Đường Trình Siêu đã nhận ra sự do dự của Thẩm Hạ Lan.
Anh ta cười hỏi: “Diệp Ân Tuấn là người chứ không phải thần thánh, cậu ta sẽ chẳng bao giờ biết chúng ta đang ở đây đâu, anh đoán bây giờ cậu ta đang phát khùng lên lục tung từng cái khách sạn, đợi đến khi tìm xong thì chắc chúng ta cũng lên đường rồi.
Tốt quá, cuối cùng cũng không có ai đến làm phiền chúng ta nữa.
Em nghe anh đi, tới đây ngồi xuống rồi chúng ta trò chuyện, sau đó cùng vui vẻ lên đường có phải tốt hơn không?”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn chửi bậy, nhưng bây giờ dù cô có tức giận thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi.
Giờ cô phải nghĩ cách để Diệp Ân Tuấn biết cô đang ở chỗ này mới phải.
Thẩm Hạ Lan cứ liên tục đập cửa như thể đã phát điên.
Đường Trình Siêu thấy cô như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy hơi xót.
“Cánh cửa này dày hơn hai mươi mét, dù em có đập nát tay thì người bên ngoài cũng chẳng nghe thấy đâu, tốt nhất là em nên để dành sức đi, như vậy thì còn có thể sống lâu hơn một chút.”
Nghe Đường Trình Siêu nói vậy, Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Chẳng lẽ cô sẽ chết trong này thật sao?
Rồi đây cô sẽ trở thành một cái xác lạnh băng, con của cô sẽ trở thành những đứa bé mồ côi mẹ, thậm chí bào thai đang nằm trong bụng cô còn chẳng có cơ hội để trông thấy thế giới này, cứ nghĩ đến cảnh ấy là trái tim của Thẩm Hạ Lan lại đau như bị bóp nghẹn.
Cô vẫn luôn mang ơn Đường Trình Siêu, dù anh ta đã từng làm nhiều điều quá đáng như vậy, dù anh ta từng sém chút cưỡng bức cô, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn cứ nhớ những điều tốt anh ta từng làm, vẫn cho anh ta và nhà họ Đường một con đường sống, nhưng bây giờ cô hối hận rồi, hối hận muốn chết luôn rồi.
Sự mềm lòng khi ấy lại đổi lấy sự tuyệt vọng cùng cực bây giờ, Thẩm Hạ Lan đã thật sự hiểu ra, không phải cứ dĩ hòa vi quý là sẽ có kết quả tốt đẹp.
Nhưng giờ có nói gì nữa thì cũng đã muộn rồi.
Thẩm Hạ Lan tựa vào cánh cửa, cô nhìn Đường Trình Siêu với ánh mắt lạnh tanh, ánh mắt ấy không xen lẫn chút tình cảm nào, vô cùng xa lạ, xa lạ đến nổi khiến Đường Trình Siêu phát hoảng.
“Hạ Lan, sao em lại nhìn anh như vậy?”
“Tôi thật sự rất hối hận, hối hận vì lúc trước đã tha cho anh.
Đường Trình Siêu, dù là kiếp này hay kiếp sau anh cũng không bao giờ có thể ở bên cạnh tôi, biết tại sao tôi lại yêu Diệp Ân Tuấn không? Bởi vì trước giờ anh ấy chưa từng bận tâm đến bản thân mình, chỉ cần tôi hạnh phúc thì anh ấy có thể chịu khổ cả đời, thậm chí có thể lựa chọn buông tay, nhưng anh lại không thể làm được! Anh bảo anh yêu tôi, nhưng nói thẳng ra đó chỉ là cảm giác không cam lòng mà thôi.
Anh thấy không cam lòng vì đã thua Diệp Ân Tuấn, anh cho rằng mình rất có tài, không hề thua kém Diệp Ân Tuấn, nhưng sự thật là anh kém hơn anh ấy về mọi mặt, dù là tính quyết đoán hay là phẩm chất đạo đức.
Đường Trình Siêu, tôi rất khinh thường anh, mãi mãi khinh thường anh.
Nếu còn có kiếp sau tôi chỉ mong chúng ta là người xa lạ, không bao giờ gặp gỡ.”
Những lời Thẩm Hạ Lan nói khiến Đường Trình Siêu như nổi điên.
“Thẩm Hạ Lan, anh không cho phép! Anh sẽ không cho phép hai chúng ta là người xa lạ! Mặc kệ em nghĩ thế nào về anh, anh sẽ luôn ở bên em, nếu không thể sinh cùng ngày thì chết cùng một huyệt cũng tốt.”
“Anh yên tâm đi, dù có chết tôi cũng sẽ không nằm cùng huyệt với anh đâu.”
Nói xong câu này Thẩm Hạ Lan liền im lặng.
Cô ngồi tựa vào cánh cửa, cảm nhận làn không khí lạnh căm căm như thể sắp khiến xương cốt mình đông cứng lại.
Thẩm Hạ Lan vô thức vuốt bụng mình, lòng thầm nhủ: “Bé cưng, mẹ xin lỗi, nhưng nếu có mẹ ở cạnh con lúc lên đường thì cũng rất vui mà đúng không? Chỉ mong sao ba và anh chị của con có thể kiên cường hơn, sẽ không thay đổi vì sự ra đi của chúng ta.”
Ánh mắt của cô đong đầy sự dịu dàng trìu mến.
Lúc này cô không thể để cho Đường Trình Siêu biết chuyện mình có em bé được, nếu không sẽ càng khiến anh ta điên cuồng hơn, thà rằng cứ thế lẳng lặng rời khỏi thế gian với bé cưng là được rồi.
Chỉ tiếc là cô chẳng thể sánh bước bên Diệp Ân Tuấn tới khi bạc đầu.
Không biết người si tình như anh ấy có thể vượt qua được cú sốc này không.
Thẩm Hạ Lan đau đớn tột cùng, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì hơn được.
Xin lỗi, là do em đã bất cẩn, tại em không thể bảo vệ bản thân mình nên lại khiến anh đau khổ thêm lần nữa.
Mai này em sẽ không bao giờ như vậy nữa, nếu sau khi chết có thể lên thiên đường thì em nguyện ở nơi ấy phù hộ anh và các con sống một cuộc đời hạnh phúc.
Thẩm Hạ Lan nhủ lòng, đoạn cô nhắm mắt lại.
Đường Trình Siêu thấy dáng vẻ trong trẻo xa cách như thần thánh của Thẩm Hạ Lan lúc này thì rất lấy làm buồn bã.
Anh ta muốn đến gần cô thêm chút nữa, nhưng Thẩm Hạ Lan chợt mở bừng mắt, ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết ấy khiến anh ta cảm nhận được cơn rét len lỏi trong từng thớ thịt, thậm chí còn lạnh hơn cả không khí trong kho trữ đông này.
Anh ta đành phải ngồi đối diện Thẩm Hạ Lan rồi nhìn cô với ánh mắt si mê.
Nhìn người con gái khiến mình mong nhớ suốt năm năm, chính tay anh ta đã đẩy cô ngày một xa cách mình.
Diệp Ân Tuấn như muốn lật tung cả thành phố này lên mà vẫn chẳng thể tìm được Thẩm Hạ Lan, điều đó khiến anh bực bội đến phát điên.
Lúc Lam Thần quay về, Diệp Ân Tuấn kìm nén cơn giận lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu nên cho tôi biết manh mối nào đó.”
“Đúng thật là đã có manh mối.”
Nghe Lam Thần nói vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn nhen nhóm một tia hi vọng.
“Manh mối gì?”
Diệp Ân Tuấn tập trung cao độ.
Lam Thần cho anh xem một đoạn video, sau đó nói khẽ: “Có người trông thấy Đường Trình Siêu từng hỏi thăm các kho trữ đông lớn nhỏ, nói là mình muốn thuê.”
“Kho trữ đông?”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt hỏi, khuôn mặt anh tối sầm đi.
“Đi điều tra thử xem Đường Trình Siêu thuê kho nào.”
Lam Thần vội nói: “Đường Trình Siêu đâu có phải kẻ ngu, nếu đúng như chúng ta suy đoán thì chắc chắn tên đó sẽ không thuê với danh nghĩa của mình đâu, hơn nữa tất cả các kho lạnh trong thành phố gộp lại cũng hơn một trăm, nếu chúng ta cứ đi tìm từng cái một thì e rằng thứ chúng ta tìm được chỉ là một cái xác mà thôi.”
“Cậu có cách gì không?”
Lúc này đầu óc của Diệp Ân Tuấn cứ quay mòng mòng.
Nếu nơi cô đang ở là khách sạn thì anh còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng nơi đó lại là kho trữ đông, điều đó khiến Diệp Ân Tuấn thấy bất an tột độ.
Tính đến bây giờ Thẩm Hạ Lan đã mất tích hơn hai tiếng rồi, nếu cô đang ở trong kho lạnh thì Diệp Ân Tuấn thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy đến với cô nữa.
A Phi thấy hai chân mình như nhũn ra.
Nếu Thẩm Hạ Lan có bất trắc gì và phải rời khỏi Diệp Ân Tuấn, thì chắc chắn anh ta sẽ phải chết cùng cô, ai bảo anh ta lại bị tiêu chảy trong giờ làm việc chứ?
Thật ra thì Lam Thần cũng rất nóng ruột, nhưng bây giờ chắc chỉ có mình anh ta là còn giữ được sự bình tĩnh thôi.
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta có thể đi điều tra thử xem hôm nay có ai làm xin nghỉ gấp không, tôi cho rằng người như Đường Trình Siêu chắc chắn sẽ thuê nhân viên kho trữ đông làm việc, còn anh ta thì sẽ không bao giờ chịu ra mặt đâu, với cả nếu chuyện đó có thể giải quyết bằng tiền bạc thì rất đơn giản thôi.”
Diệp Ân Tuấn nghe vậy cũng rất tán thành.
“Sai người của cậu nhanh chóng điều tra đi.”
“Đã điều tra ra rồi, người tên A Kim này nghỉ làm ngày hôm nay, hơn nữa nghe nói tên đó đi sòng bạc và chơi toàn tiền lớn, tôi đã kêu người đưa tên đó tới đây rồi, kho trữ đông mà anh ta làm việc nằm ở chỗ này, tôi cũng đã sai người qua đó trước rồi.”
Diệp Ân Tuấn thấy Lam Thần xử lí mọi chuyện đâu ra đó thì rất hài lòng.
“Đi tìm cô ấy trước đã, đưa tên A Kim kia theo, tôi sẽ tra hỏi tên đó trên đường đi.”
“Được.”
Lam Thần sắp xếp xe cho Diệp Ân Tuấn và dẫn theo cả A Kim.
A Kim còn chưa kịp hoàn hồn lại sau chuyện mình trở thành đại gia trong một đêm thì đã bị bắt lại, sau đó bị đẩy vào một chiếc xe, đến khi gặp Diệp Ân Tuấn thì tên đó bắt đầu thấy hoảng loạn bởi khí thế toát ra từ anh.
“Các người là ai? Sao lại bắt tôi? Nói cho các người biết đây là xã hội pháp trị, các người đừng có làm xằng làm bậy!”
Dáng vẻ nhát cáy của tên đó thật đáng khinh vô cùng, nhưng chính loại người như anh ta mới đi làm những chuyện đáng kinh tởm như thế.
Diệp Ân Tuấn đưa tay túm lấy tên đó rồi hung hăng nói: “Đường Trình Siêu ở đâu? Người phụ nữ mà tên đó dẫn theo có ở trong kho trữ đông không?”
A Kim nghe vậy thì mặt mày tái mét lại.
“Tôi không biết anh đang nói gì hết.”
“Nghe không hiểu chứ gì?”
Diệp Ân Tuấn túm chặt cổ của A Kim rồi đẩy tên đó ra ngoài cửa sổ của chiếc ô tô đang chạy như bay.
“Nếu không nói thì tôi sẽ thả cả người anh ra ngoài ngay lập tức.”
A Kim đã bao giờ gặp phải chuyện như vậy? Tên đó sợ tới mức hai chân mềm nhũn, tè luôn ra quần.
“Đừng mà đừng mà.
Tên đó đi vào cùng một người phụ nữ rồi bảo tôi khóa cửa nhốt họ bên trong, còn cho tôi một khoản tiền để đi thật xa khỏi đây, nếu không có sự cho phép của anh ta thì không một ai được đi vào.
Tên đó nói hai người họ là người yêu và có ý định tự tử.
Những lời tôi nói đều là thật cả.”
Diệp Ân Tuấn cau chặt mày.
Tên Đường Trình Siêu này đúng là thứ khốn nạn mà!
Dám âm mưu muốn Thẩm Hạ Lan chết cóng.
Có lẽ là do dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn quá đáng sợ, cứ như đang muốn giết người tới nơi, thế nên tên A Kim kia đã lăn ra ngất.
Diệp Ân Tuấn vứt tên đó cho Lam Thần đang ngồi bên cạnh, sau đó anh lạnh lùng nói: “Dừng xe lại đi, để tôi lái, gửi định vị cho tôi.”
Lam Thần có thể hiểu cho tâm trạng của anh lúc này, mau chóng dừng xe ở ven đường rồi gửi định vị cho Diệp Ân Tuấn.
Sau khi ngồi vào ghế lái Diệp Ân Tuấn liền phóng xe như bay.
Tên A Kim khó khăn lắm mới tỉnh dậy được thấy cảnh này lại ngất đi vì sợ, Lam Thần cũng cảm thấy dạ dày mình đang rung lắc dữ dội, cứ như có thể nôn ra bất cứ lúc nào vậy.
Diệp Ân Tuấn vượt đèn đỏ mấy lần, tiếng còi của cảnh sát giao thông ầm ĩ theo sau, nhưng anh không hề để tâm đến, giờ đây trong đầu anh chỉ có dáng vẻ đông cứng của Thẩm Hạ Lan.
Là lỗi của anh, do anh không chăm sóc Thẩm Hạ Lan thật tốt nên mới để cô mới phải lâm vào cảnh này.
Diệp Ân Tuấn lái xe xông thẳng đến kho trữ đông.
Quản lý của kho trữ đông định ra đón, nhưng rồi lại thấy anh lái xe như thể không sợ chết nên đã tránh ra, phải đặt tính mạng của mình lên đầu thôi.
Diệp Ân Tuấn lái xe chạy thẳng tới cửa kho rồi đưa tay túm A Kim xuống, đoạn anh lôi tên đó xềnh xệch như lôi một con chó.
“Mở cửa!”
Tên A Kim kia vẫn muốn giả bất tỉnh nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn đá một cú vào ngay bụng.
“Nếu không muốn chết thì tốt nhất là nên đứng dậy mở cửa ngay, nếu không tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”
A Kim biết hôm nay mình đã rây vào một người rất có thế lực, anh ta vội vàng đứng dậy rồi nhanh tay mở của kho lạnh, không dám than vãn câu nào.
Làn khói lạnh buốt toát ra đột ngột khiến mọi người vô thức lùi về sau, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn đứng yên đó, nét mặt anh càng đáng sợ hơn.
Nhiệt độ thấp như vậy, một khoảng thời gian dài như vậy, Thẩm Hạ Lan liệu có ổn không?
Anh thấy tim mình như bị bóp nghẹn.
Diệp Ân Tuấn vội lao vào trong, anh trông thấy cảnh Thẩm Hạ Lan đang cuộn mình nằm trong góc, trên người còn có tuyết đọng lại.
Trông cô cứ như đang say ngủ, hoặc giống như…
Hai bàn tay của Diệp Ân Tuấn khẽ run lên.
Không!
Không thể nào!
Thẩm Hạ Lan sẽ không sao đâu!
Diệp Ân Tuấn bước từng bước thật cẩn thận, vào khoảnh khắc ôm cô vào trong lòng, cảm giác lạnh buốt từ cơ thể cô khiến anh tức giận đến nỗi muốn giết người..