“Anh và các con.”
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Hạ Lan giống như dòng nước ấm chảy vào lòng Diệp Ân Tuấn, vô cùng ấm áp, vô cùng dễ chịu.
“Một ông lớn như anh mà còn cần em bảo vệ nữa sao?”
“Em cứ muốn bảo vệ anh đấy.”
Thẩm Hạ Lan dựa người vào lòng Diệp Ân Tuấn, ước gì thời gian dừng lại vào giây phút này.
Sao Diệp Ân Tuấn lại không muốn như vậy chứ?
Anh ôm chặt người phụ nữ trong lòng.
Người phụ nữ mạo hiểm vì anh hết lần này đến lần khác, bây giờ dường như hai người thường xuyên ở bên nhau nên không thể nào chia cắt được.
“Được, sau này anh sẽ giao mạng sống của anh cho em.
Em phải bảo vệ thật kỹ, cũng phải sống thật tốt đấy.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Hai người dính lấy nhau một hồi, Diệp Ân Tuấn mới buông Thẩm Hạ Lan ra, khẽ nói: “Không nói tới nhà họ Đường nữa, nói chuyện Phương Đình với em đây.”
“Đã tìm được xác của Phương Đình rồi à?”
Thẩm Hạ Lan hơi kích động.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, sắc mặt âm u.
“Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy với năng lực của Diệp Ân Tuấn không thể nào không tìm được tung tích của Phương Đình.
Bây giờ Phương Thiến cũng đã bị bắt, tất cả dư nghiệt của nhà họ Phương đang trong quá trình xử lý, dù có người thoát ra được cũng sẽ lo chạy thoát thân, làm gì có thời gian mang theo cái xác rời khỏi nơi này chứ?
Với năng lực của Ám Dạ nhà họ Diệp chắc chắn sẽ tìm được nhưng bây giờ dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn đã nói rõ anh vẫn chưa tìm được.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột, vội an ủi nói: “Em đừng gấp, nghe anh nói trước đã.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em không gấp cho được? Dù sao Phương Đình cũng là bạn của em, hơn nữa tình cảm của Lam Thần cũng dành hết cho cô ấy.
Em đã hứa sẽ tìm được Phương Đình giúp anh ta nhưng tình hình bây giờ là sao đây?”
Thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột, Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Coi như tìm được rồi.”
“Coi như tìm được rồi là sao? Tìm được là tìm được sao lại coi như là tìm được chứ?”
“Em đừng kích động, từ từ nghe anh nói đã.”
Diệp Ân Tuấn rót một ly nước sôi để nguội cho Thẩm Hạ Lan, sau đó ngồi trước mặt cô, suy nghĩ một hồi rồi nói “Lúc bọn anh tìm được thì xác của cô ta đã bị thiêu một nửa.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan suýt chút nữa đã hét ầm lên.
Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Là lệnh của Phương Thiến.
Bà ta muốn chơi trò chết không chứng cứ, xóa mọi dấu vết, nhưng bà Phương và giáo sư Phương lại một mực không giao xác của Phương Đình ra.
Phương Thiến sợ ép bọn họ đến đường cùng bọn họ sẽ chống đối lại bà ta nên bà ta tạm thời thỏa hiệp, nhưng lúc em và Lam Thần đi vào tìm, Phương Thiến đã tìm được thời cơ cho người lén lấy xác của Phương Đình ra, dự đinh đổ hết tội lỗi cho hai người, sau đó âm thầm thiêu xác của Phương Đình, đến lúc đó bà ta sẽ quả quyết nói em là Phương Đình, người khác cũng không đám nói gì.”
“Mụ phù thủy chết tiệt này!”
Thẩm Hạ Lan nghe xong tức anh ách.
“Dù sao đi nữa Phương Đình cũng là người của nhà họ Phương, sao Phương Thiến lại nhẫn tâm như vậy?”
“Bà ta không phải là người, nếu là người ai cũng có trái tim, mà bà ta đã không còn trái tim từ lâu rồi.”
Diệp Ân Tuấn nhớ lại cái chết của ba mình, trong lòng đau đớn tột độ.
Nhưng anh lại không để lộ sự đau đớn của mình trước mặt Thẩm Hạ Lan, tránh cho cô lo lắng, đau lòng.
“Bà ta sẽ không có kết cục tốt, đúng không?”
Thẩm Hạ Lang biết giao Phương Thiến cho phía cảnh sát thì có thể kết luận rất nhiều việc nhưng giống như Phương Thiến đã nói, mạng lưới quan hệ của nhà họ Phương rộng như vậy, phức tạp như vậy, liệu bà ta có bị xử tội chết không?
Diệp Ân Tuấn hiểu ý của Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Em yên tâm đi, bà ta trốn không thoát đâu.
Thậm chí Phương Thiến còn tham gia các hoạt động phi pháp với nước ngoài, làm nguy hại đến lợi ích của nước nhà.
Dù bà ta có lợi hại cỡ nào cũng đừng hòng thoát ra.
Lần này bà ta chết chắc rồi.”
“Vậy thì tốt.
Em không biết cả đời bà ta đã hại biết bao nhiêu người.
Nhưng em biết nếu bà ta không đền tội trước pháp luật thì những người bị bà ta hại sẽ không thể nhắm mắt xuôi tay.
Đúng rồi, Lam Thần đã biết việc của Phương Đình chưa?”
“Anh đã bảo Khương Hiểu đi gọi anh ta rồi.”
Diệp Ân Tuấn không khỏi thở dài khi nghĩ tới bộ dạng của Lam Thần.
“Đáng tiếc, sợ là cả đời này Lam Thần sẽ không gượng dậy nổi.”
“Tới đâu tính tới đó thôi.”
Diệp Ân Tuấn đang an ủi Thẩm Hạ Lan thì nghe bên ngoài truyền tới giọng nói của Lam Thần và Khương Hiểu.
“Tôi nói anh đi chậm một chút được không? Lam Thần dù anh Diệp tìm anh, anh cũng không cần đi nhanh vậy chứ? Cũng đâu phải tìm anh đòi nợ.”
Khi giọng nói của Khương Hiểu truyền tới, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hơi ngẩn ra, sau đó Thẩm Hạ Lan mím môi cười nói: “Em rất thích Khương Hiểu.”
“Quan sát trước một thời gian đã, đừng làm Trương Mẫn thứ hai là được.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn ra.
Đúng đấy, đừng giống như Trương Mẫn thứ hai mới tốt.
Cũng không biết Tống Dật Hiên thế nào rồi.
Việc của Trương Mẫn đã ảnh hưởng đến anh ta rất lớn, gần đây gã nãy cứ trốn miết ở chỗ dì, hôm nào cô phải gọi điện hỏi thăm tình hình của anh ta mới được.
Trong lúc Thẩm Hạ Lan còn đang suy nghĩ việc này thì Lam Thần đã gõ cửa phòng.
“Vào đi!”
Diệp Ân Tuấn lên tiếng, Lam Thần nhanh chóng mở cửa phòng bệnh đi vào.
“Có phải có tin của Phương Đình không?”
Lam Thần vô cùng sốt ruột.
Khương Hiểu hơi ngẩn ra, vô thức hỏi: “Đình Đình là ai vậy?”
Lam Thần đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Khương Hiểu.
Dù Khương Hiểu đã từng chứng kiến sự đáng sợ của Lam Thần nhưng lúc này cô ta vẫn thấy cả người đều sắp đông cứng lại.
Thẩm Hạ Lan thấy cảnh tượng này liền ho khan một tiếng.
“Lam Thần, đừng dọa sợ Khương Hiểu, khó khăn lắm tôi mới chấm được một người.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, lúc này Lam Thần mới thu hồi ánh mắt lại.
Khương Hiểu thấy mình giống như được sống lại, cô ta thở hổn hển bước nhanh tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
“Bà chủ, tôi…”
“Cô khoan hãy nói chuyện.”
Thẩm Hạ Lan vỗ tay Khương Hiểu.
Khương Hiểu cũng rất biết chừng mực, vội vàng im bặt, đứng sau lưng Thẩm Hạ Lan, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Lam Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, sốt ruột hỏi: “Có tin của Đình Đình thật sao?”
“Phải.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
“Cô ấy ở đâu?”
Lam Thần sốt ruột tiến lên trước liền nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Xác của Phương Đình đã bị đốt.”
“Anh nói cái gì?”
Lam Thần tóm chặt cổ áo Diệp Ân Tuấn, hai mắt đỏ ngầu như thú dữ.
“Ai đốt xác của cô ấy?”
Đôi mắt màu xanh khát máu của Lam Thần nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn, dường như muốn nuốt Diệp Ân Tuấn vào bụng ngay lập tức.
Khương Hiểu sợ đến chân mềm nhũn.
Đây là con người sao?
Rốt cuộc cô ta có mấy lá gan mà vừa nãy dám vênh váo trước mặt anh ta chứ?
Bây giờ Đình Đình gì đó chỉ là mây bay, Khương Hiểu chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Diệp Ân Tuấn không có ra tay, cũng không muốn ra tay.
Thẩm Hạ Lan hơi nóng nảy hô lên: “Lam Thần, anh thả Ân Tuấn ra trước đã.”
Tất cả sự kích động của Lam Thần đều dừng lại sau khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan, sau đó anh ta buông Diệp Ân Tuấn ra.
“Xin lỗi.”
“Không có gì, tôi hiểu tâm trạng của cậu.
Tôi đã cho người bảo quản phần xác còn lại của Phương Đình rồi, muốn xử lý thế nào thì tùy cậu.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến hai mắt Lam Thần nhất thời đỏ lên.
“Đốt hết bao nhiêu rồi?”
“Cậu tự xem đi.”
Diệp Ân Tuấn đưa chìa khóa cho Lam Thần.
Khi Lam Thần cầm chìa khóa trong tay, suýt chút nữa đã khảm chìa khóa vào lòng bàn tay mình.
Anh ta cắn răng nhịn đau nói: “Nếu tôi đi rồi, sự an toàn bên này các người đi tìm A Phi là được, tôi đã dặn dò cậu ta rồi.”
“Biết rồi, anh đi đi.”
“Một ngày sau tôi sẽ trở về.”
Lam Thần nói câu này với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Bây giờ sức khỏe của tôi không tiện, sau khi anh quyết định xong thì báo cho tôi biết, tôi sẽ đi đưa Phương Tình lần cuối.”
“Không cần, người dân chỗ này có lời đồn phụ nữ đang mang thai không được nhìn người chết quá lâu, sẽ dính xui xẻo.
Tôi thay Đình Đình nhận tấm lòng của cô là được.”
Lam Thần nói xong xoay người rời đi, chỉ là tất cả mọi người ở đó đều nhìn thấy anh ta khóc.
Mãi cho đến khi Lam Thần rời khỏi phòng bệnh Khương Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Má ôi, Lam Thần này đáng sợ quá! Rốt cuộc Đình Đình kia là ai vậy?”
“Người yêu của anh ta.”
Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan khiến Khương Hiểu hơi sững lại, cô ta chỉ thấy trong lòng hơi nhói đau.
Người yêu?
Vậy mà người đàn ông kia lại có yêu người sao?
Chẳng trách anh ta hờ hững với mình, chẳng trách anh ta lạnh lùng như vậy, nhưng Khương Hiểu bất chợt hơi tò mò rốt cuộc dung mạo của người yêu Lam Thần như thế nào?
Cô ta có quá nhiều thắc mắc, quá nhiều thứ muốn biết nhưng cô ta cũng biết thân phận của cô ta bây giờ không thể hỏi thăm được bất kỳ chuyện gì, chỉ là cô ta không biết tại sao trong lòng lại nặng trĩu, thậm chí còn muốn khóc?
Thẩm Hạ Lan thấy bộ dạng này của Khương Hiểu không khỏi dịu giọng nói: “Lam Thần cũng là người đáng thương, tình tình của anh ta hơi kỳ quặc, sau này cô khoan dung một chút là được.”
“Tôi nào dám khoan dung anh ta chứ? Dáng vẻ vừa rồi của anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”
“Được rồi, anh ta cũng đâu phải là yêu quái, sao ăn thịt người được? Cô đi rót cho tôi ít nước, tôi khát rồi.”
Thẩm Hạ Lan vỗ tay Khương Hiểu.
Khương Hiểu vội đi rót nước.
.
ngôn tình ngược
Diệp Ân Tuấn nhìn cô dịu dàng nói: “Có Khương Hiểu ở đây, anh cũng yên tâm hơn.”
“Anh muốn đi xử lúy chuyện gì thì cứ đi làm, em không sao đâu hơn nữa còn có Khương Hiểu ở đây mà.”
“Anh sẽ ở đây đến khi em xuất viện.”
Diệp Ân Tuấn rất kiên quyết.
Thẩm Hạ Lan biết dù cô có nói rách cả mồm Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không đổi ý.
Người đàn ông này đúng là rất cố chấp.
“Được, anh nói sao cũng được.”
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng thêm hai ngày theo lời bác sĩ.
Khương Hiểu bận trước bận sau, bởi vì là đứa trẻ mồ côi, Khương Hiểu muốn rời khỏi nơi này cũng không có gì ràng buộc.
Cuối cùng Lam Thần vẫn quyết định hỏa táng cho Đình Đình, đây cũng là ý của bà Phương và giáo sư Phương.
Nhìn đôi vợ chồng già khóc ngất lên ngất xuống vì cái chết của Phương Đình, cuối cùng dưới sự an ủi của Lam Thần hai người mới đồng ý hỏa táng Phương Đình, mồ yên mả đẹp.
Diệp Ân Tuấn bỏ tiền mua một mảnh đảnh cực tốt để làm mộ phần cho Phương Đình.
Ngày chôn cất Phương Đình, bầu trời u ám, ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Thẩm Hạ Lan được Khương Hiểu đẩy trên xe lăn tới tham gia tang lễ của Phương Đình.
Bởi vì thân thế của Phương Đình nên cô ta không nhiều người quen.
Đám tang khá vắng lặng.
Chỉ có Khương Hiểu hơi bị sốc khi nhìn thấy ảnh chụp của Phương Đình.
Cô ta vội vàng nhìn lại Thẩm Hạ Lan, nếu không vì quy củ của nhà họ Diệp cô ta thật sự muốn hỏi rốt cuộc Thẩm Hạ Lan có quan hệ gì với Phương Đình.
Tang lễ rất bình thản, sau khi chôn cất Phương Đình xong, Lam Thần đưa bà cụ Phương đã khóc đến ngất đi và giáo sư Phương trở về.
Cùng lúc đó Thẩm Hạ Lan dược Khương Hiểu đẩy về phía chiếc xe, nhưng lúc gần tới cửa xe lại có người đụng vào Khương Hiểu.
“Ồ!”
Thân thể Khương Hiểu hơi lảo đảo, Thẩm Hạ Lan lập tức phát hiện có thứ gì đó nhét vào lòng bàn tay cô..