“Tôi cứ thắc mắc tại sao ba lại không sao hóa ra là tại chị đã cứu lão ta.
Nói cách khác từ lúc đó chị đã đề phòng tôi?”
Lời của Lưu Mai khiến Tiêu Ái hơi tức giận.
“Đến bây giờ mà cô còn hùng hồn nói ra những lời này nữa sao? Cô không thấy hổ thẹn à?”
“Hổ thẹn? Tại sao tôi phải hổ thẹn? Từ lúc trở về nhà lão già kia đã từng xem tôi là con gái chưa? Tuy ông ta không làm gì tôi, nhưng tôi nhớ rất rõ ánh mắt của lão ta mỗi khi nhìn tôi.
Tôi cũng hy vọng lão ta có thể dịu dàng với tôi một chút, nhưng lão ta chưa từng ôm tôi thậm chí còn không để tôi theo họ Tiêu của lão ta nữa.
Chị có biết việc này đả kích tôi thế nào không?”
Lưu Mai thở hổn hển nói.
Dường như đến tận bây giờ bà ta vẫn còn rất uất ức.
Tiêu Ái mỉm cười.
“Khi còn bé cô nghĩ như vậy có thể nói là do cô không hiểu chuyện nhưng bây giờ cô vẫn nghĩ như vậy, chứng tỏ đời này cô không thay đổi được.
Tôi không muốn nói nhảm với cô nữa, tóm lại một câu, hết thảy mọi thứ bây giờ của cô là tại cô gieo gió gặt bão, cô sẽ chịu sự trừng trị của pháp luật.”
“Chị nghĩ chị có thể cản được tôi? Nếu tôi triệu tập người của tôi, e rằng căn nhà nhỏ này của chị sẽ không giấu được tôi đâu.”
Lưu Mai khá tự tin đối với mọi chuyện.
Tiêu Ái cười lạnh lùng nói: “Có lẽ cô thật sự có thế lực rất lớn, nhưng cô có từng nghe nói tà không thể thắng chính chưa? Cô nghĩ cô còn có thể nhảy nhót bao lâu nữa? Tôi đã từng hứa với mẹ chỉ cần cô không làm chuyện phạm pháp tôi sẽ không đụng đến cô.
Nhưng nếu cô chạy theo ba ruột của mình làm xằng làm bậy, tôi sẽ không tha cho cô.
Có vẻ cô đã quên thân phận trước đây của tôi rồi nhỉ?”
“Không phải chị đã rút lui rồi sao?”
“Tuy tôi đã rút lui nhưng tôi vẫn còn giao thiệp, vẫn còn mối quan hệ.
Tôi vẫn còn lương tâm và lòng trung thành đối với tổ quốc.
Tôi là con gái nhà họ Tiêu, ba tôi hết lòng bảo vệ đất nước sao tôi có thể khiến ông ấy mất mặt được.
Trước khi các người tới đây, ông ấy đã gọi điện cho tôi, hơn nữa đã nói hết mọi chuyện cho tôi biết rồi.
Lưu Mai, cô vậy mà có thể ẩn mình ở Hải Thành lâu như vậy chính là vì người ba thuộc phần tử khủng bố kia của cô sao? Vì ông ta, cô có thể hy sinh hôn nhân, hy sinh con trai thậm chí là cuộc đời của cô nhưng cô có biết không, ba cô không hề muốn dẫn cô rời khỏi đất nước này.
Khoảnh khắc khi Phương Thiến được thả ra, ngoài liên lạc với cô ra, bà ta còn liên lạc với ba cô.
Bây giờ bà ta đang vội vàng đến sân bay.
Ba cô kêu bà ta rút lui, ông ta không báo cho cô biết đúng không? Cô là con cờ bị ba cô vứt lại đây.
Ngoài những người đang ở bên ngoài kia cô không còn tiếp viện nữa rồi.
Cô không ra ngoài được đâu.”
Lời này của Tiêu Ái khiến sắc mặt Lưu Mai tái nhợt.
“Chị nói bậy! Không bao giờ có chuyện đó!”
“Tôi nói bậy sao? Cô thật sự nghĩ tôi đang nói bậy à? Lúc cô vì ba cô mà tự tay rút ống dưỡng khí của mẹ cô có từng nghĩ tới sẽ có một ngày ông ta bỏ rơi cô không? Không, nói chính xác là ông ta chưa từng thừa nhận cô, ông ta chỉ đang lợi dụng cô, xem cô như là chắn mà thôi.”
“Chị đừng nói nữa! Tôi không tin, không tin dù chỉ một chữ!”
Tâm trạng của Lưu Mai trở nên kích động.
Bà ta giãy dụa, lúc Thẩm Hạ Lan còn đang nghĩ bà ta sẽ không thoát được thì bà ta đã mở được sợi dây thừng thậm chí còn nhanh chóng vọt về phía Thẩm Hạ Lan.
“Hạ Lan, cẩn thận!”
Trái tim Tiêu Ái cũng vọt tới cổ họng.
Tuy Thẩm Hạ Lan rất kinh ngạc trước thân thủ và sự nhanh nhẹn của Lưu Mai nhưng cô vẫn phản đòn và tự vệ theo bản năng, sau khi ra đòn xong cô lùi lại ngay lập tức.
Hành động của Lưu Mai khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng bất ngờ.
Lưu Mai vốn đau ốm triền miên thế mà lại có thân thủ tốt như vậy.
Thẩm Hạ Lan không có thời gian bởi vì Lưu Mai đã chạy về phía cửa sổ.
“Đừng chạy!”
Lúc Thẩm Hạ Lan còn muốn đuổi theo thì Tiêu Ái đã chặn lại.
“Cứ để bà ta chạy đi, bà ta sẽ chạy không thoát đâu.”
“Mẹ…”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời thì thấy Lưu Mai nhảy ra ngoài sau đó “phịch” một tiếng khiến cô giật nảy mình, vội vàng đi lên trước nhìn xem, không ngờ lại thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo người khống chế được Lưu Mai.
Sau lưng Diệp Ân Tuấn là một hàng lính.
Hai mắt Thẩm Hạ Lan ướt nhòe.
“Ân Tuấn!”
“Em không sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan từ bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Hạ Lan vội lắc đầu.
Lưu Mai còn đang giãy dụa: “Thả tôi ra! Các người thả tôi ra! Các người có biết ba tôi là ai không? Ông ta là…”
“Mẹ… “
Lưu Mai còn chưa nói xong thì Tống Dật Hiên đã bước ra từ trong đám người.
Khi Lưu Mai thấy Tống Dật Hiên bà ta kinh ngạc tột độ.
“Tại sao con lại ở đây? Không phải con nên ở Thanh Hải sao?”
“Đi Thanh Hải để truyền tin cho mẹ sao?”
Tống Dật Hiên vừa đau lòng vừa thất vọng nhìn Lưu Mai, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Tại sao? Tại sao lại là mẹ? Mẹ là mẹ ruột của con.
Không phải vì đời này mẹ bị ba con làm tổn thương, khi con suýt mất mạng trong trận hỏa hoạn mẹ bị đả kích nặng nề nên bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luôn dưỡng bệnh trong viện dưỡng lão sao? Nhưng tại sao mới chớp mắt mẹ đã trở thành phần tử khủng bố rồi? Tại sao? Mẹ nói cho con biết tại sao đi?”
Tống Dật Hiên nước mắt giàn giụa, đau khổ nói.
Lưu Mai nhìn con trai mình, đột nhiên hung hăng nói: “Mày giống hệt người cha vô dụng của mày.
Đều là những người ngăn cản tao.
Tao còn tưởng mày rất có hiếu với tao nữa đấy.
Kết quả thì sao? Mày lại nói một đường làm một nẻo, dám cấu kết với những người này đối phó mẹ mày? Tống Dật Hiên, mày không sợ trời đánh sao?”
“Con sợ! Nhưng con càng sợ có lỗi với bộ quân phục con từng mặc trên người! Con sợ con có lỗi với lương tâm.
Nếu từ lúc đầu mẹ đừng đưa con vào bộ đội, có lẽ lúc này con sẽ rất nghe lời mẹ, sẽ làm sai rất nhiều chuyện như đám tùy tùng của mẹ.
Nhưng con đã từng là một người lính.
Đời này con mãi mãi là một người lính.
Mẹ, có nước mới có nhà.
Con không thể để mẹ phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, càng không thể để mẹ hủy hoại mọi thứ vì bản thiết kế gì đó được.
Bắt đầu từ lúc A Khôn và Diệp Ân Tuấn đòi bản thiết kế ở thành phố ngầm, con đã biết việc này không đơn giản nhưng con không ngờ việc này lại có liên quan đến mẹ.
Mẹ biết con đau lòng cỡ nào không?”
Tống Dật Hiên không muốn tin hết thảy đều là sự thật, nhưng anh ta không còn cách nào khác.
Lưu Mai nghe được lời của Tống Dật Hiên thì thở hổn hển nói: “Tao khinh! Thứ con mất dạy như mày, nếu biết trước sau này mày lớn lên sẽ đối xử với tao như vậy thì tao nên bóp chết mày khi mày mới chào đời rồi, hoặc là lúc đó tao nên bảo bọn họ thiêu chết mày cho rồi.
Tao có lòng nhân từ nên mới để cho con nhóc Thẩm Hạ Lan vào cứu mày bây giờ thì mày hay lắm, dám đến bắt tao? Được lắm, mày đủ lông đủ cánh rồi phải không? Mọi người đều hùa vào đối phó mẹ mày thế mà mày chẳng những không giúp đỡ còn a dua theo bọn họ.
Tao thấy mày vẫn còn thương nhớ Thẩm Hạ Lan chứ gì? Tao cho mày biết đời này mày và nó không bao giờ có cơ hội đâu.
Không bao giờ!”
Lưu Mai tức giận nói không cần suy nghĩ khiến Tống Dật Hiên ngẩn người.
“Mẹ nói gì? Trận hỏa hoạn lúc trước là do mẹ tìm người làm sao?”
“Nếu không thì sao? Nếu không có lý do thì sao tao có thể vào viện dưỡng lão được, sao có thể khiến người khác đừng nhòm ngó tao được? Tao đã hứa với ba tao rằng tao sẽ làm ra được thành tích cho ông ta thấy, vì vậy có gì mà tao không làm được chứ?”
“Nhưng con là con ruột của mẹ? Mẹ có từng nghĩ đến cảm nhận lúc đó của con không? Có từng nghĩ tới lỡ như Thẩm Hạ Lan không cứu được con, không tìm được con thì đó là hai mạng người không?”
“Thì đã sao? Chỉ cần đạt được mục đích, ai chết cũng không quan trọng!”
Câu nói này của Lưu Mai chẳng khác gì mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Tống Dật Hiên, máu me đầm đìa.
Thì ra trong lòng Lưu Mai đứa con trai này chẳng là gì cả.
Tống Dật Hiên bỗng bật cười.
Cười xong lại khóc rống lên.
“Con đã nói tại sao mẹ không thích Trương Mẫn thì ra không phải vì thân phận của Trương Mẫn không xứng với con mà vì trong lòng mẹ không hề có đứa con này.
Nếu đã không thích con tại sao lại sinh con ra?”
“Mày cho rằng tao muốn sinh mày ra chắc? Nhưng nếu tao không sinh mày ra thì ba mày sẽ không chịu cưới tao? Tao còn có thể làm gì? Mày chỉ là hòn đá lót đường để tao chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
Dù mày có là đứa con do tao rứt ruột đẻ ra thì đã sao? Ngay cả mẹ ruột của tao mà tao còn hại chết nói chi là mày? Đừng giả vờ mèo khóc chuột giả từ bi trước mặt tao nữa.
Nếu mày thật sự xem tao là mẹ ruột, tại sao lại dẫn người đến bắt tao? Tống Dật Hiên tao đúng là đã xem thường mày.”
Lưu Mai tức giận đỏ mắt.
Nhưng Tống Dật Hiên lại không chịu đựng được nữa.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu được tâm trạng lúc đó của Phương Đào khi biết được chuyện của Phương Quyên.
Thì ra bị người thân nhất của mình tổn thương lại đau đến vậy, khó chịu đến vậy.
Thẩm Hạ Lan đã đi từ trong phòng ra, được Diệp Ân Tuấn ôm vào lòng.
Cô nhìn dáng vẻ bị đả kích của Tống Dật Hiên, không khỏi đau lòng.
“Tống…”
“Em hãy để anh ta tự điều chỉnh cảm xúc đi, anh ta có thể chịu được.”
Diệp Ân Tuấn ngăn Thẩm Hạ Lan lại.
Tống Dật Hiên là người kiêu ngạo cỡ nào, bây giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người một cách chật vật như vậy, sao anh ta có thể chiu được?
Anh ta cứ tưởng mình đang giúp đất nước truy bắt bọn khủng bố nhưng không ngờ người này lại chính là mẹ của anh ta, Tống Dật Hiên cảm thấy vô cùng châm biếm, vô cùng nực cười.
“Tống Dật Hiên, nếu mày còn muốn tao nhận mày là con thì mày hãy dẫn tao đi.
Đám người này nhất định sẽ nể mặt này đúng không? Mày bảo bọn họ thả tao đi.
Tao sẽ dẫn mày ra nước ngoài, đi tìm ông ngoại của mày.
Ông ngoại mày rất có thế lực ở nước ngoài.
Với thân thủ của mày, chỉ cần mày nghe lời, chắc chắn ông ấy sẽ rất coi trọng mày.”
Lúc này Lưu Mai chỉ biết có bệnh vái tứ phương.
Tống Dật Hiên nhìn Lưu Mai, nhìn người mẹ mà anh luôn canh cánh trong lòng mười mấy năm qua, lúc này đột nhiên anh ta phát hiện ra bà ta rất xa lạ… Anh ta nhìn Lưu Mai, ánh sáng nơi đáy mắt từ từ vụt tắt, dần dần trở nên ảm đạm.
“Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên!”
Lưu Mai kêu to, nhưng Tống Dật Hiên đã nhắm hai mắt lại, phất tay bảo người dẫn Lưu Mai rời đi.
Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mấp máy môi, cuối cùng nở nụ cười chua xót nói: “Nếu bây giờ tôi nói xin lỗi, có phải cũng vô dụng không?”
“Tống Dật Hiên, anh đừng như vậy, anh cũng là người bị hại, anh…”
Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng không đành lòng.
Tống Dật Hiên cười chua xót: “Đừng nói nữa.
Tôi hiểu, mọi việc ở đây cứ giao cho phía quân đội giải quyết đi.
Tôi phải về nhà xem thử bà ta còn bỏ sót thứ gì trong nhà không? Các người không cần tiễn tôi.”
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, chỉ có điều bóng dáng kia thoạt nhìn vô cùng lẻ loi, vô cùng buồn bã.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Em có biết em đã dọa anh sợ chết khiếp không?”
“Xin lỗi, em chỉ muốn gặp mẹ!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ tới Tiêu Ái, cô bỗng quay đầu lại nhưng lại phát hiện chỗ ngồi của Tiêu Ái đã không còn ai..