Cục Cưng Có Chiêu


Tống Đình cảm thấy trước mắt đều là màn máu, anh ta muốn giãy dụa lấy điện thoại ra gọi báo tin cho Diệp Ân Tuấn nhưng sức lực còn lại chỉ đủ để anh ta lấy điện thoại ra, sau khi gọi cho Diệp Ân Tuấn thì không thể kiên trì được nữa mà ngất đi.

Diệp Ân Tuấn bên này mới vừa nấu cơm xong, còn chưa kịp gọi Thẩm Hạ Lan dậy thì phát hiện điện thoại di động có một cuộc gọi nhở, mở ra thì thấy là Tống Đình gọi.

Anh ta biết Tống Đình ra ngoài để làm gì vì vậy sao có thể không nghe máy được chứ?
Diệp Ân Tuấn gọi lại nhưng không có ai bắt máy.

Trong lòng anh ta ít nhiều có chút bất an.

Diệp Ân Tuấn tiếp tục gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai nghe máy khiến anh cau mày.

“Sao vậy nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Không biết từ khi nào Thẩm Hạ Lan đã thức dậy, đi xuống lầu, thấy dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn như vậy thì vô thức gọi.

Diệp Ân Tuấn vội vàng đi tới vì sợ cô té.

“Em đi chậm thôi, dậy lúc nào mà không báo cho anh một tiếng?.”
“Gọi anh làm gì? Thấy anh khẩn trương như vậy, hình như hiện tại chuyên ăn uống ngủ nghỉ của em đều cần có anh hầu hạ mới được nhỉ.

Đúng rồi, anh vừa gọi cho ai đấy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nghe Thẩm Hạ Lan hỏi, Diệp Ân Tuấn chỉ lắc đầu.

“Cũng không có chuyện gì, là Tống Đình gọi tới nhưng anh không nghe máy, vừa rồi mới gọi lại mà Tống Đình lại không bắt máy, có lẽ là đang bận.”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, nói: “Bình thường, Tống Đình sẽ không bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi của anh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Anh ra ngoài xem thế nào đã, em ở nhà một mình được không? Hay để anh gọi Khương Hiểu về, Hải Thành thì thăm lúc nào mà chả được, anh không yên tâm nếu để em ở nhà một mình.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền gọi điện thoại.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không cần đâu, em đi theo anh là được.”
“Anh quên nói với em rằng Tống Đình có dặn không lâu nữa Lam Tử Thất sẽ quay về Hải Thành, em nên ở nhà đợi thì hơn.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan liền vui vẻ hẳn lên.

“Tử Thất sắp quay về rồi? Tốt quá, từ sau khi cô ấy và em trai quay về từ biên giới, em không sao liên lạc được với cổ, cũng không biết cô ấy thế nào, bây giờ có thể quay về thật là tốt quá đi.”
Thấy Thẩm Hạ Lan vui mừng như vậy, Diệp Ân Tuấn không tiện nói gì thêm, chỉ an ủi: “Cho nên em cứ ở nhà chờ, anh ra ngoài tìm Tống Đình là được.

Anh sẽ gọi điện thoại kêu Lam Thần cùng Khương Hiểu trở về, bằng không anh lo lắm.”
“Được, anh nói sao em nghe vậy, mọi chuyện đều nghe anh hết.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn lo lắng nên cũng không nằng nặc đòi đi nữa, chỉ đành phải gật đầu đồng ý.

“Khi nào em khoẻ hơn anh sẽ đưa em ra ngoài.”
“Không cần an ủi em đâu, em cũng không phải muốn đi ra ngoài, anh mau đi đi, một mình em ở đây là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ coi cô như búp bê, cảm giác này rất hạnh phúc.

“Cơm anh đã nấu rồi, em ăn đi, không cần chờ anh.”
“Vâng.”
Sắp xếp cho Thẩm Hạ Lan xong, Diệp Ân Tuấn vội vã lái xe ra ngoài.

Không bao lâu, Diệp Ân Tuấn đã nhận được tin Tống Đình gặp tai nạn, anh lập tức đến bệnh viện.

Tống Đình vẫn còn đang cấp cứu, là người đi đường đã gọi điện báo cảnh sát và gội 115, cũng không biết Tống Đình có được cứu kịp lúc hay không.

Diệp Ân Tuấn vô cùng khổ sở trong lòng.

Tống Đình chẳng khác nào anh em của anh, bây giờ xảy ra chuyện đương nhiên là có quan hệ với Phương Quyên cùng Vu Vĩ.

Cũng có thể là theo ngay từ đầu, Tống Đình đã bị kẻ khác theo dõi.

Rốt cuộc là ai?
Là ai mà cứ muốn dồn họ vào chỗ chết chứ?
Diệp Ân Tuấn nghĩ không ra Không bao lâu, điện thoại của Tống Đình đổ chuông.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy số hiện lên trong điện thoại của Tống Đình là người mình liền vội vàng nghe máy.

“Tôi là Diệp Ân Tuấn, có gì cứ nói.”
Vệ sĩ nghe được giọng của Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Diệp tổng, Vu Vĩ bị người ta đưa đi rồi, chúng ta giống như đang bị kẻ nào đó giỡn mặt vậy.”
“Tôi biết rồi, các cậu quay về đi.”
Đối với kết quả đã sớm đoán được này, Diệp Ân Tuấn không mấy lo âu, coi như ván này anh thua.

Hiện tại anh chỉ mong Tống Đình có thể bình an vô sự là tốt rồi.

Thẩm Hạ Lan ăn cơm xong thì Khương Hiểu cùng Lam Thần cũng đã trở lại.

Sắc mặt của Lam Thần vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Khương Hiểu thì rất vui vẻ.

“Bà chủ, Hải Thành rất đẹp, lần đầu tiên tôi được trông thấy biển lớn, tôi thích nơi này lắm.”
Thấy Khương Hiểu hưng phấn như thế, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Thích thì cứ ở lại đây, chỉ cần cô muốn thì nơi này lúc nào cũng là nhà của cô.”
“Cám ơn bà chủ.”
Khương Hiểu vội vàng rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước ấm.

“Diệp tổng đi làm rồi à?”
“Đi ra ngoài có việc rồi, Lam Thần, giúp tôi kiểm tra xem chuyến bay của Tử Thất là mấy giờ, tôi muốn đến sân bay đón cô ấy.”
Thẩm Hạ Lan bồn chồn.

Cô biết mình nên ở nhà nghỉ ngơi, nhưng đã lâu rồi không được gặp Lam Tử Thất, cô thật sự rất nhớ cô ấy, huống hồ đến biên giới lâu như vậy mà số lần bọn họ liên lạc với nhau rất ít, lần này nói gì đi nữa cô cũng phải xem xem Tử Thất ra sao rồi.

Lam Thần nghe Thẩm Hạ Lan nói ngập ngừng liền hỏi: “Cô vẫn khoẻ chứ?”
“Không sao hết, tôi quay về nghỉ ngơi một thời gian, bây giờ đã khoẻ rồi, hơn nữa tôi còn có Khương Hiểu đi theo, lỡ như có gì không ổn, Khương Hiểu sẽ giúp tôi, anh yên tâm đi.”
“Diệp tổng đâu?”
Lam Thần vẫn chưa yên tâm lắm.

Thẩm Hạ Lan thấy anh như vậy thì không kềm được mà nói: “Ân Tuấn đi tìm Tống Đình rồi, có lẽ là chuyện liên quan đến công việc, anh yên tâm đi mà, tôi không sao đâu.

Tôi đảm bảo, một khi thấy không khoẻ sẽ nói cho các người biết được chưa?”
Thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, Lam Thần cũng không tiện nói gì.

Anh kiểm tra chuyến bay của Lam Tử Thất sau đó nói với Thẩm Hạ Lan: “Còn 50p nữa là sân bay hạ cánh.”
“May quá, chúng ta lái xe đến đó là vừa đúng giờ.”
Thẩm Hạ Lan đã nói vậy thì Lam Thần cũng không có ý kiến gì, Khương Hiểu vào phòng lấy áo khoác cho Thẩm Hạ Lan rồi cùng ra ngoài.

Cô tựa vào ghế sau, Khương Hiểu đắp cho cô một chiếc chăn mỏng, Lam Thần chỉnh lại nhiệt độ trong xe một chút rồi mấy người họ lên đường.

“Bà chủ nhắm mắt một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan nghe Khương Hiểu nói thì gật gật đầu.

Cô nhắm mắt dưỡng thần, xe đang chạy yên ổn trên đường thì bỗng dưng quẹo tay lái, Thẩm Hạ Lan cùng Khương Hiểu không đề phòng mà nhào tới trước.

“Sao lại thế này?”
Thẩm Hạ Lan mở mắt, Lam Thần đã dừng xe lại.

Khương Hiểu nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Bà chủ, hình như chúng ta bị người ta bao vây rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt..

Bốn chiếc xe chắn ngang đường đi của Lam Thần cả trước lẫn sau, mà nơi này cũng không có nhiều người qua lại, xem ra đối phương đã lên kế hoạch từ trước.

Nói cách khác, có người cố ý chờ cô ở đây hoặc nói có người biết rõ Lam Tử Thất hôm nay trở về, cô nhất định sẽ đến sân bay đón nên mới mai phục ở đây.

Nghĩ thông suốt điểm này nên Thẩm Hạ Lan không lo lắng lắm.

“Lam Thần, hạ cửa kính xuống xem xem họ muốn làm gì?”
Thẩm Hạ Lan nói vậy làm cho Lam Thần chau mày.

“Bà chủ, hôm nay chúng ta ra ngoài không mang theo người, lỡ như…”
“Mấy chuyện lỡ như ấy để sau hẳn bàn, trước tiên anh hãy xem bọn họ muốn gì? Hơn nữa, cho dù anh không hạ cửa kính thì bọn họ vẫn cứ đứng đó, chúng ta cũng chẳng đi đâu được? Hay ý anh là chúng ta cứ dừng xe ở đây thì sẽ có lối thoát nào khác? Hạ cửa kính xuống!”
Thẩm Hạ Lan nói khiến Lam Thần không thể phản bác.

Anh ta hít sâu một hơi, hạ kính xe xuống.

Bên ngoài có một người đàn ông, trông bộ dạng thì là vệ sĩ.

“Bà Diệp, chủ của chúng tôi mời bà qua bên kìa ngồi.”
Rõ ràng đối phương biết người trong xe là ai.

“Chủ của các người là ai? Như không mời bà chủ của chúng tôi qua đó?”
Lam Thần lừ mắt.

Nhưng đối phương lại cười nói: “Chủ của chúng tôi nói rồi, bà Diệp qua bến đó rồi ắt sẽ biết.”
“Lam Thần, đi theo xe của bọn họ đi.”
Thẩm Hạ Lan lên tiếng trước khi Lam Thần nói.

Lam Thần không đồng ý cho lắm.

“Bà chủ, tôi cảm thấy tốt hơn hết không nên đi.”
“Sợ rằng chuyện này không do chúng ta quyết định.

Đi thôi, tôi cũng muốn biết, người như thế nào lại muốn mời chúng ta qua đó.”
Thẩm Hạ Lan ngược lại không hề sợ hãi chút nào.

Khương Hiểu đang ngồi dưới ghế gửi tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn nói cho anh biết Thẩm Hạ Lan bị người ta bắt cóc.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười vì hành động mờ ám của Khương Hiểu.

Cô nhóc này cũng thông minh lắm chứ bộ, rất nhiều chuyện không cần dậy cô ấy đều biết phải làm như thế nào.

Người bên ngoài thấy Thẩm Hạ Lan đáp ứng rồi thì tiếp tục cười nói: “Bà Diệp, thật ngại quá, chủ của chúng tôi chỉ muốn gặp một mình bà cho nên tín hiệu liên lạc của bà đã bị chúng tôi chặn, bà cứ yên tâm, chỉ cần bà gặp mặt chủ của chúng tôi xong, chúng tôi sẽ đưa bà quay về bình an.”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút khó coi.

Tin nhắn vừa rồi Khương Hiểu soạn hoàn toàn không gửi đi được.

Cô lấy di động ra, quả nhiên là không có tín hiệu.

Khương Hiểu có chút sợ hãi và sốt ruột.

“Bà chủ, làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng, người mà họ muốn là tôi, không liên quan hai người, nên sẽ không làm hai người bị thương đâu.

Lam Thần, lát nữa nếu có xảy ra chuyện gì thì anh hãy đưa Khương Hiểu đi trước.”
Mệnh lệnh của Thẩm Hạ Lan khiến Khương Hiểu ngây ra một lúc, sau đó đáy mắt dâng lên một tầng nước mắt.

Đã rất lâu rồi không có ai quan tâm đến cô như vậy.

Nhưng Lam Thần lại lạnh lùng nói: “Chức trách của tôi là bảo vệ bà chủ an toàn, những người khác không liên quan gì tới tôi.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu có chút bất đắc dĩ.

“Lái xe đi.”
Chuyện đã đến mức này cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.

Gã đàn ông thấy Thẩm Hạ Lan rất hợp tác liền vẫy tay, những chiếc xe vây chung quanh vội vàng lui về phía sau, nhường cho họ một lối đi.

Lam Thần muốn trực tiếp tiến lên nhưng lại nghe Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đừng đi, tôi nghĩ mình đã biết đối phương là ai rồi, những chuyện lần lượt xảy ra gần đây cứ cho tôi cảm giác ngoại trừ Phương Thiến, đằng sau vẫn còn một bàn tay mờ ám, đi xem thử xem, có lẽ sẽ tìm ra được kẽ hở nào đó, để tất tần tật mớ lộn xộn này có được lời giải đáp.”
Thẩm Hạ Lan thản nhiên nói, không chút lo lắng.

Lam Thần thấy cô bình tĩnh như vậy, không khỏi hỏi: “Bà chủ có sắp xếp người à?”
“Không có, tôi chỉ muốn đi xem thôi yên tâm đi, tôi không sao đâu, cùng đi thôi.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như thế, Lam Thần không thể không lái xe đi theo.

Đây là lần đầu tiên Khương Hiểu gặp phải tình huống như vậy, hai tay cô ấy ướt sũng giữ chặt tay của Thẩm Hạ Lan, cơ thể có chút run rẩy.

“Bà chủ chúng ta sẽ không sao đâu.”
Cô an ủi Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan bất giác mỉm cười khi thấy cô ấy đang sợ muốn chết mà vẫn còn an ủi mình “Yên tâm đi, cô sẽ không sao đâu, tôi lấy tính mạng của mình ra để bảo đảm.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Khương Hiểu mới an tâm hơn một chút.

Xe chạy đã lâu, rốt cục khi Thẩm Hạ Lan sắp ngủ đến nơi thì cũng dừng lại, tuy nhiên khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy khu nhà này thì không khỏi ngây ngẩn cả người.

Sao lại là nơi này?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui