Cục Cưng Có Chiêu


“Thẩm Hạ Lan, cô đang uy hiếp tôi?”
Khẩu khí của chú hai có chút cười lạnh.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.

“Minh Triết, tra được vị trí chưa?”
Thẩm Hạ Lan mở miệng hỏi thẳng.

Diệp Minh Triết thấp giọng nói: “Tra được rồi, ở số 32 đường Tây Hoàn.

Con vừa mới xem, nơi này là một tòa nhà công nghệ, con không chắc là tầng nào, thời gian quá ngắn, không thể tra được rõ ràng.”
“Đủ rồi.”
Thẩm Hạ Lan gọi thẳng một cuộc điện thoại.

“Người cho tôi muốn đến chưa?”
“Đến rồi, ở bên ngoài, cô cứ dặn dò thẳng Thanh Đồng là được.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy.

Cô đứng dậy đi lên lầu.

Tô Nam nghe mà mờ mịt, nhưng bây giờ cũng hiểu rồi, Thẩm Hạ Lan đây là định đi bắt chú hai?
Anh ta vội cản đường đi của Thẩm Hạ Lan.

“Cô muốn làm cái gì? Cô có biết, cô làm như vậy sẽ hại chết Ân Tuấn hay không.”
“Không có ai muốn anh ấy tốt hơn tôi.”
Thẩm Hạ Lan đẩy Tô Nam ra, về phòng ngủ thay một bộ quần áo thể thao.

Diệp Minh Triết cũng thay một bộ đồ mới, nhìn Tô Nam, thấp giọng nói: “Chú Tô, chú yên tâm đi, chúng cháu sẽ không có chuyện, chúng cháu nhất định sẽ cứu được lão Diệp.”
“Hai người thật sự là làm bậy!”
Tô Nam tức đến mức đau đầu, nhưng không thể không nói bây giờ Thẩm Hạ Lan nếu như có thể bắt được chú hai, đàm phán với ông ta, bên Diệp Ân Tuấn vẫn sẽ được cứu.

“Tôi đi cùng hai người.”
Lần này, Thẩm Hạ Lan không có bỏ lại Tô Nam.

Một nhóm người ra đến cửa của nhà tổ nhà họ Diệp, mới nhìn thấy Tử và Phi bọn họ trở về.

Xe của Phi có hơi tàn tạ, Tử tốt hơn một chút.


Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ không có bị thương, lúc này mới thở phào.

“Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Bà chủ, cô muốn đi đâu?”
Tử vội hỏi.

Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút rồi nói: “Ra ngoài làm chút việc, cô nghỉ ngơi trước, lát nữa nói không chừng còn cần đến cô.”
“Tôi đi cùng cô, Diệp tổng khi đi đã nói, tôi phải bảo vệ cho cô.”
Tử nói rồi muốn xoay người, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.

“Tôi nói rồi, không cần, nghỉ ngơi trước đi, tôi và Minh Triết ra ngoài làm chút việc.”
Thẩm Hạ Lan từ chối rõ ràng như vậy, Tử nếu như còn muốn đi theo vậy thì quá không biết điều rồi.

Tô Nam có hơi không hiểu cho nên hỏi: “Võ thuật của Tử rất cao, có cô ấy ở đó tỷ lệ thành công của chúng ta sẽ cao hơn, cô tại sao không để cô ấy đi theo?”
“Vừa rồi có người của chú hai đuổi giết cô ấy, tuy bên ngoài nhìn không ra chỗ nào bị thương, nhưng ai biết cô ấy không có bị thương thật chứ, vẫn là để cô ấy nghỉ ngơi đi, tóm lại có người dùng.”
Khi Thẩm Hạ Lan nói chuyện này, Tô Nam không biết có ý gì, nhưng anh ta theo Thẩm Hạ Lan đến ngoại ô, khi nhìn thấy hơn một trăm lính đánh thuê, Tô Nam có hơi không bình tĩnh được.

“Cô còn có quan hệ với người của nước ngoài? Thẩm Hạ Lan, cô rốt cuộc có thân phận gì? Những lính đánh thuê này mượn từ đâu? Cô có biết hậu quả khi làm như vậy là gì?”
“Bọn họ là người của liên minh ngầm.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, sau đó đi về phía bọn họ.

Tô Nam cả người đều hóa đá.

Liên minh ngầm?
Đó là một tổ chức rất lợi hại, Thẩm Hạ Lan sao lại quen người như này?
“Có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Hỏi.”
Thẩm Hạ Lan từ sau khi biết Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện thì luôn cau có mặt mày, không có dao động cảm xúc gì quá lớn, cho dù là Tô Nam, cô cũng không có sắc mặt tốt gì, đối với cô mà nói, Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi, tương tự như một nửa bầu trời của cô sụp đổ vậy.

Tô Nam thấy dáng vẻ này của cô, do một lát thì hỏi: “Cô có bối cảnh mạnh mẽ như vậy, lúc đầu khi Phương Thiến đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, Diệp Tranh cũng mắc bệnh tự kỷ, các cô bị đuổi đến Lịch Thành, cô tại sao không liên lạc với bọn họ? Thà bản thân bị câm do trúng độc, vẫn lặng lẽ chịu đựng như vậy, tại sao?”
Cơ thể của Thẩm Hạ Lan khựng lại.

Cô ngoảnh đầu, nhìn Tô Nam, nói rõ từng câu từng chữ: “Bởi vì cơ hội như này tôi chỉ có một lần, còn là tôi dùng mạng để đổi.

Một cơ hội lần này tôi không thể tùy tiện lãng phí, nhưng nếu như vì cứu Ân Tuấn, vậy cũng đáng rồi.”
Tuy Thẩm Hạ Lan không có nói rõ, nhưng những lời này cũng đủ khiến Tô Nam nghĩ đến rất nhiều thứ.


“Cô quen biết bọn họ như nào?”
“Chuyện này sau này rồi nói.”
Thẩm Hạ Lan không nói gì nhiều, đến trước mắt Thanh Đồng.

Khi Thanh Đồng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, gật đầu nói: “Cô Thẩm, lão đại bảo chúng tôi đến giúp, khoảng thời gian này chúng tôi đều nghe theo cô Thẩm.”
“Cảm ơn chị rồi.

Tôi không có ý gì khác, chỉ là dựa vào địa chỉ này tìm được người này, sau đó nhốt ông ta lại là được.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Thanh Đồng sững người.

“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy, không cần động thủ, cũng không cần đánh người giết người, trông chừng ông ta, không để ông ta ra khỏi phòng một bước là được.”
Quyết định của Thẩm Hạ Lan Thanh Đồng hiểu rồi.

Anh ta dẫn người rất nhanh dựa theo địa chỉ mà Diệp Minh Triết cho mà đến đó.

Tô Nam có hơi không hiểu rồi.

“Cô không phải là muốn đàm phán với chú hai hay sao?”
“Trong tình trạng không có tìm được nội gian là ai, tôi vẫn không muốn đàm phán với chú hai.

Dù sao chuyện cấp bách là cứu Ân Tuấn ra ngoài, hoặc tôi có thể vào gặp anh ấy, biết anh ấy rốt cuộc ra sao đã.”
Đây mới là mục đích của Thẩm Hạ Lan.

Tô Nam thấy cô như này, cũng không tiện mở miệng.

Anh cảm thấy nhận thức về Thẩm Hạ Lan có sai lệch, người phụ nữ này vẫn rất có trách nhiệm.

Thẩm Hạ Lan dựa vào trước xe, không có đi về phía tòa nhà công nghệ, cô giống như đang đợi cái gì đó, lại rất thản nhiên.

Tô Nam cảm thấy có hơi nhìn không thấu người phụ nữ này.

Đoán chắc Diệp Ân Tuấn cũng không biết sau lưng Thẩm Hạ Lan còn có thực lực này.

Diệp Minh Triết lấy máy tính ra nhanh chóng gõ phím, cũng không biết đang làm cái gì, Thẩm Hạ Lan lại chỉ nhìn đằng xa, giống như đang trầm tư, lại giống như thả cảm xúc đi, cái gì cũng không nghĩ.


Tô Nam rút một điếu thuốc ra, nhưng không có châm, chỉ để ở mũi ngửi.

Thanh Đồng dẫn người đến tòa nhà công nghệ.

Thẩm Hạ Lan đợi một lát, điện thoại của cô đổ chuông, bên kia truyền đến một giọng nói.

“Đã gây sức ép rồi, đoán chắc không mất bao lâu nữa thì cô có thể đi gặp chồng của cô rồi.

Cô Thẩm, nợ nần giữa chúng ta hết rồi.”
“Ừm, cảm ơn, không gặp lại trên giang hồ.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy, sau đó thở phào một hơi.

Người đó nói có thể đi gặp Diệp Ân Tuấn rồi, vậy tức là thật sự được rồi.

Thẩm Hạ Lan vội lên xe, nói với Tô Nam: “Lên xe, tôi muốn về nhà thay quần áo.”
“Lại thay?”
Tô Nam cảm thấy phụ nữ thật sự rất phiền, không khỏi hơi nhíu mày.

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Ừm, lát nữa đi gặp anh ấy, phải mặc đẹp một chút, trang điểm tinh tế một chút, nếu không anh ấy sẽ lo lắng.”
“Cô như này cậu ta cũng lo lắng, cô chính là mạng của cậu ta, cô nếu như xảy ra chuyện gì, cậu ta sống cũng là cái xác biết đi.”
“Tôi cũng như vậy.”
Thẩm Hạ Lan chỉ nói bốn từ đơn giản, nhưng lại khiến Tô Nam động dung.

Anh ta luôn cảm thấy trong mối hôn nhân này, Diệp Ân Tuấn sau khi biết tâm ý của mình đã bỏ ra quá nhiều, anh ta có hơi thấy bất công cho Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện, bản thân võ đoán cỡ nào.

Tình cảm mà Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Ân Tuấn gần như vượt qua tất cả, thà bản thân lâm vào nguy hiểm cũng không dùng lực lượng đằng sau, hiện nay vì để gặp mặt Diệp Ân Tuấn một lần, vậy mà đều sử dụng rồi.

Anh ta không nói gì nữa, theo Thẩm Hạ Lan trở về nhà tổ nhà họ Diệp.

Thời gian trang điểm lần này của Thẩm Hạ Lan có hơi lâu, có điều khi xuất hiện ở trước mặt Tô Nam, cả người Thẩm Hạ Lan đã sinh ra sự thay đổi.

Trước giống bà chị hàng xóm, hiện nay cao quý ưu nhã, lại thêm một chút xinh đẹp.

Tô Nam không thể không thừa nhận, Thẩm Hạ Lan rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Sau khi Thẩm Hạ Lan làm xong tất cả thì yên lặng chờ đợi, không lâu sau thì có điện thoại gọi đến.

Là chú út của nhà họ Hoắc.

“Hạ Lan, cũng không biết như nào nữa, người bạn đó của chú chủ động liên lạc với chú, nói có thể để cháu và Diệp Ân Tuấn gặp mặt, nhưng cái khác tạm thời không được, chú cảm thấy đi gặp Diệp Ân Tuấn trước xem cậu ta có chịu thiệt hay không là rất quan trọng.”
Hoắc Chấn Đình nói liên hồi, Thẩm Hạ Lan chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng rồi cúp máy.


Thành công rồi!
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có cảm giác giống như đang nằm mơ.

Tô Nam đối với kết quả như này cũng không bất ngờ, lính đánh thuê của nước ngoài, liên minh ngầm của nước ngoài, tổ chức 158 của nước ngoài Thẩm Hạ Lan đều dùng tới, nếu như vẫn không thể gặp mặt được Diệp Ân Tuấn, đoán chắc người bên trên kia cũng phải đổi chủ rồi.

“Tôi làm tài xế của các cô.”
Tô Nam không yên tâm cho sự an toàn của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cũng không có làm màu, ngồi lên xe được Tô Nam đưa thẳng đến nơi tạm giam.

Không gian hoàn cảnh trong nơi tạm giam không phải rất tốt, Thẩm Hạ Lan vừa đi vừa đau lòng, Diệp Ân Tuấn lớn như vậy đoán chắc cũng chưa từng vào đây, hiện nay ở trong này cũng không biết có quen không, nghe nói mỗi một nhà tù đều có lão đại trong tù, tuy lấy thân thủ của Diệp Ân Tuấn sẽ không chịu thiệt, nhưng cụ thể tình hình như nào cô thật sự không biết.

Thẩm Hạ Lan đứng ở bên ngoài nơi tạm giam mà có hơi sững sờ.

“Sợ cái gì? Người cô muốn gặp ở bên trong, bây giờ không muốn gặp rồi?”
Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan thì nhàn nhạt mở miệng.

Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào.

Người canh giữ dẫn Thẩm Hạ Lan đến ngồi phòng tiếp khách, có người khác dẫn Diệp Ân Tuấn đi ra.

Khi Thẩm Hạ Lan lần nữa nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, mắt bỗng nhiên hơi đỏ.

“Anh gầy rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào mở miệng.

Diệp Ân Tuấn nhìn cô, cười rồi nói: “Đâu có ai vào chưa đến nửa ngày đã gầy đi, là do tâm lý của em.”
“Em mặc kệ, em chính là cảm thấy gầy rồi.”
Thẩm Hạ Lan giống như một đứa trẻ mà giở thói.

“Được được được, em nói gầy thì gầy.”
Diệp Ân Tuấn cũng không cãi với cô, tiếp tục chiều cô, để mặc cô giống như bình thường.

Khóe mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng ươn ướt.

“Giờ phút này rồi, anh vẫn nhường em, anh có biết mình rốt cuộc như nào không?”
“Em đừng lo cho anh, dẫn bọn trẻ rời khỏi Hải Thành, chú hai mặc kệ muốn cái gì, em cho ông ta là được rồi, chỉ cần em và các con bình an thì anh biết đủ rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, nhìn anh hỏi: “Vậy anh thì sao? Cái gì nói là không cần lo cho anh? Anh là chồng của em, là ba của con em, em không lo cho anh thì ai lo cho anh?”
“Người phụ nữ này, em thật sự…”
Diệp Ân Tuấn đối với sự ương ngạnh của Thẩm Hạ Lan có hơi nghẹn lời.

Vào lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn Thẩm Hạ Lan, một rõ từng câu từng chữ: “Hạ Lan, những lời anh nói sau đây em nhất định phải nhớ kỹ, ra ngoài đừng vọng động, đợi thời cơ thích hợp thì tính, trước mắt em tốt nhất vẫn là rời khỏi Hải Thành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận