía cô, ánh mắt như đang cầu xin điều gì.

Đó là ánh mắt tuyệt vọng không còn thiết tha gì với cuộc sống, ánh mắt như đang sốt ruột cầu xin một cái chết thanh thản.


Nếu bây giờ trong tay Thẩm Hạ Lan có dao thì cô sẽ đâm vào người họ ngay, vậy là có thể giúp họ giải thoát.

€ó đôi khi sống còn không bắng chết đi.

Thẩm Hạ Lan thấy vô cùng khó chịu.

Cũng vì bảo vệ cô nên Diệp Ân Tuấn mới xếp họ vào đây, có lẽ cuộc sống của họ.

sẽ có vô vàn ngã rẽ, nhưng chắc chản sẽ không dẫn đến kết cục như thế này.

Phương Thiến rất khoái cái cảm giác trêu đùa khống chế kẻ khác như một con rối, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan và đám người ấy, điều đó khiến bà càng thích cảm giác thượng đẳng này hơn nữa.

“Thấy chưa? Diệp Ân Tuấn muốn chơi với tôi à? Còn non và xanh lắm! Bao nhiêu năm nay chính tôi đã dạy cho nó mấy chiêu trò đó mà.

Tôi muốn lấy mạng nó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.

Nếu cô muốn Diệp Ân Tuấn được bình an vô sự thì tốt hơn hết nên nghe lời tôi đi.

Tôi biết các người rất cẩn trọng và đã đưa bọn nhỏ đến doanh trại, như tôi nói cô nghe, đừng nói là doanh trại của Hoắc Chấn Hiên, dù là những doanh trại khác tôi cũng có cách bắt chúng đi, trừ khi bọn họ không tiến hành huấn luyện dã ngoại nữa”
Nghe Phương Thiến nói vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan bỗng có một cảm giác hoảng sợ tột độ.

Nếu Phương Thiến có thể làm được chuyện đó thì bà ta đúng là rất đáng gờm!
Cô thật không thể tưởng tượng ra còn có gì là bà ta không thể làm được nữa.

Thấy Thẩm Hạ Lan đã biết sợ, Phương Thiến lạnh lùng nói: “Cứ yên phận thay Phương Đình gả cho Đường Trình Siêu đi, vậy thì tôi còn có thể tha cho bọn họ, nếu không thì hãy chuẩn bị nhìn cảnh cửa nát nhà tan, chỉ còn bàn tay trắng.

Mà thật ra nếu suy nghĩ kỹ thì Đường Trình Siêu thích cô, gả cho cậu ta thì cô cũng đâu có mất mát gì đâu mà”
Thẩm Hạ Lan không thể thốt nên lời nữa.

Cô đã biết sợ rồi, thật sự là sợ hãi lắm rồi.

Lúc nãy khi bước vào đây cô vẫn rất tự tin, đinh ninh rằng mình có thể đưa Lam Thần thoát khỏi đây, nhưng mà bây giờ hình như cô đã chui đầu vào rọ rồi.

Nhưng dù cô không đến, với thế lực của Phương Thiến thì chắc chắn sẽ có cách ép cô đến đây thôi.


“Lam Thần đâu? Tôi muốn gặp anh ấy một lần.

Đây là yêu cầu cơ bản nhất của tôi”
“Cô có tư cách gì để đòi hỏi chứ?”
Phương Thiến cười khẩy, không hề có ý muốn thỏa mãn mong muốn của cô.

Cảm giác hoảng sợ dần xâm chiếm trí óc của Thẩm Hạ Lan.

“Lam Thần là ân nhân của tôi, từng đối xử với tôi rất tốt, tôi chỉ muốn gặp anh ấy thôi mà, chỉ có yêu cầu nhỏ nhoi ấy mà bà cũng không chịu đồng ý sao?”
“Lam Thần là ân nhân của cô thì mắc mớ gì tới tôi? Với cả Lam Thần là ai chứ?
Tên đó chỉ là một con chó của nhà họ Phương này thôi.

Lúc trước cha mẹ nó bán mình cho.

nhà họ Phương, tôi đã cho bọn họ một số tiền lớn, nhờ vậy bọn họ mới có tư cách làm dược nhân của nhà này.

Bây giờ từng giọt máu trên người Lam Thần đều thuộc về nhà họ Phương hết, ấy vậy mà tên đó chưa xin phép gì bọn này mà đã lấy máu chữa trị cho cô.

Tôi không lấy lại là may lắm rồi, vậy mà cô còn đòi gặp tên đó à?”
Phương Thiến thờ ơ nói, sau đó bà ta sai người túm lấy Thẩm Hạ Lan.

“Đưa cô ta vào phòng của Phương Đình đi”
Bà Phương nghe vậy thì rất sốt ruột.

“Bà à, làm vậy không được đâu, Đình nó đang ở trong phòng mài”
“Để cho hai đứa nó tâm tình với nhau đi”
Nghe bà ta nói vậy thì Thẩm Hạ Lan đã hiểu ra, hiện giờ xác chết của Phương Đình vẫn đang nằm trong phòng.

Phương Đình đã chết lâu vậy rồi, không mang đi chôn cất thì thôi, còn để ở trong phòng đến bây giờ.

Chẳng lẽ bọn họ không sợ xác của Phương Đình bị thối rữa sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Phương Thiến đúng là đồ bệnh hoạn.

Bà Phương còn đang định khóc lóc kể lể gì đó, nhưng lại bị giáo sư Phương ngăn cản.

Bà Phương trước giờ luôn nghe lời song bây giờ lại nổi đóa.

“Ông kéo tôi làm gì? Con gái của ông mới chết chưa được bao lâu, giờ phải chịu sự phiền hà của kẻ khác, ông là ba nó mà? Ông kéo tôi lại làm gì hả?”
ầm đi.

Khuôn mặt giáo sư Phương thoáng chố “Câm mồm lại!”
“Câm mồm? Tại sao tôi phải câm mồm chứ? Con gái của tôi đã chết rồi kìa! Vậy mà đến cả một cái lễ tang cho ra hồn cũng chẳng có! Tại sao tôi phải câm mồm?”
Bà Phương lúc này như muốn phát điên.


Phương Thiến ho khan một tiếng, đoạn là thờ ơ nói: “Bà có ý gì vậy? Đang chống.

đối quyết định của tôi ư? Hơn nữa con của bà vẫn sống đấy thôi.

Nó đang đứng cạnh bà kia kìa”
“Không phải, cô ta là…
“Câm mồm vào!”
Giáo sư Phương vội giáng một cú tát thật mạnh vào mặt bà Phương, cú đánh mạnh đến nỗi khiến bà ta ngã lăn ra đất.

“Đứng đó la hét làm gì? Vô dụng.

Cút về phòng đi!”
Mặt giáo sư Phương đỏ phừng phừng, không biết có phải là do tức giận không.

Phương Thiến khinh thường hừ một tiếng rồi nói: “Phương Nghĩa Quân, nếu ông không dạy dỗ được vợ mình thì tôi không ngại tìm người khác làm thay đâu”
“Đừng đừng, tôi có thể làm được mài”
‘Vừa nói ông ta vừa túm bà Phương quay về phòng.

Bà Phương vẫn cứ khóc sướt mướt, nhưng không dám lớn tiếng, cuộc sống uất ức.

như vậy Thẩm Hạ Lan chỉ nhìn thôi cũng thấy bức bối khó chịu rồi.

Chẳng lẽ cuộc đời của cô cũng sẽ bị Phương Thiến nằm gọn trong tay như vậy Sao?
Phương Thiến thấy Thẩm Hạ Lan đang trầm ngâm thì lo cô lại định bày trò gì, bà ta vội kêu lên: “Đứng đực ra đó làm gì? Mau đưa cô ta vào phòng đi.”
Đám người kia không dám cãi lại, vội vàng xô đẩy đưa Thẩm Hạ Lan vào phòng.

Thẩm Hạ Lan cũng không dám giấy giụa, sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mình, lúc này quan trong nhất là phải bảo vệ chính mình.

Cô tin tưởng Diệp Ân Tuấn sẽ có cách để cứu cô khỏi hiểm nguy.

Đám người kéo Thẩm Hạ Lan đến trước cửa phòng Phương Đình, nhưng lại chẳng dám bước vào.

“Cô à, cô tự đi đi, đừng khiến bọn tôi phải khó xử”
Tuy mạnh miệng như vậy nhưng rõ ràng bọn họ rất sợ căn phòng này.

Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy có gì đó kì lạ.

Đây là phòng ngủ của Phương Đình mà?
Cô ta đã chết rồi mà?
Chẳng lẽ trong đó có ma?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận