Cục Cưng Có Chiêu


“Chảy máu?”
Diệp Ân Tuấn gằn từng chữ hỏi, trong giọng nói mang theo khí lạnh dường như có thể đông cứng một người.

Thẩm Hạ Lan sợ đổ mồ hôi lạnh.

“Ân Tuấn, đừng!”
Cô thật sự cảm thấy ông cụ Tiêu đang tìm đường chết.

“Ông ngoại, ông đừng làm rộn chuyện lên nữa!”
Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Diệp Ân Tuấn với tính tình liều mạng sẽ ông cụ Tiêu bị thương.

Thanh dao găm lạnh băng kề dưới cằm ông, ông cụ Tiêu lại có chút vui mừng.

“Xem ra cậu mạnh hơn ba vợ của cậu rất nhiều.

Nể tình cậu để ý đến cháu ngoại của tôi nhiều đến thế, tôi không đùa cậu nữa.

Con bé rất khỏe, không có chuyện gì hết, chỉ cần cậu đi rút đơn thưa kiện Phương Thiến về, tôi sẽ cho con bé về nhà với cậu, nếu không, vẫn là câu nói đó, tôi sẽ để con bé ở lại đây sống cùng với ông già này cả đời.

Tôi cũng không tin lần sau cậu còn dám xông vào lần nữa.”
Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày khi nghe thấy ông cụ Tiêu nói.

“Ông muốn tôi thả Phương Thiến ra?”
“Đúng vậy.

Cậu còn trẻ mà đã bị lãng tai rồi sao?”
Ông cụ Tiêu thấy eo vẫn còn đau âm ỉ, bây giờ cằm còn bị người ta kề dao uy hiếp, giọng điệu chẳng tốt lành gì.

Diệp Ân Tuấn híp mắt lại, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy ông cụ Tiêu cũng không bảo người ta đóng cửa, người bên ngoài đều nhìn thấy rõ tất cả mọi chuyện, nhưng chắc người bên ngoài sẽ không nghe rõ được cuộc nói chuyện này.

Đây là đâu?
Đây là đại viện quân đội!
Cho dù anh dẫn người xông vào, phóng viên và người nhiều chuyện cũng không thể nào đi theo vào nhiều đến thế.

Diệp Ân Tuấn sống đến bây giờ, tuy không thể nói là cực kỳ khôn khéo, nhưng vẫn có thể hiểu được một số việc, lại thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng khỏe mạnh, tuy người đàn ông kia bóp cổ họng Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng không bóp quá mạnh.

Anh đã đoán đươc điều gì rồi.

“Được, còn không phải chỉ là Phương Thiến thôi sao? Tôi thả là được, nhưng tôi muốn dẫn Hạ Lan đi trước.”
“Cái này thì không được, nếu cậu dẫn con bé đi rồi không chịu đồng ý với tôi thì tôi phải làm sao đây? Tôi tốn rất nhiều công sức mới có thể bắt con bé ra, cũng không thể kiếm củi ba năm đốt trong một giờ được.

Diệp Ân Tuấn, khi nào cậu làm xong chuyện này thì tôi sẽ thả người.”
Mắt Diệp Ân Tuấn lại lạnh hơn khi nghe thấy ông cụ Tiêu nói.

“Nếu vợ của tôi rớt mất miếng thịt nào ở chỗ của ông, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”
Cuộc đời ông cụ Tiêu không bị uy hiếp bao nhiêu làn, cho dù là người nhà họ Hoắc khi xưa cũng không dám ăn nói với ông như thế, không ngờ Diệp Ân Tuấn lai dám nói với ông những lời này.

Ông giận muốn chết, quay đầu nói với Thẩm Hạ Lan: “Con nhìn thằng cháu rể tốt con tìm kìa, còn không chịu biến về phòng đi?!”
“Ông ngoại!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô là người vô tội nhất.

Cô không có bảo ông ngoại tự tìm đường chết như thế.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, trong mắt mang theo chút dịu dàng.

“Ở yên ở đây đợi, chờ anh đón em về.”
“Được, sắp xếp cho Tử Thất giúp em.

Đúng rồi, Tống Đình sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến chuyện này vội vàng hỏi.

“Không sao, trên đầu bị trầy một chút, nghỉ ngơi vài hôm là được, anh sẽ chăm sóc tốt cho Tử Thất, em yên tâm đi.

Chờ anh, không lâu nữa anh sẽ về.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, xoay người nhìn ông cụ Tiêu, lạnh lùng nói: “Chăm sóc vợ của tôi cho tốt, tôi lập tức về ngay.”
“Làm chuyện đó xong trước rồi lại nói.”
Ông cụ Tiêu lập tức phất tay, Diệp Ân Tuấn mới thu dao găm về.

Anh lại nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có hơi khổ sở.

“Ân Tuấn, nếu anh khó xử thì không cần làm, không cần vì em…”
“Vì em, cho dù phải đối địch với cả thế giới thì anh cũng sẵn lòng.”
Diệp Ân Tuấn không quay đầu lại, nhưng những lời này lại trôi nổi trong không khí, làm Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ vành mắt.

Cô không biết Diệp Ân Tuấn cố ý nói nhưng lời này cho người khác nghe thấy, hay là tự nói với chính anh, cô chỉ biết bây giờ trong lòng cô đang sông cuộn biển gầm, có thứ tình cảm gì đó đang lên men, đang lan rộng, tràn ngập trái tim cô, ấm áp, nóng cháy.

“Ra vẻ! Ai mà không nói được mấy lời dễ nghe, chờ cậu làm việc mới biết là thật hay giả.”
Ông cụ Tiêu khinh thường phản bác.

Thẩm Hạ Lan không có phản ứng, nhìn Diệp Ân Tuấn biến mất trước của nhà họ Tiêu, cô khẽ nói: “Ông ngoại, người ta không phải là đồ ngu, ông làm thế hình như hơi rõ ràng quá rồi đúng không?”
“Không sao, dù sao ông đạt được mục đích là được rồi.

Con về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, ông nghe nói con tham dự cuộc thi thiết kế gì đúng không? Không còn bao nhiêu thời gian, sắp đấu vòng loại, trong khoảng thời gian này con ở chỗ ông, tĩnh tâm hoàn thành tốt tác phẩm thiết kế của con đi, ông đã kêu người mang máy tính của con về, con về phòng làm việc đi, nhớ kỹ, phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn ra khi nghe ông cụ Tiêu nói.

“Ông ngoại, ý của ông là bảo con ở lại nơi này trong một khoảng thời gian sao?”
“Sao lại không được? Ông là một ông già cô đơn góa vợ, con không sống cùng ông à?”
Ông cụ Tiêu nói một cách hùng hồn, lại chọc Thẩm Hạ Lan tức đến phát cười.

“Ân Tuấn sẽ về nhanh thôi, tính tình của anh ấy…”
“Nó có nóng nảy đến cỡ nào thì không phải chỉ cần con nói một câu là tắt lửa ngay sao? Con muốn ở lại đây sống chung với ông, nó dám không đồng ý à?”
“Nhưng mà con cũng chưa nói là muốn ở lại mà!”
Thẩm Hạ Lan không hề nể mặt ông.

Ông cụ Tiêu ngang ngược nói: “Ông mặc kệ, dù sao đây là nhà của ông, ông quyết định”
Thấy ông cụ Tiêu chơi xấu như thế, Thẩm Hạ Lan lập tức cạn lời.

“Nếu ông không sợ Diệp Ân Tuấn phá banh nhà ông thì ông cứ tiếp tục ngang ngược đi.”
Nói xong, cô đẩy người đàn ông bên cạnh ra, lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh nên đi tìm chỗ trốn đi, tôi sợ chồng tôi về chặt tay anh đó.”
Nói xong, cô lập tức đứng dậy đi vào phòng.

Người đàn ông hơi xấu hổ.

Ông cụ Tiêu lại vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

“Con bé này nói không sai, cậu nên tìm chỗ trốn, chờ thằng ranh Diệp Ân Tuấn kia bớt giận rồi lại quay về.”
“Gia chủ, tôi…”
“Ui da, cái eo già của tôi!”
Ông cụ Tiêu không nghe đối phương giải thích, đè eo về phòng của ông.

Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, thấy có rất nhiều người bao vây ở xung quanh, anh lạnh lùng nói: “Tản ra hết đi! Vây quanh ở đây làm chi? Không biết đây là đâu sao? Lúc nãy có phần tử khủng bố xông vào nhà ông cụ Tiêu, thời gian khẩn cấp, tôi không kịp đưa giấy tờ thông hành, cho nên lập tức xông vào.

Mấy người không biết thì đừng có viết lung tung, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Tuy Diệp Ân Tuấn nói thế, nhưng không ai tin.

Đúng lúc này, Tô Nam cầm giấy thông hành đi đến.

“Đã phê duyệt giấy thông hành rồi.”
Tô Nam chớp mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, đưa giấy thông hành cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không nói thêm câu nào, ném giấy thông hành cho tên lính đứng canh ở bên cạnh, anh lại dẫn theo người của anh lái xe đi ra ngoài giống như lúc đến.

Những người khác thấy Diệp Ân Tuấn đã đi rồi, bọn họ đương nhiên không dám ở lại nơi này, tất cả đều lui ra ngoài, nhưng chuyện xảy ra ở nơi này vẫn bị truyền ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn đi rồi, Thẩm Hạ Lan cũng quay về phòng, cô biết hiệu quả mà ông cụ Tiêu muốn đã đạt được, nhưng cô lại không biết cuối cùng sẽ đạt đến hiệu quả ì.

Cũng không biết Diệp Ân Tuấn có nhận ra hay không?
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng.

Khương Hiểu đưa một ít thức ăn cho Thẩm Hạ Lan, hơi tức giận nói: “Bà chủ, ông cụ Tiêu kia thật sự là ông ngoại của cô sao?
Sao lại ngang ngược như thế? Tôi nói tôi nấu cơm dinh dưỡng cho cô, ông ta lại nhất quyết bắt tôi phải nấu cơm trưa cho ông ta luôn, tôi đâu phải bảo mẫu nhà họ đâu chứ.”
Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, sau đó cười nói: “Có sao đâu, bây giờ chúng ta là con tin của ông ấy mà.”
“Tôi nghe nói, tổng giám đốc Diệp cực kỳ khí phách oai phong, nếu không phải sợ người ta làm cô bị thường, bây giờ tổng giám đốc Diệp đã đón cô về nhà từ lâu rồi.

Ông cụ này cũng thật là, uống công sống lâu như thế, lại đối xử hà khắc với cháu ngoại ruột như vậy.”
Khương Hiểu lải nhải, rõ ràng rất không hài lòng đối với ông cụ Tiêu.

Suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan lại bay đến một nơi khác.

Diệp Ân Tuấn thông minh như thế, chắc cũng đã nhìn rõ sự sắp xếp của ông ngoại đúng không? Tống đình cũng không có việc gì, chỉ là không nhìn thấy Lam Tử Thất, nhưng bây giờ người cô đang nghĩ đến là Tiêu Ái.”
Bây giờ bà đang làm gì thế?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan không ngồi yên được nữa.

Cô đột nhiên đứng bật dậy, làm Khương Hiểu hoảng sợ.

“Bà chủ, cô làm sao thế?”
“Tôi đi tìm ông ngoại.”
Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức ra khỏi phòng.

Khương Hiểu sợ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì, có hơi sợ hãi, vẫn đi theo sau Thẩm Hạ Lan bước ra ngoài.

Ông cụ Tiêu đang gọi điện thoại, thấy Thẩm Hạ Lan chạy đến, vội vàng nói: “Để lát nữa nói sau, bên tôi có khách.”
Khác?
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

Bọn họ không phải là người thân sao?
Sao lại thành khách rồi?
Ông cụ Tiêu đang gọi điện thoại cho ai?
Không lẽ người sắp xếp mọi chuyện không phải ông cụ Tiêu? Còn có người khác sao?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng động não.

“Sao vậy? Không lo nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài này làm gì? Máy tính của con sẽ đến nhanh thôi, đừng có vội.

Ông hỏi thăm rồi, lần đấu vòng loại này trên cơ bản là không thành vấn đề đối với con, trình độ của bọn họ kém xa con.”
“Ông ngoại, con muốn gặp mẹ của con.

Ngay bây giờ, lập tức, lập tức.”
Thẩm Hạ Lan ngắt lời ông cụ Tiêu, đưa ra yêu cầu làm ông cụ Tiêu hơi khựng lại, sắc mặt có hơi khó coi.

“Đợi sau khi xong chuyện này rồi ông sẽ cho con gặp mẹ.”
“Con nói, con muốn gặp mẹ ngay bây giờ, cho dù con không thể bay sang đó, con cũng có thể gọi video với mẹ mà đúng không? Con chỉ muốn biết bây giờ mẹ như thế nào, sống có tốt không.”
Ông cụ Tiêu cực kỳ ghét cái tính cố chấp của Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ con là con gái của ông, ông có thể làm gì mẹ con chứ? Ngoại trừ việc hạn chế không cho mẹ con đi ra ngoài, mọi thứ còn lại đều rất tốt, con cứ yên tâm đi, bây giờ vẫn chưa đến lúc để hai mẹ con con gặp nhau.”
“Đến khi nào mới là lúc để con và mẹ gặp nhau chứ? Ông ngoại, con chỉ muốn biết, ông giam lỏng mẹ con, Trương Linh ở đó làm gì? Bà ta là bác sĩ, không phải bảo mẫu, đừng nói là ông lại nói với con là bà ta ở bên cạnh mẹ con là để chăm sóc mẹ con đó nha?”
Đây là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi cũng kkhông ra.

Nếu ông cụ Tiêu muốn tìm người chăm sóc Tiêu Ái, tìm đại bất cứ bảo mẫu nào cũng được, tại sao cứ nhất quyết phải là Trương Linh?
Lúc trước Trương Linh đến nhà họ Phương để khám bệnh cho Phương Đình, nhưng Phương Đình lại bị người ta hại chết, Trương Linh lại mất tích một cách ly kỳ, rồi lại xuất hiện ở nơi Tiêu Ái bị giam lỏng, giữa những chuyện này không lẽ không có bất cứ mối liên hệ nào hay sao?
Thẩm Hạ Lan nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thích hợp, hôm nay cô nhất định phải nói chuyện rõ ràng với ông cụ Tiêu, nếu không cô không thể nào yên tâm được.

Ông cụ Tiêu nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hạ Lan xong, đột nhiên thay đổi sắc mặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui