Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn ở phía bên đây đang làm việc trên máy vi tính, đột nhiên máy tính lại tối sầm, toàn bộ màn hình đều bất động.

Ngay sau đó liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Diệp tổng, tất cả máy tính công ty của chúng ta đều đã bị tê liệt hết rồi.”
Sắc mặt của thư ký có chút tái nhợt.

Tường lửa của tập đoàn Hoàn Trí là do tự tay Diệp Ân Tuấn làm, không có người nào có thể tấn công, ngay cả Diệp Minh Triết lúc mới về nước có tấn công một lần nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng đã giải quyết.

Hiện tại mạng lưới công ty đều đã bị tê liệt, thư ký chỉ hi vọng là Diệp Ân Tuấn có thể giải quyết nhanh chóng.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khó coi vô cùng.

“Công ty tuyển những người bảo vệ mạng lưới đều là ăn cơm không hả? Chuyện gì cũng cần tới tìm tôi, nói với bọn họ không sửa được thì nhanh chóng để bọn họ cút đi, tập đoàn Hoàn Trí không giữ người vô dụng.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn rất kém, giọng nói lạnh như băng, thậm chí còn mang theo một tia nộ khí.

Thư ký bị dọa run lẩy bẩy, vội vàng chạy ra ngoài.

Hai tay Diệp Minh Triết vòng trước ngực, nhìn màn hình máy vi tính.

Dám bắt nạt mẹ tôi hả?
Thật sự cho rằng mẹ của tôi dễ bắt nạt lắm à?
Diệp Minh Triết đã tính toán thời gian, kỹ thuật của Diệp Ân Tuấn cao siêu hơn mình, cậu bé không trụ được bao lâu, nhưng mà lúc còn ở trong quân đội cậu bé cũng đã học được không ít kỹ thuật hack máy, bây giờ cứ chờ xem Diệp Ân Tuấn phải dùng bao nhiêu thời gian để có thể đánh bại virus mà cậu bé đã tạo ra.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Thư ký lại chạy vào phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn một lần nữa, giọng nói có chút run rẩy: “Diệp tổng, bộ phận kỹ thuật nói là bọn họ làm không được thì toàn bộ tập thể sẽ từ chức, thật sự là bọn họ không thể giải quyết được virus lần này.”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn gần như là nhăn chặt lại với nhau.

“Kêu bọn họ tiếp tục cố gắng, người nào giải được thì sẽ có tiền thưởng.”
Diệp Ân Tuấn không nhịn được mà phất phất tay, thư ký đi ra ngoài nhưng mà vẫn có chút nghi hoặc, đều đã như vậy rồi, tại sao Diệp tổng lại không tự mình ra tay?
Diệp Minh Triết nhìn virus trước mắt không có dấu hiệu bị đánh bại, hơn nữa thời gian đã trôi qua sắp năm phút rồi, qua thêm mấy phút nữa thì những tài liệu quan trọng ấy có khả năng sẽ bị biến mất.


Chẳng lẽ là Diệp Ân Tuấn không có ở công ty?
Diệp Minh Triết nhíu mày, nhanh chóng lên mạng điều tra một phen.

Đối phương vẫn còn đang tiếp tục tiếp cận với virus, nhưng mà dấu vết lại không phải là Diệp Ân Tuấn, cậu bé cũng tiện đường đi dạo một chút, phát hiện máy tính trong phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn đang được mở, hiển nhiên là đang được sử dụng, nói rõ là Diệp Ân Tuấn đang có mặt ở công ty.

Nhưng mà tại sao Diệp Ân Tuấn lại không tiếp cận với virus?
Không có khả năng anh không biết nếu như mà tiếp tục không ra tay thì công ty sẽ đối mặt với tình hình như thế nào.

Đầu óc của Diệp Minh Triết nhanh chóng xoay chuyển.

Bộ phận kỹ thuật vẫn đang tiếp tục cố gắng, nhưng mà vẫn không thể đánh được, lại không dám đi gọi Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.

Cuối cùng, Diệp Minh Triết cũng không nhẫn tâm, trong khoảng thời gian cuối cùng cậu bé đã nhanh chóng giải trừ virus.

Bộ phận kỹ thuật nhìn thấy virus đột nhiên biến mất, tất cả số liệu đã được khôi phục, không khỏi thở phào một hơi.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà nói tóm lại là đã ổn rồi.

“Nhanh chóng cho người xem số liệu có bị mất không vậy?”
Người của bộ phận kỹ thuật vội vàng cho mọi người bắt đầu kiểm tra.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy máy tính trước mặt đã khôi phục, lúc này lông mày mới giãn ra một chút.

Anh trực tiếp gọi cho bộ phận thư ký một cuộc điện thoại.

“Nói với bộ phận kỹ thuật là bọn họ vất vả rồi, lần này có công giải mã virus, cuối tháng sẽ gửi bọn họ ba triệu tiền thưởng.”
Lúc bộ phận kỹ thuật nghe thấy mấy câu này, bọn họ hai mặt nhìn nhau.

Bản thân Diệp Ân Tuấn là một cao thủ máy tính, tại sao lại không nhìn ra được bọn họ căn bản không giải mã được virus?
Diệp Minh Triết xâm nhập vào hệ thống nội bộ, thông qua máy tính nên đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Diệp Ân Tuấn với bộ phận thư ký, trong lúc nhất thời hai mắt híp lại.

Tay nhỏ của cậu bé chống đầu, trong đôi mắt như có điều suy nghĩ.


Hoắc Chấn Hiên nhìn thấy cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, hỏi Diệp Nghê Nghê, Diệp Nghê Nghê lại ấm ức nói: “Ba với mẹ cháu cãi nhau, có lẽ là mẹ đang tức giận.”
“Cãi nhau hả, vì cái gì?”
Hoắc Chấn Hiên có chút bất ngờ.

“Cháu không biết nữa, chỉ là ba cháu tự nhiên lại hung dữ lắm, hù chết cục cưng rồi.”
Diệp Nghê Nghê càng nói càng ấm ức, đôi mắt to chớp chớp làm cho người ta vô cùng thương tiếc.

Hoắc Chấn Hiên nhíu mày, Diệp Tranh vội vàng nói: “Có lẽ là bởi vì một vài chuyện, không có chuyện gì đâu ông ba, cháu tin là một lát nữa ba cháu sẽ tốt thôi, ba cháu thương mẹ như vậy, chắc sẽ không chọc giận mẹ đâu.”
“Tốt nhất là như thế này.”
Hoắc Chấn Hiên bực bội nói, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy cô giống như là đang mất hồn, trong lòng cũng cảm thấy đau lòng.

“Không được, một lát nữa chú phải đi xử lý cái thằng nhóc Diệp Ân Tuấn này mới được, không coi ai ra gì.

Hạ Lan vì nó chịu nhiều đau khổ như thế, tại sao lại có thể bắt nạt người ta như vậy, thật sự cho rằng nhà chúng ta không có ai hả?”
Hoắc Chấn Đình lại thấp giọng nói: “Anh từ từ đã, bây giờ vẫn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, anh cũng biết tình cảm của Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn mà, nếu như lúc đầu không có chuyện gì, để anh gây chuyện người ta hiểu lầm lớn, coi như lỗi này của anh rồi.”
“Anh thương cháu gái của mình là không đúng hả?”
Hoắc Chấn Hiên có chút tức giận.

“Không phải là không đúng, nhưng mà vợ chồng cãi nhau đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, trước tiên anh đừng có xen vào.”
Câu nói này làm Hoắc Chấn Hiên không biết nói gì.

“Vậy cứ nhìn Hạ Lan khổ sở như vậy hả?”
“Anh đi làm chút đồ ăn ngon đi, nói không chừng ăn xong sẽ tốt thôi.”
Hoắc Chấn Đình nghĩ kế.

Hoắc Chấn Hiên thấy cũng chỉ có thể như thế này.

Thẩm Hạ Lan không biết hai anh em nhà họ Hoắc đang vì cô mà tranh luận một phen, mình thì còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào thì tâm trạng của Diệp Ân Tuấn mới có thể tốt hơn một chút, đây là lần đầu tiên trong đời cãi nhau với anh, thật sự trong lòng của cô không biết phải làm như thế nào.

Diệp Minh Triết bước ra từ trong thư phòng, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cậu bé thấp giọng nói: “Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với mẹ.”
“Hả, sao vậy con?”

Dường như là Thẩm Hạ Lan vừa mới tỉnh táo lại, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Minh Triết như muốn nói rồi lại thôi, không khỏi hỏi một câu.

Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Con cảm thấy lão Diệp có chỗ không thích hợp.”
“Sao vậy, cũng bởi vì ba với mẹ cãi nhau một trận, cho nên không bình thường hả? Đừng có nói như vậy, Minh Triết, mẹ biết là con bảo vệ cho mẹ, nhưng mà có một số thời điểm ba và mẹ có thể giải quyết với nhau, con yên tâm đi.”
Thẩm Hạ Lan cho là Diệp Minh Triết đang xoắn xuýt bởi vì chuyện cô với Diệp Ân Tuấn cãi nhau, vội vàng mở miệng khuyên bảo thằng bé.

Diệp Minh Triết lại lắc đầu, nói: “Không phải đâu, không phải là bởi vì cãi nhau, chẳng lẽ là mẹ không cảm thấy lão Diệp như là biến thành người khác? Trước kia cho dù ông ấy có tức giận đến cỡ nào thì cũng sẽ không cãi nhau với mẹ, cũng sẽ không không quan tâm sức khỏe của mẹ, hơn nữa hồi lúc nãy con đã hack số liệu của tập đoàn Hoàn Trí trên máy tính, mẹ có biết không? Lão Diệp đang ở công ty, nhưng mà lại nhắm mắt làm ngơ đối với sự tấn công của con, trơ mắt nhìn số liệu công ty sắp trôi mất mà lại không ra tay, chỉ để người của bộ phận kỹ thuật cứu vãn, dù sao đi nữa thì lão Diệp cũng sẽ không mặc kệ tường lửa của công ty mà?”
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Minh Triết nói mình hack hệ thống tập đoàn Hoàn Trí, cô định dạy dỗ, nghe thấy lời nói phía sau của Diệp Minh Triết, cô không khỏi ngây người một lúc.

“Con nói ba con thờ ơ hả?”
“Đúng rồi đó, con chờ gần mười phút, lúc số liệu sắp mất đi thì con đã giải trừ virus rồi, mà virus của con gửi tới đối với lão Diệp mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà ông ấy không nên có thái độ như vậy.

Hay là nói công ty xảy ra chuyện gì đó, sắp phá sản rồi hả? Cho nên mới không quan tâm nữa?”
Nghe thấy Diệp Minh Triết suy đoán như thế này, Thẩm Hạ Lan không khỏi bùng nổ.

“Con nói tào lao cái gì vậy, sao tập đoàn Hoàn Trí có thể phá sản được?”
“Cho nên mới nói ông ấy thật sự kỳ quái mà.”
Diệp Minh Triết ấm ức sờ sờ cái trán, nói với giọng điệu hơi phiền muộn.

Thẩm Hạ Lan rơi vào trầm tư.

Suy nghĩ kỹ lại một chút, hình như là chưa có lần nào mà Diệp Ân Tuấn không hỏi han đến tình trạng sức khỏe của mình, nhưng mà đó đúng là Diệp Ân Tuấn mà.

Chờ đã.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến lời Lam Tử Thất đã nói, cô đã tận mắt nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn người đến giết người nhà họ Lam, hại chết mẹ Lam, nhưng mà lúc đó Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang ở bên cạnh cô nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Bây giờ Diệp Minh Triết còn nói Diệp Ân Tuấn không thích hợp, mình cũng suy nghĩ lại, mặc dù là không có gì khác biệt so với Diệp Ân Tuấn của trước kia, nhưng mà lại không nhìn thấy bất cứ tình cảm gì trong đôi mắt đó.

Nếu như nói tức giận bởi vì kế hoạch của Lam Tử Thất là thật, nhưng mà nói tình cảm tám năm qua đột nhiên không còn nữa, Thẩm Hạ Lan cảm thấy dù sao cũng không có khả năng.

Có một loại suy nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu cô, cô không tự chủ được mà run lên một cái.

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
Diệp Minh Triết thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không tốt cho lắm, cậu bé vội vàng hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ tới một vài chuyện, để mẹ đến tập đoàn Hoàn Trí một chuyến, con với anh trai em gái chờ mẹ ở đây nha.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền đứng dậy đi ngay, lại bị Diệp Minh Triết kéo vạt áo lại.


“Để con đi với mẹ.”
“Không có chuyện gì đâu, mẹ không có chuyện gì đâu mà.”
“Con cứ muốn đi cùng với mẹ.”
Lúc Diệp Minh Triết cứng đầu thì dù có mười con trâu cũng không kéo lại được.

Thẩm Hạ Lan không còn cách nào khác, đành phải đồng ý với cậu bé.

Hai người bọn họ nói với bọn người Hoắc Chấn Hiên mình cần phải đi ra ngoài một chuyến, đi mua chút đồ.

Hoắc Chấn Hiên nghĩ là tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không tốt cho lắm, đi ra ngoài cũng được, thế là liền đồng ý, thuận tiện dặn dò Diệp Minh Triết chăm sóc cho Thẩm Hạ Lan.

Diệp Minh Triết nhẹ gật đầu.

Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Minh Triết đi khỏi nhà họ Hoắc, trực tiếp lái xe đến tập đoàn Hoàn Trí.

Mọi người thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đến công ty, ai nấy đều vô cùng kính trọng, thư ký lập tức thông báo cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng mà cũng không ngăn cản.

Lúc Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đi vào trong phòng làm việc, Diệp Ân Tuấn vẫn đang làm việc, thấy bọn họ đi vào cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Anh đã nói rồi, anh tự ăn cơm trưa, hai người không cần phải mang đồ ăn đến cho anh.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết lại ngây ra một lúc, sau đó cả hai nhìn nhau.

Từ xưa đến nay Diệp Ân Tuấn sẽ không để Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết xuống bếp nấu cơm, cho nên càng không có chuyện Thẩm Hạ Lan đưa cơm, nhưng mà hiện tại người đàn ông trước mắt lại đột nhiên nói tới chuyện Thẩm Hạ Lan mang cơm tới cho anh, không khỏi làm nỗi nghi hoặc của Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan càng lớn hơn.

Thẩm Hạ Lan bất động thanh sắc nói: “Ngày hôm nay sức khỏe của em không tốt, không có làm cơm, đúng lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt ở phía dưới, em thấy bánh xoài có vẻ rất ngon, vừa mới ra lò, em đã kêu một lúc nữa bọn họ mang lên đây.

Anh ăn chút gì đi, dù sao thì hồi sáng anh cũng không ăn cái gì.”
“Cũng được, đúng lúc công ty có chút bận, anh cũng không đi xuống, đúng lúc có gì ăn cũng tốt.”
Diệp Ân Tuấn vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng mà sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đã thay đổi.

Vẫn được hả?
Từ lúc nào mà Diệp Ân Tuấn không dị ứng với quả xoài?
Hay là nói người đàn ông này không nhớ rõ mình dị ứng với cái gì?
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết tối xuống, Thẩm Hạ Lan lạnh lùng mở miệng nói.

“Anh không phải là Diệp Ân Tuấn, anh là ai?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận