Thẩm Hạ Lan tỏ vẻ nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Bảo cô vào thì cứ vào, lắm lời làm gì!”
Một tên vệ sĩ thẹn quá hoá giận nên trực tiếp đẩy Thẩm Hạ Lan đi vào.
Một luồng gió lạnh bỗng dưng phả vào mặt.
Thẩm Hạ Lan bất giác sờ sờ cánh tay.
Lạnh thật!
Căn phòng này là kho lạnh à?
Cô nhìn chung quanh nhưng mọi thứ đều mù mờ, rõ ràng là ban ngày vậy mà trong này lại âm u một cách đáng sợ.
Thẩm Hạ Lan đưa tay sờ soạng vách tường, lúc chạm phải công tắc trên vách, bật đèn lên thì đúng lúc đó cửa phòng cũng nhanh chóng đóng lại, thậm chí còn bị khoá lại nữa.
Cái cảm giác quỷ dị này khiến cho Thẩm Hạ Lan ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi, tuy nhiên cô vẫn to gan nhìn thử.
Cả căn phòng được thiết kế thành một cái hội trường tang lễ, ảnh chụp của Phương Đình treo trên đầu giường còn thi thể của cô ấy thì được đặt nằm ngay ngắn trên giường.
Toàn bộ cửa sổ của căn phòng được đóng chặt, thậm chí chúng còn được mắc những tấm màn che màu đen.
Nếu Thẩm Hạ Lan đoán không sai thì ảt hẳn bên trong căn phòng này còn được lắp đặt thêm một cái kho lạnh để tránh cho thi thể của Phương Đình bị thối rữa.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn khá to gan, huống hồ cô không cảm thấy Phương Đình sẽ hại mình, dù sao thì giữa hai người cũng đâu có thù oán gì, chẳng phải vậy sao? Nói đúng ra, bọn họ cũng được xem là bạn bè.
Cô chậm rãi đi tới trước giường Phương Đình, lúc nhìn thấy sắc mặt của Phương Đình, cô nhất thời giật mình, suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Thất khiếu của Phương Đình chảy máu, sắc mặt đen thùi, vừa nhìn liền biết là trúng độc mà chết.
Nhưng chẳng phải Lam Thần nói Phương Đình chết vì mắc bệnh sao?
Hơn nữa nếu là trúng độc thì với máu tươi của Lam Thần, chẳng phải cứu Phương Đình là một chuyện dễ dàng sao? Tại sao còn phải mời Trương Linh đến?
Thẩm Hạ Lan nghĩ không ra, cũng không thông được.
Cô nuốt nước bọt, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Phương Đình.
Cơ thể của Phương Đình đã cứng ngắc, bởi vì khí lạnh nên vẫn giữ được nguyên vẹn nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy điều này chính là sự nhục nhã lớn nhất đối với Phương Đình.
Chẳng lẽ chuyện Phương Đình trúng độc có liên quan đến Phương Thiến?
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa nghĩ ra mà cũng không có thời gian cũng như cơ hội để hỏi.
“Phương Đình, không ngờ cái lần từ biệt ấy của chúng ta lại là vĩnh biệt.
Cô cứ yên tâm, dù có oan khuất gì đi nữa thì tôi cũng sẽ giúp cô rửa sạch.
Hơn nữa tôi hứa nhất định sẽ cứu Lam Thần ra, để cô an tâm ra đi”
Thẩm Hạ Lan thì thầm.
€ô biết trong phòng nhất định có camera nhưng giọng của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chính cô cũng nghe không được rõ cho lắm, cô không tin lỗ tai của Phương Thiến lại thính như vậy.
Nơi này thứ gì cũng có nhưng mọi thứ đều là của Phương Đình.
Thẩm Hạ Lan cảm nhận một cách sâu sắc rãng, Phương Thiến thật sự tính để cho cô thay thế Phương Đình, trở thành người nhà họ Phương, sau đó gả cho Đường Trình Siêu.
Nếu năm năm trước bà ta đã có kế hoạch này thì bà ta đúng là quỷ kế đa đoan.
Năm năm trước cô vẫn còn là con dâu nhà họ Diệp, lúc ấy Phương Thiến không hề có ý để cô tiếp tục ở lại nhà họ Diệp.
Nếu không phải năm năm sau cô tự mình bất ngờ trở về tìm Ân Tuấn, thì Thẩm Hạ Lan không biết mình hiện tại thế nào nữa, có chăng sẽ trở thành con rối trong tay Phương Thiến?
Nhưng cô không rõ, Phương Đình là con cháu nhà họ Phương, tại sao lại bị xem.
như một quân cờ mà vứt bỏ?
Có lẽ mẹ của Phương Đình có thể trao cho cô đáp án nhưng hiện tại có lẽ cô sẽ không thể tìm thấy bà ta.
Khí lạnh đã được mở lên đến mức rất cao, Thẩm Hạ Lan có cảm giác toàn thân như bị đông cứng.
Cô không ngừng tự xoa hai cánh tay, nhìn trái nhìn phải, thật sự chịu không nổi mới chạy tới tủ quần áo của Phương Đình tìm một chiếc áo khoác đắp lên người.
Sau khi ấm lên được một chút, Thẩm Hạ Lan liền ngồi ngay ngắn trên tấm thảm, quan sát căn phòng được bài trí hoa lệ rồi nghĩ đến vận mệnh của Phương Đình mà không.
khỏi có chút sầu não.
Kẻ bên ngoài dường như có chút bất ngờ vì không nghe thấy tiếng la hét của Thẩm Hạ Lan, đồng thời có chút bội phục sự can đảm của cô nên tốt bụng ghé lại gần cửa gõ gõ rồi hỏi: “Ơi, người ở bên trong còn thở không đấy?”
Thẩm Hạ Lan nở một nụ cười thản nhiên rồi lên tiếng: ‘Anh có muốn vào xem không?”
“Thôi khỏi, cô tự xử đi, nhưng tôi nói cho cô biết nhé, nửa đêm sẽ có chuyện ma quái đó, cô tự cầu thêm phúc cho mình đi”
Nói xong, người bên ngoài lập tức yên lặng.
Chuyện ma quái?
Thẩm Hạ Lan cười khẩy một tiếng, trên đời này còn nhiều người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, nếu chuyện ma quái có thật thì cô lại càng muốn tìm ra rốt cuộc Phương Đình đã chết như thế nào.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Thẩm Hạ Lan bất tri bất giác cảm thấy mệt mỏi.
Cô ghé vào bên giường của Phương Đình, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ giống như có ai đang chầm chậm vuốt ve tóc cô một cách vô cùng dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ tới chính người mẹ của mình là Tiêu Ái, đã một thời gian dài rồi, không biết bà có khoẻ không, bên phía Dương Tân cũng không truyền tin đến khiến cô rất lo lắng.
“Mẹ ơi…
€ô nỉ non trong vô thức, sau đó chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời lên, Thẩm Hạ Lan đã thức dậy.
Căn phòng tuy rằng vẫn còn âm u nhưng đã có thêm một tia sáng.
Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn Phương Đình, cô ấy vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ, đêm qua đúng là mơ thật.
Cô vào nhà WC rửa mặt một chút, sau đó sẽ chờ Phương Thiến đến tìm mình.
€ó điều người đến trước là bà Phương.
Vừa vào phòng bà đã nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ngồi bên cạnh giường Phương Đình còn vị trí của Phương Đình không chút xê dịch, sắc mặt của bà Phương mới đỡ hơn một chút.
“Tôi nói cho cô biết, cô không được phép động vào con gái tôi, biết chưa? Cô chỉ là vật thay tỉ lời này cũng không thể trở thành con gái của tôi đâu! Con gái của tôi chỉ có duy nhất một mình Đình Đình!”
Khoé mắt bà Phương đỏ ké, có thể đoán được là bà ta đã khóc nguyên một đêm.
€ó lẽ từ sau khi Phương Đình qua đời, bà Phương chưa từng được ngủ một giấc ngon lành.
“Bà cho rằng Phương Đình sẽ không trách bà à? Bà là một người mẹ nhưng lại không có năng lực bảo vệ con mình”
Lời Thẩm Hạ Lan nói làm cho bà Phương hơi khựng lại, sau đó chật vật đáp: “Cô thì biết cái gì? Trong cái nhà này có ai là không nghe lời của bà nội chứ? Bà ấy là chủ cái nhà này!”
“Vì chủ cái nhà này mà có thể dâng con gái mình vô điều kiện sao? Cả bà và tôi đều biết cái chết của Phương Đình không bình thường.
Cô ấy làm sao mà chết? Người làm mẹ như bà chẳng lẽ không muốn con gái của mình nhanh chóng được mồ yên mả đẹp sao?
Sự tra hỏi đồn dập của Thẩm Hạ Lan làm cho bà Phương phải che mặt mà khóc.
“Tôi sao không muốn chứ? Đây là con gái của tôi! Là đứa con gái mà tôi mang thai mười tháng mới sinh ra! Tôi sao lại không mong muốn nó vui vẻ mà trưởng thành chứ?
Nhưng hiện tại nó nằm ở nơi này, rốt cuộc cũng không nghe được tiếng tôi nói nữa, tôi rất hận vì không thể chết thay cho nó”
“Nói những lời dễ nghe thì nghe có ích lợi gì, bà vẫn vậy, vẫn trơ mắt nhìn Phương Thiến giết cô ấy.
Tôi thật sự không hiểu, vì sao mệnh lệnh của một người phụ nữ làm chủ gia đình như bà ta lại có thể khiến bà hy sinh tính mạng của con gái mình như vậy?”
“Vì sao à? Còn không phải bởi vì mạng của cả nhà chúng tôi đều nằm trong tay bà ta sao? Chúng tôi có thể đi đâu đây? Chúng tôi sinh ra ở nhà họ Phương, quy củ của nhà họ Phương là đời đời phải nghe theo người đứng đầu.
Chồng tôi tuy là một giáo sư nhưng trước mặt Phương Thiến ông ấy chẳng là cái đính gì cả.
Chúng tôi thương tiếc con gái nhưng mạng của cha mẹ tôi, anh chị em tôi rồi cả anh chị em của chồng tôi, đều nằm trong tay bà ta, chúng tôi có thể làm sao bây giờ? Cô cho rằng chúng tôi không nghĩ cách ư? Chúng tôi cũng đã từng tìm cách, thậm chí còn mời cả Diêm Vương Sống Trương Linh đến, nhưng cuối cùng bà ta cũng sợ Phương Thiến mà chạy trốn.
Chúng tôi còn có thể trông cậy vào ai? Giữa tính mệnh của rất nhiều người và Đình Đình tôi phải lựa chọn thế nào đây?”
Nói đến đây bà Phương đã khóc muốn đứt ruột đứt gan rồi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nảy ra một dự đoán, sắc mặt cô trắng bệch.
“ý của bà tức là, Phương Đình bị các người tự tay giết!”
Cô nhìn chăm chảm bà Phương.
.
Đam Mỹ Sắc
Bà Phương lại càng run dữ hơn nữa.
“Chúng tôi cũng không muốn làm vậy nhưng nếu chúng tôi không ra tay thì Phương Thiến sẽ tìm người khác làm, đến lúc đó Đình Đình sẽ lại càng thống khổ nhiều.
hơn!”
“Các người có còn là cha là mẹ không? Các người quả thực là cầm thú! Phương Đình tin tưởng các người như vậy, sao các người có thể làm thế?”
Thẩm Hạ Lan thất kinh.
Bà ta luôn cho rằng kẻ hại chết Phương Đình là Phương Thiến chứ chưa từng nghĩ hoá ra là hai vợ chồng giáo sư Phương.
Bà Phương khóc ngất trên mặt đất, nhìn Phương Đình đã chết, khóc nói: “Chúng tôi không có sự lựa chọn”
“Cái gì mà không có sự lựa chọn? Bà mang thai mười tháng mới sinh ra cô ấy nhưng lại cầm thú đến mức chấm dứt sinh mệnh của cổ, bà quá ư là tàn nhẫn!”
“Tôi cũng không muốn, chỉ là Đình Đình hoàn toàn không sống lâu được.
Lúc sinh ra thân thể con bé đã bị thiếu hụt, nếu không phải mấy năm nay Lam Thần cho máu con bé thì có lẽ nó đã chết từ lâu rồi! Lam Thần chính là “dược nhân” thực nghiệm mà chúng tôi nuôi dưỡng để kéo dài tính mạng của Đình Đình.
Nếu không phải bởi vì trong tay chúng tôi có Lam Thần, sợ rãng Đình Đình mới sinh ra là bị xử chết rồi.
Suốt nhiều năm nay, chúng tôi luôn cẩn thận nuôi dưỡng Đình Đình, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn là người đầu bạc tiễn người đầu xanh”
Thẩm Hạ Lan nhíu mày khi nghe bà Phương nói như vậy.
“Khoan đã, các người nói Lam Thần xuất hiện trên đời này là để kéo dài sinh mệnh của Phương Đình, vậy Phương Đình rốt cuộc là bị bệnh gì?”
“Một căn bệnh hiếm thấy trên thế giới, lúc được sinh ra, bác sĩ đã nói nó sẽ không sống được quá 3 tuần tuổi, nhưng dựa vào máu của Lam Thần, Đình Đình đã sống đến hơn hai mươi tuổi, tuy nhiên con bé ngàn vạn lần không nên yêu “dược nhân” của mình.
Phương hiến bảo con bé kết hôn, đây là chuyện đã được đề ra năm năm trước.
Nhưng năm nay, Đình Đình vẫn phản đối, thậm chí vì muốn cưới Lam Thần, con bé còn định bỏ trốn cùng Lam Thần, lúc này mới rước lấy đại họa.
Thân là con gái nhà họ Phương, nếu không chịu nghe theo sự sắp đặt của gia tộc thì kết cục chỉ có chết mà thôi.
Khi chúng tôi biết được.
năm năm trước, Phương Thiến đã sớm tìm được cô làm thế thân, cô có biết chúng tôi thật sự muốn người chết đi là cô kìa!”
Trong ánh mắt của bà Phương mang theo sự điên cuồng càng khiến cho Thẩm.
Hạ Lan cảm thấy toàn thân co rút.
€ó lẽ là bởi vì ở trong gia tộc như vậy quá lâu hoặc cũng có lẽ là vì chịu áp lực quá lâu nên quan điểm của bà Phương thực sự khiến cho người ta không dám đồng tình.
“Năm năm trước tôi còn chưa biết gì thì đã bị các người tính kế, bây giờ bà còn nói như vậy, bà Phương, nhà họ Phương, ngoại trừ Phương Đình, tôi không thích một ai cả!”
“Cô cho rằng chúng tôi thích cô ư? Nếu không phải bởi vì có một thế thân như cô thì Đình Đình nhà chúng tôi có lẽ vẫn chưa chết! Là cô đã gián tiếp giết Đình Đình, bây giờ còn muốn đoạt cả thân phận của Đình Đình để bước vào nhà họ Đường.
Thẩm Hạ Lan, cô cho rằng mình còn có thể sống mà rời đi sao? Cho dù cô có bước được vào nhà họ Đường, thì cô vẫn sẽ chịu kết cục giống như Đình Đình mà thôi! Bằng không Đình Đình của tôi sao có thể được chôn cất một cách hợp tình hợp lý đây?”
Nghe bà Phương nói thế, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
Có tính kế kiểu gì đi nữa thì Phương Thiến cũng chưa từng có ý định buông tha cô!.