Cục Cưng Có Chiêu


Là Dương Tân!
Có lẽ bởi vì khí thế của Diệp Ân Tuấn quá mạnh mẽ, có lẽ là bởi vì những tên vệ sĩ phụ thuộc vào Phương Thiến nhận ra được tình cảnh này, hoặc cũng có lẽ là trong lúc Phương Thiến và Diệp Ân Tuấn nói chuyện, bọn họ đã buông Dương Tân ra, có lẽ đối với bọn họ mà nói, Dương Tân của hiện tại đã không còn bất cứ uy hiếp nào nữa.

Tóm lại, có lẽ sau khi Dương Tân được tự do đã súc lực chờ bùng nổ, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phương Thiến xoay người chạy trốn, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là không được để bà chạy thoát, nếu không sau này bà gặp được chuyện gì đó ngóc đầu trở dậy, người xui xẻo vẫn là Thẩm Hạ Lan.

Anh đã nợ Thẩm Hạ Lan quá nhiều rồi.

Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Dương Tân đuổi theo Phương Thiến, không khỏi sững sờ, sau đó hình như ý thức được điều gì, cũng không cản lại.

“Khống chế những người này lại, xem bọn họ đã dính líu vào bao nhiêu vụ án mạng, sau đó giao cho cục cảnh sát xử lý.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói, không hề mềm lòng khi thấy bọn họ chủ động đầu hàng.

Đối với anh, những người này đều là mối nguy hiểm tiềm tàng, là uy hiếp đối với Thẩm Hạ Lan và mấy đứa nhỏ.

Người nhà họ Diệp nhanh chóng khống chế được những người đó.

Dương Tân đuổi theo Phương Thiến, sau đó lập tức nhào lên đè ngã bà xuống đất.

Phương Thiến đã rất già rồi, bị Dương Tân nhào lên như thế, suýt chút nữa cơ thể đã gãy thành từng mảnh.

Lúc bà nhìn thấy người nhào lên người bà la Dương Tân, không khỏi tức giận mắng: “Cậu đúng là con sói mắt trắng nuôi mãi cũng không thân, nếu không có tôi thì cậu đã chết đói trong viện mồ côi từ lâu rồi, làm gì mà được như bây giờ chứ? Cậu chỉ là một con chó do tôi nuôi, bây giờ còn định cắn ngược lại chủ nhân, cậu cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ đối xử tử tế với cậu sao? Cậu dám tơ tưởng đến Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn hẹp hòi như thế, nó có thể tha thứ cho cậu mới là lạ đó.

Còn không bằng cậu thả tôi đi, tôi hứa với cậu, chỉ cần cậu thả tôi, tôi sẽ làm cậu trở thành một người đứng trên tất cả mọi người.”
“Tôi không cần làm người đứng trên mọi người, bà cũng đã nói, tôi chỉ là một con chó, nếu đã làm chó thì phải làm chuyện mà con chó nên làm, nhưng tôi không phải là chó của bà, là của Thẩm Hạ Lan.

Bây giờ cô ấy mới là bà chủ của tôi! Phương Thiến, cho dù tôi có chết cũng phải kéo bà chết cùng, tuyệt đối không thể để bà lại làm khó dễ bà chủ nữa.”
Dương Tân làm xong những hành động này đã dùng hết sức lực của toàn thân, xương của anh đã bị đánh nát, lúc nãy cũng dựa vào ý chí để đuổi theo, bây giờ cuối cùng cũng không nhúc nhích nổi.

Đau đớn vô biên ập đến như sóng biển, nhưng Dương Tân đã rất hài lòng.

Anh biết có lẽ cuộc đời sau này của anh sẽ rất thê thảm, nhưng vậy thì có sao đâu chứ?
Chỉ cần Thẩm Hạ Lan sống tốt, chỉ cần anh có thể làm gì đó cho Thẩm Hạ Lan, mọi thứ đều đáng giá.

Thấy Dương Tân nở nụ cười đầy vui vẻ, Phương Thiến tức giận vừa đá vừa cắn anh, nhưng vẫn không thể chạy thoát được.

Dương Tân dùng cả cơ thể của anh đè bà lại, tranh thủ thời gian cho Diệp Ân Tuấn.


Đợi đến khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Phương Thiến bị đè dưới đất, không khỏi lắc đầu.

“Phương Thiến, bỏ cuộc đi.”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc! Diệp Ân Tuấn, cậu cho rằng cậu đã thắng rồi sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần nhà họ Phương chúng tôi còn có một người phụ nữ thì cậu sẽ không thắng được.

Tôi sẽ lại ra ngoài! Cậu chờ tôi ra ngoài đi, tôi phải cho cậu và Thẩm Hạ Lan đẹp mặt!”
Cho dù đến nước này, Phương Thiến vẫn không quên uy hiếp Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, có lẽ đối với bà, bà đã quen với cuộc sống cao quý, không cho phép con cháu của bà lại dám hỗn láo với bà như thế.

Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nhìn bà nói: “Tôi sẽ không cho bà bất cứ cơ hội nào để bà làm tổn thương vợ con tôi.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã sai người khống chế Phương Thiến, giao cho cảnh sát.

Dương Tân đã hôn mê bất tỉnh.

Thấy Dương Tân như thế, nghĩ đến Thẩm Hạ Lan mềm lòng, cho dù rất khó chịu, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn tìm người đưa Dương Tân đến bệnh viện cấp cứu, còn kết quả như thế nào thì anh không thèm quan tâm.

Bên phía Thẩm Hạ Lan và Lam Thần, sau khi nhanh chóng rời khỏi, đầu tiên Thẩm Hạ Lan tìm người chữa trị cho Lam Thần, hơn nữa còn sắp xếp người chăm sóc cho anh, cô lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, định quay về xem sao, nhưng vừa mới ra khỏi cửa phòng, đã bị người đứng phía sau lưng đánh ngất đi.

Trước khi ngất xỉu, Thẩm Hạ Lan thầm mắng trong lòng, hơn nữa nhanh chóng kéo dây chuyền của cô xuống ném ở trước cửa.

Diệp Ân Tuấn xử lý chuyện Phương Thiến xong, cảm thấy như trút được gánh nặng.

Bao năm qua, ngươi uy hiếp anh và Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng bị giải quyết.

Bởi vì chuyện của Phương Quyên nên Tống Đình vẫn chưa quay về đơn vị, có rất nhiều chuyện đều là do Diệp Ân Tuấn đích thân đi điều tra, bởi vì đích thân điều tra cho nên mới cảm thấy hoảng sợ, mới cảm thấy tức giận, thì ra ba của anh là bị Phương Thiến hại chết.

Xử lý Phương Thiến xong, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng chạy trở về, muốn cùng Thẩm Hạ Lan đi bái tế ba.

Rốt cuộc nhiều năm như thế, nỗi oan của ba cũng được rửa sạch, anh làm con trai cũng nên về thắp một nén nhang.

Huống chi Thẩm Hạ Lan cũng cần phải nghỉ ngơ, sau chuyện này, anh không cho phép bất cứ ai và bất cứ chuyện gì quấy rầy việc dưỡng thai của Thẩm Hạ Lan nữa.

Nhưng sau khi Diệp Ân Tuấn quay về, lại không tìm thấy Thẩm Hạ Lan đâu.

“Lam Thần, Thẩm Hạ Lan đâu rồi?”
Diệp Ân Tuấn tìm Lam Thần.


Vết thương của Lam Thần đã được cầm máu, bởi vì mất sức nên đang nghỉ ngơi, khi anh nghe Diệp Ân Tuấn hỏi anh về Thẩm Hạ Lan, không khỏi sửng sờ.

“Cô ấy về phòng rồi.”
“Cô ấy không có trong phòng.”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn đột nhiên căng thẳng, vội vàng xoay người quay về phòng lần nữa, lại bị thứ gì đó làm cộm chân.

“Cái gì đây?”
Diệp Ân Tuấn khó hiểu, nhẹ nhàng nâng chân lên, nhìn thấy sợi dây chuyền vô cùng quen thuộc nằm ở kẹt cửa, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra.

Lam Thần cũng chạy ra theo.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Có lẽ Hạ Lan đã bị bắt cóc rồi.”
Mặt Diệp Ân Tuấn đột nhiên âm u đến đáng sợ.

Chỗ này đều là người của anh, vậy mà lại có người có thể dễ dàng bắt cóc Thẩm Hạ Lan đi, Diệp Ân Tuấn cũng có hơi nghi ngờ về năng lực của anh.

“Hôm nay là đến lượt ai trực?”
Diệp Ân Tuấn thả ra áp suất thấp làm người xung quanh không dám thở mạnh.

“Trả lời, ai trực?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên tức giận rống to, làm mọi người không tự chủ được mà co rúm lại.

“Là tôi.”
Một người đàn ông nhỏ gầy đứng dậy.

“Tổng giám đốc Diệp, xin lỗi, hôm nay tôi bị tiêu chảy, tôi đi vệ sinh, không biết xảy ra việc gì, rõ ràng buổi sáng vẫn còn bình thường, không biết sao tự nhiên lại…”
“Tốt nhất anh nên cầu nguyện Hạ Lan không bị gì, nếu không tôi sẽ làm anh chôn cùng.”
Diệp Ân Tuấn nói xong lập tức xoay người đi.

Người đàn ông hoảng sợ đặt mông ngồi xuống đất, khóc không ra nước mắt.

Sao anh lại xui xẻo như thế?

Sao tự nhiên lại đau bụng chứ?
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không hề để ý đến những thứ này, anh chỉ để ý đến an nguy của Thẩm Hạ Lan.

Lam Thần nhíu chặt mày lại.

Anh kéo người đàn ông nhỏ gầy kia lên, khẽ nói: “Thay vì ngồi đây cầu nguyện, còn không bằng đi tìm cách cứu bà chủ.

Chắc xung quanh đây vẫn có một vài manh mối gì đó mà máy theo dõi không ghi lại được, anh mau đi tìm đi.”
“Anh không sợ tôi chạy trốn sao?”
Người đàn ông nhỏ gầy nhìn Lam Thần hỏi.

Lam Thần cười khẩy nói: “Anh tưởng anh giỏi lắm à? Có thể sống sót dưới sự theo dõi của Diệp Ân Tuấn sao? Anh tưởng anh là Phương Thiến?”
Người đàn ông gầy gò lập tức đỏ mặt.

“Được, tôi lập tức đi tìm ngay.”
Anh xoay người đi.

Diệp Ân Tuấn chỉ nhìn thoáng qua mọi chuyện, cũng không nói gì, chỉ dựa vào cách Lam Thần xưng hô Thẩm Hạ Lan là bà chủ, anh đã biết tim Lam Thần ở bên phe Thẩm Hạ Lan.

Sau khi chạy ra khỏi phòng, Diệp Ân Tuấn lại quay về nhà họ Phương lần nữa, bây giờ nhà họ Phương đã hoàn toàn rối loạn.

Bởi vì có cảnh sát tham dự, rất nhiều người liên quan đến vụ án đã bị bắt.

Giáo sư Phương vẫn còn đang tìm xác chết của con gái ông, mà bà Phương lại chạy theo sau đuôi giáo sư Phương khóc lóc ầm ĩ.

“Nếu không tìm được Đình Đình thì tôi cũng không muốn sống nữa.

Đời này tôi theo ông đúng là bị mù rồi.

Lúc trước tất cả mọi người đều nói ông là thanh niên có tài đẹp trai, sẽ đối xử với tôi thật tốt, kết quả thì sao? Đến cả vợ con của ông mà ông còn không bảo vệ được! Ông là một người nhu nhược! Ông sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Bà Phương chửi bậy như một người phụ nữ đanh đá.

Diệp Ân Tuấn nhìn tất cả mọi chuyện nhưng không có cảm giác gì, mà lại túm chặt tay bà hỏi: “Thẩm Hạ Lan đâu? Mấy người đưa em ấy đi đâu rồi?”
“Cậu bị điên à? Sao tôi biết Thẩm Hạ Lan đi đâu được?”
Bà Phương thấy Diệp Ân Tuấn bị điên rồi.

Nhưng đối với Diệp Ân Tuấn, người có thể dẫn Thẩm Hạ Lan đi cũng chỉ có thể là ba mẹ nhà họ Phương.

Bởi vì không tìm thấy xác của Phương Đình Đình, mà Thẩm Hạ Lan và Phương Đình Đình lại rất giống nhau, dựa theo mức độ biến thái của giáo sư Phương, có lẽ ông sẽ giấu Thẩm Hạ Lan đi, biến cô trở thành người thay thế cho con gái của ông.

Lời bà Phương nói làm sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng thêm khó choi.


“Nếu bà không nói, bà có tin tôi lập tức giết chết bà hay không?”
Trong lúc nói chuyện, anh thật sự ra tay với bà Phương.

Bà Phương cảm thấy cổ bà bị bóp chặt, giống như kìm sắt, siết chặt lại.

Bà sắp không thở nổi nữa.

Diệp Ân Tuấn nghĩ đến cảnh bây giờ Thẩm Hạ Lan đang bị nhốt trong một nhà tù dưới lòng đất không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hoặc là một tầng hầm nào đó, tim anh lập tức co rút lại đau đơn.

Tuy Thẩm Hạ Lan rất giỏi võ, nhưng sao anh lại quên mất, có một số người đê tiện sẽ không bao giờ đánh nhau trực diện với cô chứ?
Lệ khí trên người Diệp Ân Tuấn càng lúc càng dày đặc, sức hai tay cũng càng lúc càng mạnh, bà Phương đã trợn trắng mắt, thậm chí giống như một con cá rời khỏi nước, đang liên tục giãy dụa.

Bà cảm thấy dưỡng khi trong cơ thể đang dần dần rời khỏi bà, hình như sắp chết thật rồi.

Ngay lúc bà Phương sắp bị bóp chết, một bàn tay thon dài giữ chặt cổ tay Diệp Ân Tuấn lại.

“Buông tay!”
Hai mắt Diệp Ân Tuấn đỏ ngầy.

Thẩm Hạ Lan là điểm yếu của anh, là điểm giới hạn của anh, không ngờ lại gặp chuyện ngay dưới tầm kiểm soát của anh, sao anh chịu nổi chuyện này chứ? Bây giờ vậy mà còn có người muốn cản anh lại, Diệp Ân Tuấn đương nhiên sẽ không dùng giọng điệu nhẹ nhàng hay sắc mặc tốt đẹp gì.

Lúc anh ngẩng đầu nhìn thấy rõ người đến là ai, trong mắt lại thêm một chút sát ý.

“Lam Thần, anh dám cản tôi?”
“Bà ta là mẹ của Đình Đình, cho dù bọn họ đã làm ra chuyện rất quá đáng đối với Đình Đình, nhưng tôi đã điều tra, bọn họ không ra tay với Đình Đình.

Mà bà ta thậm chí suýt chút nữa còn bị Phương Thiến giết chết vì Phương Đinh.

Lúc Đình Đình còn sống, điều ước lớn nhất của cô là hy vọng ba mẹ cô có thể thoát khỏi sự khống chế của Phương Thiến, sống thật tốt.

Tôi phải thay cô ta thực hiện điều ước này.”
Lam Thần khẽ nói.

Bà Phương ngẩn người.

Lần đầu tiên bà nhìn thẳng vào Lam Thần, mới phát hiện ra vẻ thâm tình dưới đáy mắt của người đàn ông này làm người ta phải xúc động.

Diệp Ân Tuấn không quan tâm những thứ này, anh lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh làm vậy là vì sao, chỉ cần bà ta dám đụng vào Thẩm Hạ Lan, cho dù là ông trời thì tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
“Đã có tin tức của bà chủ, không có liên quan đến bà ta.”
Lam Thần lạnh nhạt nói, lập tức làm Diệp Ân Tuấn thả lỏng tay ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận