Diệp Ân Tuấn sau khi đưa Thẩm Hạ Lan về phòng thì có hơi lo lắng nhìn cô.
Thẩm Hạ Lan biết anh đang lo lắng điều gì, cô mỉm cười nói: “Em không sao, em thừa nhận lúc mới đầu quả thật không thoải mái, nhưng nghĩ lại, em đã chiếm sự thương yêu nhiều năm của bọn họ như vậy rồi, sao nhẫn tâm không để bọn họ tìm kiếm con ruột của mình chứ? Huống chi bản thân em cũng có mẹ ruột không phải sao? Em chỉ là có chút không vui trước kiểu tiền trảm hậu tấu của bọn họ.”
“Là tiền trảm hậu tấu sao? Anh sao cảm thấy là cưỡng ép em? Cô gái này bằng tuổi em nhỉ? Nhưng lại giống như một đứa trẻ để em trông cô ta, điểm này anh rất tức giận, hơn nữa bọn họ biết rõ tình trạng của em hiện nay…”
Diệp Ân Tuấn cũng là người thông minh, sao có thể nhìn không ra ý đồ của ba mẹ Thẩm chứ.
Trước đây nể tình bọn họ nuôi dưỡng Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thật lòng xem bọn họ là ba mẹ của mình mà đối đãi, nhưng sự việc hiện nay thật sự khiến anh rất không hài lòng.
Thẩm Hạ Lan kịp lúc bịt miệng của anh lại.
“Em biết là anh muốn tốt cho em, em cũng biết anh trút giận cho em, nhưng có thể làm sao được? Thật sự muốn em xé mặt mặc kệ bọn họ, em cũng không làm được, hơn nữa em hôm nay nhìn thấy ba đem bức tranh chữ của mình đến tiệm cầm đồ để bán, sau khi đi ra thì tiêu 24 tỷ để mua một cây đàn violin.
Anh biết ba em thích bức tranh chữ của mình cỡ nào mà, hiện nay vì cô con gái này mà hết lòng hết sức, chỉ hy vọng cô ta có thể hiểu thảo, không phụ lòng hai người bọn họ là được.
Hiện nay có thể giúp chuyện gì thì em giúp chuyện đó, chỉ cần Thẩm Niệm Niệm không quá đáng, cái gì cũng dễ nói.
Xem như em có thêm một đứa em gái đi.”
Thẩm Hạ Lan bất lực lắc đầu.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ này của cô, đau lòng nói: “Em đó, cứ để mình chịu thiệt.”
“Không sao, cũng chỉ vài ngày, đợi bọn họ sửa nhà xong, chắc sẽ dẫn đi.”
Thẩm Hạ Lan nói rồi thì muốn thu dọn sàn nhà, lại phát hiện trên sàn rất sạch.
“Sao vậy?”
“Không sao, khả năng má Hoàng đến đây quét dọn sạch sẽ rồi.”
Thẩm Hạ Lan không có để trong lòng, sau đó cất bút giấy của mình đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô đang vẽ bản thảo, không khỏi khựng lại.
“Em đang vẽ bản thiết kế?”
“Ừm, laptop để ở nhà ông ngoại rồi, ngày mai qua đó một chuyến, hôm nay có chút linh cảm, đáng tiếc cảm thấy không đúng, về sau nói tiếp đi.”
“Có cần anh cho em lời tham khảo không?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại, sau đó lắc đầu nói: “Không cần, em muốn xem thử thực lực của bản thân mình, cho dù là rớt, em cũng cố hết sức rồi, anh giúp em, em dám bảo đảm chắc chắn sẽ được chọn, có điều em không hy vọng như vậy.”
“Được, em nói như nào cũng được, nghe em.”
Diệp Ân Tuấn vuốt ve đầu của cô.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
“Đúng rồi, bên Diệp Phong sao rồi?”
“Cái gì sao rồi?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.
“Diệp Phong chưa có được thả ra sao?”
“Đương nhiên chưa, sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thần sắc của Diệp Ân Tuấn lúc này không có một chút dáng vẻ đang nói đùa, không khỏi nhíu mày.
“Hôm nay em và Minh Triết đến khu trò chơi chơi game, gặp được một người trẻ tuổi gây sự.”
Thẩm Hạ Lan nói ra chuyện xảy ra ở khu trò chơi ngày hôm nay, còn nói cuộc trò chuyện giữa Diệp Phong và Trương Huy, nhấn mạnh chuyện Diệp Phong gọi cô là chị dâu, gọi Minh Triết là cháu trai, hơn nữa nhắc tới hình hoa anh túc kia.
Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe xong, lông mày nhíu chặt lại.
“Không thể nào, Diệp Phong luôn nằm trong phạm vi tầm nhìn của anh, hơn nữa thời gian mà em nói, căn bản không có ai gọi điện cho Diệp Phong cả.”
“Sao lại vậy chứ? Chỗ em còn có lịch sử cuộc gọi nè.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng rút điện thoại ra tìm lịch sử cuộc gọi đưa cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cầm lấy xem, mắt có hơi nheo lại, anh trực tiếp dùng điện thoại gọi đi, đầu bên kia lại truyền đến tiếng tắt máy.
Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên rồi.
“Hồi chiều còn gọi được.”
“Anh đến khu trò chơi xem thử.”
Diệp Ân Tuấn nói rồi thì muốn ra ngoài.
“Em đi cùng anh.”
Thẩm Hạ Lan cầm áo khoác lên cũng muốn đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn căn bản không định để Thẩm Hạ Lan đi theo, nhưng lại sợ cô một mình ở nhà suy nghĩ linh tinh, cho nên đã đồng ý.
Khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ra ngoài, Thẩm Niệm Niệm vẫn ở phòng khách, không biết đang làm cái gì, bọn họ cũng không có nói năng gì với cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Diệp Minh Triết ở trong phòng, bọn họ không lo lắng Thẩm Niệm Niệm sẽ làm gì với Diệp Minh Triết, dù sao IQ của Diệp Minh Triết đè bẹp Thẩm Niệm Niệm vẫn dư sức.
Khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đến khu trò chơi mới phát hiện cửa lớn của nơi này đóng chặt, hơn nữa đã khóa rồi.
“Sao lại vậy? Giờ này không phải là lúc náo nhiệt nhất của khu trò chơi hay sao? Sao lại không có ai rồi? Buổi chiều em và Minh Triết rõ ràng…”
Lời của Thẩm Hạ Lan còn chưa nói xong thì bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
“Xem ra em và Minh Triết trong lúc vô tình gặp phải chuyện gì đó, Diệp Phong này không hẳn là Diệp Phong mà chúng ta bắt được.
Cho nên nói nơi này mới có khả năng là căn cứ của hình vẽ hoa anh túc, đáng tiếc hai người hồi chiều đã đánh rắn động cỏ rồi, bây giờ chắc đều chạy rồi.”
“Ý gì vậy? Anh là nói người bị bắt không phải là Diệp Phong?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình hồ đồ rồi.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, Diệp Phong mà chúng ta bắt cái gì cũng không nói, hơn nữa chú hai đến bây giờ cũng không có gọi điện tới, giống như hoàn toàn vứt bỏ cậu ta, điều này không quá thực tế, cũng không hợp lẽ thường.
Mà em bên này lại phát hiện Diệp Phong thứ hai, còn gọi em là chị dâu, chuyện này trở nên thú vị rồi.
Lẽ nào bọn anh lúc đầu là anh em sinh bốn? Diệp Phong này là một người khác?”
Nghe thấy phỏng đoán của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan càng thêm kinh ngạc.
“Không phải chứ?”
“Đi hỏi Diệp Phong kia thì nói tiếp.”
Diệp Ân Tuấn xoay người dẫn Thẩm Hạ Lan lên xe, sau đó lái đến nơi nhốt Diệp Phong.
Lam Thần và Phi bọn họ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bọn họ đến thì vội vàng nhường chỗ.
“Vẫn là cái gì cũng không chịu nói sao?”
Diệp Ân Tuấn hỏi.
Lam Thần gật đầu.
“Cái gì cũng không nói.
Cách gì cũng dùng rồi, hết chiêu rồi.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi vào.
Diệp Phong nhìn thấy bọn họ tới, trên mặt không có biểu cảm quá lớn, anh ta cúi đầu, giống như đang trầm tư điều gì đó.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một gương mặt giống y hệt với Diệp Ân Tuấn như này, tuy có hơi quen, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất khác.
Biểu cảm của tên Diệp Phong này rất cứng nhắc, hoặc nói chỉ có một biểu cảm, có cảm giác hơi liệt mặt.
Thẩm Hạ Lan kéo kéo Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Anh có cảm thấy Diệp Phong này hình như không có hỷ nộ ái ố gì đó hay không? Khi cãi nhau với em cũng chỉ có một loại biểu cảm, em chưa từng thấy anh ta cười.”
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.
“Em có cách gì?”
“Không phải, em cứ cảm thấy không quá đúng, nếu không anh lấy mẫu, đi làm giám định ADN thì sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại.
“Em là nói…”
“Còn nhớ Nam Phương không? Em là nói người mạo danh Nam Phương ấy, bây giờ không phải là thế giới nhìn mặt, có Nam Phương thứ nhất thì có khả năng có Diệp Ân Tuấn thứ hai hoặc là Diệp Phong, em cứ cảm thấy mặt của anh ta chắc là bị liệt mặt sau khi sửa mặt thất bại, có điều em cũng không dám chắc chắn.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn đã thông suốt, có điều lại có hơi rầu rĩ, có một sản phẩm thay thế của Nam Phương rồi sao? Bây giờ chú hai còn muốn tiếp tục làm ra một sản phẩm thay thế của Diệp Ân Tuấn?
Không!
Không đúng!
Là sản phẩm thay thế của Diệp Phong.
Nếu như phỏng đoán của Thẩm Hạ Lan là thật, Diệp Ân Tuấn có thể hiểu chú hai tại sao không vội đến cứu Diệp Phong này rồi.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn không nói chuyện thì biết anh có thể đang nghĩ đến khả năng này, có điều Thẩm Hạ Lan cũng không dám chắc chắn.
Diệp Ân Tuấn không có hỏi Diệp Phong nữa, dẫn Thẩm Hạ Lan đi ra, nếu như phỏng đoán của Thẩm Hạ Lan đều là thật, vậy thì trong miệng của Diệp Phong này chắc chắn không moi được cái gì cả.
Anh kêu Lam Thần đi lấy mẫu máu trên người Diệp Phong, anh đợi ở bên ngoài.
Lam Thần sau khi lấy mẫu máu xong, Diệp Ân Tuấn cầm mẫu máu của mình giao cho Tô Nam.
Kết quả giám định cần phải thời gian một ngày mới có.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan trở về nhà tổ của nhà họ Diệp trước
Thẩm Niệm Niệm đã về phòng rồi, may mà không có gây ra rắc rối gì nữa.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn buồn bực không vui, không khỏi hỏi: “Anh đang lo lắng cái gì?”
“Không biết chú hai lần này trở về rốt cuộc là vì cái gì, nói là nhắm vào anh, hoặc là nhằm vào tài sản của nhà họ Diệp, nhưng cũng không thấy ông ta có hành vi gì.
Hiện nay chuyện này của Diệp Phong khiến anh cảm thấy rất bực tức, một Nam Phương đã đủ rồi, thế nào lại xuất hiện một sản phẩm phục chế chứ?”
“Mặc kệ cách gì, hữu dụng là được.
Hiện nay phẫu thuật sửa mặt phát triển như vậy, muốn sửa thành bộ dạng của một người, chắc không thành vấn đề.
Anh cũng đừng nghĩ nhiều quá, đợi kết quả có rồi nói tiếp.”
Thẩm Hạ Lan an ủi Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Hai người một đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn và Thẩm Niệm Niệm xảy ra tranh chấp, cho nên đã xuống lầu trước, có điều một màn trước mắt lại khiến cô có hơi bất ngờ.
Thẩm Niệm Niệm vậy mà đang nấu cơm ở trong bếp.
Thẩm Hạ Lan nhìn Thẩm Minh Triết khoanh tay trước ngực, khẽ hỏi: “Chuyện gì?”
“Con cũng không biết, khi con dậy thì dì ta đã bận bịu ở trong bếp, có điều mẹ, mẹ nói xem đồ ăn mà dì ta nấu chúng ta dám ăn không? Có sợ trúng độc?”
Diệp Minh Triết nhíu mày mang bộ dạng không hiểu mà hỏi.
Má Hoàng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bọn họ, cười rồi nói: “Bà chủ, cô Thẩm sáng sớm đã bận rộn rồi, tôi ở bên cạnh phụ giúp, yên tâm, không sao.
Cô Thẩm ấy, tay nghề nấu nướng thật sự không tồi, nhìn ra được, là một đứa trẻ từng chịu khổ.”
Thẩm Hạ Lan không phủ nhận điều này.
Diệp Minh Triết nghe thấy má Hoàng nói như vậy, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, lúc này mới nói: “Bỏ đi, mặc dù ta làm gì thì làm đi.
Mẹ, con và ông chú ba đã nói rồi, ở thêm vài ngày nữa, dì ta ở trong nhà, con không quá yên tâm.”
Thẩm Hạ Lan thấy con trai suy nghĩ cho mình như vậy thì cười nói: “Mẹ là người lớn rồi, sao có thể cứ để con bảo vệ được? Yên tâm đi, ba con ở đây, cô ta không làm lên trò trống gì đâu.
Con phải đi thì mau chóng đi, tránh cho mẹ thay đổi chủ ý không để con đi.”
“Được, vậy con nói với ông chú ba hôm nay đi, có điều lão Diệp dậy chưa?”
Diệp Minh Triết hỏi, định đi lên tìm Diệp Ân Tuấn.
Vào lúc này, Lam Thần đã đến.
“Bà chủ, Diệp tổng đâu? Tôi có việc tìm anh ấy.”
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan thấy cảm xúc của Lam Thần không tốt lắm, vội hỏi một câu.
Lam Thần nhíu mày, bực bội nói: “Diệp Phong chết rồi.”.