Cục Cưng Có Chiêu


Dường như là nghĩ tới cái gì đó, Lam Tử Thất đột nhiên lại nhìn Tống Đình.

“Anh có sao không vậy, lúc nãy em có đánh trúng anh không, em…”
Trong nháy mắt Lam Tử Thất nghẹn lời.

Cô nhớ lại.

Cô đã không phải là Lam Tử Thất của trước kia.

Chuyện mà cô còn làm có quá nhiều, cô không thể để bạn bè và người mình yêu bị cuốn vào trong đó.

Tống Đình thấy cô căng thẳng, anh ta nắm tay của cô lại.

“Rốt cuộc là em đã trải qua chuyện gì, em có thể nói cho anh biết được không, hay là em cảm thấy là anh không bảo vệ được cho em, anh không có cách nào mang đến cho em cảm giác an toàn, để một mình em gánh chịu mọi thứ có đúng không? Trong mắt của em, Tống Đình anh chính là người không có năng lực như vậy à?”
“Đúng vậy, anh không cứu được em đâu, cứu không được nhà họ Lam bọn em.

Anh cũng chỉ là một trợ lý ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn mà thôi, anh có thể giúp em cái gì chứ, chút tiền này của anh đối với em cũng chỉ là chín con trâu mất một cọng lông, không làm được cái gì hết.”
Lam Tử Thất đột nhiên lại đẩy anh ta ra, những lời cô nói ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy khó chịu.

“Lam Tử Thất, cậu quá đáng rồi đó!”
Cô lạnh mặt.

Lam Tử Thất biết là Thẩm Hạ Lan đã tức giận, nhưng mà vậy thì sao chứ?
Điều mà cô ấy muốn chính là cô tức giận.

“Quá đáng hả, tớ cứ…”
Lời nói phía sau còn chưa nói xong, cô đã phải nhận một cái tát của Thẩm Hạ Lan.

Âm thanh của cái tát rất thanh thúy, vang lanh lảnh, tất cả mọi người đều không ngờ tới, đặc biệt là Lam Dũng.

“Chị Thẩm, chị đánh chị của tôi?”
Cậu ta cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì cậu ta biết tình cảm của Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan rõ hơn bất cứ người nào khác.

“Sao chị lại có thể đánh chị của tôi?”
Hai mắt của Lam Dũng lập tức đỏ lên.

Cậu ta muốn khóc nhưng lại bất lực.

Khóe môi của Lam Tử Thất còn có vết máu.

Một cái tát này của Thẩm Hạ Lan không hề nhẹ, nhưng mà trong lòng của cô cũng đã dễ chịu hơn.

Đây là người bạn thân nhất của mình, lại dội nước bẩn lên trên người của chồng cô ấy, trong lòng của Lam Tử Thất không hề dễ chịu, một cái tát này cuối cùng cũng đã làm sự áy náy và tự trách trong lòng cô ít đi một chút.

“Lam Dũng, em đừng có xen vào, đây là do chị nợ cô ấy.”
Lời nói của Lam Tử Thất để Lam Dũng dừng lại một chút, không nói cái gì nữa.

Thẩm Hạ Lan nhìn cô, nhìn cô gái đã từng lớn lên với mình, lạnh lùng nói: “Có một số việc cậu có thể làm, nhưng mà có một số việc cậu không thể làm, cậu đã làm, biết rõ là mình sai, vậy thì phải thay đổi, bây giờ chẳng những không biết hối cải mà còn nói hưu nói vượn, chẳng lẽ cậu không biết tình cảm của Tống Đình đối với cậu hả? Cho dù cậu không muốn để bọn tớ giúp cậu, không muốn liên lụy tới bọn tớ, cậu cũng không cần phải tự giày vò mình như thế này, giày vò bọn tớ.

Lam Tử Thất, mấy năm nay cậu sống vô dụng rồi, tình cảm giữa tớ và cậu thật uổng phí.”
Chưa có lúc nào Thẩm Hạ Lan tức giận và khổ sở như thế, cô thậm chí còn muốn đánh chết mình.

Nếu như Lam Tử Thất nói ra dự định của cô, vậy thì không phải chỉ là sự mâu thuẫn giữa bọn họ, Tống Đình sẽ nghĩ như thế nào?
Diệp Ân Tuấn sẽ như thế nào?
Không có người nào xem kế hoạch đó như là một trò đùa quá đáng, đặc biệt là đàn ông.

Lam Tử Thất biết Thẩm Hạ Lan là vì muốn tốt cho mình, cô ngẩng đầu lên, trên gương mặt đã hơi sưng đỏ.

Trái tim của Tống Đình bỗng nhiên tê rần, vội vàng kéo Lam Tử Thất ra sau lưng, nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mợ chủ, cô có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, thân thể của Tử Thất yếu đuối không thể bị đánh được.”
“Cậu ấy không thể bị đánh hả? Tôi thấy đánh cậu ấy còn nhẹ đó.

Nhà họ Lam xảy ra chuyện, cậu là thân con gái mà lại một mình gánh vác hết tất cả, tớ biết cậu sống không dễ, tình cảm giữa chúng ta để cậu không muốn làm liên lụy tới tớ, không muốn để tớ nhúng tay vào, tớ cũng hiểu.

Nhưng mà cách làm của cậu làm cho tớ cảm thấy thật sự rất thất vọng, cậu là chị em tốt của tớ, từ nhỏ đến lớn chúng ta đã lớn lên cùng nhau, cậu đã nói chúng ta phải đồng cam cộng khổ, cậu vì tớ mà đến biên giới trả giá bằng đôi chân của Lam Dũng, tại sao cậu lại không nói cho tớ biết? Có bạn tốt nào mà lại làm giống như cậu không hả, có ai mà im lặng nỗ lực không cần hồi báo không, có không hả? Lam Tử Thất, cậu nói cho tớ biết đi, những gì mà cậu làm cho tớ, Lam Dũng làm cho tớ, sao tớ có thể trả lại được đây? Cậu chỉ biết nghĩ tới mình, nghĩ tới cậu vì muốn tốt cho tớ, lại đẩy tớ vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa, thậm chí còn để cho bản thân tớ phải xem thường chính mình, cậu cảm thấy bạn bè tốt là phải làm giống như cậu đó à?”
Thẩm Hạ Lan càng nói lại càng khó chịu, nước mắt lại rơi càng nhiều.

Diệp Ân Tuấn đưa cái khăn tay tới, cũng không xen vào lời của Thẩm Hạ Lan, anh quay người lại nhìn về phía đôi chân của Lam Dũng.

Lam Dũng muốn trốn tránh lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.

“Đừng cử động, xương bị gãy không thể tùy tiện di chuyển được, tôi đã liên lạc với xe cứu thương, một lát nữa sẽ tới thôi.”
Nghe thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn, Lam Tử Thất điên lên rồi.

“Không thể để xe cứu thương đến đây được, không thể, nếu như Lam Dũng xuất hiện thì bọn họ sẽ…”
“Có Diệp Ân Tuấn tôi ở đây, chưa có người nào dám cướp người ở trước mặt của tôi, nhà họ Diệp không đủ, còn có nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc cũng không có khả năng, còn có nhà họ tiêu.

Lam Tử Thất, cô ngậm miệng lại cho tôi, nếu như cô không phải phụ nữ, ngày hôm nay tôi không đánh cô là không được.”
Hai mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu, có thể nhìn ra được không phải là anh đang nói đùa.

Anh thật sự nổi giận.

Đã rất lâu rồi Tống Đình nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Ân Tuấn, bây giờ nhìn thấy anh như vậy, không biết là Lam Tử Thất đắc tội anh như thế nào, không khỏi bảo vệ Lam Tử Thất ra đằng sau lưng mình.

“Diệp tổng, Tử Thất quá gấp gáp thôi, không có ý gì khác đâu.”
“Cút đi!”
Lửa giận giấu ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn rốt cuộc cũng đã bùng nổ.

Nếu như người này không phải là Lam Tử Thất, nếu như cô không phải là bởi vì không muốn liên lụy tới Thẩm Hạ Lan, ngày hôm nay cho dù là ai đi nữa Diệp Ân Tuấn cũng sẽ chơi chết người đó.

Chỉ dựa vào việc gài bẫy anh, làm giữa anh và Thẩm Hạ Lan có hơi bối rối, anh đã có thể làm cho đối phương chết một trăm lần.

Cũng bởi vì đây là Lam Tử Thất, vì cố kỵ Thẩm Hạ Lan cho nên Diệp Ân Tuấn mới luôn kiềm chế, đè nén, nhưng mà lửa giận càng tích tụ lại càng bùng cháy hơn, cả người đều phát hỏa.

Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan biết anh có ý gì, cho nên bây giờ cô cũng không ngăn cản.

Không để Diệp Ân Tuấn phát tiết lửa giận ra bên ngoài, cô thật sự sợ giữa bọn họ sẽ có vách ngăn.

Tống Đình bị sát khí của Diệp Ân Tuấn làm cho giật mình.

Đã nhiều năm rồi anh ta chưa từng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có bộ dạng này.

“Diệp tổng, tôi…”
“Cậu muốn chết?”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hung hăng nhìn chằm chằm Tống Đình.

Tống Đình còn muốn nói cái gì đó, lại bị Lam Tử Thất kéo một cái, sau đó bước ra khỏi sự bảo vệ của Tống Đình.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, nói từng câu từng chữ: “Cho dù là ngày hôm nay anh có muốn chơi chết tôi, tôi vẫn còn muốn nói anh với Hạ Lan không thích hợp, cho dù không có tôi thì cũng sẽ có người khác.

Còn nữa, tôi có thể chấp nhận sự trợ giúp của bất cứ người nào, duy nhất chỉ có sự giúp đỡ của anh là tôi không nhận.

Diệp Ân Tuấn, cho dù tôi với em trai tôi có chết dưới lưỡi đao loạn xạ đi nữa, tôi cũng không cần lòng tốt của anh giúp đỡ đâu.”
Nói xong, cô trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, hất tay của anh từ trên đùi của Lam Dũng xuống, đồng thời đôi mắt lóe lên ánh sáng hận thù.

Hai mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên híp lại.

Thẩm Hạ Lan với Tống Đình thấy hai người bọn họ thật sự muốn đánh nhau, vội vàng bước lên ngăn cản.

“Tử Thất, nói ít một câu đi, hai chân của Lam Dũng quan trọng hơn, cậu Tô là chuyên gia về phương diện này, có thể giúp đỡ cho Lam Dũng.”
Tống Đình ôm chặt Lam Tử Thất vào trong ngực.

Thẩm Hạ Lan cũng kéo Diệp Ân Tuấn lại, thấp giọng nói: “Được rồi, anh tức giận với một người phụ nữ làm cái gì, em cũng không coi là thật mà.”
“Vậy thì em kêu cô ta tránh ra đi, hai chân của Lam Dũng bởi vì di chuyển quá nhiều, nếu như mà còn không cứu chữa nữa thì sẽ bị tàn phế.”
Diệp Ân Tuấn bị nghẹn cục tức ở cổ không thể phát tiết ra được, nhưng mà nhìn dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan, anh cũng chỉ có thể kiềm chế cơn giận của mình.

Từ lúc bắt đầu Lam Tử Thất đã không vừa mắt Diệp Ân Tuấn, vất vả lắm đó có thể thay đổi suy nghĩ đối với anh, bây giờ có chuyện gì vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chắc chắn là trong này có chuyện gì đó, nhưng mà cô còn chưa kịp hỏi thì Lam Tử Thất đã hít sâu một hơi rồi nói: “Hạ Lan, tớ biết là cậu xem tớ là bạn thân, là người bạn tốt, tớ cũng biết cậu không muốn nhìn thấy tớ và Lam Dũng chết ở bên ngoài.

Nói thật đúng là tớ sợ liên lụy tới cậu, đó là chuyện chính xác, nếu như cậu thật sự muốn giúp tớ và em trai của tớ, vậy thì cậu bỏ đứa nhỏ trong bụng rồi ly hôn với Diệp Ân Tuấn, tớ sẽ nghe lời cậu, cho dù cậu có kêu tớ đi chết thì tớ cũng sẽ nghe lời cậu.”
“Lam Tử Thất, cô thật sự muốn chết có đúng không?”
Sự bao dung của Diệp Ân Tuấn đối với Lam Tử Thất đã đến giới hạn.

Người phụ nữ này quả thật không chịu nói lý.

Vất vả lắm anh với Thẩm Hạ Lan mới có thể có con, có làm gì chọc tới bà cô Lam Tử Thất này cơ chứ?
Hiển nhiên là Thẩm Hạ Lan cũng sợ đến ngây người.

Cô biết là Lam Tử Thất không thích Diệp Ân Tuấn, nhưng mà không phải đã hòa giải hết rồi hả, khoảng thời gian này mọi người ở chung cũng rất vui vẻ, sao đột nhiên lại trở nên như thế?
Tống Đình vô thức nhìn về phía Lam Tử Thất.

“Có phải là em cũng sẽ nói nếu như anh muốn ở bên cạnh em, vậy thì anh phải rời khỏi Diệp tổng, rời khỏi nhà họ Diệp?”
Tống Đình nhìn chằm chằm vào Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta thất vọng và khó chịu đến cỡ nào, nhưng mà cô vẫn liều chết mà nói: “Đúng vậy, nếu như muốn ở bên cạnh em, thế thì anh phải vạch rõ giới hạn với Diệp Ân Tuấn, nếu không thì cả đời này chúng ta cũng không có khả năng đâu.”
Tay Tống Đình không nỡ, nhưng mà vẫn buông Lam Tử Thất ra.

Đôi mắt của anh ta hơi đỏ lên, nói từng câu từng chữ: “Tại sao?”
“Không có tại sao gì hết, không phải là mọi người muốn giúp tôi à, nói năng hùng hổ lắm mà, tình cảm dạt dào như thế, nói tôi không có bạn bè, nói tôi không thể để các người ra tay giúp đỡ, nói tôi không tìm kiếm sự trợ giúp, vậy tôi hỏi các người những điều mà tôi nói các người có thể đồng ý được không? Một bên là người đàn ông tôi yêu nhất, một bên là người bạn tốt nhất của tôi, các người có thể vì tôi mà từ bỏ anh em của các người, người yêu của các người được không, có thể không hả?”
Lam Tử Thất khóc lên, khóc đến khàn giọng.

Cô nhìn Thẩm Hạ Lan và Tống Đình, vừa khóc vừa cười nói: “Không thể có đúng không? Nếu như không thể, vậy thì mời tất cả các người cút khỏi đây, chuyện của nhà họ Lam chúng tôi không tới lượt các người phải ra mặt, cút hết đi!”
Lam Dũng nhìn thấy Lam Tử Thất như thế này, vội vàng ôm Lam Tử Thất vào trong ngực.

Cậu ta nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn Tống Đình, nói từng câu từng chữ: “Chị Thẩm, anh Tống, nếu như hai người thật sự thương chị gái tôi vậy thì coi như tôi cầu xin hai người đó, mọi người đi khỏi đây đi có được không? Cứ để hai người bọn tôi tự sinh tự diệt, mọi người không nên nhúng tay vào chuyện của gia đình chúng tôi, cũng xin mọi người rời khỏi tầm mắt của chúng tôi, từ nay về sau cuộc sống của chúng ta ai đi đường nấy, hai bên không liên quan.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên đau nhức.

“Hai bên không liên quan, Lam Dũng, đôi chân này của cậu…”
“Cứ xem như là tôi báo ơn những năm gần đây chị đã chăm sóc cho chị tôi, chị Thẩm, tôi cầu xin chị đó, mọi người hãy đi đi.”
Lam Dũng nhìn Thẩm Hạ Lan, trong đáy mắt rất phức tạp, Lam Tử Thất khóc to ngã vào trong ngực của Lam Dũng, bộ dạng đó làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng không đành lòng.

“Rốt cuộc là vì cái gì, tại sao hai người lại như vậy?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu tại sao Lam Tử Thất cứ nhất định phải đưa ra yêu cầu như thế, tại sao lần này ngay cả Lam Dũng cũng không chịu giúp mình vậy chứ?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui