Cục Cưng Có Chiêu


Ánh mắt chú hai mang theo vẻ dò xét nhìn Thẩm Hạ Lan, ông ta không tin Thẩm Hạ Lan, mà Thẩm Hạ Lan cũng không giải thích, cô chỉ lạnh lùng nhìn chú hai, chân trái nhẹ nhàng vắc lên chân phải, tay phải tùy ý chống cằm, có chút lười biếng, nhưng lại mang theo vẻ nguy hiểm.

Thầy Thẩm Hạ Lan như vậy, lông mày của chú hai luôn nhíu chặt.

Ông ta không tin một người phụ nữ yếu đuối sẽ có bao nhiêu bản lĩnh, vì vậy ông ta cầm điện thoại của Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng bấm một dãy số.

“Sáng nay Diệp Ân Tuần có người đến thăm không?”
Tuy rằng cảm thấy điều đó là không thể, nhưng ông ta vẫn hỏi.

“Dạ có, mợ Diệp có tới.”
“Cái gì?”
Chú hai lập tức sững sờ.

“Sao có thể?”
“Ý của cấp trên, chúng tôi cũng không rõ.”
Câu nói của đối phương khiến chú hai nheo mắt lại.

*Tôi biết rồi.”
Ông ta cúp điện thoại rồi mới nhìn kỹ Thẩm Hạ Lan.

“Cô có quen người ở bên trên sao? Người có quan hệ trực tiếp với cấp trên?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.

“Chú hai nói gì vậy? Tôi không hiểu, tôi là một người phụ nữ nhỏ bé.

Tất cả những gì tôi muốn chỉ là sự an toàn và sức khỏe của chồng con tôi mà thôi, còn những chuyện khác, tôi không quan tâm, cũng không muốn nghe.

Chú hai là người lớn nên đương nhiên sẽ đau lòng cho chúng tôi có đúng không? Cho nên, chú hai à, nếu chú có yêu cầu thì nhà họ Diệp có thể giúp chú, chú cứ nói đi đừng ngại, tôi sẽ giúp trong phạm vi khả năng.”
Thẩm Hạ Lan nói câu này rất hay.

Phía trước là uy hiếp, sau khi biết được thực lực của cô thì ông ta phải nịnh hót thôi, nói thật thì bây giờ ông ta đang ở thế yếu hơn.

.

ngôn tình sủng
“Tôi phải nói là Thẩm Hạ Lan, cô là một nhân tài.”
Chú hai không chút keo kiệt khen ngợi cô.

Thẩm Hạ Lan cũng không khiêm tốn, cười nhạt nói: “Cám ơn chú đã khen, cho nên chú hai có ý gì?”
“Cô đến đây là để cầu hòa sao?”
“Đúng.”
Thẩm Hạ Lan không phủ nhận chuyện này.

Chú hai sờ sờ cằm, hai mắt híp lại.

“Cô định không làm gì hết, cứ nói mấy câu liền muốn tôi bỏ qua cho Diệp Ân Tuần?”
“Chú hai cũng không muốn mạng sống của Diệp Ân Tuần đâu, có đúng không?”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến chú hai bật cười.

“Là tôi tống cậu ta vào tù, sao cô biết tôi không muốn mạng cậu ta? Nếu cậu ta nghe lời tôi thì có lẽ còn có khả năng.

Đáng tiếc là cậu ta quá có chủ kiến, không khuyên được cậu ta đổi chủ nhà họ Diệp.”
“Là Diệp Phong kia sao? Đương nhiên tôi không nói đến cái người đã chết kia.”
Những lời Thẩm Hạ Lan nói không khiến chú hai ngạc nhiên lắm.

“Tôi biết các người đã gặp nhau, nhưng tôi vẫn nói câu nói kia, tôi muốn tập đoàn Hoàn Trí của nhà họ Diệp rửa tiền đen cho tôi, đơn giản như vậy thôi, nếu các người đồng ý thì tôi sẽ thả Diệp Ân Tuần ra.

Tuy rằng cô có chút năng lực, nhưng cũng chẳng làm gì được tôi đâu, hoặc là cô có thể đến thăm Diệp Ân Tuần, nhưng cô có thể thay đổi sự thật rằng Diệp Ân Tuấn đang ở trong tù không? Diệp Phong quả thực đã chết trong tay các người, chuyện này không giả được.”
Lời nói của chú hai Diệp cũng không khiến Thẩm Hạ Lan hoảng sợ, cô cầm ấm trà rót cho mình một tách trà, sau đó nhấp một ngụm.

“Tôi có một chuyện không hiểu lắm, vì vậy mong chú hai giải thích giúp tôi.”
“Nói đi.”
“Diệp Phong rốt cuộc là ai? Tôi đang nói đến cái người đã chết trong tay chúng tôi ấy.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến ánh mắt chú hai trầm xuống, sau đó xẹt qua một tia lạnh lùng.

“Chỉ là một tên tàn tật thôi.

Tôi từng nói năm đó thím Trương có thử thụ tinh trong ống nghiệm.

Để đảm bảo tỷ lệ sống sót, chúng tôi đã tạo ra 4 phôi thai.”
“Chú từng nói, chỉ có ba người sống sót.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện này, nhưng không chắc lắm.

Chú hai cười nói: “Đúng vậy, ba người sống khỏe mạnh, còn một người có tỷ lệ sống là 50%, người đó chính là Diệp Phong đã chết ở trong tay các người.

Thật ra, lúc vừa sinh ra thì tim của cậu ta không được tốt lắm, bao nhiêu năm nay tôi đã dùng thuốc với giá cả rất đắc đỏ để duy trì mạng sống cho cậu ta, chính là vì để lúc cậu ta chết có giá trị.”
“Tôi hiểu rồi.”
Thẩm Hạ Lan phải nói là chú hai thực sự không phải con người, ngay cả con trai của mình mà cũng tính toán đến mức độ như vậy, thật sự khiến người ta khâm phục.

Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Diệp Ân Tuần và Diệp Nam Phương được để lại nhà họ Diệp.

Ban đầu ông định để thím Trương điều khiển họ, để bọn họ nghe lời và trở thành con rối trong tay ông.

Dù sao ba chồng tôi cũng không có con cháu, gia sản của nhà họ Diệp sẽ giao lại cho hai anh em bọn họ.

Nhưng ông không ngờ rằng Nam Phương lại khinh thường những mưu mô xảo trá trên thương trường, vì để bảo vệ Ân Tuần mà không thể không rời khỏi Hải Thành, đi tha hương khắp nơi, cuối cùng lại chết nơi đất khách quê người.”
“Diệp Ân Tuần quá mạnh mẽ và thông minh.

Ban đầu ông muốn kiểm soát anh ấy đúng không? Nhưng đáng tiếc là ông đã thử máy lần nhưng không thành công.

Dù tôi không biết ông đã thử bao nhiêu lần nhưng tôi nghĩ Ân Tuần biết.

Cho nên ông để lại cho mình một đứa con trai để thay thế Diệp Ân Tuần vào thời khắc mầu chốt có đúng không?”
Nghe những suy đoán của Thẩm Hạ Lan, chú hai cũng không phản bác lại, ông ta rất tán thưởng cô.

Người phụ nữ trông mềm yếu nhưng suy nghĩ lại rất thấu đáo.

“Vì để tính kế con trai cả của mình mà không tiếc dùng tính mạng đứa con trai út khiếm khuyết của mình.

Nếu tôi đoán không lầm thì sau khi Diệp Ân Tuần bị bắt thì cũng sẽ được thả ra ngoài, nhưng mà lúc ra ngoài có phải là Diệp Ân Tuần không thì ai mà biết được, đúng không?”
Ánh mắt của chú hai cuối cùng cũng thay đổi.

“Cô đã đoán được gì?”
“Tôi đoán ông muốn lợi dụng cái chết của con trai út để đưa Diệp Ân Tuần vào tù, sau đó phái người vào trong đó âm thầm giải quyết Ân Tuần, sau đó để đứa con trai thứ ba của ông lên thay thé Diệp Ân Tuần.

Một bên khiến tôi cảm thấy chỉ cần tôi giao nhà họ Diệp và tập đoàn Hoàn Trí ra thì ông sẽ bỏ qua cho Diệp Ân Tuần.

Nếu tôi thực sự làm như vậy thì người ra tù không phải là Diệp Ân Tuần mà là con trai thứ ba của ông.

Dù gì thì tôi và Diệp Ân Tuần cũng là vợ chồng.

Nếu như anh ta bước ra thì người đầu tiên phát hiện anh ta không phải Diệp Ân Tuần chắc chắn là tôi, chính vì vậy ông mới cho người tính toán tôi, thậm chí muốn giết tôi.

Dù sao thì sau khi tôi chết cũng không ai đối chứng.

Cho dù là nhà họ Diệp hay tập đoàn Hoàn Trí thì ông cũng sẽ thuận lợi lấy được vào tay thôi đúng không?”
Chú hai nghe Thẩm Hạ Lan nói điều này thì sắc mặt cuối cùng cũng trầm xuống.

“Nếu cô đã đoán được hết thảy thì cô tưởng cô còn có thể rời khỏi đây sao? Đừng tưởng bên ngoài đều là người của cô thì tôi sẽ không làm gì được cô, nước trà cô vừa uống có bỏ thuốc.”
Thẩm Hạ Lan cười rực rỡ hơn.

“Chú hai, tôi phải nói cách trộm rồng hóa phượng của chú quả thật rất thông minh, cuối cùng tôi cũng biết tại sao hai người lại dùng chung cái tên Diệp Phong rồi, chẳng qua chỉ là một chiêu trò lừa bịp thôi.

Nếu tôi đoán không sai thì trên người Diệp Phong thật có xăm hình bông hoa anh túc phải không? Chính là để phân biệt Diệp Ân Tuần với dấu hiệu của anh ta.

Mà những người đi theo Diệp Phong cũng xăm hình hoa anh túc, đương nhiên cũng thuộc thế lực của anh ta.

Còn nữa, nếu tôi nói cho ông biết, tôi đã biết trong nước trà có bỏ thuốc thì ông có bất ngờ không?”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan mỉm cười dí dỏm với chú hai.

Hai hàng chân mày của chú hai nhíu chặt vào nhau, cuối cùng ông ta đã không còn đánh giá thấp Thẳm Hạ Lan nữa.

“Nếu đã biết rồi thì tại sao còn uống?”
“Nếu không uống thì làm sao chú hai có thể nói chuyện với tôi được?”
Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt nhìn ông ta, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

“Chú hai, có một chuyện có thể chú hai chưa điều tra rõ, đó là máu của tôi có phân tử miễn dịch, thuốc bình thường không có tác dụng với tôi.”
“Cái gì?”
Chú hai thật sự không ngờ sẽ có chuyện như vậy.

Thẩm Hạ Lan vuốt vuốt quần áo, sau đó đứng dậy nói: “Chú hai, tôi không hiểu tại sao chú muốn nắm giữ nhà họ Diệp và tập đoàn Hoàn Trí.

Nếu chú cần tiền, tiền của chú hẳn cũng không ít hơn nhà họ Diệp có đúng không? Dù sao người sáng lập và chủ sở hữu của tổ chức khủng bồ nỗi tiếng ở nước ngoài cũng sẽ không đến nỗi thèm tiền của nhà họ Diệp đâu đúng không, cho nên rốt cuộc là chú hai muốn gì ở nhà họ Diệp?”
Chú hai đột nhiên nheo mắt lại.

“Sao cô biết những thứ này?”
“Tôi từng nói rằng tôi không có bắt kỳ lý tưởng hay hoài bão cao cả nào hết.

Tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường, nhưng điều này không có nghĩa là tôi không biết những thông tin mà tôi muốn biết.

Chỉ cần tôi muốn, thì đừng nói đến thân phận bây giờ của chú hai, ngay cả những tài sản bao năm qua và tổ chức hoa anh túc được thành lập như thế nào thì tôi đều có thể điều tra rõ ràng hết, chú hai có muốn xem thử tôi có làm được không không?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng biểu hiện trong mắt lại gây áp lực rất lớn cho đối phương.

Lúc này, chú hai đã hoàn toàn trở nên u ám.

Ông ta có thể đứng ở đây, có thể xuất hiện ở Hải Thành thì đương nhiên tự tin không ai có thể phát hiện ra lai lịch của mình, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan lại nói muốn moi lai lịch của ông ta ra, điều này khiến ông ta không thể xem nhẹ.

“Thẩm Hạ Lan, cô đang muốn tìm chết đáy, có biết không?”
“Ông có thể giết tôi, nhưng ông sẽ thấy cảnh sát quốc tế đã đợi ông bên ngoài.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến chú hai nhanh chóng đứng dậy, mở cửa số sát đất nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như ngày thường, nhưng ông ta lại nhạy bén cảm nhận được gì đó.

“Cô là một người phụ nữ nhỏ bé, cho dù cô có một chút kiến thức, hoặc là đứa con trai thiên tài của cô có thể giúp cô tìm được thông tin hữu ích, nhưng như vậy thì đã sao? Cô tưởng cô có thể thoát khỏi đây sao? Tôi thừa nhận thực lực của người của cô rất mạnh, nhưng Thẩm Hạ Lan à, cô dường như không hiểu tại sao chúng tôi được gọi là tổ chức khủng bồ rồi.”
“Tôi biết các người phóng hỏa giết người, không chuyện ác nào không làm, cũng chẳng bao giờ mềm lòng, đương nhiên tôi biết rất nhiều bí mật của ông thì ông sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“Đã vậy mà cô còn chạy đến đây tìm chết?”
Chú hai cảm thấy Thẩm Hạ Lan có chút ngu xuẩn, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Thẩm Hạ Lan thì ông ta có chút bắt an.

“Cô cười cái gì?”
“Không có gì, tôi nghe nói chú hai có một cơ sở thí nghiệm bí mật ở nước ngoài.”
“Sao cô biết?”
Ánh mắt chú hai trở nên lạnh lẽo, hai mắt giật gật, ông ta muốn bóp chết Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt nhìn ông ta, nói từng câu từng chữ: “Không chỉ biết chuyện này thôi đâu, tôi còn biết căn cứ bí mật kia cũng có một tổ chức khác đang nhìn chòng chọc nữa, nó tên là gì nhỉ? Hình như là tổ chức R thì phải? Chú hai có cần gọi điện hỏi thăm tình hình của căn cứ thí nghiệm ở đó như thế nào không?”
Chú hai nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, khi nhìn bộ dạng chắc như định đóng cột của Thẩm Hạ Lan thì ông ta không thể không bấm gọi, nhưng sau khi nghe bên kia báo cáo xong, sắc mặt chú hai đột nhiên thay đổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui