Cục Cưng Có Chiêu


“Sao vậy? Khương Hiểu sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan đi nhanh đến phòng Khương Hiểu, lại nhìn thấy Khương Hiểu đang đánh những người xung quanh như phát điên, hoàn toàn không để người khác tới gần.

“Cút đi! Mấy người cút hết cho tôi!”
Mắt cô đỏ ửng, đầu tóc rối bời, trạng thái tinh thần vô cùng bất ổn.

“Khương Hiểu!”
Thẩm Hạ Lan muốn tiến lên trước, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.

“Bây giờ trạng thái tinh thần của cô ấy không được ổn, em qua đó rất có thể sẽ bị thương.”
“Không sao, em có thể bảo vệ bản thân, đừng lo.”
Thẩm Hạ Lan khẽ đẩy Diệp Ân Tuấn ra, rồi bước qua đó.

Lam Thần đứng ở một bên, nhíu chặt mày lại, đáy mắt có chút phiền não và áy náy.

Thẩm Hạ Lan ôm Khương Hiểu vào lòng, ôm cô thật chặt, rồi khẽ nói: “Đừng sợ, Khương Hiểu, tôi là Thẩm Hạ Lan, xin lỗi, tôi tới muộn rồi.

Không sao nữa rồi, cô đã trở về rồi, không sao nữa rồi.”
Cũng không biết là do giọng nói của Thẩm Hạ Lan quá dịu dàng, hay là Khương Hiểu nhận ra Thẩm Hạ Lan, lúc nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cô ngơ ra một lúc, rồi đột nhiên bật khóc thật lớn.

Cô khóc vô cùng đau đớn, khóc đến khản giọng, khiến mọi người xung quanh đều chua xót không thôi.

Mũi Thẩm Hạ Lan cũng vô cùng chua xót, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, là sơ suất của tôi, để cô chịu ấm ức rồi.

Cô yên tâm, đám người đó đều đã bị bắt rồi, tôi nhất định sẽ yêu cầu thẩm tra họ một cách nghiêm ngặt.”
“Mợ chủ, tôi sợ lắm! Huhu, tôi sợ lắm!”
Khương Hiểu bất lực giống như một đứa trẻ, khóc lóc run lẩy bẩy, nhờ có sự vỗ về của Thẩm Hạ Lan, một lúc sau mới yên tĩnh lại, có điều cũng thiếp đi vì đã quá mệt.

Lam Thần thấy Thẩm Hạ Lan đã có chút mệt mỏi rồi, vội nói: “Mợ chủ, cô trở về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây trông chừng là được rồi.”
“Cứ để tôi ở đây đi, anh đi làm việc của mình đi.”
Thẩm Hạ Lan không quay đầu lại, nhàn nhạt nói, nhưng Lam Thần lại thấy Thẩm Hạ Lan có chút không vui, có lẽ là đang trách móc anh ta sao?
Lam Thần còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn kéo đi.

“Nếu cậu thật sự muốn cô ấy nghỉ ngơi thật tốt thì đừng gây thêm loạn nữa.

Lúc này, Hạ Lan không muốn để Khương Hiểu nhìn thấy cậu đâu.”
“Tại sao?”
Lam Thần không hiểu lắm.

Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, nói: “Trước khi chuyện này xảy ra, Khương Hiểu thích cậu, có thể rất to gan mà nói với cậu, thậm chí còn muốn theo đuổi cậu.

Nhưng sau chuyện này, có lẽ Khương Hiểu sẽ tránh né cậu, không bám lấy cậu nữa.

Cậu nên cảm thấy vui mừng, dù sao cậu cuối cùng cũng có thể thanh tịnh một mình giữ thân cho Phương Đình rồi.

Có điều đối với Khương Hiểu mà nói, nhìn thấy cậu có lẽ sẽ khiến cô ấy càng có chịu hơn, vậy nên mấy ngày này cậu trở về Hải Thành trước đi.”
Khóe miệng Lam Thần mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, gật đầu rồi rời đi.

Thứ Khương Hiểu muốn có, anh ta không cho nổi.

So với việc ở đây khiến Khương Hiểu khó chịu, nghe lời Diệp Ân Tuấn vẫn hơn.

Sau khi Lam Thần rời đi, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đắp chăn cho Khương Hiểu, rồi đứng dậy đi đến phòng bếp.

“Để anh, em cũng không nhẹ nhàng gì, ngồi đó nghỉ ngơi một lát đi, muốn ăn gì, anh nấu cho hai người.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em có thể hiểu được tâm trạng của Khương Hiểu, khi đó lúc em bị người ta bán đi, nỗi tuyệt vọng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe đó, thật sự sẽ ép người ta phát điên lên.

Nhìn Khương Hiểu lúc này, em như nhìn thấy bản thân mình trước kia vậy.”
“Đều đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.

Khương Hiểu cũng sẽ tốt lên dần thôi, anh đồng ý với em, anh nhất định sẽ tìm một người đàn ông tốt cho cô ấy.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ngơ ra, sau đó cô cười nói: “Trong khoảng thời gian ngắn e là cô ấy sẽ không tới gần người đàn ông khác đâu.

Lam Thần đâu rồi?”
“Anh bảo cậu ấy về Hải Thành trước rồi, ở đây để Khương Hiểu nhìn thấy, sẽ chỉ khiến Khương Hiểu càng buồn hơn thôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Vợ chồng già với nhau cả rồi, còn nói cái này làm gì.

Ông ngoại với mẹ đang nói chuyện, em có muốn vào xem không?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mùi dầu mỡ của phòng bếp quá nồng, muốn để Thẩm Hạ Lan ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Bao nhiêu năm như vậy rồi, bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, em ở trong không tiện, em vẫn ở đây với anh thì hơn.”
“Anh sợ em ngạt thở.”
“Không sao.”
Thẩm Hạ Lan kiên trì như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì nữa.

Anh cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, rồi bắt đầu nấu nướng.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn linh hoạt thái rau, xào rau, không khỏi cười nói: “Anh nói xem, nếu như có một ngày chúng ta trải qua cuộc sống của người bình thường, có phải là sẽ còn hạnh phúc hơn bây giờ không?”
“Không đâu!”
Diệp Ân Tuấn không thèm nghĩ đã trả lời, khiến Thẩm Hạ Lan ngơ ra.

“Tại sao?”
“Bởi vì kẻ địch của Diệp Ân Tuấn anh quá nhiều, nếu như không có thế lực như bây giờ, anh không thể nào bảo vệ tốt cho em và các con được, có lẽ cuộc sống sẽ còn gay go hơn cả hiện giờ.

Xin lỗi, để em chịu ấm ức cùng anh rồi.”
Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu.

“Không ấm ức, nếu nói lấy anh là ấm ức, có lẽ phụ nữ của cả cái đất Hải Thành này sẽ nuốt sống em mất.”
Diệp Ân Tuấn vui mừng cười tươi.

Hai người cứ vừa nói chuyện, vừa nấu nướng như vậy, chưa qua bao lâu đã xong rồi.

Thẩm Hạ Lan bưng một bán cháo vào phòng Khương Hiểu.

Không biết Khương Hiểu đã tỉnh từ lúc nào, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì có chút kinh ngạc.

“Mợ chủ, sao lại có thể để cô hầu hạ tôi được? Để tôi tự làm.”
“Đừng ngồi dậy, để tôi làm là được.”
Thẩm Hạ Lan vội ngăn cản Khương Hiểu ngồi dậy, rồi bưng cháo đến trước mặt cô.

Ánh mắt Khương Hiểu có chút ẩm ướt.

“Mợ chủ, xin lỗi, thêm phiền cho cô rồi.”
Khương Hiểu không phải một cô gái thích khóc, cô đã chịu đựng, nhưng dáng vẻ muốn khóc mà lại không khóc kia mới khiến người ta càng đau lòng hơn.

“Chuyện này trách tôi, là tôi sơ suất rồi.”
“Không phải đâu, là tôi không bảo vệ tốt cho bản thân, không liên quan gì đến mợ chủ cả.

Có điều mợ chủ, cô yên tâm đi, rất nhanh tôi sẽ điều chỉnh lại thật tốt thôi, tôi…”
“Đừng như vậy, Khương Hiểu, cô cần nghỉ ngơi, cũng cần tĩnh dưỡng, tôi sẽ không mặc kệ cũng sẽ không bỏ rơi cô đâu, tôi còn đợi cô khỏe lại rồi chăm sóc con cái cho tôi nữa đấy.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến nước mắt của Khương Hiểu lại dâng lên một lần nữa.

“Tôi còn có thể khỏe lại sao? Mợ chủ không cần an ủi tôi, tôi thật sự ổn mà.

Mợ chủ có thể đi tìm một y tá khác thay tôi, tôi sẽ từ chức.”
Lời của Khương Hiểu khiến mũi Thẩm Hạ Lan cảm thấy chua xót.

“Nói vớ vẩn gì vậy, cô đã cùng tôi trải qua bao nhiêu chuyện rồi, chúng ta không chỉ đơn giản là chủ tớ, chúng ta còn là bạn bè, là chị em, tuy chân của cô đã gãy, nhưng không phải còn có Trương Linh ở đây sao? Bà ấy được người ta gọi là Diêm Vương Sống, chắc chắn sẽ có cách thôi, cho dù bà ấy không làm được, Hải Thành còn có bạn tốt của tôi, Bạch Tử Đồng, cô ấy cũng sẽ nghĩ cách cho cô, cô yên tâm đi, tôi nhất định khiến cô đứng lên lại được.

Nhưng bản thân cô phải có niềm tin, biết chưa?”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nghe thấy Thẩm Hạ Lan không bỏ rơi cô, Khương Hiểu ôm lấy Thẩm Hạ Lan, nghẹn ngào nói: “Mợ chủ, cảm ơn cô, có thể gặp được cô là số may của tôi cả đời này.

Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đã biết bất kể có xảy ra chuyện gì thì cũng đều phải tự mình giải quyết, lần này tôi thật sự rất hoảng loạn.

Nhưng tôi không thể liên lụy mợ chủ được, tôi được mợ chủ thuê về để chăm sóc cho cô.

Bây giờ sao có thể để mợ chủ chăm sóc cho tôi được? Tôi không thể.

Khoảng thời gian này tôi không cần lương, bất kể là viện phí hay gì đó, đều là tôi vay mợ chủ, sau này tôi khỏe lại, tôi cố gắng làm việc, nhất định sẽ trả hết cho cô.”
“Đồ ngốc, nếu nghĩ như vậy, làm như vậy khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì cứ quyết định như vậy đi.”
Thẩm Hạ Lan sờ đầu Khương Hiểu, vô cùng tán thưởng sự kiên cường của Khương Hiểu.

Sau khi vỗ về Khương Hiểu xong, Thẩm Hạ Lan trở về phòng.

Diệp Ân Tuấn đã bưng thức ăn về phòng, thấy cô trở về mới đặt công việc trong tay xuống, cười nói: “Ăn cơm đi.”
“Anh không ăn cùng ông ngoại và mẹ sao?”
Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Em không ăn sao mà anh nuốt trôi được? Ông ngoại và mẹ ăn cùng nhau, anh lại không đợi em được sao.

Em không ở đó, anh ăn cơm cũng không có vị gì.”
Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy ấm áp.

“Sao anh lại ngốc nghếch vậy chứ? Đói rồi thì ăn trước đi, không cần đợi em.”
“Anh thích ăn cùng em đấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì kéo ghế tới, lấy gối đặt vào lưng ghế, lúc này mới dìu Thẩm Hạ Lan ngồi xuống.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Sao em cảm thấy mình như một bà cụ thế nhỉ, chỉ mới mang thai thôi, có cần cẩn thận đến vậy không?”
“Cẩn tắc vô áy náy.”
Diệp Ân Tuấn tráng đũa bằng nước nóng, rồi đặt xuống trước mặt Thẩm Hạ Lan.

“Đều là những món em thích ăn, mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội.”
“Cùng ăn đi.”
“Được.”
Hai người cùng nhau ăn cơm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Khương Hiểu và chúng ta cùng nhau trở về, em định dọn phòng cho khách cho cô ấy ở, khoảng thời gian này cô ấy đi lại không tiện, em thấy vẫn nên mời một bảo mẫu nữa về chăm sóc cho cô ấy đi.”
Thẩm Hạ Lan đề nghị.

Diệp Ân Tuấn gật đầu.

“Mọi chuyện em cứ sắp xếp là được, đừng để bản thân mệt mỏi quá, anh nghe nói cuộc thi thiết kế của em nửa tháng sau là bắt đầu rồi, em chắc chắn không từ bỏ cơ hội lần này chứ?”
Diệp Ân Tuấn vẫn có chút lo lắng, bây giờ Thẩm Hạ Lan vẫn cần nghỉ ngơi, nhưng nếu như tham gia cuộc thi, chắc chắn cô sẽ rất mất sức, không biết cô có thể chịu nổi hay không.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên cũng biết nỗi lo của Diệp Ân Tuấn, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em chuẩn bị lâu đến vậy rồi, nếu như không tham gia, em cứ cảm thấy cuộc đời thiếu chút gì đó ấy.”
“Vậy thì cứ dốc hết sức đi, em yên tâm, anh sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của em.”
Diệp Ân Tuấn sờ đầu cô, an ủi nói.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, rồi thiếp đi trong lòng Diệp Ân Tuấn.

Sáng sớm hôm sau, ông cụ Tiêu tìm trực thăng, đó Tiêu Ái và Trương Linh trở về.

Vì lo lắng Thẩm Hạ Lan còn vướng mắc Tiêu Ái, Diệp Ân Tuấn đã tự đưa mình và Thẩm Hạ Lan đến nhà của ông cụ Tiêu.

Nhất thời, nhà ông cụ Tiêu trở nên có chút náo nhiệt.

“Ông nói này, Diệp Ân Tuấn, cháu đến đây làm gì? Cháu ngoại ông ở với ông là được rồi, cháu nên đi làm đi chứ.”
Ông cụ Tiêu bắt đầu đuổi người.

“Ông ngoại, ông nói gì thế?”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bã, vội lên tiếng bày tỏ sự bất mãn của mình.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không sao, vừa hay anh có chút chuyện cần xử lí, Khương Hiểu đã được đưa đến bệnh viện rồi, Trương Linh cũng qua đó rồi, anh cũng tìm bảo mẫu chăm sóc rồi, cuối cùng chúng ta cũng xử lí xong mấy chuyện này, anh phải đi đón các con về.

Ông ngoại, lát nữa nữa cháu không những còn trở lại, mà sẽ còn đưa các cục cưng cùng trở lại gây chuyện với ông nữa đấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, chuông điện thoại của anh reo lên, có điều lúc nhìn số điện thoại, sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút thay đổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui