Cục Cưng Có Chiêu


Bây giờ Thẩm Hạ Lan chắc chắn Đường Trình Siêu đã điên rồi.

Không!
Anh chẳng những điên rồi, hơn nữa còn không thèm ngó ngàng đến chuyện gì nữa rồi.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đẩy cửa, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được.

Đường Trình Siêu thấy đã đến nước này mà Thẩm Hạ Lan vẫn còn không muốn ở bên cạnh anh, không khỏi hơi tức giận.

“Thẩm Hạ Lan, anh làm em khó tạm chấp nhận đến mức này sao?”
“Tình yêu vốn dĩ không có tạm chấp nhận, Đường Trình Siêu, sao anh vẫn không hiểu rõ chứ?”
Thẩm Hạ Lan rất sốt ruột.

Nhiệt độ nơi này càng lúc càng lạnh, cô cần phải liên tục dậm chân mới có thể làm bản thân cảm thấy ấp áp một ít, nhưng cô cũng biết, nhưng vậy cũng thể duy trì được bao lâu.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng tìm điện thoại của cô, nhưng Đường Trình Siêu đã chuẩn bị từ trước, đã ném điện thoại đi.

Thấy hành động của Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu hơi đắc ý nở nụ cười.

“Anh đã quăng điện thoại của chúng ta xuống cống rồi, em yên tâm, cho dù trình độ máy tính của Diệp Ân Tuấn có giỏi đến mức nào thì anh ta cũng không tìm được chúng ta, có lẽ anh ta có thể tìm được chúng ta, nhưng chắc lúc đó chúng ta đã xuống suối vàng rồi.”
“Có quỷ mới muốn xuống suối vàng cùng với anh! Đường Trình Siêu, anh là một tên điên! Anh có biết không, hành động ngu xuẩn của anh rất có khả năng sẽ làm cả nhà họ Đường biến mất!”
Thẩm Hạ Lan hy vọng có thể lợi dụng sự sống chết của nhà họ Đường để làm Đường Trình Siêu tỉnh táo lại, chỉ tiếc Đường Trình Siêu không để ý.

“Nhà họ Đường biến mất thì cứ biến mất đi, cho dù nhà họ Đường còn tồn tài thì sao chứ? Anh vẫn không chiếm được e, nếu nhà họ Đường thật sự ghê gớm đến thế, bây giờ em đã là vợ của anh từ lâu rồi, anh thật sự rất hối hận, hối hận vì sao trong năm này lại không làm gì với em hết, thậm chí còn không cưới em.

Bây giờ anh cũng không nỡ ép buộc em làm chuyện mà em không thích, nhưng kiếp sau anh chắc chắn sẽ không như thế nữa.

Anh muốn chiếm được em hoàn toàn!”
Thẩm Hạ Lan khóc không ra nước mắt trước sự điên cuồng của Đường Trình Siêu.


Diệp Ân Tuấn, anh ở đâu rồi?
Anh mà còn không đến, vợ và đứa con trong bụng của anh thật sự sẽ không còn nữa!
Thẩm Hạ Lan kêu gào thầm trong lòng, liên tục đi qua đi lại, dựa vào hành động này để làm cơ thể ấm áp hơn.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy ngực tê rần, trong đầu đột nhiên nảy lên một dự cảm xấu.

“Hạ Lan!”
Anh bắt đầu tìm kiếm tung tích của Thẩm Hạ Lan như đã phát điên, nhưng cho dù anh bỏ ra bao nhiêu tiền, dùng bao nhiêu mối quan hệ thì vẫn không tìm được tung tích của Thẩm Hạ Lan, thậm chí Đường Trình Siêu cũng giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, làm cách nào cũng không tìm được tin tức và vị trí của bọn họ.

“Bên Tống Đình sao rồi?”
Diệp Ân Tuấn chỉ có thể gửi hy vọng vào bên Tống Đình, hy vọng nhà họ Đường sẽ khai ra Đường Trình Siêu vào giây phút sinh tử sống còn.

Tống Đình gọi điện thoại đến, bên phía nhà họ Đường hoàn toàn không biết vì sao, thậm chi còn đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị đám cưới của Đường Trình Siêu và Phương Đình.

“Không được tha bất cứ người nhà họ Đường nào!”
Diệp Ân Tuấn hạ lệnh bao vây giết sạch.

Bởi vì Thẩm Hạ Lan mất tích, cả nhà họ Đường đều gà bay chó sủa, nhưng Đường Trình Siêu không nhìn thấy những chuyện này, anh cũng không muốn nhìn thấy, cũng không muốn để ý.

Người phụ nữ duy nhất mà kiếp này anh mong muốn đang ở bên cạnh anh, cho dù cuối cùng biến thành một xác chết lạnh băng, chỉ cần ở cùng với anh, anh đã cảm thấy đủ rồi.

Tay chân của Thẩm Hạ Lan bắt đầu không nghe theo sự điều khiển.

Cô thật sự rất thảm đó?
Không ngờ cô có thể bị Đường Trình Siêu bắt cóc ngay trong khách sạn được vệ sĩ của nhà họ Diệp bao vây.

Cô quá sơ suất!
“Anh vào khách sạn bằng cách nào? Hay là anh đã mua chuộc vệ sĩ của nhà họ Diệp?”
Thẩm Hạ Lan vẫn nhớ rõ đội ngũ vệ sĩ này là do chính Diệp Ân Tuấn bí mật huấn luyện ra, bây giờ nếu còn có thể bị người ta mua chuộc, vậy thì đội ngũ này còn có ý nghĩa gì chứ?

Đường Trình Siêu ngồi dựa trên đất, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Hạ Lan, cảm thấy rất thú vị, cực kỳ nhớ nhung.

Anh còn nhớ rõ trong suốt năm năm, vô số ban đê, anh đều cùng Thẩm Hạ Lan trải qua trong bệnh vienẹ.

Khi đó, Diệp Nghê Nghê đã ngủ rồi, nhưng vì đau đớn nên không thể nào ngủ ngon, Thẩm Hạ Lan luôn ở cạnh cô bé suốt đêm, mà anh lại ngồi bên người Thẩm Hạ Lan, ngồi cùng cô suốt cả đêm.

Bây giờ ngẫm lại, khi đó là thời gian hạnh phúc nhất.

Bây giờ cảnh này lại ập đến một lần nữa, thậm chí Đường Trình Siêu còn có cảm giác thời gian đã lộn xộn, Giống như bọn họ vẫn còn ở Mỹ, giống như bọn họ chưa từng rời đi, Thẩm Hạ Lan còn ở bên cạnh anh, không hề quay lại bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan thấy anh mơ màng không biết suy nghĩ đã bay đến chỗ nào, hoàn toàn làm lơ cô, không khỏi trợn trắng mắt.

Sao cô lại chọc phải một tên cuồng cố chấp như thế chứ?
“Đường Trình Siêu, tôi đang hỏi anh đó.”
Thẩm Hạ Lan nhất định phải tìm chuyện để làm, hoặc là trò chuyện, nếu không cô thật sự sẽ chết cóng.

Cô nghĩ đến cô sẽ chết bằng rất nhiều cách, nhưng tuyệt đối không bao gồm cái cách chết bực bội như thế này.

Đường Trình Siêu nghe giọng nói hơi gắt gỏng của Thẩm Hạ Lan, lúc này mới lấy lại tinh thần.

“Em mới nói gì đó?”
“Tôi hỏi làm sao anh vào khách sạn được? Hay là anh đã mua chuộc được người nào mới có thể thuận lợi mang tôi ra ngoài như thế?”
Thẩm Hạ Lan không chê phiền mà hỏi lại lần nữa.

Đường Trình Siêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh không thể không thừa nhận, vệ sĩ của Diệp Ân Tuấn giống như tường đồng vách sắt, anh không thể nào mua chuôc được, không còn cách nào khác, anh đành bỏ thuốc xổ cho người trực ca ngày hôm nay, để anh ta liên tục đi vệ sinh, lúc này anh mới nhân cơ hội chạy vào, sao đó thay đồ của người phục vụ, giả vờ làm người phục vụ dọn dẹp phòng trống, nhét em vào trong thùng rác dẫn ra khỏi khách sạn.”
“Thùng rác?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ đến cái thùng rác mà khách sạn dùng để đổ rác ra ngoài, hơi buồn nôn.


Bởi vì không khí ở đây khá lạnh, cô không để ý đến mùi trên cơ thể cô, bây giờ nghe Đường Trình Siêu nói thế, cô lập tức cảm thấy cảm thấy cơ thể cực kỳ dơ.

Nếu để Diệp Ân Tuấn biết được chuyện này, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào.

“Đường Trình Siêu, anh đúng là giỏi thật.”
Thẩm Hạ Lan không biết nên nói với Đường Trình Siêu như thế nào nữa.

Đường Trình Siêu cười nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Hạ Lan, em đừng có phí công nữa, anh nói cho em biế, Diệp Ân Tuấn không thể nào tìm được nơi này, em nên ngồi xuống bên cạnh anh, chúng ta trò chuyện.

Em đến Hải Thành gần một năm rồi đúng không?
Minh Triết và Nghê Nghê chắc cũng cao hơn rồi, không biết không có anh ở bên cạnh mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ sống như thế nào nữa.”
“Anh còn không biết xấu hổ nhắc đến Minh Triết và Nghê Nghê sao? Đến cả tình cảm của một đứa con nít mà anh còn lừa gạt, anh còn có nhân phẩm gì nữa không? Đường Trình Siêu, anh từng là thần tượng của Diệp Minh Triết, anh nhìn xem bây giờ anh lại làm gì? Nếu để Minh Triết biết được tất cả những chuyện anh làm bây giờ, anh nghĩ xem Minh Triết có đau lòng hay không?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện nếu lỡ như cô chết thật, con trai và con gái của cô sẽ đau buồn đến cỡ nào, cô cũng cực kỳ đau lòng.

Sao cô lại bất cẩn đến thế chứ?
Cho dù bây giờ đánh chết Đường Trình Siêu thì cô cũng không ra ngoài được, còn không bằng giữ sức lực đó để cô có thể sống lâu thêm một chút, chịu đựng được đến lúc Diệp Ân Tuấn tìm ra cô.

Cô tin Diệp Ân Tuấn chắc chắn sẽ tìm được cô.

Khi Thẩm Hạ Lan nhắc đến Diệp Minh Triết, Đường Trình Siêu lại có hơi buồn bã.

“Anh thật sự đã từng xem cậu bé là con trai của anh, chỉ cần em muốn, thậm chí anh có thể đưa cả tập đoàn Đường thị cho cậu bé, chỉ tiếc là em không cần anh!”
“Cậu bé là con trai của Diệp Ân Tuấn, nếu cậu bé muốn, cả nhà họ Diệp đều là của cậu bé, cần gì phải để ý đến nhà họ Đường của anh? Đường Trình Siêu, anh mau thả tôi ra! Coi như là nể tình Minh Triết, anh thả tôi đi được không? Cậu bé còn nhỏ như thế, không thể không có mẹ được!”
Thẩm Hạ Lan muốn lợi dụng Diệp Minh Triết để đánh động Đường Trình Siêu, tuy tỷ lệ thành công không lớn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần đúng không?”
Vẻ mặt Đường Trình Siêu có hơi đau khổ, anh nói nhỏ: “Anh cũng không muốn làm Minh Triết không có mẹ, nhưng anh không thể nhìn em rời khỏi anh.

Lần này khó khăn lắm mới có thể làm em gả cho anh một cách đường hoàng, vì sao em lại chạy trốn?
Em làm Phương Đình thì có gì không tốt? Em có biết không, vì có thể cưới em một cách đường hoàng, anh còn không tiếc giết chết Phương Đình.”
“Anh nói cái gì?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng hoảng sợ.

Cô luôn cho rằng Phương Thiến là người giết chết Phương Đình, không ngờ vậy mà lại là Đường Trình Siêu.

Nụ cười của Đường Trình Siêu có hơi vặn vẹp.


“Ngạc nhiên lắm sao? Không ngờ một người tao nhã lịch sự như anh, vậy mà trên tay vẫn dính mạng nguòi đúng không? Không còn cách nào, ai bảo cô ta giống em đến thế làm chi?”
“Anh nói bậy gì đó? Rõ ràng là anh chỉnh dung tôi giống Phương Đình, tôi không hề biết gì về chuyện này, sao bây giờ lại đổ mọi tội lỗi lên người Phương Đình? Cô ấy đã làm sai cái gì chứ?”
“Chuyện cô ấy làm sai duy nhất chính là không nên sinh ở nhà họ Phương! Nếu Phương Thiến không đồng ý, em tưởng anh sẽ thành công một cách thuận lợi như vậy sao? Tên Diêm Vương Sống Trương Linh kia cũng không ăn chay! Nhưng mà không sao hết, anh đã không chế được người nhà của bà ta, đổi thuốc chữa bệnh cho Phương Đình đi.

Phương Đình đã chết, nhưng chuyện liên hôn giữa nhà họ Đường và nhà họ Phương không thể dừng lại, anh lập tức đề nghị em đi gả thay.

Phương Thiến đã hứa sẽ không giết em.

Em biết không, anh lại cứu em! Em ở lại cạnh Diệp Ân Tuấn sẽ có rất nhiều nguy hiểm, Phương Thiến không có lúc nào là không muốn giết chết em, anh đã cứu em! Em có biết không?”
“Tôi không cần anh cứu!”
Thẩm Hạ Lan lập tức nổi giận la to.

Cô có làm thế nào cũng không ngờ được, Phương Đình lại bị Đường Trình Siêu hại chết, thậm chí còn mất mạng vì tình cảm của Đường Trình Siêu dành cho cô.

Tại sao lại như thế?
Cô không giết người, người đó lại vì cô mà chết, cảm giác này thật sự làm Thẩm Hạ Lan khó thở, vô cùng đau buồn.

“Đường Trình Siêu, anh dồn em vào thế bất nhân bất nghĩa, còn luôn miệng nói muốn tốt cho em sao? Anh có thấy anh dối trá hay không?”
“Anh không quan tâm, chỉ cần em có thể sống tốt, cho dù anh có gánh chịu tiếng xấu của toàn thế giới thì có là gì chứ?”
“Vậy bây giờ thì sao? Nếu anh hy vọng em sống tốt, vậy vì sao lại nhốt em ở đây cũng anh ngồi chờ chết chứ?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy suy nghĩ và tư tưởng của Đường Trình Siêu thật sự không thể nào hiểu nổi.

Đường Trình Siêu rũ đầu, buồn bã nói: “Nếu như có được một chút đường sống thì anh cũng không muốn đi chết với em, muốn trách thì trách Diệp Ân Tuấn có thực lực quá mạnh, anh không đấu lại anh ta.

Nhưng không sao hết, anh không đấu lại anh ta, nh vẫn có thể dẫn theo em cùng nhau đi xuống suối vàng, chuyện này cho dù anh ta có giỏi cỡ nào thì cũng không thể cản được, đúng không?”
Thẩm Hạ Lan đã tức đến mức không biết nên nói cái gì.

Cô cảm thấy nhiệt lượng trên người cô đang dần dần rời xa cô, lạnh đến run lên bần bật.

Cô không biết cô bị nhốt ở đây bao lâu, càng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, nghĩ đến tính chất đặc biệt và sự vắng vẻ của nơi này, cô thật sự không dám chắc chắn.

Diệp Ân Tuấn thật sự sẽ tìm được cô sao?
Hoặc là nói, anh thật sự sẽ tìm được cô vào lúc cô còn sống sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận