“Mẹ.
Sao vậy?”
Diệp Nghê Nghê thấy họ như vậy, bất giác hỏi một câu, Diệp Tranh cũng có chút lo lắng nhìn họ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vội thu lại cảm xúc, thấp giọng nói: “Không có gì, các con lên tắm rửa trước đi, lát nữa xuống ăn cơm, mẹ và Ba nhận điện thoại.”
“Dạ vâng.”
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh lên lầu.
Hoắc Chấn Hiên nhìn họ, khẽ hỏi: “Hai người có phải gặp phải phiền phức gì không?”
“Ừ, có chút, đã nói với chú nhỏ rồi, cảm ơn chú ba.”
Thẩm Hạ Lan cười một tiếng, vội cầm điện thoại lên đi ra ngoài.
Hàng mày Diệp Ân Tuấn cũng có chút ngưng trọng.
Hoắc Chấn Hiên lúc này mới nhớ tới lời Diệp Ân Tuấn hỏi mình khi vừa vào cửa.
“Thật sự xảy ra chuyện rồi?”
“Một người bạn, bạn của Hạ Lan, nhưng có chút khó xử.”
Diệp Ân Tuấn khẽ nói.
Nếu có thể, anh cũng không hi vọng kéo nhà họ Hoắc vào, nhưng đối phương thực sự quá cường đại, anh cũng tra không ra, quả thực có chút khiến người ta buồn bực.
Hoắc Chấn Hiên vừa nghe là bạn của Thẩm Hạ Lan liền vội vàng ngồi sát tới.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Nói với tôi xem, không chừng tôi có thể giúp đỡ.”
“Chú vẫn là đi làm cơm đi, nhà chúng tôi gần đây thiếu đầu bếp, không bằng chú ở lại?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Hoắc Chấn Hiên hận không thể cho anh một đấm.
Thiếu đầu bếp cái quỷ gì vậy?
Anh ta đường đường thượng tá, đến nhà họ làm đầu bếp?
Hoắc Chấn Hiên tức giận đùng đùng đứng dậy đi phòng bếp, đối với cơm nước cho mấy đứa nhỏ vẫn là rất tận tâm.
Diệp Ân Tuấn vội ra ngoài tìm Thẩm Hạ Lan.
“Thế nào? Ai gọi?”
“Giới thiệu sản phẩm.”
Thẩm Hạ Lan rất thất vọng.
Lúc này, cô thật sự hi vọng có một tí ti tin tức về Lam Tử Thất thôi cũng tốt rồi.
Diệp Ân Tuấn biết tâm trạng cô, cũng không biết nên an ủi thế nào.
Hai người đứng ở ngoài một lúc, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Vào đi, đừng để mấy đứa nhỏ nhìn ra, chuyện người lớn vẫn là để người lớn chúng ta giải quyết đi.”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan quay về phòng khách.
Mấy đứa nhỏ đã tắm xong ra ngoài.
Diệp Minh Triết nghiêng người dựa lên sofa, biểu cảm có chút lười biếng.
Diệp Tranh vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, Diệp Nghê Nghê lại ngây thơ nghịch ngợm chạy tới phòng bếp xem Hoắc Chấn Hiên làm món gì.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vừa ngồi xuống liền nghe thấy Diệp Minh Triết nói: “mẹ, dì Tử Thất có phải quay về rồi không?”
“Làm sao con biết?”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lập tức sững sốt.
Sau khi Lam Tử Thất đi biên cảnh, rất lâu không có tin tức quay về, dù Lam Tử Thất về rồi, Diệp Minh Triết ở quân khu nhận huấn luyện, tách biệt bên ngoài, làm sao cậu bé biết chứ?
Diệp Minh Triết chỉ vào điện thoại của mình, bên trên có một điểm đỏ, nhàn nhạt nói: “Vì con có bản đồ động thái.”
“Bản đồ động thái gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức căng thẳng, Diệp Ân Tuấn lại nghe hiểu.
“Con là nói, con đặt máy theo dõi trên người Lam Tử Thất.”
“Xem là vậy đi.
Lần trước sau khi nhà chúng ta xảy ra chuyện mất tích, con liền chế tạo máy theo dõi, đặt trong vòng tay hoặc dây chuyền bông tai mà mọi người thích đeo.
Thế nào? Cũng không có chuyện gì, con chỉ là sợ lại có một ngày xảy ra chuyện gì không tìm thấy mọi người, cho nên liền không nói, Ba, mẹ, hai người đừng có biểu cảm như vậy, con sợ.”
Diệp Minh Triết bỗng cảm thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều cực kỳ nóng bỏng, như hận không thể ăn thịt mình, cậu bé vội thẳng thắn.
“Con trai, mẹ yêu con chết mất.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ôm chặt lấy Diệp Minh Triết hôn cuồng nhiệt.
Diệp Minh Triết liền buồn bực.
“Mẹ, con sắp không thở nổi rồi, chuyện gì vậy? Hai người không trách con sao?”
Diệp Minh Triết mặt mờ mịt nhìn họ.
Diệp Ân Tuấn khó được không mắng cậu bé, cười nói: “Nói cho ba biết vị trí của cô ta.”
“Chính là ở hẻm sau không xa, con nhớ nơi đó hẳn là khu đèn đỏ đi.”
Lời của Diệp Minh Triết lập tức khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn căng thẳng.
“Khu đèn đỏ?”
Lam Tử Thất không có thân thủ phòng thân gì, sao lại đến khu đèn đỏ?
Phải biết rằng, ở đó bất kỳ một ai cũng có thể khiến Lam Tử Thất xảy ra chuyện.
Thẩm Hạ Lan ngồi không vững nữa.
Cô loạng choạng đứng dậy, lại bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.
“Anh cùng đi với em.”
“Đám trẻ…”
“Có chú ba đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói đương nhiên.
Diệp Minh Triết xem như nghe hiểu rồi.
“Hai người lại tìm dì Tử Thất?”
“Ừ, tìm dì ấy có chút việc, nhưng không phải bắt cóc, là điện thoại dì ấy mất, không liên lạc được.”
Thẩm Hạ Lan vội giải thích.
Diệp Minh Triết lúc này mới yên tâm.
“Ồ, để chú Tống Đình đi đón là được rồi.”
Diệp Minh Triết biết chuyện Lam Tử Thất và Tống Đình là người yêu.
Thẩm Hạ Lan biết con trai mình sẽ nghĩ nhiều, vội nói: “Mẹ tìm dì ấy có việc, quay đầu lại nói cho chú Tống Đình của con biết.”
Cô xoa đầu Diệp Minh Triết, cười nói: “Ngoan, ngoan ngoãn ở nhà, mẹ ra ngoài một chuyến rồi về.”
“Ồ, dạ.”
Diệp Minh Triết gật gật đầu, gửi vị trí cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ra cửa liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Tống Đình, “Đến khu đèn đỏ, tìm thấy người rồi.”
Tống Đình lúc này liền giống như kẻ điên tìm kiếm Lam Tử Thất khắp nơi, lúc nhận được điện thoại của Diệp Ân Tuấn, toàn thân xém chút sụp đổ.
“Tôi lập tức đến.”
Thẩm Hạ Lan sau khi lên xe liền im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Diệp Ân Tuấn cũng không quấy rầy cô.
Ngoại trừ chuyện trước đó, nói thực lòng, Diệp Ân Tuấn không thể không có chút khúc mắc nào, nhưng vì cô, anh nhịn xuống.
Lúc cô và Diệp Ân Tuấn đến trước phòng trọ của Lam Tử Thất, Tống Đình cũng tới rồi.
Vì hẻm quá hẹp, họ dừng xe bên ngoài, đi bộ vào.
Nơi này là khu phá dỡ, căn bản đều đã dọn đi, người ở không nhiều, đây cũng là nguyên nhân khu đèn đỏ thịnh vượng, bởi vì không phân biệt là ai với ai, tất cả tội ác nơi này đều có thể tiến hành không chút cố kỵ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đột ngột tiến vào khiến người nơi này sững sốt một chút, vừa muốn hành động lại nhìn thấy logo xe của anh, liền lập tức tắt ngúm, chỉ là có chút buồn bực, anh sao lại tới nơi này, hơn nữa sau lưng còn có bà Diệp.
Nhưng họ tò mò thì tò mò, lúc nhìn thấy Tống Đình, ai nấy liền không dám lên tiếng.
Ngay cả Tống Đình cũng tới, họ còn dám làm gì?
Có giao dịch gì đều lập tức dừng lại, sợ xuất hiện cái gì bị Diệp Ân Tuấn bắt được.
Đối với những chuyện này, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đương nhiên không có thời gian quan tâm, nhưng sắc mặt Tống Đình lại ngày càng trầm xuống.
Anh ta thậm chí có chút lo lắng.
Nếu Lam Tử Thất ở nơi này chịu bắt nạt thì làm sao đây?
Tại sao cô muốn ở đây?
Một chuỗi nghi vấn bao trùm Tống Đình, khiến anh ta tìm không thấy đáp án, lại chỉ có thể theo sát Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
Lúc hàng người đi tới cửa phòng trọ, mũi Thẩm Hạ Lan đỏ lên, nước mắt rưng rưng trong mắt.
Đây là căn phòng nhìn như sắp sụp, nếu không phải vì định vị của Diệp Minh Triết, họ căn bản không nghĩ tới Lam Tử Thất sẽ trốn ở đây.
Lam Dũng và Lam Tử Thất ở trong nghe thấy tiếng bước chân, hai người lập tức cảnh giác.
“Chị, chị từ cửa sổ đi đi, một kẻ tàn phế như em, họ không dám làm gì em đâu.”
Lam Dũng không thể để Lam Tử Thất xảy ra chuyện ở đây.
Lam Tử Thất lại cầm gậy quay đầu, lạnh lùng nói: “Chỉ cần chị còn một hơi thở, chị sẽ không vứt lại em.”
Con ngươi Lam Dũng lập tức nóng bừng.
Lam Tử Thất trước đây là giáo viên mầm non, cả ngày tiếp xúc với đám trẻ ngây thơ đáng yêu, lúc nào thì cầm gạch đánh người?
Nhưng từ sau khi trong nhà xảy ra biến cố, Lam Tử Thất liền như một con sư tử cái, sống chết bảo vệ Lam Dũng, không cho cậu chịu chút tổn thương nào, thậm chí trên đường chạy trốn, cô tận tay đánh hôn mê một người đàn ông, máu nhiều như vậy dường như đã dọa hỏng cô, nhưng vì Lam Dũng, cô vẫn là run rẩy hai tay kéo người đàn ông đó đến bên đường, gọi cấp cứu 115.
Từ lúc đó, Lam Tử Thất liền thay đổi.
Cô không còn mềm yếu, không còn sợ hãi, Lam Dũng từng nghe cô nói, cô nói: “Vì sau lưng chị có người chị muốn bảo vệ, một khi chị ngã xuống, vậy những người đó làm thế nào? Cho nên chị không thể gục ngã.
Không phải không sợ, mà là không thể sợ.”
Câu này khiến mũi Lam Dũng chua xót.
Cậu từng muốn đem những thứ tốt nhất trên đời cho người chị này, để cô sống vô ưu vô lo, nhưng câu nói ‘không phải không sợ, mà là không thể sợ’ lại khiến cậu muốn gõ chết bản thân rất nhiều lần.
Là cậu liên lụy Lam Tử Thất.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, cậu có thể cảm nhận được hơi thở trên người Lam Tử Thất đã thay đổi, bàn tay cầm gạch của cô càng thêm trầm ổn mạnh mẽ, lúc nào cũng có thể cho người tới một cú.
.
-- trumtruy en.
org --
Lam Dũng đặt xuống tâm tư, bản thân cũng cầm viên gạch bên cạnh lên.
Nếu những người đó thật sự muốn tổn thương Lam Tử Thất, dù không cần cái mạng này, cậu cũng phải bảo vệ cô an toàn.
Thẩm Hạ Lan không biết tâm trạng của đôi chị em bên trong, lúc đi tới cửa phòng trọ, tay cô run rẩy một chút, lại không biết nên gõ cửa thế nào.
Cuối cùng vẫn là Tống Đình không kịp chờ đợi, trực tiếp gõ cửa.
Bên trong không có bất kỳ tiếng động nào, thậm chí không có ánh đèn, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều có chút hoài nghi, có phải Diệp Minh Triết nhầm lẫn rồi không?
Nơi này nào có dáng vẻ người ở?
Tống Đình vẫn kiên trì gõ, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, anh ta trực tiếp đạp mở cửa, đi vào trong.
Bỗng một luồng gió ập tới, hình như có thứ gì đó nhắm vào đầu mình.
Tống Đình là người luyện võ, đương nhiên nhanh chóng phản ứng lại, không chỉ tránh đi, tay kia liền bắt được cánh tay Lam Tử Thất xoay ngược lại, trực tiếp ấn cô lên tường.
“Buông chị tôi ra! Buông ra!”
Lam Dũng không nhìn thấy người tới là ai, nhưng lại biết Lam Tử Thất bị người ta bắt được, lập tức nổi điên.
Cậu kêu gào, giọng nói khàn khàn, toàn thân không đứng dậy được, lại liều mạng giãy giụa, quần không ngừng thấm ra máu tươi.
Tống Đình khẽ sững sốt.
Giọng của Lam Dũng anh ta vẫn là có thể nghe rất rõ ràng.
Lam Tử Thất tranh thủ lúc anh ta sững sờ, một tay khác cũng không biết mò ra thứ gì, lại đập vào đầu Tống Đình, không chút để ý bàn tay bị Tống Đình bắt lấy của mình có vì vậy mà phế bỏ hay không.
“Anh đi chết đi!”
Sự hung ác trước nay chưa từng có của Lam Tử Thất khiến Tống Đình bỗng chấn động.
Chính vào lúc này, Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở đèn, Diệp Ân Tuấn liền tách Tống Đình và Lam Tử Thất ra.
Đồ vật trong tay Lam Tử Thất bỗng rơi xuống đất, là một gạt tàn thuốc rất lớn, nếu đập lên đầu, nhất định sẽ đổ máu.
Ánh đèn khiến động tác của tất cả mọi người đều dừng lại.
Lam Tử Thất ngây ngốc nhìn họ, đờ người.
“Các người, sao lại tìm tới đây?”.