Cục Cưng Có Chiêu


“Bác sĩ, bọn nhỏ như thế nào rồi?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giọng nói của mình đều đang run rẩy, thậm chí còn không biết nên đặt hai tay ở đâu.

Bác sĩ nhìn Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Cô bé Diệp không có gì đáng ngại, chỉ là não chấn động nhỏ, chủ yếu là cậu chủ nhỏ Diệp, ngực cậu bé bị va chạm mạnh, chỉ sợ sau này không thể làm mấy chuyện vận động mạnh, vấn đề này phải chú ý mới được, trong phổi của cậu bé có vết máu ứ đọng còn bị tụ huyết, cần phải nằm bệnh viện quan sát mới được, sau này có xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không dám đảm bảo, chỉ có thể nói là chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã không đứng vững.

“Tại sao Diệp Tranh lại bị thương nặng như thế?”
Bác sĩ nhìn Thẩm Hạ Lan, thở dài một hơi rồi nói: “Vốn dĩ các bộ phận cơ thể của con nít đã rất yếu ớt rồi, chúng tôi quan sát ảnh chụp x quang chắc có lẽ là cậu chủ nhỏ Diệp đã bị một tác động rất mạnh từ bên ngoài liên tục va chạm, cho nên mới tạo thành như thế này, ngực với lại phổi bị thương chắc là do bị người ta đấm đá.

Về vấn đề này, tôi nghĩ là hai người có thể báo cảnh sát, nhưng mà tôi vẫn phải nói câu nói đó, sau này cậu chủ nhỏ Diệp không thể tham gia vào những hoạt động cần phải vận động mạnh.”
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn u ám, thậm chí cả người anh trông có vẻ âm trầm, làm cho bác sĩ không dám nhìn thẳng.

“Diệp tổng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, có đều nếu như cậu cảm thấy không yên lòng thì có thể chuyển viện cho cậu chủ nhỏ Diệp, tôi biết Tô Nam với viện trưởng Bạch Tử Đồng có phương pháp gì hay không thì chúng tôi cũng khó nói.”
Bây giờ bác sĩ chỉ có thể cố gắng đẩy ra phía bên ngoài, bởi vì bọn họ thật sự không thể gánh nổi trách nhiệm này.

Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, sau đó bắt đầu sắp xếp chuyển viện.

Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê được chuyển đến bệnh viện quân khu chỗ Bạch Tử Đồng, sau khi kiểm tra, Bạch Tử Đồng và Tô Nam cho ra kết luận không khác gì với bác sĩ hồi lúc nãy.

“Hạ Lan, tôi biết là cô thương Diệp Tranh, đúng là chuyện này rất ghê tởm, nhưng mà bây giờ đã như vậy rồi, chúng tôi cũng không có cách nào hết, chỉ có thể sau này phải nuôi cho cẩn thận một chút, về phần có thể nuôi thành bộ dạng gì thì chúng tôi cũng không nói chính xác.

Tạm thời đừng để cậu bé tham gia vào những hoạt động cần phải vận động mạnh, đây là vì tốt cho đứa nhỏ.”
Đến lúc này, Thẩm Hạ Lan ảo nảo, hận không thể giết chết mình, tại sao mình lại có thể để Diệp Tranh xảy ra chuyện như vậy?
Đứa bé này thật sự rất đáng thương.

Cô khó chịu thở không nổi.

Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai cô, thấp giọng an ủi: “Anh cũng có trách nhiệm, là do anh đã không chăm sóc cho bọn nó thật tốt, em yên tâm đi, sau này tập đoàn Hoàn Trí sẽ giao lại cho Diệp Tranh, Minh Triết thì để thằng bé đến quân đội phát triển đi, chúng ta nợ đứa bé này nhiều lắm, anh nghĩ có lẽ vì Diệp Tranh cứu Nghê Nghê cho nên mới có thể bị như vậy.”
Đối với quyết định của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng không có gì phản đối, nếu như có thể đảo ngược thời gian để Diệp Tranh không phải chịu đau khổ như thế này, Thẩm Hạ Lan nguyện ý tán gia bại sản cũng cứu lại Diệp Tranh, nhưng mà trên thế giới này không có chuyện đảo ngược thời gian xảy ra.

Diệp Tranh được sắp xếp vào phòng bệnh gia đình, vì sợ thằng bé tỉnh dậy sẽ lo lắng cho Diệp Nghê Nghê, cho nên Thẩm Hạ Lan cũng chuyển Diệp Nghê Nghê vào cùng.

Vết thương của Diệp Nghê Nghê cũng không nặng lắm, không bao lâu sau liền tỉnh dậy, lúc nhìn thấy Diệp Tranh, cô bé ôm Thẩm Hạ Lan rồi khóc lớn.

“Mẹ ơi, cái người xấu xa đó cứ luôn đá anh Tranh, anh Tranh ho ra máu rồi mà ông ta vẫn còn đá, con chạy tới cắn ông ta, ông ta liền đẩy con xuống dưới núi.

Mẹ ơi, anh Tranh như thế nào rồi, anh ấy có bị nặng lắm không?”
Nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói như vậy, con ngươi của Thẩm Hạ Lan trở nên lạnh lẽo.

“Là cái người tài xế kia đã đá Diệp Tranh?”
“Dạ đúng rồi, anh Tranh là vì bảo vệ cho con.”
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn lạnh đến dọa người, quả thật dọa Diệp Nghê Nghê giật nảy cả mình.

“Bọn con ra ngoài làm cái gì? Đang ở trong nhà ra ngoài cũng không biết nói với người nhà một tiếng hả? Lớn như vậy mà không có ý thức nguy hiểm, nếu như không phải bởi vì bảo vệ cho con, Diệp Tranh có thể bị như vậy được à?”
Trong nháy mắt, lời chỉ trích của Diệp Ân Tuấn hù dọa Diệp Nghê Nghê nhỏ giọng khóc lên.

“Được rồi, đừng có dọa con nữa.”
Thẩm Hạ Lan không thể nhìn Diệp Nghê Nghê khóc, bây giờ Diệp Tranh như vậy, cô đã khó chịu lắm rồi.

“Nghê Nghê, con nói cho mẹ biết đi, tại sao con với anh Tranh lại lén lút ra ngoài vậy? Bọn con đi ra ngoài làm cái gì?”
Diệp Nghê Nghê nhìn Diệp Ân Tuấn rồi lại nhìn Thẩm Hạ Lan, muốn nói rồi lại thôi.

“Không có chuyện gì hết, có mẹ ở đây, chỉ cần con nói, cho dù là ai cũng không dám làm gì con.”
“Bao gồm cả ba luôn ạ?”
Diệp Nghê Nghê hoảng sợ nhìn Diệp Ân Tuấn một chút.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

“Đúng vậy, bao gồm cả ba con, ai cũng không thể làm gì con.

Ngoan, con nói cho mẹ biết đi, bọn con đi ra ngoài làm cái gì?”
Diệp Nghê Nghê khó chịu một hồi, sau đó mới thấp giọng nói: “Bọn con muốn đi tìm chú Tô.”
“Tìm chú Tô hả? Sao vậy, bọn con cảm thấy không thoải mái à?”
Thẩm Hạ Lan lập tức căng thẳng.

Diệp Nghê Nghê vội vàng lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Diệp Ân Tuấn, do dự một hồi rồi mới nói: “Bọn con phát hiện ba bị bệnh, con muốn mời chú Tô đến khám bệnh cho ba.”
“Anh bị bệnh hả?”
Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn mờ mịt.

“Bản thân anh còn không biết là anh bệnh hồi nào.”
“Ba bị bệnh tâm thần phân liệt.”
Mặc dù là giọng nói của Diệp Nghê Nghê rất nhỏ, nhưng mà trong căn phòng bệnh yên tĩnh vẫn để cho người ta nghe rất rõ ràng.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mở to mắt.

“Bị bệnh gì chứ?”
“Bị tâm thần phân liệt đó, con nhìn thấy trong sách của anh Tranh, anh Tranh cũng đã nói hồi sáng này lúc ba với mẹ cãi nhau ba thật là hung dữ, lúc trưa trở về thì lại thay đổi, đây chính là triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt.

Anh Tranh đã nói nếu như mà không chữa trị, sau này nó nghiêm trọng rồi thì ba sẽ rất đau đớn, bọn con cũng sẽ bị tác động, thậm chí còn bị đánh, cho nên bọn con đã nghĩ tới chuyện tìm chú Tô để khám bệnh cho ba.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê làm Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngây ngẩn cả người, sau đó Thẩm Hạ Lan có chút dở khóc dở cười, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại buồn bực.

“Người lúc sáng này không phải là ba đâu, ba cũng không bị bệnh tâm thần phân liệt gì hết, hai đứa bọn con làm càn rỡ cái gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn không hiểu rốt cuộc là đầu óc của mấy đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì.

Tâm thần phân liệt hả?
Lúc anh còn là con nít, anh còn không biết từ này có ý nghĩa như thế nào.

Đột nhiên anh lại nghĩ tới thân phận của Diệp Tranh, cậu bé là học trò của Trương Linh, gần đây Trương Linh vẫn luôn dạy các kiến thức y học cho Diệp Tranh, anh cũng không ngăn cản, không ngờ tới là mình lại trở thành đối tượng nghiên cứu của bọn nhỏ.

Thẩm Hạ Lan cũng có chút phiền muộn mà nhìn Diệp Nghê Nghê.

“Nghê Nghê, sau này cho dù có thắc mắc gì đi nữa thì con cũng phải hỏi người lớn mới có thể làm, có biết chưa hả? Con cứ nhìn chuyện ngày hôm nay đi, nếu như trước đó bọn con hỏi người lớn thì có phải đã không xảy ra chuyện giống như vậy rồi không, hơn nữa tại sao các con lại phải đi ra ngoài, có thể gọi điện thoại cho chú Tô mà, với lại lúc các con ra ngoài tại sao lại không nói một tiếng với người nhà? Cho dù là ba có bị bệnh hay không đi nữa thì trong lòng của ba con, con với anh Tranh cùng với anh trai của con đều là bé cưng trong lòng của ba con, cho dù ba con có làm tổn thương mình đi nữa thì cũng sẽ không làm tổn thương bọn con, có biết chưa hả?”
“Dạ, con biết rồi, mẹ ơi, con sai rồi.”
Diệp Nghê Nghê vội vàng cúi đầu, có chút khổ sở mà khóc lên.

“Anh Tranh bị gì vậy mẹ? Có phải là anh ấy bị rất nặng không, tại sao bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại?”
Nhìn thấy Diệp Nghê Nghê như thế này, ai mà nhẫn tâm trách móc cô bé được chứ?
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi rồi nói: “Nghê Nghê, con phải nhớ kỹ anh Tranh là vì con cho nên mới trở thành như thế này, sau này cho dù anh Tranh có như thế nào đi nữa thì con cũng phải đối xử tốt với anh con, không cho phép không nghe lời anh Tranh, con có biết chưa?”
“Con biết rồi.”
Sau khi chuyện này đã được làm rõ, Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Nghê Nghê vào trong ngực rồi trấn an cô bé một chút.

Diệp Tranh tỉnh dậy.

“Nghê Nghê!”
Cậu bé bỗng nhiên ngồi bật dậy, bởi vì động tác quá mạnh cho nên ho kịch liệt, ho đến nỗi sắc mặt đều tím tái.

“Tranh, con đừng có kích động, Nghê Nghê không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi ra sau lưng cậu bé, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng của cậu bé.

Vất vả lắm Diệp Tranh mới có thể dừng ho, cảm thấy ngực của mình như bị thiêu đốt, vô cùng khó chịu.

“Mẹ ơi, ba ơi, con xin lỗi, con không bảo vệ tốt cho em gái, con…”
“Con đã làm tốt lắm rồi, Diệp Tranh, con là nam tử hán chân chính, bởi vì có sự bảo vệ của con nên Nghê Nghê mới không có gì đáng ngại.

Có điều là con như thế này làm cho ba mẹ rất đau lòng, con phải đồng ý với mẹ, sau này cho dù gặp chuyện gì đi nữa thì con cũng không cần đặt mình vào tình huống nguy hiểm, con cũng là con của ba mẹ mà, con bị thương thành như vậy, con có biết là trong lòng của mẹ khó chịu lắm không hả?”
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan tràn đầy nước mắt.

Diệp Tranh đột nhiên lại cảm thấy ngực của mình cũng không còn đau như vậy nữa.

Cậu bé kéo môi cười hì hì, nói: “Mẹ ơi, không có chuyện gì hết, sau này con sẽ tăng cường rèn luyện thân thể, con sẽ có bản lĩnh thật tốt để bảo vệ cho em gái và em trai.”
Câu nói này trực tiếp đâm trúng vào tuyến lệ của Thẩm Hạ Lan, nước mắt của cô lại rơi xuống.

“Sau này con không cần phải rèn luyện thân thể khổ cực như vậy nữa đâu, cứ để Nghê Nghê rèn luyện đi, để nó bảo vệ cho con.”
“Có ai để em gái bảo vệ anh trai cơ chứ, mẹ ơi, con không sao đâu, chờ đến lúc con khỏe lại rồi thì con có thể rèn luyện mà.”
Diệp Tranh vỗ ngực bảo đảm, lại ho kịch liệt một lần nữa.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hạ Lan tự trách sắp nghẹn lại, anh vội vàng nói với Diệp Tranh: “Được rồi, chờ con khỏi bệnh rồi hẵng nói.

Một lát nữa Tử sẽ đến đây, để cô ấy chăm sóc cho hai người bọn con, ba với mẹ phải xử lý một vài chuyện.”
“Ba ơi, hai người muốn đi xử lý cái chú tài xế kia có đúng không?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Diệp Tranh cũng không còn là đứa nhỏ ngây thơ.

Diệp Ân Tuấn cũng không giấu giếm cậu bé, thấy cậu bé hỏi như vậy, anh lập tức gật đầu.

“Đúng vậy, con có cái gì muốn nói không?”
Diệp Tranh suy nghĩ, nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó không xác định cho lắm mà nói: “Không biết có phải là do con hoa mắt không nữa, hình như là con nhìn thấy có một hình xăm trên cánh tay của người đó.”
“Hình xăm?”
Diệp Ân Tuấn lại không để ý.

“Con có nhớ rõ hoa văn không?”
“Con nhớ chứ, là hoa anh túc, con đã nhìn thấy bông hoa này trong y thuật, con nhớ rất rõ ràng.

Ba ơi, con cứ luôn cảm thấy người đó không phải là tài xế taxi trên mạng, chung cư của chúng ta như thế nào, toàn bộ Hải Thành không có ai là không biết, trẻ con ở bên đây không phú thì quý, có rất ít người dám đánh chủ ý lên người của chúng con, đây cũng là chuyện mà mọi người rất yên tâm.

Nhưng mà lúc con nói bọn con là người mà ông ta không thể trêu chọc, ông ta vẫn không thu liễm lại, hơn nữa ông ta còn nói là muốn bán con với em gái ra bên ngoài, ánh mắt của ông ta nhìn em gái lại không thích hợp, giống như là một con sói đói, bây giờ con nhớ tới hình như là ngay từ lúc đầu ông ta đã nhắm vào em gái.”
Sau khi Diệp Tranh suy nghĩ cẩn thận hết mọi chuyện, cậu bé nói cho Diệp Ân Tuấn nghe đâu vào đấy, lập tức làm chân mày của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui