Thẩm Hạ Lan nhất thời sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây?”
Sau 5 năm giao đấu, Thẩm Hạ Lan lại gặp mặt Đường Trình Siêu lần nữa, nên sắc mặt hơi khó coi.
Thấy người phụ nữ mà mình ngưỡng mộ lạnh lùng nhìn mình, trong lòng Đường Trình Siêu khó chịu đến mức không nói nên lời.
Anh vẫn chưa quên những gian khổ mà anh và Thẩm Hạ Lan cùng trải qua trong 5 năm qua, thậm chí còn nhớ tới dáng vẻ vui vẻ của cả nhà bốn người bọn họ khi ở bên nhau.
Nhưng tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?
Thậm chí Thẩm Hạ Lan còn oán hận anh.
Chẳng lẽ yêu một người là sai ư?
Đường Trình Siêu nhìn Thẩm Hạ Lan thâm tình nói: “Hai người không thoát được đâu, trừ phi em thuận lợi lấy được thân phận Phương Đình gả cho anh.”
“Anh đã sớm biết được chuyện này?”
Thẩm Hạ Lan nhớ Đường Trình Siêu đã cho cô khuôn mặt này, nên không khỏi nổi giận.
Nếu 5 năm qua anh ta đã sớm biết được chuyện này, mà còn đối xử với cô và các con như thế, thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
Đường Trình Siêu lắc đầu đáp: “Anh không biết, 5 năm trước anh cứu em là làm theo ý bà nội, nhưng anh lại không biết phía sau còn nhiều chuyện như vậy.”
“Anh cứu tôi là ý của bà nội anh?”
“Đúng vậy, ban đầu anh hoàn toàn không muốn tới Hải Thành làm ăn gì đó, là bà nội ra lệnh anh phải tới đây, còn gửi địa chỉ cho anh.
Anh không hay biết gì, nhưng lại không dám làm trái lời bà ấy, nên mới đi tới trạm xăng, ai ngờ gặp được em, rồi thuận tiện cứu em.
Anh luôn cảm thấy đây là cơ hội ông trời đã trao cho anh, ai ngờ mọi thứ đều do lòng người toan tính sắp đặt, nhưng nói thế nào, anh cũng cảm ơn sự gặp gỡ 5 năm trước, anh không hề hối hận về khoảng thời gian chung sống với em, nếu có thể, anh thậm chí không ngại để em dùng thân phận Phương Đình tiếp tục sống cùng anh, với anh, miễn là em, thì dù là Thẩm Hạ Lan hay Phương Đình cũng không thành vấn đề.”
“Nhưng tôi ngại.”
Thẩm Hạ Lan nghe Đường Trình Siêu nói thế thì từ chối ngay.
“Tôi là tôi, Phương Đình là Phương Đình, chúng tôi là cá thể riêng biệt, không ai có quyền xóa bỏ sự tồn tại của một trong hai người chúng tôi.
Đường Trình Siêu, qua 5 năm chung sống, chắc anh cũng biết tính tôi rồi, dưa hái xanh sẽ không ngọt.
Tôi cảm kích anh, nhưng tôi sẽ không thích anh, đây là hai chuyện khác nhau, hơn nữa tôi luôn cảm thấy, lần trước Diệp Ân Tuấn đã dạy cho nhà họ Đường một bài học, thì các anh phải biết thu liễm lại chứ.”
Đường Trình Siêu thấy bộ dạng và vẻ mặt kiêu ngạo của Thẩm Hạ Lan khi nhắc đến Diệp Ân Tuấn, thì không khỏi nảy sinh lòng đố kỵ.
“Anh có chỗ nào không bằng Diệp Ân Tuấn?”
“Anh đừng so sánh như thế, yêu chính là yêu, dù anh ấy là ăn mày tôi cũng không quan tâm.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giờ cô có nói mấy lời này với Đường Trình Siêu cũng vô ích, điều gì nên nói cô cũng nói hết rồi, nhưng anh ta vẫn ngu muội, thì cô còn có thể nói gì được.
Đường Trình Siêu nghe Thẩm Hạ Lan nói thế thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Thẩm Hạ Lan biết, giờ có nói gì nữa cũng chỉ lãng phí thời gian.
“Một là anh tự tránh ra! Hai là để tôi kéo anh tránh ra! Anh tự chọn đi!”
Lúc nói Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị ra tay rồi.
Tất nhiên Đường Trình Siêu cũng nhìn ra ý đồ của Thẩm Hạ Lan.
Anh đau lòng nói: “Giờ em muốn ra tay với anh à? Thẩm Hạ Lan, em thật sự muốn đánh anh à? Phải biết rằng, 5 năm trước nếu không có anh, thì không chỉ em, mà đứa con trong bụng em cũng sẽ không tồn tại trên cõi đời này.”
“Nên giờ anh mới còn sống, nhà họ Đường vẫn còn tồn tại trên cõi đời này, bằng không anh tưởng với những chuyện anh và nhà họ Đường đã làm với các con tôi, thì Diệp Ân Tuấn sẽ bỏ qua cho mấy người à?”
Thẩm Hạ Lan lại kích thích Đường Trình Siêu.
“Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn! Giờ em cứ mở miệng là Diệp Ân Tuấn! Có phải chỉ khi nào anh ta chết đi em mới thật sự thuộc về anh đúng không? Nếu vậy thì anh sẽ khiến anh ta phải chết.”
Dứt lời, Đường Trình Siêu liền lấy bộ đàm ra.
Thẩm Hạ Lan nhất thời hiểu rõ ý đồ của Đường Trình Siêu.
Lần này cô không nói gì nữa, mà tiến thẳng lên, giơ cao chân, đá bay bộ đàm trong tay Đường Trình Siêu, rồi bóp cổ anh ta ngay.
“Anh thật sự muốn chết? Hay anh cảm thấy 5 năm trước sự cứu giúp với dụng ý xấu của anh với tôi có thể giữ mạng anh cả đời? Anh lợi dụng tình cảm của Minh Triết và Nghê Nghê dành cho anh để hãm hại chúng tôi thì thôi đi, không ngờ giờ anh còn có suy nghĩ viển vông muốn chiếm đoạt tôi.
Đường Trình Siêu, anh đang chê mình sống lâu quá đúng không?”
“Em dám giết tôi không? Em nhẫn tâm giết tôi à?”
Đường Trình Siêu phớt lờ hành động của Thẩm Hạ Lan, như thể hoàn toàn không lo lắng cô sẽ ra tay với mình.
5 năm qua, Thẩm Hạ Lan quá mềm yếu, mặc dù cô chưa từng từ bỏ chuyện con cái, nhưng mấy chuyện khác, Đường Trình Siêu đều nhìn thấy rõ điểm yếu và điểm mạnh của cô.
Cô không có đủ can đảm để giết người.
Đây là lá chắn của Đường Trình Siêu, cũng chính là nguyên nhân tại sao anh ta dám trắng trợn khiêu khích Thẩm Hạ Lan, dù gì cô cũng không quyết đoán như Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan buộc phải thừa nhận, cô thật sự không có can đảm để giết người, dù không nghĩ đến bọn trẻ, cũng sẽ nghĩ đến Diệp Ân Tuấn.
Nhưng không giết không có nghĩa là cô không được đánh người.
Thẩm Hạ Lan cười khẩy, rồi đánh thẳng vào cổ Đường Trình Siêu.
Đường Trình Siêu cực kỳ ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói gì đã ngất xỉu.
Thẩm Hạ Lan tiện tay ném anh ta qua một bên, rồi cầm bộ đàm, nhanh chóng chạy vào phòng Phương Đình cùng mấy người Lam Thần.
Thi thể Phương Đình đã biến mất.
Bọn họ vừa tiến vào phòng đã nhận ra ngay.
“Đình Đình đâu? Con gái tôi đâu?”
Giáo sư Phương điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Sắc mặt Lam Thần thâm trầm đáng sợ.
Thẩm Hạ Lan biết, chắc chắn Phương Đình đã bị Phương Thiến mang đi giấu rồi.
Người phụ nữ này thật ghê tởm!
Ngay cả người chết cũng không buông tha.
Chỉ cần còn chút giá trị lợi dụng, bà ta sẽ phát huy nó đến cực hạn mới buông tay.
“Chúng ta đi thôi!”
Thẩm Hạ Lan không muốn dây dưa ở đây nữa.
Nói thế nào Phương Đình cũng chết rồi, giờ Lam Thần vẫn còn sống, mà người sống luôn quan trọng hơn người chết.
Cô kéo tay Lam Thần, nhanh chóng lấy điện thoại trong phòng Phương Đình gọi cho Diệp Ân Tuấn, để nói cho anh biết về thiết bị tự vệ nhà họ Phương.
Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em không sao chứ?”
“Em không sao, em sắp dẫn Lam Thần ra ngoài rồi, nhưng thi thể Phương Đình đã biến mất.”
“Không sao đâu, Phương Thiến sẽ tìm chúng ta thôi, em ra hẻm sau đi, anh đã phá giải thiết bị tự vệ của họ rồi, hai phút nữa sẽ ổn thôi, anh đang đứng ngoài cổng tiếp ứng cho em.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, như thể chỉ cần có anh ở đây, dù sóng to gió lớn đến đâu cô cũng không sợ.
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy xong, thì nhân lúc giáo sư Phương đang tìm kiếm Phương Đình, vội kéo tay Lam Thần rời đi.
Cô vừa đi vừa nói: “Tôi biết giờ anh rất muốn tìm kiếm thi thể Phương Đình, nhưng anh hãy nghe tôi nói, chỉ cần Phương Thiến vẫn muốn tôi chết, chắc chắn sẽ có cách để ép buộc tôi, có lẽ thi thể Phương Đình là một trong số đó.
Tôi hứa với anh, tôi sẽ mang thi thể cô ấy ra khỏi nhà họ Phương, nhưng giờ chuyện quan trọng nhất là anh phải theo tôi ra ngoài trước, chỉ khi nào anh an toàn tôi mới có thể làm chuyện khác, hơn nữa Lam Thần, tôi mang thai rồi, coi như không vì chuyện gì khác, nể tình cục cưng trong bụng tôi không thể lao lực quá độ, anh đừng làm tôi rối rắm được không?”
Lam Thần ngẩn người.
Anh nhìn bụng Thẩm Hạ Lan, ánh mắt hơi thâm thúy.
“Được.”
Lam Thần im lặng ba giây rồi lạnh nhạt đáp, làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy không chân thực.
“Anh nói gì?”
“Tôi nói chúng ta ra ngoài thôi.”
Lam Thần không hề do dự, ngược lại còn nắm tay Thẩm Hạ Lan kéo ra ngoài.
Giáo sư Phương vẫn điên cuồng tìm kiếm thi thể Phương Đình, như người bị rối loạn thần kinh.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu hơi thương cảm, nhanh chóng rời khỏi phòng Phương Đình cùng Lam Thần.
Tất nhiên trên đường vẫn có một số người ngăn cản, nhưng Thẩm Hạ Lan không hề ngừng lại, mà một đường tàn sát chạy thẳng ra hẻm sau.
Lúc gần tới hẻm sau, cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang đứng ở cửa sau.
Anh như ngọn hải đăng, nhất thời tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cho Thẩm Hạ Lan.
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ gọi anh.
Lúc Diệp Ân Tuấn quay đầu, Thẩm Hạ Lan bỗng có cảm giác chớp mắt là vạn năm.
Cô nóng lòng kéo Lam Thần về phía Diệp Ân Tuấn.
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nắm tay Lam Thần thì ánh mắt hơi khó chịu, nhưng nghĩ tới những chuyện anh ta đã làm cho anh, anh lại trở về bình thường.
Ánh mắt tin cậy mừng phát điên của Thẩm Hạ Lan, đã làm anh cảm thấy dù trả giá cả thế giới cũng xứng đáng.
Diệp Ân Tuấn giang hai tay ra, ôm chặt Thẩm Hạ Lan đang chạy tới.
Anh dịu dàng hỏi: “Em có bị thương chỗ nào không? Để anh xem thử.”
Thẩm Hạ Lan ngửi thấy hơi thở quen thuộc thì lắc đầu nói: “Em không sao, em nhớ anh lắm.”
Đây là lần đầu tiên cô rời xa Diệp Ân Tuấn lâu như vậy.
Diệp Ân Tuấn cười dịu dàng.
Lam Thần thấy bọn họ thâm tình như vậy thì không khỏi chua xót.
Nếu Phương Đình vẫn còn sống, có lẽ bọn họ cũng là cặp đôi may mắn như vậy, tiếc rằng, Phương Đình không đợi được ngày này.
Ánh mắt Lam Thần trở nên ảm đạm.
“Chúng ta rời khỏi đây trước đã rồi hẵng nói.”
Anh không đành lòng cắt ngang sự dịu dàng giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, nhưng đây thật sự không phải là nơi để nói chuyện.
“Anh không sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Lam Thần, thấy người anh ta đều là máu thì không khỏi lên tiếng hỏi.
“Chưa chết được.”
Lam Thần cắn răng nhìn nhà họ Phương, nơi đã giam cầm anh từ nhỏ, cuối cùng lại vì Phương Đình mà cam tâm tình nguyện ở lại, giờ cô mất rồi, anh hận không thể đốt cháy nơi này.
Nhưng anh vẫn còn lý trí.
Diệp Ân Tuấn thấy anh ta vẫn ra vẻ rất tốt, thì vội nói: “Chúng ta cứ rời khỏi đây trước đã rồi hẵng nói.”
“Được.”
Ba người vừa ra khỏi cửa nhà họ Phương, thì giọng nói của Phương Thiến lại vang lên.
“Các cậu không được để bọn họ chạy thoát! Mau đóng cửa lại!”
Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại.
Dù anh biến thành tro cũng nhớ mãi giọng nói quen thuộc này.
“Quả nhiên là bà ta?”
“Ừm.”
Mặc dù trước đó anh đã biết chuyện Phương Thiến vẫn còn sống, nhưng lúc chính tai nghe thấy giọng nói này, Diệp Ân Tuấn vẫn hơi bất ngờ.
Thẩm Hạ Lan hiểu rõ tâm trạng anh, nên nắm chặt tay anh nói: “Bà ta đã không còn là người mẹ mà anh biết nữa, nói đúng hơn, bà ta chưa từng là mẹ anh, nhiều năm qua, người nuôi dưỡng anh là thím Trương, người sinh ra anh cũng là thím Trương, bà ta chỉ muốn khống chế anh và Nam Phương thôi.”
“Anh biết rồi, chúng ta đi thôi.”
Mắt Diệp Ân Tuấn hơi ảm đạm.
Ba người đi ra chỗ để xe nhưng chợt nhận ra xe đã biến mất..